Trong sảnh nhất thời yên tĩnh, dù là tiếng hít thở cũng khó có thể nghe rõ.
Lông mày Tề Ninh nhíu chặt, cảm thấy hoảng sợ. Hắn vốn chỉ lo lắng chất độc này rất khó đối phó, lúc này nghe Tây Môn Vô Ngân nói, biết rõ muốn tìm được phương pháp giải độc, thực sự khó càng thêm khó.
Hắn ôm tin tưởng rất lớn đối với Đường Nặc, có lẽ là thái độ luôn bình tĩnh của Đường Nặc khiến Tề Ninh cho rằng cô khá nắm chắc.
Thế nhưng Tây Môn Vô Ngân nói như vậy, hắn biết rõ cho dù là Đường Nặc, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được phương pháp giải độc.
Thần Hầu Phủ từ khi lập quốc, luôn kéo dài tới nay, cũng đã mấy chục năm, quanh năm ngày tháng liên hệ với các thế lực giang hồ, hơn nữa còn chuyên môn thiết lập Đan Khí Xử.
Mặc dù không có người nào giải thích với Tề Ninh Đan Khí Xử rốt cuộc có chức trách gì, nhưng nghe tên, trong lòng Tề Ninh biết đó chắc chắn là nơi nghiên cứu dược vật và binh khí.
Người được Thần Hầu Phủ mời chào, đương nhiên cũng không phải kẻ đơn giản, Đan Khí Xử chắc chắn không ít cao thủ dược học, tuy nhiên lại không tìm ra cách khắc chế độc Cổ Noãn, có thể thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi yên lặng một hồi, Hiên Viên Phá đánh vỡ yên lặng, nói:
- Hầu gia, nếu như chỉ là độc Cổ Noãn, chúng ta toàn lực ứng phó, chưa chắc không thể tìm được phương pháp. Nhưng độc dược lần này, chỉ dùng độc Cổ Noãn làm chất dẫn, ngoài ra ít nhất còn có hơn mười loại dược vật dung nhập vào đó, ngoài độc Cổ Noãn ra, hiện giờ chúng ta cũng chỉ tra ra ba loại độc dược khác trong đó.
Vẻ mặt y rất nghiêm trọng:
- Nếu như hoàn toàn biết rõ độc dược, sau đó triệu tập tất cả cao thủ về dược vật, muốn chế ra giải dược, nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau.
Tề Ninh cau mày:
- Mấy tháng sau, chỉ sợ toàn bộ kinh thành xương cốt đã chất thành đống, không còn người sống.
Tuy rằng lời này của hắn hơi quá, nhưng cũng không tính nói chuyện giật gân.
Tây Môn Thần Hầu nói:
- Kế hoạch hiện giờ, chỉ có thể khống chế tình hình dịch bệnh trong kinh thành, tránh bùng phát trên diện rộng. Ngoài ra một mặt kêu gọi nhân thủ nghiên cứu chế tạo giải dược, một mặt phái người tìm Độc Vương Cửu Khê!
- Độc Vương Cửu Khê có thể ở kinh thành?
Tề Ninh hỏi, nghĩ thầm A Não là đệ tử của Độc Vương Cửu Khê, A Não ở kinh thành hẳn là không nghi ngờ, nhưng không biết Độc Vương Cửu Khê có ở cùng A Não không.
Tây Môn Thần Hầu nói:
- Lão phu đã phái người đi tìm.
Lão phu cho rằng cho dù Độc Vương Cửu Khê không tự mình đến đây, chí ít có đệ tử của hắn ở kinh thành.
- Tiết Thống lĩnh đã phái người phong tỏa một số con đường ở kinh thành.
Tề Ninh nghĩ thầm lúc này vừa vặn kéo Tây Môn Thần Hầu qua, đến lúc đó thực sự xảy ra vấn đề, cũng tiện có Tây Môn Vô Ngân nói đỡ:
- Ta xem Tiết Thống lĩnh làm như vậy cũng rất kịp thời.
