Tề Ninh thấy Tây Môn Chiến Anh chém một đao trên thân cây, trong lòng biết tâm tạng của nàngvào lúc này nhất định là cực kỳ tồi tệ.
Nếu như chỉ là một cô gái bị ngoại môn cự tuyệt, có lẽ nàng cũng không bận tâm đến cỡ đó, nhưng Tề Ninh có thể vào được mà nàng lại bị cự tuyệt ở ngoài, chuyện này đối với người có lòng tự trọng cao như Tây Môn Chiến Anh mà nói, không những đáng bực tức mà còn cực kỳ mất mặt.
Tề Ninh lắc đầu, đang bước vào cửa chợt thấy Tây Môn Chiến Anh vứt đao xuống đất, sau đó ngồi thụp xuống, trán úp vào hai đầu gối, hai tay khoanh tròn ôm đầu gối, cả người run lên.
Tề Ninh mở to mắt.
Cô nàng này đúng là tự tôn quá mức. Thần Hầu không cho nàng vào trong, chỉ có vậy thôi mà nhìn thái độ của nàng lúc này thì giống như là vô cùng uất ức, cứ thế ngồi khóc ngay trước mặt hắn. Hai tên cận vệ thủ trước cửa Thần Hầu Phủ đưa mắt nhìn nhau, cũng đều hết sức khó xử. Vào lúc này, bọn họ đương nhiên không dám nói một câu.
Tề Ninh lắc đầu, muốn lên khuyên bảo nhưng biết rõ tính cách của Chiến Anh nên sau một lúc do dự, cuối cùng, hắn vẫn đi vào nhà.
Trong nhà hoàn toàn tĩnh mịch.
Tề Ninh hơi cau mày, đột nhiên nhìn thấy Khúc Tiểu Thương mập mạp đã tới tiếp đón, chắp tay nói:
- Hầu gia!
Tề Ninh khẽ gật đầu, đi theo Khúc Tiểu Thương đến đại đường.
Trong đại đường, ngoài Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân ra, còn có hai người, một cao một thấp. Người cao xem ra khoảng bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, khỏe khoắn, người thấp khoảng ba mươi tuổi, dáng người xấu xí, lưng lại hơi gù.
Tây Môn Vô Ngân ngồi dựa trên ghế, vẻ mặt căng thẳng. Lúc Tề Ninh đi vào, Tây Môn Vô Ngân lập tức đứng dậy, vẻ mặt tươi cười:
- Hầu gia!
Tây Môn Vô Ngân ăn mặc rất tùy ý, nhưng lúc này đứng ở Thần Hầu phủ, so với hình ảnh đầu bếp tự mình nấu ăn hôm qua thì khác xa, phong thái cũng không hềtự nhiên, nhưng ngược lại, tăng thêm vẻ uy nghiêm cho lão. Hai người một cao một thấp kia nhìn qua nhau, nhanh chóng chắp tay hành lễ với Tề Ninh.
- Thần Hầu kêu ta tới, không biết có gì chỉ giáo?
Tề Ninh cười hỏi.
Tây Môn Vô Ngân cũng không dài dòng, lập tức nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, mời theo lão phu tới chỗ này một lát.
Tề Ninh sững sờ, Tây Môn Vô Ngân đã quay người đi qua phía sau. Tề Ninh hơi nghi hoặc một chút, vội đi theo lão. Hai người ra cửa sau men theo đường hành lang dài, Tây Môn Vô Ngân bỗng nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn Tề Ninh, cũng không nói chuyện chỉ ngoắc tay ý bảo Tề Ninh đi qua.
Tề Ninh đi qua phát hiện Tây Môn Vô Ngân đứng ở cánh cửa sổ bên cạnh. Tây Môn Vô Ngân đợi Tề Ninh đến gần lúc này mới hơi đẩy cửa sổ ra mở ra một khe hở.
Tề Ninh biết rõ lão muốn mình nhìn vào bên trong. Đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, mặc dù trời đã sáng nhưng bên trong vẫn đốt đèn, Tề Ninh thấy chính giữa gian phòng bày hai cái bàn dài, trên mỗi bàn đều nằm một người. Lông mày hắn dựng lên, cẩn thận nhìn xem mới phát hiện hai người nằm trên bàn đều đã chết, một luồng mùi máu tươi từ trong nhà thổi ra.
Ngoài hai thi thể, còn có ba bốn người đều là dùng khăn đen bịt mặt, tay đeo bao tay, có người trong tay thậm chí còn có dao găm, đang xẻ thịt trên hai thi thể.
- Thần Hầu đây là…?
Tề Ninh có chút hoảng sợ, Tây Môn Vô Ngân đã kéo cửa sổ lên, sắc mặt nghiêm nghị giơ tay lên nói:
- Xin mời Hầu gia.
Hai người quay lại đại đường, Tề Ninh mới hỏi:
- Thần Hầu, hai thi thể vừa rồi… lẽ nào có liên quan đến địch độc.
Số lượng bản án hằng năm Thần Hầu phủ làm cũng không ít, nếu như là bản án khác tuyệt đối không thể kêu Tề Ninh đến, chỉ có thể là án dịch độc lần này nên Tây Môn Vô Ngân mới cho gọi hắn.
Dù sao hôm qua Tề Ninh cũng phái Đoạn Thương Hải tới báo tin, Tề Ninh tin bên Thần Hầu phủ nhất định muốn tìm thêm manh mối từ trong miệng hắn.
Tây Môn Vô Ngân khẽ gật đầu.
Lúc này, Khúc Tiểu Thương đã lên dâng trà lên, còn có cả hai đĩa điểm tâm nhỏ, dường như biết rõ Tề Ninh đến từ sáng sớm, có thể vẫn chưa ăn sáng.
Chỉ là vừa mới nhìn thấy hai thi thể, lúc này Tề Ninh không có khẩu vị.
- Đêm qua sau khi Hầu gia phái người tới báo tin, Thần Hầu phủ lập tức phái người tìm được hai thi thể chết vì dịch độc.
Người trung niên cao kia chắp tay nói với Tề Ninh:
- Ngũ sư đệ dẫn theo cao thủ độc của dược Thần Hầu phủ, từ đên qua bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi, trước mắt đã bước đầu đoán được nơi phát ra độc dược.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Hầu gia, đây là Hiên Viên Phá đệ tử của lão phu!
Ánh mắt lão di chuyển đến phía người lùn:
- Đây là lão tam Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu.
Tề Ninh vừa rồi cũng đoán được người cao kia chính là người quản lý Thần Hầu phủ Hiên Viên Phá, chỉ là người lùn này khó đoán, lúc nãy Tây Môn Vô Ngân giới thiệu trong lòng nghĩ cái tên Hàn Thiên Khiếu cũng không phải kém cỏi, còn quàng thêm mấy chữ Văn Khúc Giáo úy nữa, tuy nhiên tướng mạo người này lại có chút keo kiệt, căn bản không nhìn thấy có chút nào dáng dấp của Văn Khúc.
Nhưng hắn cũng biết nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ở trong Thất Tinh Bắc Đẩu của Thần Hầu phủ, Hàn Thiên Khiếu xếp thứ ba, tự nhiên cũng không thể nào là thế hệ bình thường.
Hắn nghe Hiên Viên Phá công bố đã đoán được nơi phát ra độc dược, hơi có chút giật mình. Hắn thầm nghĩ nếu như Hiên Viên Phá nói thật, xem ra bản thân mình vẫn coi thường Thần Hầu phủ.
- Thần Hầu, các người đã tìm được người hạ độc rồi sao?
Thần Hầu liếc sang Hiên Viên Phá thản nhiên nói:
- Ngươi nói đi!
Hiên Viên Phá nhìn Tề Ninh lập tức nói:
- Bẩm Hầu gia, người hạ độc tạm thời vẫn chưa tìm ra, nhưng trước mắt chúng tôi đã biết được, độc dược lần này có xuất xứ ở Ba Thục Tây Xuyên, nói cụ thể hơn một chút là đến từ Tây Lĩnh.
- Ba Thục Tây Lĩnh?
Tề Ninh vừa nghe thấy độc dược quả thật là đến từ Ba Thục, trong lòng thầm nghĩ dịch độc lần này thật sự có liên quan đến Hắc Liên Thánh giáo.
Hắn cũng không đề cập tới chuyện đó mà lắng nghe Hiên Viên Phá tiếp tục giải thích:
- Tây Lĩnh là nơi người Bạch Miêu chiếm giữ, ở Tây Lĩnh có một nơi gọi là Âm Dương Giới Giới.
- Âm Dương Giới Giới?
Tề Ninh cảm thấy cái tên này có chút quỷ dị, vội hỏi:
- Đó là nơi nào?
Hiên Viên Phá giải thích:
- Dãy núi Tây Lĩnh trùng điệp, đất đai có hơn trăm dặm, trong đó có một vùng được gọi là Bạch Sa Cương. Âm Dương Giới Giới này chính là ở Bạch Sa Cương. Nó Âm Dương Giới thực ra là mọt ngọn núi nhỏ, nhưng lại phân thành hai loại khí hậu khác nhau, nếu như đến Bạch Sa Cương, có thể thấy được một bên là tình không vạn lý, trời xanh trong vắt, nhưng một bên lại mây mù ùn ùn, mông lung, làm cho người ta mơ màng vô cùng thần bí, hai Âm Dương Giới rõ ràng, biến đổi thất thường rất hiếm thấy.
Thần Hầu khẽ cất tiếng ngâm:
- Phóng nhãn bạch sa thiên bất bình, âm dương lưỡng giới tự phân minh. Cương nam vạn lý tình không sắc, cương bắc nùng vân dục áp thành (dịch nghĩa: Đưa mắt khắp vùng Bạch Sa Cương, hai Âm Dương Giới tự phân minh, cương nam vạn dặm không nhìn thấy, cương bắc mây mù che phủ.
Lão nhìn Tề Ninh nói:
- Âm Dương Giới luôn thuộc phạm vi hoạt động của người Bạch Miêu. Bởi vì khí hậu đặc thù của Âm Dương Giới Bạch Sa Cương, có một loại dược vật, chỉ sinh trưởng ở đó.
- Hả?
Hiên Viên Phá nói:
- Trên vách núi ở Âm Dương Giới, có một loại dược vật sinh trưởng gọi là Vân Chưng Hồng Diệp, kịch độc vô cùng.
- Ngươi nói là, dịch độc tản mạn khắp kinh thành, có liên quan đến Vân Chưng Hồng Diệp?
Tề Ninh nhíu mày hỏi.
Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Dừng lại một chút, y lại lắc đầu nói:
- Nhưng lại không phải là độc của Vân Chưng Hồng Diệp.
Tề Ninhnghe mà chẳng hiểu gì cả..
Thần Hầu chợt nói:
- Hầu gia không biết đã nghe nói đến Cửu Khê Độc Vương Cửu Khê Độc Vương chưa?
Không đợi Tề Ninh trả lời, lão nói thẳng:
- Cửu Khê Độc Vương là người Bạch Miêu. Cái gọi là bảy mươi hai động của người Bạch Miêu đều là nơi sinh sống của các bộ lạc. Thực lực của người Bạch Miêu gần với với người Hắc Miêu. Mặc dùCửu Khê Độc Vương không phải là một trong nhữngthủ lĩnh người Bạch Miêu.
Hắn chỉ là một nhân vật bình thường xuất thân bộ tộc Cửu Khê Bạch Miêu, nhưng đối với tất cả người Bạch Miêu, hắn được xem như một vị thần.
Tề Ninh cũng không nói chuyện, chỉ hơi hơi gật đầu, trong lòng nghĩ xem ra tình hình độc dược lần này, quả thực Cửu Khê Độc Vương không tránh khỏi liên quan. Theo truyền thuyết, Cửu Khê Độc Vương lại là người của Hắc Liên thánh giáo, vậy chuyện lần này càng có thể có liên quan đến Hắc Liên thánh giáo.
Lúc này hắn lại nghĩ tới yêu nữ A Não, thầm nghĩ tình hình độc dược trong kinh rất có khả năng có liên quan đến A Não.
Hiện giờ trong lòng hắn nghi hoặc, thật sự không biết A Não vào kinh là vì hạ độc Cái Bang, nhân tiện báo thù mình, hay là chủ yếu là vì báo thù mình nhân tiện cho đệ tử hạ độc Cái Bang.
Tiểu yêu nữ kia hành sự cổ quái, tính tình độc ác xảo quyệt, quả thực khó dùng lẽ thường suy đoán suy nghĩ của ả.
Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân liếc nhìn Tề Ninh, đương nhiên không có khả năng biết trong lòng Tề Ninh hiện giờ đang nghĩ đến tiểu yêu nữ A Não, chỉ cho rằng là hắn đang suy tư về việc người Bạch Miêu, tiếp tục nói:
- Âm Dương Giới Bạch Sa Cương cũng là hang ổ của Cửu Khê Độc Vương. Người này là cao thủ đệ nhất dùng độc, thậm chí có thể nói là cao thủ dùng độc đệ nhất thiên hạ, chẳng những hành sự hạ độc quỷ dị khó lường, càng lợi hại hơn là đối với độc dược có thiên phú kinh người, có thể luyện ra độc dược trước giờ chưa từng xuất hiện.
- Ý của Thần Hầu nói là, Cửu Khê Độc Vương lợi dụng Vân Chưng Hồng Diệp mà luyện ra dược vật lợi hại.
Tề Ninh hiểu ý Tây Môn Vô Ngân nói:
- Dịch độc lần này chính là dược vật tự tạo nên.
- Dường như Hầu gia suy đoán ra rồi.
Sắc mặt Thần Hầu nghiêm trọng:
- Lão phu biết Cửu Khê Độc Vương am hiểu cách nuôi sâu độc, ở Tây Lĩnh có một loại sâu độc, cũng không thường thấy, vô cùng hiếm hoi, hơn nữa cũng không dễ dàng nuôi sống, nhưng Cửu Khê Độc Vương dùng pháp bảo luyện độc dược. Âm Dương Giới khí hậu đặc thù, tiến hành nuôi sâu độc tại Âm Dương Giới, độc tính càng mạnh, hơn nữa sâu độc ở Âm Dương Giới dùng Vân Chưng Hồng Diệp làm thức ăn, hút chất độc trong Vân Chưng Hồng Diệp, sản sinh ra trứng, dường như có thể coi là chất độc đệ nhất thiên hạ, lần này tìm thấy trong thi thể có loại trứng độc này.
Mặt Tề Ninh khẽ biến sắc, cũng không phải vì Thần Hầu phủ khám nghiệm tử thi phát hiện bên trong có trứng độc, mà là vì Thần Hầu gọi loại độc dược này là thiên hạ đệ nhất độc dược, hiển nhiên là cực kì lợi hại, hắn lo lắng cho dù Đường Nặc phát hiện ra trứng độc cũng chưa chắc có thể giải độc.
Thần Hầu phủ là nha môn triều đình dùng để đối phó với thế lực giang hồ, đối với giang hồ tự nhiên là chắc như trong lòng bàn tay, các võ công gia phái cùng với binh khí ám khí, còn có cả thuốc độc, Thần Hầu phủ cần có tư liệu.
Nếu Cửu Khê Độc Vương là cao thủ dùng độc hàng đầu, người này đương nhiên sẽ bị Thần Hầu phủ chú ý, trên hồ sơ của Thần Hầu phủ ghi lại một vài phương pháp thậm chí là luyện độc dược, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Thần Hầu, nói như vậy có nghĩa là độc dược trong kinh lần này chính là do Cửu Khê Độc Vương giở trò quỷ quái?
Tề Ninh cau mày nói:
- Thần Hầu phủ điều tra ra độc dược, vậy có phương pháp giải độc không?
Tây Môn Vô Ngân nhìn Tề Ninh, sắc mặt càng nghiêm trọng, khẽ lắc đầu:
- Mới đến đây thôi, chúng ta chưa có phương pháp nào đối phó với loại độc dược này.
ầu tiên ... 15 23 24 25 26 27 35 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ đề trước | Chủ đề Tiếp theo »
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo