Tề Ninh bôn ba cả đêm, khi đợi được Đường Nặc đến Vĩnh Yên Đường đã là canh ba giờ dần, cũng may mùa đông, ngày ngắn đêm dài, nên trời còn chưa sáng.

Đường Nặc đến, Đoạn Thương Hải cũng đi theo.

Đoạn Thương Hải được Tề Ninh phái tới phủ Thần Hầu báo tin, quay về Hầu phủ thì Tề Ninh đã dẫn người rời đi, Tề Phong dẫn người quay về đón Đường Nặc.

Đoạn Thương Hải cũng đi theo.

Sau khi vào nhà, Đường Nặc cũng không nói nhiều, đặt rương thuốc xuống, cầm một cái bao nhỏ vào phòng nhỏ khác, chờ nàng đi ra, Tề Ninh mới thấy nàng mặc một bộ xiêm y rất kỳ lạ. Xiêm y kia kéo dài từ cổ đến chân, như là một thể, màu tím nhạt, ôm sát quanh dáng người thon dài uyển chuyển của nàng.

Không chỉ Tề Ninh, mấy người Đoạn Thương Hải cũng đểu trợn tròn hai mắt.

Đường Nặc dáng người thon thả, nơi nào nên gầy thì gầy, nên đầy đặn thì tuyệt đối đầy đặn, bờ mông ngạo nghễ vểnh tròn, tuy bộ ngực sữa không thể so với Cố Thanh Hạm và Xích Đan Mị, nhưng cũng là cao ngất, vòng eo mảnh như liễu, được bộ váy kỳ lạ này ôm sát khoe trọn đường cong, tuyệt đối là tư thái tiểu thư cấp thế giới.

Đường Nặc đi tới, mở hòm thuốc, lấy một cái khẩu trang đặt lên bàn, lại đi găng tay, cả găng tay và khẩu trang đều cùng màu với bộ váy bó.

Nàng vừa đeo găng tay vừa quay đầu lại nói:

- Sau khi ta vào, không có ta gọi, cho dù là kẻ nào cũng không được đi vào quấy rầy!

Nhìn đám Tề Ninh chăm chú nhìn mình, nàng hơi nhíu cặp mày thanh tú.

Tề Ninh hồi phục lại tinh thần, đằng hắng một cái, hơi xấu hổ, quay đầu lại nhìn mấy tên đằng sau, đừng nói là hai kẻ có hormone nam giới cực mạnh Đoạn Thương Hải và Tề Phong, cho dù là Triệu Vô Thương bình thường có phần đạm nhạt cũng chằm chằm nhìn vào dáng người uyển chuyển của Đường Dạ.

- Làm gì?

Tề Ninh hét lớn:

- Cút hết ra ngoài cho lão tử!

Hắn quát như thạch phá thiên kinh, mấy gã đang mê mẩn bừng tỉnh, xấu hổ, vội vàng xoay người rời đi.

Đôi mày thanh tú của Đường Nặc hơi giãn ra, nói:

- Đây là phòng độc y sư phụ đã chế ra từ rất nhiều năm trước, chỉ dùng để chế Tử Phượng Hoàng…!

Tề Ninh nghĩ thầm, sư phụ kia của Đường Nặc cũng thật khó lường, vào thời này mà phát minh ra quần áo phòng độc, ngạc nhiên hỏi:

- Tử Phượng Hoàng? Đường cô nương, đó là cái gì?

- Là một loại thuốc. Cực kỳ hiếm thấy, có khả năng phòng độc, sư phụ đã tìm được Tử Phượng Hoàng, bỏ mấy năm làm hai bộ đồ phòng độc, sau đó ngâm qua nước thuốc của hơn mười loại dược vật, suốt nửa năm, mới chế tác thành.

Tới lúc này Tề Ninh mới hiểu tại sao lúc trước nàng lại cực kỳ tự tin nói rằng có biện pháp. Thì ra nàng có bảo vật này, còn đang lo nàng tới gần thi thể cũng bị ảnh hưởng, nhưng nhìn thấy nó, hắn mới yên tâm, cười nói:

- May mà Đường cô nương không béo lên, nếu không chưa chắc đã mặc được bộ đồ này nhỉ.

Đường Nặc cau mày:

- Ngươi nói cái gì?

Xưa nay nàng hết sức thanh nhã ôn hòa, cho dù gặp chuyện gì cũng đều có vẻ thản nhiên, lúc này ánh mắt lại có vẻ sắc hơn.

Tề Ninh vội chối:

- Không có….Không có gì.

Đường cô nương, găng tay và khẩu trang kia cũng được chế tác vì Tử Phượng Hoàng sao?

Nàng khẽ gật đầu:

- Thuốc độc này có lẽ không lây lan, nhưng nếu chạm vào da thịt hoặc huyết dịch thì khả năng lây bệnh cũng rất lớn.

Nàng đã đeo xong găng tay, cầm khẩu trang, dặn dò:

- Ta có thể ở bên trong khá lâu, ngươi có thể để cho người canh giữ ngoài cửa, ta không hy vọng có ai vào quấy rầy.

Tề Ninh vỗ ngực cam đoan:

- Yên tâm đi, trước khi ngươi ra, không ai dám đi vào.

Nàng gật gật đầu, đeo khẩu trang, cầm hòm thuốc quay người vào trong phòng có thi thể. Tề Ninh nhìn theo bóng lưng nàng, mặc dù biết giờ không phải lúc nghĩ lung tung, nhưng tư thái uyển chuyển kia của nàng vẫn khiến cho người ta thán phục.

Dáng người nàng thon dài, lưng thẳng nhẹ nhàng, eo nhỏ như liễu, xuống dưới hông thì rộng ra, bờ mông cong tròn được bao chặt, cùng vòng eo kia tạo thành hiệu quả hết sức mê người.

Cố Thanh Hạm đẫy đà nhục cảm, mà Đường Nặc thì thon thả dong dỏng, một người gợi cảm, một người uyển chuyển, đều khiến cho người ta phải rung động tâm thần.

- Chờ một chút!

Thấy nàng đi vào trong mấy bước, Tề Ninh chợt nghĩ tới cái gì đó, gọi một tiếng, bước nhanh qua.

Đường Nặc dừng bước, xoay người lại, ánh mắt đầy nghi vấn, thì thấy hắn cởi áo khoác, bước lại gần, choàng lên người mình, ôn nhu nói:

- Đường cô nương, trời đông giá rét, áo phòng độc của cô quá đơn bạc, ở trong đó lâu sẽ bị lạnh đó, khoác thêm áo này vào, có thể chống được hàn khí.

Đường Nặc hơi rùng mình, có vẻ hơi bất ngờ, đôi môi lại hé ra cười cười, trước kia Tề Ninh chưa từng thấy nàng cười, giờ mới phát hiện ra, khi nàng cười, bên khóe miệng nàng có hai cái lúm đồng xu nho nhỏ, rất dễ thương, khiến cho người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân. Nàng khẽ đáp:

- Cám ơn!

Không trì hoãn nữa, àng khoác áo của hắn đi vào trong phòng.

Trước khi nàng đến, Tề Ninh đã phái người đốt mấy ngọn đèn dấu trong phòng. Biết nàng muốn kiểm tra thi thể, còn chuẩn bị sẵn hai thùng nước cùng khăn mặt.

Sau khi Đường Nặc đi vào, Tề Ninh mới đến chinh đường tiệm thuốc, chỉ thấy mấy người Đoạn Thương Hải đang ở trong nội đường thầm thì gì đó, thấy hắn tới.

Đoạn Thương Hải đứng ra chào trước, nhẹ nhàng hỏi:

- Hầu gia, ngài đã đi tìm Trung Nghĩa Hầu sao?

Tề Ninh không đáp, mà hỏi lại:

- Bên phủ Thần Hầu tình hình thế nào?

Đoạn Thương Hải có vẻ nghiêm túc hẳn:

- Hầu gia, may mắn khi bọn thuộc hạ thông tri cho họ, nghe ý tứ thì mặc dù họ biết Cái Bang có xảy ra biến cố nhưng không biết trong Kinh thành bắt đầu lan tràn dịch độc.

Tề Ninh tới bên cạnh, ngồi xuống ghế, nhíu mày hỏi:

- Ngươi đã gặp Thần Hầu rồi sao?

- Thần Hầu không có ở phủ Thần Hầu, ba đại Giáo úy Cự Môn, Văn Khúc và Tam Lang đều đang ở phủ Thần Hầu.

Đoạn Thương Hải ghé sát bên cạnh Tề Ninh, thấp giọng báo:

- Có vẻ như bọn họ đã phát hiện chuyện không đúng, nhưng khi thuộc hạ đưa tin tới, thoạt nhìn bọn họ đều rất giật mình.

Tề Ninh cau mày:

- Không phải phủ Thần Hầu quản lý chuyện trong giang hồ sao?

Đoạn Nhị thúc, phủ Thần Hầu này thật sự đã nói tà dị vậy sao? Sao ta lại thấy không bình thường.

- Hầu gia, cũng không thể nói vậy.

Trong triều địa vị của Tây Môn Thần Hầu tôn quý, trên giang hồ cũng có địa vị cao. Võ công Tây Môn Thần Hầu xuất thần nhập hóa, nghe nói hơn hai mươi năm trước, có mấy bang hội muốn mở đại hội Võ Lâm gì đó, tìm Minh chủ Võ Lâm, thanh thế không nhỏ.

Hầu gia nghĩ triều đình sẽ để cho đám nhân sĩ giang hồ này làm xằng làm bậy như vậy sao?

Tề Ninh khẽ gật đầu:

- Các bang phái giang hồ kiềm chế lẫn nhau, có lẽ triều đình còn không quá chú ý, nhưng đám gia hỏa này lại tuyển ra Minh chủ Võ Lâm, đã có tổ chức, đương nhiên không phải tin tốt lành gì với triều đình.

- Cho nên đương nhiên triều đình không thể để cho họ thành công.

Phủ Thần Hầu thả ra tiếng gió thông báo muốn làm người cầm đầu đại hội Võ Lâm, nhắc nhở bọn họ nên khiêm tốn một chút.

- Sau đó thì sao?

- Đám giang hồ hào khách kia tính tình quái đản, Đại hội Võ Lâm do mấy bang hội lớn nhất mạnh nhất trên giang hồ đương thời tổ chức, không cần triều đình phải nhúng tay.

Đoạn Thương Hải cười lạnh:

- Lúc ấy, triều đình đang lo bình phản loạn, cho nên không chú ý mấy đến dám người kia, dung túng một chút, thành ra coi trời bằng vung cả.

Lúc này Tề Phong và Triệu Vô Thương cũng đã lại gần đứng quanh Tề Ninh. Tề Phong không nhịn được chen miệng vào:

- Đám người kia cũng là muốn chết rồi, phủ Thần Hầu đã truyền tin dánh tiếng mà họ còn ngoảnh mặt làm ngơ, còn có quả ngon gì mà ăn nữa?

Đoạn Thương Hải nói:

- Ngay trước khi Đại hội Võ Lâm tổ chức không đến nửa tháng, năm hào khách giang hồ đều bị hái mất đầu, treo trên cột cờ Thanh Phong Cương.

Tề Ninh hơi biến sắc:

- Là phủ Thần Hầu ra tay?

Đoạn Thương Hải cười đáp:

- Là Thần Hầu ra tay. Nhưng khi đó Tây Môn Thần Hầu mới chỉ là Giáo úy Cự Môn của phủ Thần Hầu, năm đại hào khách kia đều là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, không chỉ thực lực hùng hậu, võ công cũng đều là đứng đầu.

Nhưng chỉ trong mấy ngày đã bị phủ Thần Hầu xâm nhập vào long đàm hổ huyệt lấy đầu. Từ đó về sau, Tây Môn Thần Hâu uy chấn giang hồ, từ đó cũng thuận lợi tiếp quản phủ Thần Hầu, cũng chính là Tây Môn Thần Hầu thống lĩnh phủ Thần Hầu hơn hai mươi năm nay, phủ Thần Hầu mới trở thành nha môn khiến cho người trong giang hồ nghe mà biến sắc.

Tề Ninh gật gật đầu, nghĩ thầm, nhìn Tây Môn Thần Hầu có vẻ hiền hòa, không ngờ lại thủ đoạn như vậy, ngẫm lại cũng là hợp lý.

Người thường sao có thể chấp chưởng phủ Thần Hầu.

- Nếu vậy, vì sao lần này trong Kinh xảy ra chuyện lớn như vậy phủ Thần Hầu lại không có phát hiện gì?

Tề Ninh cau mày hỏi:

- Dịch độc bắt đầu từ Cái Bang, Cái Bang ở ngay dưới chân Thiên Tử, hẳn là phải được phủ Thần Hầu chú ý nhất chứ. Nhưng đệ tử Cái Bang lây nhiễm dịch độc, đám người ăn cơm vô dụng kia ở phủ Thần Hầu làm cái gì?

Sắc mặt Đoạn Thương Hải cũng đanh lại, thấp giọng đáp:

- Hầu gia, thật ra nhắc tới cũng lạ.

Hai năm qua dường như phủ Thần Hầu có hơi khác.

- Sao?

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn gã:

- Có gì khác?

- Theo thuộc hạ thấy, hai năm qua hình như Tây Môn Thần Hầu quản rất ít chuyện của phủ Thần Hầu, hình như cố ý muốn bồi dưỡng người thừa kế. Giáo úy Cự Môn của phủ Thần Hầu Hiên Viên Phá là đệ tử thân truyền của Thần Hầu, người này cực kỳ lợi hại, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau khi Tây Môn Thần Hầu trí sĩ người sẽ tiếp nhận chức vị Thần Hầu chính là Hiên Viên Phá.

- Ngươi nói trên thực tế hiện tại phủ Thần Hầu là do Hiên Viên Phá quản?

Đoạn Thương Hải nghĩ một lát mới đáp:

- Cũng có thể nói vậy. Trừ phi có chuyện cực khó giải quyết nhất định phải là Thần Hầu tự thân xuất mã, nếu không, Tây Môn Thần Hầu rất ít khi rời phủ Thần Hầu, vẫn luon ở đó rảnh rỗi nhàn cư.

- Nói vậy, sai lầm lần này là do Hiên Viên Phá?

Đoạn Thương Hải thấp giọng đáp:

- Hầu gia, thuộc hạ tới phủ Thần Hầu, chỉ nghe nói Giáo úy Phá Quân Nghiêm Lăng Hiện đang bị cấm túc, ngoài ra, còn có ba đại Giáo úy không thấy tung tích.

- Là thế nào?

- Theo như trực giác của thuộc hạ, Cái Bang xảy ra chuyện, phủ Thần Hầu có thể không biết. Đương nhiên Cái Bang giữ bí mật nghiêm chỉnh, không tiết lộ ra ngoài, hơn nữa trong Kinh cũng chưa từng xảy ra chuyện dịch độc, phủ Thần Hầu không thể đoán được. Nhưng lớn nhất là….. có lẽ phủ Thần Hầu tập trung vào việc gì đó khác, bỏ sót bên Cái Bang.

- Chuyện khác?

Tề Ninh khẽ giật mình:

- Ngươi nói rằng phủ Thần Hầu đang tập trung vào một việc khác khó giải quyết hơn?

Hắn nghĩ tới chuyện gì đó bèn hỏi:

- Có phải Tướng quân Thanh Đồng hút máu kia không?

Đoạn Thương Hải lắc đầu:

- Thuộc hạ cũng không biết, nhưng chỉ một Thanh Đồng Tướng quân cũng không đến mức thu hút tất cả lực chú ý của phủ Thần Hầu. Từ khi Thần Hầu không quản chuyện phủ Thần Hầu nữa, tuy có rất nhiều chuyện không được nhạy cảm như xưa, nhưng bọn họ cũng không đến nỗi để mọi chuyện xảy ra xong rồi cũng không phát giác ra. Thuộc hạ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một chuyện khác có thể khiến họ tập trung như vậy.

 

2.00647 sec| 2445.578 kb