Tây Môn Thần Hầu cười nhạt một tiếng nói:
- Tiết Linh Phong có phong tỏa đường phố kinh thành hay không, Thần Hầu Phủ ta không có quyền hỏi đến, chức trách khác nhau, chức trách chủ yếu của chúng ta là tìm ra hung thủ hạ độc, sau đó dốc hết sức tìm phương pháp giải độc, hoàn thành nhiệm vụ.
Tề Ninh nghĩ thầm lão già này quả thực giảo hoạt, nhịn không được nói:
- Thần Hầu, thứ cho ta nói thẳng, dịch độc lần này dường như xuất phát từ Cái Bang.
Tây Môn Thần Hầu gật đầu nói:
- Đúng vậy, gần đây Cái Bang có phần là lạ, Thần Hầu Phủ phái người thương lượng với họ, họ chỉ nói là chuyện trong Cái Bang, sẽ không ảnh hưởng đến an ninh trật tự trong kinh thành. Thần Hầu Phủ làm việc, xưa nay có một nguyên tắc, trừ khi thế lực giang hồ gây nguy hiểm tới triều đình, nếu không Thần Hầu Phủ sẽ không tùy tiện nhúng tay vào chuyện nội bộ của họ.
Lão dừng một chút, nâng chén trà lên, uống một hớp trà làm trơn họng, mới nói:
- Giang hồ quá lớn, Thần Hầu Phủ quá nhỏ, không thể chuyện gì cũng quản được.
- Nói như vậy, Cái Bang cố ý giấu diếm tình hình bệnh dịch?
Tề Ninh thản nhiên nói.
Tây Môn Thần Hầu gật đầu:
- Lần này Cái Bang làm việc không chu toàn, Thần Hầu Phủ đương nhiên sẽ không thể coi như không thấy.
Lão nhìn Văn Khúc Giáo úy, giọng lạnh lùng:
- Hàn Thiên Khiếu, ngươi đã từng thương lượng với Cái Bang, lại không phát hiện kỳ quặc bên trong, lão phu sẽ tấu với triều đình, vạch tội thất trách của ngươi.
Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu khom người chắp tay nói:
- Ty chức thất trách, nguyện bị trách phạt!
Trong lòng Tề Ninh biết Tây Môn Thần Hầu ý thức được lần này Thần Hầu Phủ có tội thất trách, Hàn Thiên Khiếu chẳng qua là người chịu tội thay, hơn nữa cho dù thực sự tấu một bản vạch tội, Hàn Thiên Khiếu cũng sẽ không thực sự bị giam vào ngục, nhiều nhất cũng chỉ phạt chút bổng lộc mà thôi.
Lúc này hắn nghĩ tới suy đoán của Đoạn Thương Hải, nghĩ thầm chỉ sợ Thần Hầu Phủ thực sự bị ràng buộc tinh lực vì chuyện khác, quá mức sơ sảy đối với Cái Bang.
Chỉ là không biết Thần Hầu Phủ rốt cuộc bị chuyện gì chia sẻ tinh lực.
- Nếu như Độc Vương Cửu Khê quả thực ở kinh thành, như vậy rất có thể việc này liên quan tới hắn.
Tề Ninh như có suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
- Thần Hầu, có thể xác định người hạ độc chính là Độc Vương Cửu Khê hay là môn hạ của hắn không?
Tây Môn Thần Hầu nghiêm túc nói:
- Trước khi chưa hoàn toàn xác định, chúng ta chỉ có thể nói Độc Vương Cửu Khê là hiềm nghi lớn nhất.
Lão dừng một chút, khẽ vuốt chòm râu, thân thể hơi nghiêng qua, ghé sát bên Tề Ninh, khẽ nói:
- Chẳng qua có trứng độc (độc Cổ Noãn) làm chứng, trong thiên hạ, loại độc Cổ Noãn chí độc này chỉ Âm Dương Giới mới có, cũng chỉ Độc Vương Cửu Khê có thể phối luyện ra độc dược phức tạp như thế. Ngoại trừ hắn, hẳn là không có người khác.
Tề Ninh khẽ vuốt cằm:
- Nói như vậy, người hạ độc hẳn là Độc Vương Cửu Khê rồi.
Hắn nhíu mày hỏi:
- Thế nhưng Thần hầu rõ ràng hơn ta, làm việc cần nguyên nhân, phạm án cũng cần động cơ. Độc Vương Cửu Khê hạ độc ở kinh thành, mục đích là vì cái gì? Độc Vương Cửu Khê là người của Hắc Liên Thánh Giáo, nếu như Độc Vương Cửu Khê hạ độc, rốt cuộc là hành vi cá nhân của Độc Vương Cửu Khê, hay là Hắc Liên Thánh Giáo phái hắn làm?
- Hầu gia, theo ý kiến của ngài, sẽ là tình huống nào?
Tây Môn Thần Hầu nhìn Tề Ninh.
Tề Ninh nghĩ thầm rốt cuộc ngươi là Thần Hầu hay lão tử là Thần Hầu, hắn lắc đầu nói:
- Ta quả thực không rõ ràng lắm, chỉ là trong lòng có nghi ngờ mà thôi. Theo lý mà nói, Hắc Liên Thánh Giáo ở Ba Thục, xúc tu không cần phải kéo dài tới tận kinh thành gây ra chuyện lớn như thế, vênh váo đắc ý ở Ba Thục không phải càng tốt hơn sao?
Hắn cũng nâng chén trà, uống một hớp, sau khi buông xuống tiếp tục nói:
- Chẳng lẽ họ không biết, gây ra họa lớn ngập trời ở kinh thành như thế, triều đình còn có thể buông tha họ sao?
Hắn cười nói:
- Ta thấy Độc Vương Cửu Khê kia có thể thần kinh không bình thường, nếu chỉ vì đối phó Cái Bang, cần gì phải lấy ra loại độc dược có thể lây bệnh này, đó không phải cố ý lạm sát kẻ vô tội, mang đến tai họa ngập đầu cho Hắc Liên Thánh Giáo sao?
Mấy tên Giáo úy Thần Hầu Phủ nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Đúng lúc này, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một gã lại viên canh giữ ngoài viện chạy như bay tới trước cửa, quỳ xuống vội la lên:
- Báo Thần Hầu, có cấp báo!
Hiên Viên Phá nhìn Thần Hầu thấy Tây Môn Thần Hầu không nói lời nào, y mới đi qua, lại viên kia nói thầm vài câu bên tai Hiên Viên Phá, nhanh chóng lui ra.
Hiên Viên Phá trở lại trong sảnh, chắp tay nói với Tây Môn Thần Hầu:
- Thần Hầu, vừa mới nhận được tin tức, phố Trường Thọ đột nhiên có người phát điên vọt lên trên đường, vừa vặn có người trên đường, chộp thương hai người.
Trái tim Tề Ninh trầm xuống.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu như chỉ là điên cuồng bình thường, chỉ việc nhỏ này tuyệt đối không có khả năng cấp báo tới chỗ Tây Môn Vô Ngân.
- Là dịch độc?
Tây Môn Vô Ngân hiểu được hỏi.
Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Đã xác định, đúng là người lây nhiễm dịch độc, toàn thân chấm đỏ, nổi bong bóng nước máu, hoàn toàn trùng khớp với bệnh trạng dịch độc.
- Có mấy người?
- Lúc xảy ra chuyện, chỉ có một.
Hiên Viên Phá nói:
- Thế nhưng người nọ hô to trên phố, khiến bách tính cho rối loạn, sau đó lại có hai ba người đi ra.
Thần sắc Tây Môn Thần Hầu cũng vô cùng nghiêm trọng, nói:
- Ngoại trừ người thuộc Đan Khí Xử, phái tất cả mọi người của Thần Hầu Phủ, canh giữ môn hộ quan viên ngoài Tam phẩm, ngoài ra chú ý võ quán tiêu cục kinh thành, nếu ai có động tác khác thường, lập tức báo lại.
Lão đứng dậy nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, cửa cung đã mở, lão phu muốn lập tức tiến cung. Hầu gia có muốn cùng đi diện thánh hay không?
Tề Ninh quả thực muốn đi gặp tiểu Hoàng đế, báo cáo chuyện đang xảy ra tại kinh thành, nhưng nếu đi cùng một chỗ với lão hồ ly Tây Môn Thần Hầu này, đến lúc đó nói chuyện với tiểu Hoàng đế cũng bất tiện, hắn lo lắng lão hồ ly này sẽ lợi dụng mình, hắn liền lắc đầu nói:
- Thần Hầu cứ đi diện thánh, ta còn có chút chuyện khác, xử lý xong sẽ đi gặp Hoàng thượng.
Tây môn Thần Hầu gật đầu nói:
- Như vậy cũng được.
Lão lại nói:
- Hai ngày này Hầu gia không nên để người trong phủ ra cửa, đã bắt đầu rối loạn, một hai ngày chưa chắc có thể giải quyết.
Tề Ninh rời khỏi Thần Hầu Phủ, cũng không trực tiếp trở lại phủ Cẩm Y Hầu, mà đi tới Vĩnh Yên Đường.
Đường Nặc còn đang nghiên cứu thi thể, cũng không biết có phát hiện độc Cổ Noãn hay chưa. Phía Thần Hầu Phủ đã tra được, mình đại khái có thể đi nói với Đường Nặc, tiết kiệm thời gian.
Trên đường đi ngựa không dừng vó, lúc sắp đến Thần Hầu Phủ, Tề Ninh trông thấy phía trước rối loạn, hắn ghìm ngựa, thấy mấy tên võ sĩ giáp trụ Hổ Thần Doanh cầm lá chắn trong tay, đang vây quanh hai nam tử điên khùng. Hai nam tử kia lúc này tóc tai bù xù, quần áo mất trật tự, phát điên giống như dã thú nhào qua võ sĩ Hổ Thần Doanh.
Cũng may những quan binh này bình thường huấn luyện nghiêm chỉnh, hai nam tử kia tuy rằng điên cuồng, nhưng cũng không cách nào va chạm quan binh, hơn nữa quan binh nắm lá chắn trong tay, hoàn toàn có thể chống cự.
- Hầu gia, hẳn là dịch độc phát tác rồi.
Triệu Vô Thương cũng ghìm ngựa bên cạnh Tề Ninh, thần sắc nghiêm trọng:
- Xem ra Hầu gia đoán không sai, dịch độc quả nhiên bùng nổ.
Tề Ninh thần sắc ngưng trọng, hắn biết những gì mình thấy chỉ là mới bắt đầu, cũng chỉ là một góc của núi băng, kinh thành lớn như vậy, giờ phút này chỉ sợ không ít nơi đã xuất hiện tình huống tương tự.
Lúc này mặt trời đã sớm lên cao, nếu như đổi lại ngày thường, phố lớn ngõ nhỏ đã sớm người đến người đi.
Nếu không phải đêm qua kịp thời tìm được Tiết Linh Phong, Tiết Linh Phong lại quyết định thật nhanh phái binh sĩ thông báo cấm túc dân chúng, hơn nữa phong tỏa rất nhiều đường đi quan trọng, Tề Ninh tin tưởng lúc này kinh thành sớm đã hỗn loạn.
- Đừng tổn thương bọn họ.
Một quan binh trong đó lớn tiếng kêu lên:
- Cũng không nên bị họ đụng phải, đánh bất tỉnh họ, trói họ đưa tới ngõ Nam Hà giam lại.
Tề Ninh thấy thế, khẽ gật đầu.
Xem ra Tiết Linh Phong quả thực có chuẩn bị, chẳng những không cho phép tổn thương người lây nhiễm, hơn nữa đã chuẩn bị xong chỗ sắp xếp, ngõ Nam Hà kia hẳn là chỗ sắp xếp người lây nhiễm.
Hai nam tử kia điên cuồng bổ nhào, vài tên quan binh chỉ vây quanh, cũng không tùy tiện ra tay, mỗi khi người lây nhiễm xông lại, liền dùng tấm chắn cản trở về.
Chợt thấy một gã quan binh tìm được khe hở, xông lên từ phía sau, một quyền đánh vào gáy một nam tử. Nam tử kia lảo đảo, nhanh chóng mềm nhũn xuống, binh sĩ kia lập tức tóm chặt chân nam tử hôn mê, kéo ra, tiếp theo lại có một người tới hỗ trợ, cầm dây thừng trói người kia lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo