\r\n\r\n
Trưởng lão Chu Tước đưa mắt ra ý một cái, tên khất cái kia cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu với Tề Ninh, tỏ vẻ cảm kích, quay người đi tới bên tường, lại đặt đít ngồi xuống chân tường.
\r\n\r\n- Hóa ra Hầu gia có ân với Cái Bang chúng ta.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước thở dài:
\r\n\r\n- Vừa rồi mấy huynh đệ đã đắc tội rồi, Hầu gia đừng để trong lòng.
\r\n\r\nTề Ninh lắc đầu nói:
\r\n\r\n- Ta không có thời gian so đo những thứ này. Trưởng lão Chu Tước, đêm nay ta tới, là muốn ngươi giúp ta một việc.
\r\n\r\n- Hả?
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước cau mày nói:
\r\n\r\n- Hầu gia muốn lão ăn mày làm gì?
\r\n\r\nTề Ninh suy nghĩ một chút, mới nói:
\r\n\r\n- Trưởng lão Chu Tước, vừa rồi ta đã nói, đệ tử Cái Bang các ngươi sau khi phát tác độc tính, còn có thể khống chế không để họ đi lại lung tung trên đường. Nhưng số lượng người bị lây ở kinh thành cũng không ít, dựa theo suy tính của chúng ta, nhanh nhất hôm nay sẽ có tình huống dịch độc bộc phát quy mô lớn.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước khẽ biến sắc nói:
\r\n\r\n- Hôm nay sẽ bộc phát bệnh dịch?
\r\n\r\nTề Ninh nhìn biểu lộ của lão, biết rõ phía Cái Bang còn chưa nghĩ tới thời gian dịch độc bộc phát, hiển nhiên Đường Nặc đã dự đoán trước, gật đầu nói:
\r\n\r\n- Đúng thế, cho nên hiện giờ ta cần Cái Bang các ngươi giúp đỡ.
\r\n\r\n- Hầu gia, tình hình ngài cũng thấy rồi, Cái Bang hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn nữa tuy rằng chúng ta tra ra các huynh đệ trúng độc mà không phải bệnh dịch, nhưng chúng ta căn bản không tìm ra phương pháp giải độc.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước thần sắc ngưng trọng:
\r\n\r\n- Không biết Cái Bang có thể giúp đỡ Hầu gia chuyện gì?
\r\n\r\n- Muốn ngươi đưa huynh đệ lây nhiễm dịch độc trong bang tới phố lớn ngõ nhỏ.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Để dịch độc của họ sớm phát tác.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước sững sờ, hiển nhiên nghe không hiểu, nghi ngờ nói:
\r\n\r\n- Dịch độc sớm phát tác? Hầu gia, ý của ngài là?
\r\n\r\n- Trưởng lão Chu Tước, trước tiên ta hỏi ngươi, đệ tử quý bang sau khi độc tính phát tác, rốt cuộc trông như thế nào?
\r\n\r\nTề Ninh hỏi.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước thở dài:
\r\n\r\n- Ban đầu trên người nổi lên chấm đỏ, cũng không bắt mắt, nhưng mỗi ngày chấm đỏ đều lớn lên, hơn nữa màu sắc ngày càng đậm.
\r\n\r\nLão dừng một chút, đưa tay ý bảo Tề Ninh vừa đi vừa nói. Hai người chậm rãi đi tới căn phòng phía trước:
\r\n\r\n- Chờ đến lúc chấm đỏ vỡ ra, có nước máu chảy ra, toàn thân trở nên thần trí mơ hồ, dưới tình thế này, người trúng độc có hai tình huống. Một là ngủ mê không tỉnh, thứ hai là giống như dã thú, đi linh tinh chung quanh, gặp người là cào.
\r\n\r\nTề Ninh khẽ gật đầu.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước tiếp tục nói:
\r\n\r\n- Những người mê man kia, nếu như không quấy rầy, hắn sẽ ngủ say không tỉnh, không ăn không uống. Nhưng chỉ cần quấy rầy một chút, thì sẽ bùng phát ác tính, trở nên giống như dã thú.
\r\n\r\nLão cười khổ nói:
\r\n\r\n- Những người Hầu gia nhìn thấy vừa rồi, cũng đều sắp phát độc, trước khi họ phát độc, chúng ta đều trói chặt họ.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Thế nhưng những bách tính bình thường lại không biết có hậu quả như thế, một khi độc phát, đầu tiên liên lụy người nhà, lập tức sẽ xông ra khỏi nhà, nổi giận trên phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành.
\r\n\r\nSắc mặt của hắn lạnh lùng:
\r\n\r\n- Trưởng lão Chu Tước, chuyện lớn như vậy, vì sao các ngươi lại giấu diếm không báo? Nếu như trước đó các ngươi thông báo Thần Hầu Phủ, có lẽ chuyện sẽ không đến mức không thể cứu vãn như hiện giờ.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước trà trộn giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm dày dạn, bổn sự nhìn mặt nói chuyện đương nhiên rất tốt. Lúc này lão hiểu được lần này Tề Ninh tới đây, là thật lòng muốn bàn bạc phương pháp xử lý đối phó dịch độc với mình. Tai vạ đến nơi, biết rõ hai bên vẫn nên thẳng thắn một chút, lão nói:
\r\n\r\n- Không dối gạt Hầu gia, Cái Bang ta cho rằng, sự kiện lần này là ân oán giang hồ, là mối thù truyền kiếp giữa Cái Bang và Hắc Liên Thánh Giáo. Bang hội giang hồ xử lý chuyện, sẽ không tùy tiện để cho người ngoài nhúng tay, huống chi là Cái Bang ta.
\r\n\r\n- Ngươi ba phen mấy bận nói đến Hắc Liên Thánh Giáo, đây là bang hội nơi nào?
\r\n\r\nTề Ninh cau mày nói:
\r\n\r\n- Ngươi nói là, lần này hạ độc, là do Hắc Liên Thánh Giáo hạ độc thủ?
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước nói:
\r\n\r\n- Mặc dù chúng ta không có biện pháp giải độc, nhưng đã phát giác, độc dược lần này, nếu không có gì bất ngờ, đến từ đất Ba Thục, cũng chỉ Hắc Liên Thánh Giáo có năng lực phối hợp ra độc dược tàn nhẫn như vậy.
\r\n\r\n- Ba Thục?
\r\n\r\nTề Ninh khẽ giật mình:
\r\n\r\n- Chẳng lẽ Hắc Liên Thánh Giáo là thế lực ở Ba Thục?
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước gật đầu nói:
\r\n\r\n- Đúng vậy.
\r\n\r\nLão đang muốn giải thích, Tề Ninh đã nói:
\r\n\r\n- Việc này chúng ta sẽ điều tra sau, lúc này có người hạ độc, hung ác tàn nhẫn, không để ý dân chúng sống chết, sau này triều đình tuyệt đối không bỏ qua.
\r\n\r\nHắn lại nói:
\r\n\r\n- Việc cấp bách hiện giờ, là phải ngăn cản những người phát độc lên phố, liên lụy nhiều người hơn.
\r\n\r\nHơn nữa phải nghĩ biện pháp để đám người trúng độc thoát khỏi hiểm cảnh.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước gật đầu nói:
\r\n\r\n- Hầu gia nói rất đúng, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
\r\n\r\n- Ta đã nói rồi, để cho đệ tử Cái Bang trúng độc sớm phát độc.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Cái Bang các ngươi còn có bao nhiêu đệ tử đang chuyển biến xấu?
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước suy nghĩ một chút, mới nói:
\r\n\r\n- Ít nhất còn hơn hai trăm người.
\r\n\r\n- Vậy thì tốt rồi, hiện giờ hãy để họ đi lên đường phố.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Nói cho họ biết, sau khi lên đường phố, không được đả thương người khác, nhưng phải tỏ ra là bị trúng độc.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước ngạc nhiên hỏi:
\r\n\r\n- Vì sao Hầu gia muốn chúng ta làm như vậy?
\r\n\r\n- Kinh thành phải phong tỏa, nhưng hoàng cung đóng chặt cửa lớn, ta không cách nào vào cung.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Ta cũng không có quyền điều binh, chỉ có thể nhờ đệ tử Cái Bang thể hiện mình bị độc phát đi ra phố, triều đình mới có thể điều binh phong tỏa đường phố kinh thành. Như vậy, chờ đến lúc người lây bệnh chính thức phát tác, triều đình cũng đã có chuẩn bị trước, có thể khống chế cục diện.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước nghe vậy, vốn giật mình, lập tức đánh giá Tề Ninh, dừng bước lại, như có suy nghĩ.
\r\n\r\nTề Ninh thấy thái độ do dự của lão, cau mày nói:
\r\n\r\n- Trưởng lão Chu Tước, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi lo lắng đây có phải cái bẫy giành cho Cái Bang các ngươi hay không.
\r\n\r\nHiện giờ ta không có nhiều thời gian giải thích với các ngươi, nhưng ngươi phải hiểu được, nếu như dịch độc lần này thực sự là ân oán giữa Cái Bang các ngươi và Hắc Liên Thánh Giáo, tuy Hắc Liên Thánh Giáo sẽ bị triều đình tiêu diệt, nhưng Cái Bang ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước khẽ biến sắc, cũng không đáp lời.
\r\n\r\n- Ngươi do dự thêm giây phút nào ở đây, đến lúc đó có thể dân chúng chịu hại sẽ tăng thêm một người.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Vô cùng khẩn cấp, cũng không có thời gian cho ngươi cân nhắc, ta vì chuyện này đã bôn ba cả đêm, hiện giờ ngươi hãy phái người đi, nếu không đến lúc đó kinh thành sẽ thực sự tử thương vô số… !
\r\n\r\nĐôi mắt hắn lạnh lùng, nói:
\r\n\r\n- Bản Hầu là người đầu tiên không buông tha ngươi.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước do dự một chút, cuối cùng nói:
\r\n\r\n- Phải chăng Hầu gia dám cam đoan, sau khi ta phái người ra ngoài, về sau có người dùng việc này vu oan Cái Bang chúng ta có ý đồ mưu phản, thậm chí là tội danh khác, Hầu gia có thể ra mặt làm chứng cho chúng ta hay không?
\r\n\r\n- Không cần làm chứng, nếu thực sự xảy ra chuyện, Bản Hầu sẽ đứng ra gánh phía trước các ngươi.
\r\n\r\nTề Ninh nghe giọng điệu Trưởng lão Chu Tước buông lỏng, biết rõ lão gia hỏa này cũng hiểu được chuyện quan trọng:
\r\n\r\n- Ngươi yên tâm, đệ tử Cái Bang lên phố, quan binh phát hiện, cũng sẽ không làm tổn thương các ngươi.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước vẫn do dự một chút, sau một lát mới gật đầu nói:
\r\n\r\n- Được, Hầu gia đã nắm chắc như vậy, như vậy Cái Bang ta sẽ hết sức phối hợp.
\r\n\r\nLão không do dự nữa, nhanh chóng trở lại chính đường. Tề Ninh vừa vào chính đường, đã thấy Tề Phong mang theo hai người vẻ mặt tức giận đứng trong đường, chúng cái vây quanh bên cạnh, hai bên tràn ngập mùi thuốc súng.
\r\n\r\n- Tề Phong!
\r\n\r\nTề Ninh gọi một tiếng, thấy vẻ mặt tức giận của Tề Phong như có ý tứ động võ với Cái Bang, hắn trầm giọng quát:
\r\n\r\n- Không được vô lễ!
\r\n\r\nTề Phong nhìn qua, thấy Tề Ninh, lộ vẻ kinh ngạc, chờ lúc Tề Ninh đi tới, gã mới lấy lại tinh thần:
\r\n\r\n- Hầu gia, đám ăn mày này thực to gan lớn mật, ta còn chưa nói với chúng mấy câu, chúng đã… !
\r\n\r\n- Ta đã biết rồi.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Việc này nói sau.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước vẫy tay với Đà chủ Phân đà Quỷ Kim Dương Bạch Thánh Hạo. Bạch Thánh Hạo bước nhanh qua, hai người đi tới góc phòng. Trưởng lão Chu Tước thấp giọng nói nhỏ, dường như đang nói gì đó với Bạch Thánh Hạo. Tề Ninh ở xa nhìn, thấy Bạch Thánh Hạo nhìn qua phía mình, hơn nữa thần sắc nghiêm trọng, trong lòng biết tên này còn đang do dự.
\r\n\r\nChẳng qua Trưởng lão Chu Tước thống lĩnh Phân đà Cái Bang phía nam, lão truyền lệnh, Bạch Thánh Hạo đương nhiên không dám không nghe theo.
\r\n\r\nQuả nhiên, không lâu lắm, Bạch Thánh Hạo đã chắp tay với Trưởng lão Chu Tước, sau đó bước nhanh tới, nói các chư cái nội đường:
\r\n\r\n- Các ngươi đi theo ta.
\r\n\r\nY dẫn đầu rời khỏi chính đường, chúng cái nhìn nhau, không rõ ràng lắm, cũng không dám chống lại, vội vàng đi theo ra ngoài.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước chậm rãi đi tới, nhìn Tề Ninh nói:
\r\n\r\n- Hầu gia, lão khiếu hóa đã toàn lực phối hợp với ngài, nhưng lão khiếu hóa cũng hi vọng ngài đừng để chúng ta thất vọng.
\r\n\r\nLúc này Tề Ninh mới thở phào một cái, hắn giằng co hơn nửa đêm, lúc này tình trạng kiệt sức, rốt cuộc vẫn có chút thành quả, trong lòng càng vững vàng.
\r\n\r\nHắn chỉ hi vọng phía Tiết Linh Phong sẽ không khiến mình thất vọng.
\r\n\r\n- Trưởng lão Chu Tước, hiện giờ ta muốn mang một cỗ thi thể trở về, nhanh chóng tìm ra phương pháp giải độc.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Được hay không, ta không dám chắc xác định, nhưng phía chúng ta sẽ hết sức nỗ lực. Phía Cái Bang, cũng phải ổn định huynh đệ thuộc hạ, vạn lần không thể gây rủi ro phía sau.
\r\n\r\nTrưởng lão Chu Tước gật đầu nói:
\r\n\r\n- Hầu gia yên tâm, Cái Bang tự có chừng mực.
\r\n\r\nTề Ninh rời khỏi ngõ La Cổ, như nguyện mang một thi thể phát độc bỏ mình từ Cái Bang, đối với Cái Bang mà nói, đây quả thực là phá lệ.
\r\n\r\nThế nhưng trong lòng Trưởng lão Chu Tước rất rõ ràng, hiện giờ là lúc đặc biệt, Cái Bang quả thực gặp phải tai họa trước nay chưa từng có, trước mắt trong bang đã có hơn hai trăm người bị lây nhiễm, ngoài ra rất có thể còn một bộ phận chưa biểu hiện ra, nếu như phá lệ đưa ra một cỗ thi thể có thể trợ giúp phối chế giải dược, cái gì nặng cái gì nhẹ, Trưởng lão Chu Tước đương nhiên không có khả năng không rõ ràng.
\r\n\r\nBởi vì thi thể bị lây nhiễm, vì lý do an toàn, cho nên bọc thi thể trong mấy lớp vải dày.
\r\n\r\nTề Ninh chia binh hai đường, bản thân mang theo Triệu Vô Thương và hai gã thị vệ trực tiếp đưa thi thể tới Vĩnh Yên Đường. Tề Phong thì đi đường khác, trực tiếp trở về phủ Cẩm Y Hầu đưa Đường Nặc tới tiệm thuốc.
\r\n\r\n\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo