Thư phòng lặng đi, Long Thái không nói gì, mấy vị trọng thần cũng không nói gì.
- Hiện tại trong Kinh đã loạn hết cả lên, các ngươi đều là trọng thần trong triều, là trụ cột của quốc gia, vì sao không nói gì?
Tiểu Hoàng đế quét mắt nhìn mấy vị đại thần, thản nhiên hỏi.
Tuy gã mới bước lên Đế vị, tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói cử chỉ đều có sự bình tĩnh ổn trọng.
Trung Nghĩa Hầu là đại thần phụ chính, là trọng thần số một trong triều, Long Thái nói vậy, Trung Nghĩa Hầu cũng theo Tề Ninh bước lên hai bước, tới chính giữa, khom người thưa:
- Khởi bẩm Thánh thượng, đây cũng không phải chuyện lớn, đã điều động binh mã, không mấy chốc bạo động trong Kinh thành sẽ chấm dứt, Thánh thượng không cần lo lắng quá mức.
Long Thái cau mày hỏi:
- Tình hình hiện tại trước kia chưa từng xảy ra, làm sao trẫm không lo lắng được?
Cuối cùng Tây Môn Thần Hầu cũng đứng ra, bẩm:
- Khởi bẩm Thánh thượng, đã tìm được căn nguyên rồi. Đã biết căn nguyên sẽ có phương pháp đối phó. Chúng thần đã khiến cho Thánh thượng lo lắng, thật sự là chúng thần vô năng. Kính xin Thánh thượng giáng tội!
- Vào lúc này không luận tội gì vội.
Long Thái nói:
- Tây Môn Thần Hầu, trẫm hỏi khanh, khanh nói rằng chuyện này có liên quan tới tà phái người Miêu ở Ba Thục, có chắc chắn không?
- Hồi bẩm Thánh thượng, phủ Thần Hầu đã kiểm tra ra trong thi thể nạn nhân có một loại độc dược chỉ sinh ra ở Âm Dương Giới Bạch Sa Cương của Ba Thục Tây Lĩnh. Tộc người Bạch Miêu có một người được gọi là Thu Thiên Dịch, người này được xưng là Cửu Khê Độc Vương, được xưng là cao thủ dùng độc đệ nhất Ba Thục. Loại thuốc độc này chỉ có kẻ này có thể luyện ra.
Long Thái nhíu mày:
- Thu Thiên Dịch?
- Đúng vậy. Theo thần biết, Thu Thiên Dịch là người của Hắc Liên Thánh giáo, mà Hắc Liên Thánh giáo chính là tà giáo người Miêu sáng lập ra.
- Nói vậy, hỗn loạn lần này ở Kinh thành là do Hắc Liên Thánh giáo gây nên?
Hoài Nam Vương cười lạnh:
- Hoàng thượng, tên tuổi Hắc Liên Thánh giáo thần cũng đã được nghe nói.
Long Thái nhìn Hoài Nam Vương, sắc mặt có vẻ cung kính hỏi:
- Hoàng thúc cũng biết Hắc Liên Thánh giáo sao?
Tề Ninh nhìn trộm sang, thấy sắc mặt Long Thái có vẻ kính nể, giọng nói nhu hòa hơn mà cười thầm, tiểu Hoàng đế này cũng biết diễn kịch.
Hiển nhiên Hoài Nam Vương rất hài lòng với thái độ của Long Thái, gật gật đầu đáp:
- Có biết một hai. Hắc Liên Thánh giáo ở nơi xa xôi, cho nên triều đình vẫn có phần sơ sảy.
Lão nhìn sang Tây Môn Vô Ngân:
- Chỉ e phủ Thần Hầu cũng không biết rốt cuộc Hắc Liên Thánh giáo là gì.
Tây Môn Vô Ngân chắp tay:
- Vương gia nói đúng lắm. Hắc Liên Thánh giáo ở nơi xa xôi, lại rất ít khi hoạt động về phía Trung Nguyên, vẫn chỉ luôn ở vùng Ba Thục Tây Nam, hành sự khiêm tốn, phủ Thần Hầu quả thực không biết nhiều về họ. Chức trách của phủ Thần Hầu giám sát và quản thúc các thế lực trên giang hồ, phàm là có kẻ phạm pháp hoặc thậm chí là nhiễu loạn đến sự thái bình, phủ Thần Hầu sẽ kiệt lực đối phó. Hắc Liên Thánh giáo này vẫn luôn ẩn náu không ra mặt, phủ Thần Hầu cũng không tốn phí quá nhiều nhân lực tài lực vào bọn họ.
Long Thái lại hỏi:
- Hoàng thúc biết được bao nhiêu về Hắc Liên Thánh giáo?
- Thật ra cũng không phải quá nhiều. Hoàng thượng, theo như thần được biết, Hắc Liên Thánh giáo này tồn tại cũng được chừng hai mươi năm rồi, do người Hắc Miêu sáng lập nên. Mà người Hắc Miêu thì… Hừ, không được giáo hóa, xảo quyệt tàn bạo, bảy mươi hai động người Miêu, người Hắc Miêu có thực lực đứng đầu trong Sinh Miêu, đám người này lại luôn muốn cát cứ một phương, tự lập quốc. Nhưng dù sao thực lực cũng không thể chống đỡ nổi Đế quốc Đại Sở ta, cho nên cũng không dám công khai giương cờ phản.
- Bọn họ muốn tạo phản sao?
Long Thái nhíu mày.
Hoài Nam Vương cười đáp:
- Dân man hoang có bao giờ biết Thiên uy, không phải người tộc ta tâm sẽ không giống ta, đám điêu dân kia vẫn ôm dị chí trong lòng cũng không phải điều kỳ lạ.
Dừng một lát lão lại nói:
- Hắc Liên Thánh giáo này, theo như thần được biết, là một đám phản dân tụ tập lại. Thập vạn đại sơn ở Ba Thục núi tiếp núi liên miên không dứt, bảy mươi hai động người Miêu, Sinh Miêu Thục Miêu có vài chục bộ tộc, vừa nương tựa lẫn nhau cũng vừa lục đục với nhau. Mục đích của Hắc Liên Thánh giáo là muốn tập trung tất cả người Sinh Miêu dưới cờ, đến khi thực lực đủ mạnh sẽ động binh mưu phản.
- Suy nghĩ của Hắc Liên Thánh giáo này thật là hão huyền.
Một lão thần tóc hoa râm dưới tay Hòai Nam Vương cười lạnh:
- Cho dù cộng tất cả người Miêu lại cũng không được mấy trăm ngàn người mà thôi. Có thực lực tạo phản sao?
Hoài Nam Vương cười cười:
- Lô đại nhân, cũng không thể nói vậy. Người Miêu đó cực kỳ quen thuộc tình hình Ba Thục, lại không phải một đám ô hợp. Nếu thật sự muốn tạo phản, tuy triều đình không cần sợ hãi, nhưng cũng sẽ gặp phải phiền toái nho nhỏ.
Dừng một lát lão lại nói:
- Năm đó Cẩm Y lão Hầu gia xuất binh chinh phạt Ba Thục, nếu không có người Miêu tương trợ cũng sẽ không thuận lợi được như vậy.
Lão mỉm cười liếc sang Tề Ninh.
Tề Ninh cũng biết chuyện năm đó Cẩm Y lão Hầu gia chinh phạt Thục, vì chuyện này mà Cẩm Y Hầu Tề gia còn kết thù với Thục Vương Lý gia.
Hắn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã ẩn ẩn cảm giác chỉ sợ lần này Hắc Liên Thánh giáo gặp xui xẻo rồi.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng truyền báo:
- Vũ Hương Hầu, Thống lĩnh Hổ Thần Doanh cầu kiến!
Tô Trinh vội vàng bước vào, sau lưng là Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Tiết Linh Phong.
Hai người bước lên bái kiến, Long Thái hơi cau mày, chỉ nói:
- Bình thân!
Tô Trinh đứng dậy chắp tay thưa:
- Hồi bẩm Thánh thượng, trong phủ xảy ra chyện, thần nhận được ý chỉ đến chậm. Kính xin Thánh thượng giáng tội!
Tới lúc này Tề Ninh mới thoải mái, thầm nghĩ tiểu triều hội hôm nay đến mình cũng truyền đòi tới, dù sao Tô Trinh này cũng là một trong bốn đại Hầu tước, không thể thờ ơ được, thì ra là gia hỏa này đến muộn.
Tiết Linh Phong vẫn như một cây thương thẳng tắp, mọi người đứng đó đều là trọng thần triều đình, mặc dù y là Thống lĩnh Hổ Thần Doanh, nhưng trong số quan viên trong ngự thư phòng này thì lại có địa vị thấp nhất, chỉ có thể đứng cuối cùng.
Tô Trinh mướt mồ hôi trán, thở hồng hộc, xem ra cũng là vội vàng chạy tới. Y đứng dậy, nhìn trái nhìn phải một chút, do dự giây lát rồi đứng dưới Tề Ninh.
Tề Ninh biết tuy địa vị của bốn đại thế tập ngang nhau nhưng trên thực tế vẫn có chia cao thấp.
Trong tứ Hầu, Trung Nghĩa Hầu đứng đầu, Cẩm Y Hầu thứ hai, Vũ Hương Hầu đứng cuối.
Thấy Tô Trinh đứng dưới mình, hắn hiểu Kim Đao Hầu không đến. Nếu không người đứng bên cạnh mình sẽ là Kim Đao Hầu.
Hắn liếc sang Tô Trinh, lập tức nhíu mày, sắc mặt biến hóa.
Vừa lúc này Tô Trinh cũng nhìn hắn, thấy hắn cau mày, cho rằng hắn phản cảm với mình, chỉ cười lạnh xoay mặt đi.
Lại nghe vị quan viên họ Lô kia trầm giọng hỏi:
- Tiết Linh Phong, đêm qua Hổ Thần Doanh điều binh phong tỏa đường sá Kinh thành là ngươi ra lệnh sao?
Tiết Linh Phong chắp tay đáp:
- Bẩm đại nhân, là ty chức biết được có người làm loạn trên đường phố, nên sai nhân thủ bảo vệ trật tự trong Kinh thành.
Tề Ninh thầm nghĩ, họ Lô này muốn thò đao hỏi tội Tiết Linh Phong rồi.
Trước mặt lão, Tiết Linh Phong tự xưng ty chức, cũng không biết địa vị người này thế nào.
- Ta được biết đêm qua chẳng qua chỉ là một đám ăn mày đánh nhau trên đường.
Mặc dù Lô đại nhân tuổi đã cao nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, hai con mắt cũng không vì tuổi tác mà tối đi:
- Một đám ăn mày đánh nhau, lại điều mấy trăm binh sĩ Hổ Thần Doanh đi, không phải quá mức lỗ mãng chứ?
Khuôn mặt vuông vức rõ góc cạnh của Tiết Linh Phong vẫn rất bình tĩnh tự nhiên:
- Ty chức có chức trách trong người, không dám sơ sẩy chút nào.
- Không có ý chỉ của Hoàng thượng, ngươi đã điều động hơn trăm người. Đây là Kinh thành, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sẽ xảy ra bạo động sao? Đêm qua nghe động tĩnh ta còn tưởng có người mưu phản.
Tiết Linh Phong hơi rùng mình, vội nói:
- Là ty chức thất trách, xin Thánh thượng giáng tội!
- Thánh thượng, bất kể thế nào, thân là Thống lĩnh Hổ Thần Doanh cảnh vệ Kinh thành, không có ý chỉ của Thánh thượng, tự tiện điều binh, phạm vào quốc pháp.
Nếu không trị tội chỉ sợ nhân tâm không phục.
Lô đại nhân cúi người bẩm với Long Thái:
- Kính xin Thánh thượng minh giám!
Tề Ninh nhíu mày, ánh mắt có thêm vài phần hàn ý.
Lúc này hắn lại càng khâm phục Tiết Linh Phong thêm vài phần.
Tối qua y chỉ điều động vài trăm người , hôm nay đã có kẻ đứng ra làm khó dễ, nếu quả thực đêm qua điều động lượng lớn binh mã phong tỏa Kinh thành, chỉ sợ kết quả hôm nay càng nghiêm trọng hơn.
- Tiết Linh Phong, đêm qua ngươi điều binh phong tỏa đường phố Kinh thành, là chủ ý của ngươi, hay là có ẩn tình gì khác?
Bên dưới Lô đại nhân lại có người trầm giọng hỏi:
- Xưa nay ngươi vẫn cẩn thận, thống lĩnh Hổ Thần Doanh nhiều năm không phạm phải sai lầm gì.
Vì sao lần này lại tự ý chuyên quyền?
Tề Ninh cười lạnh, lòng hiểu người kia đã chỉa mũi mâu vào mình rồi.
Tiết Linh Phong vẫn nghiêm nghị, giọng nói rất bình tĩnh:
- Ty chức không dám tự ý chuyên quyền, hoàn toàn là vì đảm bảo an nguy cho Kinh thành.
Y quay sang Long Thái:
- Thánh thượng, hạ thần tinh trung báo quốc, hoàn toàn không có tâm tư chuyên quyền.
Long Thái còn chưa lên tiếng, lại nghe Tề Ninh thản nhiên nói:
- Chư vị đại nhân, nếu không phải Tiết Thống lĩnh chuẩn bị sớm, chỉ sợ hiện tại cục diện trong Kinh càng thêm loạn. Hôm nay vô số dân chúng trong thành bị dịch độc uy hiếp, các ngươi không lo giải quyết nguy nan thế nào lại ở đây vấn trách Tiết Thống lĩnh, chẳng lẽ không biết chuyện có nặng có nhẹ sao?
Mọi người đều dồn ánh mắt vào hắn.
Sắc mặt Lô đại nhân rất khó coi, lão thản nhiên hỏi:
- Cẩm Y Hầu, tình hình bệnh dịch thật sự rất quan trọng. Nhưng vương pháp triều đình không quan trọng sao? Tiết Linh Phong là Thống lĩnh Hổ Thần Doanh, vị trí không phải đơn giản, càng phải chú ý cẩn thận. Tự tiện điều binh chẳng lẽ không phải tội cực kỳ nghiêm trọng sao? Hừ. Nếu tướng lãnh binh có thể không để ý tới pháp luật triều đình tự tiện điều binh, Cẩm Y Hầu có bao giờ nghĩ tới hậu quả chưa?
Tề Ninh cười đáp:
- Bản Hầu biết rõ ý của Lô đại nhân. Lô đại nhân một lòng giữ gìn pháp luật triều đình khiến cho người ta khâm phục.
Hắn liếc sang kẻ dưới tay kia:
- Có người nói Tiết Thống lĩnh tự tiện điều binh có phải là từ bổn ý.
Bản Hầu nói thẳng nhé, ông ta điều binh là vì bản Hầu cấp tốc đuổi tới quý phủ, liên tục thuyết phục lợi hại. Tiết Thống lĩnh vì bảo vệ Kinh thành mới miễn cưỡng điều ra một ít binh mã.  Dừng một chút, hắn mới chậm rãi nói:
 
- Còn có vấn đề gì muốn hỏi, bản Hầu sẽ trả lời.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo