Mấy người Tề Ninh cũng không chậm trễ, đến thẳng Vĩnh Yên Đường.
Bởi vì Đường Nặc ở trong, cho nên Vĩnh Yên Đường tạm dừng buôn bán, cũng treo biển, tiệm thuốc đóng cửa, tiểu nhị trong tiệm cũng có thể nghỉ ngơi một ngày, chỉ lưu lại một tiểu nhị trông nom.
Đoạn Thương Hải dẫn một gã tùy tùng thủ vệ bên cạnh.
Sau khi Triệu Vô Thương gõ cửa cùng tiến vào với Tề Ninh, Đoạn Thương Hải cũng hơi ngạc nhiên, sáng sớm Tề Ninh mới rời đi, lúc này còn chưa tới giữa trưa, đã trở về rồi.
- Chỗ Đường cô nương thế nào rồi?
Vừa tiến vào, Tề Ninh lập tức hỏi.
Đoạn Thương Hải lắc đầu nói:
- Sau khi Hầu gia rời đi, Đường cô nương vẫn luôn ở trong, cũng không đi ra một lần.
Trong lòng Tề Ninh biết Đường Nặc cũng không thể nhất thời đi ra, suy nghĩ một chút, tới trước cửa phòng kia, do dự một chút, cuối cùng gõ cửa.
Sau một lát, Đường Nặc mở cửa, Tề Ninh thấy nàng đeo khẩu trang, hai tay hơi mở ra, trên bao tay đều là máu. Thấy đôi mắt trong veo của Đường Nặc mang vẻ nghi vấn, hắn vội nói:
- Đường cô nương, vừa rồi ta tới Thần Hầu Phủ một chuyến, họ cũng tìm người kiểm tra thi thể. Ta mang về một số tin tức, nghĩ cần phải nói cho cô, hiện giờ cô có thể nói chuyện hay không?
Đường Nặc gật đầu.
- Là thế này.
Tề Ninh không tiện chậm trễ Đường Nặc, nói thẳng:
- Họ phát hiện một độc dược dùng trứng độc làm chất dẫn trong thi thể, theo cách nói của họ, loại độc này hẳn xuất phát từ Âm Dương Giới Tây Lĩnh Ba Thục, hơn nữa họ đã xác định, loại độc này hẳn là Độc Vương Cửu Khê phối luyện ra.
Hắn vốn tưởng rằng nói tin tức này cho Đường Nặc, dù Đường Nặc không chấn động, ít nhiều cũng hơi kinh ngạc.
Thế nhưng đôi mắt Đường Nặc vẫn bình tĩnh như nước, chỉ khẽ gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Đường Nặc phản ứng như thế, Tề Ninh lại hơi ngạc nhiên, hiểu được điều gì, hắn hỏi:
- Đường cô nương, có phải cô đã sớm biết trong dịch độc có độc Cổ Noãn hay không?
Đường Nặc khẽ gật đầu, cuối cùng nói:
- Độc Cổ Noãn chỉ là thuốc dẫn, ngoài ra còn những độc dược khác phối hợp trong đó, ta muốn tra ra rốt cuộc có độc dược nào lẫn trong đó, sau đó lại nghĩ biện pháp giải độc.
- Thế nhưng!
Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Nhưng dựa theo cách nói của Thần Hầu Phủ, độc Cổ Noãn do Âm Dương Giới chế xuất, chính là chí độc trong thiên hạ, họ căn bản không có biện pháp giải độc. Nếu như ngay cả độc Cổ Noãn cũng không cách nào phá giải, dù cho tra ra những độc dược khác, chỉ sợ… !
Đường Nặc đã hiểu ý của Tề Ninh, lắc đầu nói:
- Mặc dù độc Cổ Noãn là chí độc thiên hạ, nhưng cũng không phải không thể giải, từ mấy năm trước, sư phụ đã tìm ra phương pháp phá giải độc Cổ Noãn.
Tề Ninh khẽ giật mình, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, thất thanh nói:
- Đường cô nương, cô nói là cô có thể giải độc?
- Ta không nói như vậy.
Đường Nặc cải chính:
- Ta chỉ nói độc Cổ Noãn ta có thể giải được, nhưng dịch độc hiện giờ không chỉ là độc Cổ Noãn.
- Đúng đúng đúng!
Trên đường trở về, trong lòng Tề Ninh còn chút bất an, ngay cả Thần Hầu Phủ cũng không có cách nào với độc Cổ Noãn, hắn thực sự lo lắng Đường Nặc có thể giải được độc dược hay không, lỡ như không thể, tình hình bệnh dịch ở kinh thành lúc này khó có thể thu thập. Giờ phút này nghe được Đường Nặc không để ý tới độc Cổ Noãn khiến Thần Hầu Phủ thúc thủ vô sách, hắn cảm thấy rất an tâm:
- Đường cô nương, y thuật của cô rất cao minh, an nguy của dân chúng kinh thành lần này đều trông cậy vào cô rồi.
Đường Nặc dường như do dự một chút, vẫn nói:
- Phải chăng Thần Hầu Phủ cho rằng dịch độc lần này là do Độc Vương Cửu Khê mang tới?
Tề Ninh vuốt cằm nói:
- Họ chỉ nói Độc Vương Cửu Khê là người có hiềm nghi lớn nhất, tuy nhiên còn chưa xác định cuối cùng, nhưng họ đã chuẩn bị tìm Độc Vương Cửu Khê rồi.
Đường Nặc chỉ khẽ ừ một tiếng, cũng không nói nhiều, đóng cửa lại.
Lúc này Tề Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thích xem phong thái nhẹ nhàng như nước của Đường Nặc, có vẻ tự tin không nói nên lời.
Tề Ninh cũng không hề rời khỏi Vĩnh Yên Đường, chờ ở tiệm thuốc, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, do mệt mỏi mơ màng ngủ thiếp đi, mấy người Đoạn Thương Hải cũng không dám quấy nhiễu.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên bị đánh thức, mở to mắt, thấy Đoạn Thương Hải ngay ở bên cạnh, hắn xoay người ngồi dậy nói:
- Làm sao vậy?
Đoạn Thương Hải mặt mũi ngưng trọng nói:
- Hầu gia, dịch bệnh bùng nổ, vừa rồi ta tự mình ra ngoài tìm hiểu một chút, phát hiện kinh thành đều có quan binh. Hổ Thần Doanh cũng đã xuất động, ngoài ra nha sai Kinh Đô Phủ cũng đều điều ra, phố lớn ngõ nhỏ đang bắt những người lây nhiễm kia.
Tề Ninh chà xát mặt cho tỉnh ngủ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hỏi:
- Giờ gì rồi?
- Đã giờ thân rồi.
Đoạn Thương Hải vội đáp:
- Ta thấy Hầu gia ngủ ngon giấc, cho nên không dám quấy nhiễu, chẳng qua tình hình bên ngoài hiện giờ hết sức nghiêm trọng, cho nên vẫn đánh thức Hầu gia.
Lúc này tên tiểu nhị ở lại tiệm thuốc đã rất thức thời đưa nước ấm tới, Tề Ninh rửa mặt, lúc này mới nhỏi:
- Có biết bao nhiêu người bị nhiễm không?
- Ta cũng đã hỏi qua, số lượng cụ thể còn chưa biết.
Đoạn Thương Hải thần sắc nghiêm trọng:
- Chẳng qua ba ngàn Hổ Thần Doanh tăng thêm ba trăm nha sai Kinh Đô Phủ đều đã xuất động, nghe nói rất có thể còn phải điều động binh mã Huyền Vũ Đại Doanh tới kinh thành. Như vậy xem ra, số lượng người bị nhiễm phát độc cũng không ít, nếu không cũng không cần binh lực như thế.
Nghe nói hiện giờ đã bắt bốn năm trăm người, hơn nữa ngày bị lây nhiễm còn đang tăng lên.
Triệu Vô Thương ở bên nói:
- Hầu gia, hiện giờ kinh thành đã hơi hỗn loạn, chẳng qua đại cục vẫn còn trong khống chế, nếu như không phải tối qua Hầu gia khổ cực, thông báo cho Tiết Linh Phong chuẩn bị trước, chỉ sợ cục diện hiện giờ càng thêm khó coi.
Tề Ninh khẽ gật đầu, hỏi:
- Binh mã Huyền Vũ Đại Doanh là có ý gì?
Đoạn Thương Hải biết rõ vị Hầu gia này mới mở mắt không lâu, gần đây dường như bắt đầu hứng thú với quốc sự, nhưng trước đây không hay hỏi chuyện, hắn không biết Huyền Vũ Đại Doanh cũng không có gì kỳ quái, y giải thích:
- Hầu gia, Huyền Vũ đại doanh là quân đội cảnh vệ kinh thành, trú đóng ở gần hồ Huyền Vũ phía bắc kinh thành, kết hợp với Hắc Đao Doanh. Chẳng qua trang bị và sức chiến đấu của Huyền Vũ Đại Doanh vẫn có chênh lệnh với Hắc Đao Doanh, nhưng Huyền Vũ Đại Doanh là một doanh có binh lực mạnh nhất trong bốn Đại Doanh cảnh vệ kinh đô và vùng lân cận.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh giờ mới hiểu được. Hắn biết rõ Hoàng thành là do Võ Lâm Doanh thủ vệ, kinh thành thì do Hổ Thần Doanh thủ vệ, Hắc Đao Doanh trú đóng tại thành Thạch Đầu ở ngoài kinh thành, cũng không biết còn có đám binh mã Huyền Vũ Đại Doanh này.
- Huyền Vũ Đại Doanh có tám ngàn binh mã, gấp mấy lần Hắc Đao Doanh.
Đoạn Thương Hải giải thích:
- Võ Lâm Doanh Hoàng gia có một ngàn năm trăm người, Hổ Thần Doanh là ba ngàn người.
Trong kinh thành chủ yếu do hai đại doanh này thủ vệ, ngoài kinh thành là tám ngàn binh mã Huyền Vũ Đại Doanh và một nghìn binh mã Hắc Đạo Doanh.
- Hắc Đao Doanh chỉ có một ngàn người?
Tề Ninh hơi ngạc nhiên.
Đoạn Thương Hải cười nói:
- Hầu gia có chỗ không biết, Hắc Đao Doanh giống như Hắc Lân Doanh, tuy rằng biên chế không nhiều lắm, nhưng lựa chọn cực kỳ nghiêm khắc, binh sĩ trong doanh thành thạo cung mã, cho dù không dám nói lấy một chọi mười, nhưng lấy một chọi năm không nói chơi, thực sự muốn đánh trận, ngàn người hợp lực, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Tề Ninh vốn nghĩ đến ban đầu từng thấy mấy võ sĩ Hắc Đao Doanh đằng sau miếu đổ nát trong rừng, bóng dáng võ sĩ trọng đồng vẫn còn rõ ràng trong đầu hắn.
Mặc dù chỉ có mấy người, nhưng vừa ra trận, lại giải quyết cực kỳ dứt khoát một đám thích khách đuổi giết tiểu Hoàng đế, ra tay quyết đoán tàn nhẫn, một tên cũng không để lại.
Nghĩ đến đó chính là phong cách của Hắc Đao Doanh.
Chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên, cửa lớn tiệm thuốc luôn đóng chặt, hiện giờ đã lúc hoàng hôn, bỗng nhiên có người gõ cửa, mấy người nhất thời cảnh giác.
- Là ai?
Đoạn Thương Hải đi tới bên cửa hỏi, cũng không vội mở cửa.
Bên ngoài truyền đến giọng của Tề Phong:
- Đoàn Nhị ca, là ta!
Đoạn Thương Hải mở cửa, Tề Phong nhanh nhẹn lách vào, ngẩng đầu nhìn thấy Tề Ninh, gã vội vàng tới nói:
- Hầu gia, ta đoán được ngài nhất định ở nơi này.
- Tình hình bên ngoài thế nào?
- Hơi hỗn loạn, trên đường mấy lần đụng phải quan binh bắt người phát tác dịch độc.
Tề Phong nói:
- Xem ra, trong nhất thời còn chưa yên ổn được. Đúng rồi, Hầu gia, tranh thủ thời gian vào cung, Hoàng thượng phái người tới phủ truyền ngài vào cung, ta đoán ngài đang ở nơi này, cho nên chạy tới.
- Hoàng thượng tìm ta?
Tề Ninh khẽ giật mình, nhưng lập tức biết rõ chắc chắn có liên quan tới tình hình dịch bệnh bùng phát ngày hôm nay. Hắn nghĩ thầm lúc này tìm ta tới, chẳng lẽ ta còn có biện pháp gì. Chẳng qua Hoàng thượng triệu kiến, đương nhiên không thể chậm trễ. Tề Ninh lại để Tề Phong lưu lại trông coi tiệm thuốc, để Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương đưa tới nội cung.
Tối qua một đêm không ngủ, Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương vẫn còn tinh thần, dù sao năm đó đều là dũng hán đi ra từ Hắc Lân Doanh.
Mấy người hộ tống Tề Ninh vào thẳng cung, trên đường thỉnh thoáng trông thấy nhiều đội quan binh chạy qua, cũng có một ít kỵ binh phi ngựa qua, lại mắt thấy quan binh vây bắt người lây nhiễm, đúng như Tề phong nói, rất nhiều nơi ở kinh thành đều hỗn loạn.
Tiến vào nội cung, biết rõ thân phận của Tề Ninh, tự có thái giám trong cung dẫn đường cho Tề Ninh đến Văn Đức Điện. Văn Đức Điện là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ sau khi bãi triều, có một Ngự Thư Phòng cực lớn, hơi khác với thư phòng Tề Ninh thấy lần trước, biểu hiện càng thêm rộng rãi, càng vàng son lộng lẫy.
Tề Ninh tới Ngự Thư Phòng, sau khi thái giám thông bẩm, tiểu Hoàng đế Long Thái lập tức để Tề Ninh tiến vào Ngự Thư Phòng.
Chờ đến lúc vào trong, Tề Ninh liền thấy mấy trọng thần mặc triều phục đều đang ở trong Ngự Thư Phòng, nhìn lướt qua, chừng năm sáu người, có gần một nửa đều là người quen biết.
Ngoại trừ Trung Nghĩa Hầu và Tây Môn Thần Hầu, Hoài Nam Vương dĩ nhiên ở bên trong.
Chỉ là nhìn bọn họ mặc triều phục nghiêm túc, Tề Ninh bỗng nhiên nghĩ đến, mình không kịp thay đổi triều phục, mà mặc y phục hàng ngày tiến vào cung, cũng không biết có bị trách tội hay không.
Tiểu Hoàng đế Long Thái ngồi sau bàn ngự thư, thần sắc trông hết sức ngưng trọng, trông thấy Tề Ninh tiến vào, ánh mắt sáng lên, lông mày hơi giãn ra. Tề Ninh tiến lên tham kiến, Long Thái giơ tay lên:
- Cẩm Y Hầu, đứng lên mà nói, trẫm có việc muốn bàn bạc với các ngươi.
Tề Ninh tạ ơn đứng dậy, lui sang bên cạnh, liếc Trung Nghĩa Hầu.
Trung Nghĩa Hầu và Hoài Nam Vương một trái một phái đứng gần bàn ngự thư nhất. Tây Môn Thần Hầu đứng bên dưới Trung Nghĩa Hầu, thấy Tề Ninh tới, Tây Môn Thần Hầu kéo khoảng cách với Trung Nghĩa Hầu, chừa ra một vị trí trống, hiển nhiên là nhường cho Tề Ninh.
Tuy rằng Tây Môn Vô Ngân được phong Thần Hầu, cũng là Hầu Tước, nhưng so với tứ đại thế tập Hầu gia vẫn kém hơn một chút.
Tuy rằng Tề Ninh trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là Cẩm Y Hầu, lão gia hỏa này cũng hiểu được đạo lý này.
Tề Ninh biết rõ đây cũng không phải khách khí gì, lễ chế triều đình, tự có cao thấp. Hắn chắp tay cười với Tây Môn Vô Ngân, lúc này mới đi tới, khóe mắt lướt qua, có ba người khác không nhận ra, chỉ là Vũ Hương Hầu Tô Trinh không ở trong này, lại không biết trong ba người xa lạ kia có Kim Đao Hầu hay không.
Ánh mắt của hắn đưa tới phía Hoài Nam Vương, thấy Hoài Nam Vương cũng đang nhìn mình, thấy Tề Ninh đưa mắt tới, Hoài Nam Vương mỉm cười, lộ vẻ hoài ái dễ gần, nếu như không phải biết rõ người này còn có lòng mơ ước đối với ngôi vị Hoàng đế, Tề Ninh quả thực cảm thấy ít nhất từ mặt ngoài, Hoài Nam Vương thuận mắt hơn Trung Nghĩa Hầu nhiều lắm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo