Tề Ninh vào tới phủ, gặp Cố Thanh Hạm, từ trong miệng Cố Thanh Hạm biết được Hầu phủ cũng không ai bị lây, mới có chút yên tâm.
Cố Thanh Hạm đương nhiên biết Đường Nặc được đón tới Vĩnh Yên đường, cũng không biết tình hình cụ thể thế nào. Tề Ninh biết nếu như nói Đường Nặc đang nghiên cứu thi thể, chỉ sợ sẽ hù chết nữ phu nhân xinh đẹp này cho nên chỉ nói là nghiên cứu thuốc giải ở trong tiệm bán thuốc mà không nói sự thật.
Hắn chỉ dặn dò Cố Thanh Hạm, trước tiên, mấy ngày này đừng cho bất kỳ người nào của Hầu phủ đi ra ngoài, thực sự vạn bất đắc dĩ phải ra ngoài cũng phải chú ý cẩn thận.
-Đúng rồi, vị Tây Môn cô nương đó con gặp rồi chứ?
Cố Thanh Hạm bất chợt hỏi thăm:
-Sáng sớm nàng đã qua đây, chờ ở bên ngoài hơn nửa canh giờ, nàngchỉ nói tìm con có việc, mời nàng vào nàng cũng không nói chuyện, chỉ đứng bên ngoài cổng, rõ kỳ lạ.
Nàng hạ giọng nói:
-Cô ấy là người của Thần Hầu phủ, ta thấy cô ấy tìm con vào lúc này, cũng không bảo con đi đâu, chỉ nói là gọi con ra ngoài làm việc, cô ấy cũng không hỏi con đi đâu liền mà cứ đợi ở đó.
Đôi mi thanh tú của nàng cau lại:
-Một cô nương, trời đông giá rét, chỉ e lạnh cóng mất. Trong lòng Tề Ninh biết Thần Hầu phủ xưa nay đều tiếp xúc với hình án, mặc dù là nha môn chính thức của đất nước, nhưng trong mắt của rất nhiều người lại là âm thầm ẩn chứa bí mật, vừa nghe đến tên Thần Hầu phủ, tự nhiên sẽ nghĩ tới vụ án.
Sáng sớm, người của Thần Hầu phủ đã đứng ở cổng, cũng khó trách Cố Thanh Hạm khéo tưởng tượng, hắn biết đây là Cố Thanh Hạm đang bảo vệ mình, nên mỉm cười, nói:
-Tam nương cũng biết cô ấy là con gái của Tây Môn Thần Hầu?
-Hả?
Cố Thanh Hạm hơi kinh ngạc:
-Cô ấy chính là con gái Thần Hầu? Ta từng nghe nói nhưng chưa từng gặp bao giờ.
Đôi mắt dễ thương lay chuyển, nàng hỏi:
-Đúng rồi, cô nương hôm qua tiễn con về có phải chính là cô ấy hay không?
Hôm qua Tây Môn Chiến Anh tiễn Tề Ninh tới cửa Hầu phủ, sau đó bị Tề Ninh chọc giận, rút đao muốn chém, chuyện này xảy ra ngay trước cửa nhà, Cố Thanh Hạm đương nhiên không thể không biết.
Chỉ là từ đó về sau, Tề Ninh vội vàng tới sông Tần Hoài, tiếp đến là một đêm vất vả, Cố Thanh Hạm thì bận kiểm tra xem trong Hầu phủ có bị truyền nhiễm hay không, cho nên hai người vẫn chưa có cơ hội đề cập đến.
Tề Ninh gật đầu nói:
-Hôm qua uống rượu với Thần Hầu, lúc ra về, Thần Hầu phủ khá nhiệt tình kêu con gái đưa con về.
Bên môi Cố Thanh Hạm nở một nụ cười yếu ớt cười như không cười:
-Hôm qua cô ấy đưa con về, sáng sớm hôm nay lại là cô ấy tới tìm con…!
Tề Ninh lập tức nói:
-Tam nương, nương chớ nghĩ lung tung, ta và cô ấy… không có gì cả, cô ấy đến Hầu phủ cũng là ý tứ của Thần Hầu.
Lần trước đã bị Cố Thanh Hạm hiểu lầm mình và Đường Nặc có quan hệ gì, lần này lời Cố Thanh Hạm vừa dứt, Tề Ninh sợ nàng lại nghĩ nhiều, vội vàng giải thích.
Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy rất kỳ lạ, thầm nghĩ mình việc gì phải vội vã giải thích? Nếu như vì sợ Cố Thanh Hạm hiểu lầm mình và Tây Môn Chiến Anh có gì đó, thì tại sao lại sợ Cố Thanh Hạm hiểu lầm?
Thời đại này, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, lưu luyến gió trăng cũng chỉ bị người gán cho hai chữ phong lưu, đường đường là Cẩm Y Hầu gia, dù thực sự có nhiều nữ nhân, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng ở sâu trong lòng hắn dường như lo lắng Cố Thanh Hạm cho là mình có liên quan tới những cô gái khác, Tề Ninh biết rõ, điều này chỉ có thể nói rằng tận sâu trong lòng mình đã quá để ý tới Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm đôi mắt xinh đẹp như sương, liếc Tề Ninh cũng vậy, xinh đẹp rung động lòng người, cười yếu ớt nói:
-Con vội vàng giải thích làm gì?
Ta cũng không nói hai người có gì, ya ý ta là…!
Dừng một chút, nhìn trái nhìn phải, xác định không có người, nàng mới hạ giọng nói:
-Ý thiếp là Tây Môn Hầu phủ tại sao lại làm như vậy? Tây Môn Hầu phủ không phải là không có người, ngày hôm qua để cho một cô nương tiễn người về nhà, vốn đã có chút khác thường, hôm nay vừa sáng sớm như vậy, lại phái con gái qua đây, lẽ nào người của Thần Hầu phủ đều không rảnh tay, bắt buộc phải để Tây Môn đại Tiểu thư đích thân tới mời?
Tề Ninh nhíu mày, cảm thấy lời nói này của Cố Thanh Hạm rất có lý. Hắn ghé tới gần sát Cố Thanh Hạm, mùi hương của cơ thể mỹ nữ tỏa ra càng thêm nồng đậm, -Tam nương, nương nói trong chuyện này có sự khác thường?
Ngày hôm qua phái Tây Môn Chiến Anh đưa về, Tề Ninh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tây Môn Thần Hầu là vì quyển sách đó cho nên muốn mối quan hệ với mình được gần gũi hơn.
Thế nhưng sáng nay lại là Tây Môn Chiến Anh tới, Tề Ninh cũng thực sự cảm thấy có chút không đúng.
Cố Thanh Hạm lặng lẽ dịch ra một bước, giãn khoảng cách với Tề Ninh ra, ngồi xuống ghế, nói:
-Có kỳ lạ hay không ta cũng không biết. Tây Môn cô nương xuất thân học võ, so với các cô gái bình thường đương nhiên có chút không giống, nhưng cho dù có không giống thì dù sao cũng là một đại cô nương, nếu tiếp xúc với con nhiều, với chúng ta thì không sao cả, nhưng Tây Môn Thần Hầu chẳng nhẽ lại không để ý?
Tề Ninh không kiềm chế được bước tới bên cạnh Cố Thanh Hạm, kề sát vào Cố Thanh Hạm thấp giọng nói:
-Tam nương, ta cảm giác nương nhất định có điều gì lo lắng, có gì cứ nói.
Cố Thanh Hạm liếc Tề Ninh một cái, thấy hắn dựa vào cạnh mình, gần trong gang tấc, nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi đàn ông toát ra từ cơ thể Tề Ninh, đôi má hơi nóng, chu đôi môi hồng, thấp giọng nói:
-Đừng dựa gần như thế, bị người ta nhìn thấy sẽ không hay.
Tề Ninh trong lòng rung động, thầm nghĩ nàng chỉ là sợ bị người khác trông thấy chứ không nói không cho ta tới gần, cảm thấy vui mừng, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cố Thanh Hạm mới khẽ nói:
-Ninh nhi, quan viên trong triều đều là những kẻ tâm tư không đơn giản. Tây Môn Thần Hầu tọa trấn Thần Hầu phủ hơn hai mươi năm, tuy quan hệ với Cẩm Y Hầu phủ chúng ta không tệ, cũng không tới tình trạng không có chuyện nói với nhau.
Dừng một chút, nàng mới nói:
-Dù sao những chuyện này, ta cũng không nói được, chỉ là ít nhiều người cũng phải phòng bị một chút, câu nói xưa rất đúng, ”phòng nhân chi tâm bất khả vô, hại nhân chi tâm bất khả hữu” (đại ý là nên có tâm đề phòng người, không nên có tâm làm hại người).
Sau này tiếp xúc với quan viên trong triều đều phải cẩn thận hơn. Tề Ninh thầm nghĩ đừng tưởng Cố Thanh Hạm chỉ là một phu nhân mềm yếu xinh đẹp, kiến thức thực sự không sâu. Hắn mỉm cười ôn nhu nói:
-Tam nương, có một trợ thủ trong nhà thảo hiền như nương, ta sẽ không bị thua thiệt.
-Lại ăn nói bậy bạ.
Cố Thanh Hạm trừng mắt liếc một cái,
-Cô nương người ta còn chờ người bên ngoài đấy, đừng có chần chừ nữa, đi sớm về sớm.
Nàng lại cau mày nói:
-Con bận rộn cả đêm, cũng chưa ăn gì, có muốn ăn trước chút đồ rồi đi không?
Tề Ninh cười nói:
-Nếu Tề Ninh ta tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ vị Tây Môn cô nương kia thực sự cầm đao xông vào thôi.
Tề Ninh đánh răng xong, dùng nước ấm rửa qua mặt, thu dọn một chút rồi đi ra ngoài, cùng Tây Môn Chiến Anh đi về phía Thần Hầu phủ, Triệu Vô Thương vẫn mang theo hai tên hộ vệ hộ tống hắn.
Trời đã sáng hoàn toàn, cưỡi trên lưng ngựa, Tề Ninh phát hiện khắp phố đều có chút quạnh quẽ, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài binh sỹ Hổ Thần Doanh bảo vệ cho một số giao lộ quan trọng, không biết có phải còn có kỵ binh Hổ Thần Doanh tuần tra ở các ngõ hay không, người tuy không nhiều lắm nhưng lại tràn đầy hào khí. Không cần Tề Ninh lộ ra thân phận, Tây Môn Chiến Anh mặc phục trang của phủ Thần Hầu, nếu gặp trạm gác thì đưa danh bài của Thần Hầu phủ ra. Tuy cô chưa chính thức trở thành lại viên Thần Hầu phủ, không lĩnh lương bổng, nhưng trên thực tế hằng ngày lại giống y hệt lại viên của Thần Hầu phủ. Dù sao cũng là con gái Tây Môn Vô Ngân, cho nên danh bài đặc chế của Thần Hầu phủ cũng cho cô một cái.
Mỗi lần Tề Ninh thấy Tây Môn Chiến Anh giơ danh bài ra, đều cảm thấy cô nương này có một khí thế gì đó rất hiên ngang dũng cảm, ở trước mặt mình thi thoảng bị trêu chọc giận dữ, nhưng ở trước mặt những người khác, Tây Môn Chiến Anh lại tỏ ra rất trầm tĩnh. Tề Ninh nhìn thấy đường phố vắng lặng khác thường trong lòng lại có chút lo lắng.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, bản thân mình bận rộn một đêm, là để quan binh chuẩn bị sớm để ứng phó với dịch độc bùng phát sắp xảy ra, nhưng nếu hôm nay không phát sinh tình huống như mình dự liệu, mà Tiết Linh Phong đã điều binh mã ra, vậy thì hậu quả sẽ có chút phiền toái rồi.
Tuy Tiết Linh Phong có thể lấy lý do đệ tử Cái Bang đột nhiên nổi điên trên đường, quấy nhiễu sự an nguy của kinh thành cho nên điều động binh mã giữ gìn trật tự, nhưng nếu như dịch bệnh ở kinh thành vẫn chậm chạp không bùng phát, Tiết Linh Phong cũng không dám chỉ vì mấy trăm tên đệ tử Cái Bang lộn xộn ngoài đường mà phong tỏa đường phố suốt như thế.
Tới lúc đó không ít kẻ sẽ tham gia vào việc Tiết Linh Phong chuyện bé xé ra to, thậm chí nói không chừng có người trực tiếp ghépvào tội danh tự tiện điều binh.
Hơn nữa đám đệ tử Cái Bang gây hỗn loạn ở kinh thành, nếu như dịch độc không tiếp tục bùng phát, chỉ sợ triều đình sẽ nghiêm trị Cái Bang, tới lúc đó người của Cái Bang sẽ oán giận mình.
Nếu như hôm nay dịch độc bùng phát, dưới tai họa lớn, bất luận là Cái Bang hay là hành vi của Tiết Linh Phong, có lẽ đều sẽ tạm thời được che dấu bởi thảm họa lớn, nhưng nếu như không có cảnh dịch độc bùng phát thì hành động của Cái Bang và Tiết Linh Phong đều rất khó coi. .
Vừa đi vừa suy nghĩ, rất nhanh, vó ngựa đã đến Thần Hầu phủ.
Tề Ninh đã từng đến một lần, đối với Thần Hầu phủ cũng coi như quen thuộc. Tây Môn Chiến Anh dẫn Tề Ninh đi vào Thần Hầu phủ, nhìn thấy trong sân có một tên lại viên Thần Hầu phủ, tiến lên hỏi hai câu, lúc này mới quay đầu lại nói:
-Ngươi đi theo ta.
Tề Ninh nghĩ thầm trông điệu bộ này, cái mộng tưởng ăn điểm tâm ở Thần Hầu phủ chỉ sợ là tan thành mây khói rồi. Hắn đi xuyên qua một tòa đình viện phía sau lưng Tây Môn Chiến Anh, qua một đoạn đường ngắn, tới trước một cánh cửa hình bán nguyệt, thấy hai tên lại viên Thần Hầu phủ, Tây Môn Chiến Anh hỏi:
-Thần Hầu ở bên trong?
Một người nói:
-Tiểu sư muội, Thần Hầu và đại sư huynh đều ở trong, Thần Hầu nói bất kỳ ai cũng không được tùy tiện đi vào.
Tây Môn Chiến Anh quay đầu liếc Tề Ninh, chỉ vào Tề Ninh nói:
-Đây là … đây là Cẩm Y Hầu, là Thần Hầu mời qua đây, ngươi mau đi bẩm báo.
Tề Ninh nhìn thấy cảnh đó bất giác nghĩ bụng quả nhiên Thần Hầu Phủ rất có nề nếp. Cho dù là con gái ruột cũng phải nhất nhất tuân theo quy củ.
Hai tên thủ vệ lập tức hành lễ với Tề Ninh hành lễ. Thần Hầu phủ tuy thần bí ít xuất hiện, quản lý chuyện giang hồ, nhưng dù sao cũng là nha môn triều đình, những lại viên này cũng đều là nha sai của triều đình, nhìn thấy Hầu tước đất nước, tất nhiên phải hành lễ.
Mọi người đi vào trong sân, cũng không lâu lắm, đi ra nói:
-Tiểu sư muội, Thần Hầu mời Cẩm Y Hầu gia vào.
Tây Môn Chiến Anh lúc này mới hướng về phía Tề Ninh thản nhiên nói:
-Ngươi đi theo ta!
Thấy nàng định đi vào, tên lại viên kia đưa tay ngăn lại, -Tiểu sư muội, Thần Hầu chỉ mời Cẩm Y Hầu gia qua đó, muội…!
Gã cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn Tây Môn Chiến Anh.
Tây Môn Chiến Anh đầu tiên là khẽ sững sờ, lập tức má có chút hồng, có chút xấu hổ, giận dỗi nói:
-Tại sao không cho ta đi vào?
Quay đầu liếc Tề Ninh một cái, chỉ thấy Tề Ninh đang tủm tỉm cười mình, nàng càng căm giận, bực tức nói:
-Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy bao giờ à? Ngươi tự đi vào đi.
Quay người, lưng đưa về phía Tề Ninh, nhìn thấy cây trước mặt, nàng lắc mông đi tới rút đao ra, một đao chém vào cây đó, tỏ ra vô cùng tức giận.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo