Tề Ninh thốt ra khỏi miệng, mấy người Đoạn Thương Hải đều sững sờ, không biết tại sao, thận trọng hỏi:
-Hầu gia, chiếc rương nào?
Lúc này, Tề Ninh lại nghĩ tới chiếc rương mà hắn từng nhìn thấy ở trong sơn động trong đỉnh Ngưu Đầu.
Lúc đó vì trốn chạy khỏi sự đuổi bắt của Mộc Thần Quân, hắn trượt chân rơi dốc, cũng may trong họa gặp phúc, tại vách đá trong sơn động nhận được Tiêu Dao Hành, ngoài ra còn lấy được một thanh hàn nhận chém sắt như chém bùn.
Khi đó, thanh Hàn nhận nằm bên trong chiếc rương được làm từ đồng thau ấy.
Bỗng nhiên vào khoảnh khắc ấy, Tề Ninh đột nhiên nhớ lại, phía trên nắp của chiếc rương màu vàng đồng đó hình như có khắc đường nét của một đóa hoa sen, hơn nữa hắn còn nhớ rõ, phần lớn chiếc rương đều là màu vàng, duy chỉ có đóa hoa sen dường như được bôi bởi nước sơn màu đen, hình thành một đóa hoa sen đen.
Chỉ vì nét điêu khắc đó vô cùng cổ quái nên Tề Ninh nhớ rất rõ.
Hắn vốn đã sớm quên đi chuyện chiếc rương, nhưng đêm nay năm lần bảy lượt nói đến Hắc Liên thánh giáo, trong đầu Tề Ninh đột nhiên xẹt qua một tia sáng, nhớ tới chiếc rương đồng điêu khắc hoa sen đen đó.
Hắn ngạc nhiên trong lòng, thầm nghĩ lẽ nào đầu lâu trong sơn động đó có liên quan tới Hắc Liên thánh giáo?
Đoạn Thương Hải thông báo Hắc Liên thánh giáo là người Hắc Miêu lập nên, mà phạm vi hoạt động của người Hắc Miêu tại vùng Tây Nam Ba Thục, giữa dãy núi trùng điệp đó, thế lực của bọn họ chỉ khoanh vùng ở Ba Thục.
Thế nhưng Ngưu Đầu Lĩnh lại thuộc Giang Hoài, cách phạm vi hoạt động của người Hắc Miêu cả ngàn dặm, nếu quả thực cái đầu lâu đó có liên quan đến Hắc Liên thánh giáo, vì sao phải từ Ba Thục chạy tới Trung Nguyên, hơn nữa lại trốn ở trong vách đá bên trong sơn động?
Đoạn Thương Hải dò hỏi, Tề Ninh lắc nhẹ đầu nói:
-Không có gì.
Đoạn Thương Hải thấy vẻ mệt mỏi của Tề Ninh, bèn khuyên nhủ:
-Hầu gia, việc này rốt cục có liên quan tới Hắc Liên thánh giáo hay không, chúng ta cũng thực sự không quản nổi, bên Thần Hầu phủ đương nhiên sẽ đi điều tra.
Bây giờ trời đã gần sáng rồi, người vất vả cả đêm, chi bằng… chi bằng đi về phủ nghỉ ngơi trước?
Y liếc về phía căn phòng kia, nhẹ giọng nói:
-Theo thuộc hạ thấy, trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn là Đường cô nương chưa ra ngay được, đợi một chút ta đích thân canh chừng ở đây.
Tề Ninh cũng biết tuy y thuật của Đường Nặc cao minh, nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên.
Các cao thủ về độc của Cái Bang từng cùng nhau nghiên cứu nhưng cũng thu được kết quả gì, Đường Nặc tuyệt đối không thểtìm ra thuốc giải trong vòng nửa khắc. .
Lúc này, hắn cũng thấm mệt, suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
-Ta về phủ trước cũng được, hôm nay nếu như dịch độc quả thực bùng phát, chỉ sợ sẽ có người tới phủ tìm ta.
Hắn đứng dậy, cười nhạt:
-Nếu như hôm nay dịch độc chưa bùng phát, thì lại càng có người đến tìm ta.
Vĩnh Yên đường cách Hầu phủ chỉ mấy con phố, cũng không gọi là xa, ra khỏi cửa, sắc trời đã tờ mờ sáng. Tề Ninh ròi khỏi Vĩnh Yên đường, dưới sự bảo vệ của đám người Triệu Vô Thương, đi thẳng về hướng Hầu phủ.
Đi qua một con đường, liền thấy trên một chiếc cầu của sông Tần Hoài, đã có năm sáu binh sĩ bảo vệ mặc áo giáp Hổ Thần doanh, xem ra là phong tỏa cây cầu. Tề Ninh nhớ lần trước khi cùng Đường Nặc tới Vĩnh Yên đường vào sáng sớm vừa hay cũng đi qua nơi này, khi đó người đi lại trên cầu vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay lại vắng vẻ không người, nhưng lòng biết vừa rồi kỵ binh của Hổ Thần doanh đã đi tới các con phố lớn nhỏ lệnh cho dân chúng không được ra ngoài, dân chúng trong kinh thành chỉ sợ lại cho rằng xảy ra chuyện lớn gì cho nên đều không bước chân ra khỏi nhà.
So với nơi khác, dân chúng kinh thành sẽ quen thuộc các tình huống giới nghiêm như thế này hơn nhiều.
Một khi kinh thành xảy ra đại sự, bình thường đều giới nghiêm ngay lập tức. Dân chúng không được đi ra ngoài đường, lâu ngày, dân chúng trong kinh đã tập thành thói quen, hơn nữa không lâu trước vừa mới thực hành giới nghiêm, dư âm vẫn còn, lúc này bỗng nhiên giới nghiêm, dân chúng đương nhiên kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng hốt.
Tề Ninh quay trở lại Hầu phủ, hắn không cần phải đi qua cầu, tuy nhiên khi hắn vừa bước qua bên đầu cầu, một tên binh sỹ Hổ Thần Doanh ở đầu cầu không đợi đám người Tề Ninh tới gần, quát lớn:
-Trong kinh giới nghiêm, cấm ra phố, các người không nghe thấy sao? Còn không quay về.
Tề Phong đã lớn tiếng nói:
-Cẩm Y Hầu ở đây, chớ làm càn!
Người này khẽ giật mình, nhanh chóng tiến về trước, nhìn dò xét vài lần, chắp tay nói:
-Tiểu nhân có mắt không tròng, Hầu gia thứ tội.
Tề Ninh đương nhiên không hề có ý trách tội, hỏi:
-Trên cầu không cho phép người đi lại sao?
-Hổi bẩm Hầu gia, kinh thành bỗng nhiên lòi ra một đám người điên, điên cuồng đáng sợ. Vì đảm bảo trật tự an toàn trong kinh, Tiết thống lĩnh vì đảm bảo sự điều động nhân mã phong tỏa một số cong đường và cây cầu chủ yếu của kinh thành.
Tề Ninh khẽ gật đầu, hỏi:
-Điều bao nhiêu nhân mã?
Người này khẽ giật mình, lập tức lắc đầu nói:
-Cụ thể bao nhiêu nhân mã, tiểu nhân cũng không biết, cũng khoảng… cũng khoảng vài trăm người.
Tề Ninh sững sờ, thầm nghĩ một kinh thành rộng lớn, lèo tèo vài trăm người cũng giống như đá chìm vào đáy biển, căn bản chẳng có tác dụng lớn gì, nhưng suy nghĩ lại cũng hiểu ra được.
Mặc dù chỉ một đêm ngắn ngủi, nhưng Tề Ninh đã hiểu ra rất nhiều.
Quan lớn trọng thần thường ngày ăn chơi đàng điếm ngược lại không sao cả, nhưng thực sự muốn làm nên chuyện, bất kỳ chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối không thể vì nhiệt huyệt sôi trào nhất thời mà không tính đến hậu quả.
Tề Ninh đêm qua một lòng nghĩ tới đại nạn sắp đến kinh thành, cho rằng chỉ cần tìm Trung Nghĩa Hầu, với tư cách chấp chưởng thực quyền của Trung Nghĩ Hầu, tất nhiên không muốn nhìn thấy kinh thành xảy ra đại họa, hẳn là lão sẽ điều binh khiển tướng ngay lập tức.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, chuyện thường không đơn giản như vậy.
Quan viên không phải là hiệp khách.
Làm việc phóng khoáng cởi mở chỉ thích hợp với khách giang hồ mà không phù hợp với chính khách.
Quan viên làm việc, suy nghĩ thấu đáo, cẩn thận, bởi vì chỉ cần sai lầm dù chỉ một chút là có thể nhà tan cửa nát.
Tuy Tiết Linh Phong một người đàn ông nghĩa khí nhưng là một vị tướng lĩnh của triều đình chứ không phải là dũng phu lỗ mãng. Tề Ninh biết rõ, nếu như đột nhiên điều động tất cả nhân mã Hổ Thần Doanh ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho kinh thành rối loạn lớn, nhưng trước tiên điều một phần trấn giữ các con đường chủ yếu, bảo đảm an toàn cho những chỗ dân cư đông đúc, chỉ đợi biến cố lớn thực sự xuất hiện, mới điều binh lực nhiều hơn sẽ có vẻ hợp lý hơn.
Tề Ninh tin rằng, Tiết Linh Phong lúc này đã chuẩn bị kỹ càng, bất kỳ lúc nào cũng có thể điều động binh mã.
Trên đường đi, quả thực nhìn thấy ở một số con đường trọng yếu đều có một vài binh sỹ Hổ Thần Doanh đang chặn đường, nửa đường trên thậm chí bị chặn một lần, cũng may có thân phận Cẩm Y Hầu nên cuối cùng cũng về tới phố Tỳ Bà.
Kinh thành lúc này đã bắt đầu rạng đông, không khí thê hàn, hơi thở như mây.
Tề Ninh phi ngựa còn chưa tới trước cửa Hầu phủ, đã nhìn thấy bên cạnh cửa lớn Hầu phủ, có một bóng người đứng ở đó, trên đầu đội mũ rộng vành, người mặc áo khoác, nhìn cách ăn mặc lập tức nhận ra là người của Thần Hầu phủ, chỉ là mũ rộng vành che khuất đầu, áo khoác che dấu thân hình, nhất thời không nhận ra là ai.
Trên phiến đá buộc ngựa trước cửa Hầu phủ, buộc một con tuấn mã, béo mập chân dài, nhìn thì chính mà Lương Câu.
Tề Ninh hơi cau mày, hắn đến trước cửa phủ, ghìm chặt ngựa, lúc này, bóng người kia nghe thấy tiếng vó ngựa, cũng ngẩng đầu lên. Tề Ninh nhìn thoáng qua,mỉm cười nói:
-Ồ, đây chẳng phải là Chiến Anh sao? Không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy. Tối qua ngủ có ngon không?
Bóng người đó chính là Tây Môn Chiến Anh.
Vẻ mặt Tây Môn Chiến Anh lãnh đạm. Trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra một chút bất đắc dĩ, nàng thản nhiên nói:
-Ngươi đã đi đâu? Ta đã ở đây đợi nửa canh giờ rồi.
-Đợi ta?
Tề Ninh cũng không xuống ngựa ngay, thân trước nằm sấp trên lưng ngựa, quan sát Tây Môn Chiến Anh, cười tủm tỉm nói:
-Thế nào, tối hôm qua mới chia tay, nhanh như vậy đã nhớ ta rồi sao?
Đám người bên cạnh Tề Ninh nghe thấy, muốn cười lại không dám cười, đều nín nhịn.
Tây Môn Chiến Anh biết rõ miệng Tề Ninh chẳng nói được lời gì tốt đẹp, ngày hôm qua bị tên liệt đồ này trêu chọc cả chiều, đã thích nghi không ít, lúc này chỉ cười lạnh một tiếng, đi thẳng tới cởi dây cương, nói:
-Bây giờ, ngươi đi theo ta, đã chậm trễ quá lâu rồi, chúng ta đi mau!
-Đi?
Tề Ninh nói:
-Đi đâu? Chiến Anh, lời này của cô chẳng rõ ràng minh bạch, nếu như bị người không hiểu nghe được, còn tưởng rằng cô muốn cùng ta…!
Hắn cười hắc hắc, nói:
-Cô sẽ không phải thực sự muốn bỏ trốn cùng ta chứ?
-Phụt!
Tề Phong nhất thời không giữ được, từ trong miệng phụt ra một ngụm khí.
Tề Ninh quay đầu liếc một cái, Tề Phong lập tức cắn răng, không để mình cười ra tiếng.
Tây Môn Chiến Anh vừa tức vừa phiền, cả giận nói:
-Ai…Ai nói ta muốn cùng ngươi bỏ trốn? Ngươi…Là Thần Hầu phái ta tới tìm ngươi, muốn ngươi nhanh chóng qua đó.
-Không đúng.
Tề Ninh nói:
-Lời cô nói không đúng.
Tây Môn Chiến Anh khẽ giật mình,
-Sao lại không đúng?
-Thần Hầu không phải bảo cô tới tìm ta, nếu như ta đoán không nhầm, nhất định là cho cô tới mời ta.
Tề Ninh lại cười nói:
-Chiến Anh, ta nói không sai chứ?
Tây Môn Chiến Anh cắn răng, băng người lên ngựa, cũng không nói lời nào.
-Đợi một chút!
Thấy Tây Môn Chiến Anh kéo dây cương quay đầu ngựa lại, Tề Ninh đã kêu lên:
-Cô đã tới phủ ta rồi, trời lạnh như vậy, mà cứ đứng đợi ở bên ngoài à? Ta nói não của cô có phải ngập nước rồi không, sao ngốc thế? Hắn lắc đầu thở dài:
-Cô nương ngốc này, sau này chắc đần chết mất.
Tây Môn Chiến Anh nghe hắn gọi mình là “Cô nươngngốc”, chẳng biết sao đôi má có chút nóng lên, nhưng vẫn lạnh lùng phản bác:
-Đầu óc ngươi mới là bị nước vào đó, ta từng nói không đi vào Cẩm Y Hầu phủ thì sẽ không vào.
Nàng cũng không biết “đầu óc vào nước” rốt cục là ý gì, nhưng trong lòng biết rõ, từ miệng Tề Ninh không nói ra được lời gì tốt đẹp, cứ coi những lời này như không là được rồi.
-Được được được, cô lợi hại.
Tề Ninh lúc này lại xoay người xuống ngưa,
-Cô muốn đợi thì cứ đợi ở ngoài nhé.
Tây Môn Chiến Anh sững sờ, lập tức vội la lên:
-Ngươi lại muốn đi đâu? Cha ta… đợi ngươi ở Thần Hầu phủ, có chuyện cần tìm ngươi.
-Cô không cần gấp gáp, đừng có rời xa có một lát mà giống như xa cách đã ba thu thế.
Tề Ninh xoa xoa mặt, -Ta đã cả đêm không ngủ rồi, trước tiên cũng cần rửa mặt cho tỉnh táo.
-Ngươi…!
Tây Môn Chiến Anh bất đắc dĩ nói:
-Lúc này mà ngươi còn rửa mặt?
Đàn ông anh tuấn lịch sự đều rất xem trọng dáng vẻ của mình.
Tề Ninh thực sự cảm thấy có chút buồn ngủ, phải dùng nước ấm rửa mặt,
-Đúng rồi, Chiến Anh à, Thần Hầu phủ các cô có chuẩn bị đồ ăn sáng không? Ta thích ăn cháo táo đỏ, tiếp theo là hai chiếc bánh bao cua, sau đó là hai chiếc bánh trứng, ta ăn không nhiều, đơn giản một chút là được…, Ơ, thái độ gì vậy? Đừng nói với ta là Hầu phủ mời ta sáng sớm qua đó mà không chuẩn bị bữa sáng nhé? Như thế ta đành phải ở lại phủ ăn chút gì đó mới có thể đi được.
Trong khi nói chuyện hắn đã đi vào trong phủ.
Tây Môn Chiến Anh nhìn bóng lưng hắn đi vào trong phủ, cũng không để ý tới bọn Tề Phong bên cạnh, giận dữ nói:
-Ăn ăn ăn, ăn cho bể bụng cái tên đại hỗn xược nhà ngươi đi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo