Hiệp chi đại giả , vì nước vì dân !

Tề Ninh không cảm thấy mình là đại hiệp vì nước vì dân, nhưng để mắt hắn chứng kiến một tai họa muốn cướp đi sinh mạng của bao nhiêu người đang ập đến mà thờ ơ, hắn tuyệt đối không làm được.

Đường đường Trung Nghĩa Hầu, đại quyền thần số một của đất nước, vào thời khắc sống còn này lại thờ ơ lạnh nhạt, Trong lòng Tề Ninh cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn biết nếu như đổi lại là Cẩm Y Lão Hầu gia hay là Tề Cảnh đêm nay tới, câu trả lời của Tư Mã Lam có thể sẽ không như bây giờ.

Hắn biết mình vừa kế tục tước vị, mặc dù có biển hiệu chữ vàng của Cẩm Y Hầu, nhưng hầu tước như xưa người đã cũ, Cẩm Y Hầu đã sớm không còn sự oai phong năm xưa.

Trong mắt Tư Mã Lam, tên Cẩm Y Hầu mình đây chỉ là một tên oắt con mà thôi, tuy đều đứng hàng tứ đại thế tập hậu, nhưng địa vị đã hoàn toàn không ngang hàng.

Một bên là một thanh niên chỉ treo tước vị mà chẳng có bao nhiêu thực quyền, làm sao có thể đánh đồng được với quyền thần số một của đất nước?

Hắn cũng không phải chưa từng nghĩ tới trường hợp lần đầu tiên gặp Tư Mã Lam, thậm chí từng nghĩ tới quang cảnh khi đó sẽ như thế nào, chỉ là không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại là chưa vui đã tan.

Chỉ là hắn không có thời giờ dư thừa đi so đo sự lạnh nhạt của Tư Mã Lam.

Ra khỏi Hầu phủ, bốn tên thủ vệ của Trung Nghĩa Hầu phủ gác ở trước cửa lần này không dám chậm trễ, đều khom người xuống.

Triệu Vô Thương đón cũng không nói lời nào, nhưng từ biểu hiện của Tề Ninh gã đã phán đoán được kết quả của sự việc.

Bước xuống bậc thang, Triệu Vô Thương rốt cuộc nói:

-Hầu gia, trời sáng còn hai canh giờ, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể đến cửa cung đợi trước, đợi cửa cung mở, lập tức diện thánh.

-Cửa cung mở, ít nhất cũng phải có ba canh giờ, cho dù có thể lập tức gặp được Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không thể nhanh chóng điều binh.

Tề Ninh hiểu sơ sơ tình hình của tiểu Hoàng Thượng Long Thái trước mắt, cau mày nói:

-Nói không chừng còn phải triệu hồi Trung Nghĩa Đường vào cung thương nghị, cho dù có ý chỉ của Hoàng Thượng, Trung Nghĩa Hầu lại điều động binh mã, ít nhất cũng là chuyện của năm sáu canh giờ sau đó.

Dừng một chút, hắn mới nói:

-Nếu như dịch độc ngày mai mới bắt đầu bùng phát, hôm nay chậm trễ năm sáu canh giờ có lẽ cũng không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng ngộ nhỡ dịch độc hôm nay đã bùng phát, năm sáu canh giờ này chính là mấy canh giờ liên quan đến sự sống còn.

Triệu Vô Thương nói:

-Thế nhưng nếu Trung Nghĩa Hầu không điều binh, cũng chỉ có thể đi xin thánh chỉ của Hoàng Thượng, trừ cách đó ra, không ai có thể điều động binh mã, cũng không ai dám điều binh.

-Còn một người cuối cùng có thể!

Tề Ninh hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

-Ngươi biết nơi ở của Tiết Linh Phong chứ?

-Tiết Linh Phong?

Triệu Vô Thương nói:

-Hầu gia, người muốn Tiết Linh Phong điều binh? Chuyện này… Chuyện này là không thể, không có ý chỉ của Hoàng Thượng, ngay cả Trung Nghĩa Hầu cũng không ra mặt, Tiết Linh Phong tuyệt đối không dám nhúc nhích.

Tề Ninh hỏi:

-Ngươi từng nói Tiết Linh Phong đã từng đi lính dưới trướng của phụ thân?

-Tiết Linh Phong xuất thân thấp hèn, tuy có thiên phú điều binh khiển tướng, nhưng nếu không dựa vào khuôn mẫu của Đại Tướng Quân, ông ta không đến được vị trí ngày hôm nay.

Triệu Vô Thương nói lời thì ít mà ý thì nhiều,

-Nhưng ông ta hiện tại là thống lĩnh Hổ Thần doanh, tuyệt đối không dám tùy điện điều binh.

Tề Ninh cười nhạt nói:

-Ta không có cách nào khác nữa, hiện tại, Hoàng Thượng ta không gặp được, Trung Nghĩa Hầu cũng sẽ không điều binh, bất luận là được hay không, ta chỉ có thể tới tìm ông ấy thử xem sao.

Triệu Vô Thương nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tề Ninh, không do dự nữa, gật đầu nói:

-Hầu gia, chúng ta đi ngay bây giờ.

Tiết Linh Phong thân là thống lĩnh Hổ Thần doanh, mặc dù chẳng phải tước vị gì, nhưng ai cũng biết tầm quan trọng ở địa vị của y.

Y là chỉ người giữ cửa kinh thành Kiến Nghiệp, nhưng người giữ cửa này lại là người giữ cửa quan trọng nhất trên đời này.

Tòa nhà Tiết Linh Phong ở không gọi là lớn, căn bản không thể đánh đồng với Hầu phủ khổng lồ, trông cũng giống như quy mô những nhà giàu có bình thường, trước cửa đương nhiên cũng không có sư tử đá to lớn dựng đứng trước cửa giống như Cẩm Y Hầu phủ.  Tề Ninh nửa đêm tới nhà, đánh thức Tiết Phủ, so với thời gian ngồi ở đại sảnh Trung Nghĩa Đường đợi Tư Mã Lam, Tiết Linh Phong gần như không để choTề Ninh chờ. Tề Ninh ngồi còn chưa ấm chỗ, nước trà vừa bưng tới, Tiết Linh Phong đã đi vào.
 

Tiết Linh Phong bước chân mạnh mẽ uy phong, cho dù là vừa mới chui ra khỏi chăn ấm, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn tinh thần đã vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy Tề Ninh, tiến lên chắp tay nói:

-Ty chức Tiết Linh Phong, tham kiến Hầu gia!

Đang định quỳ xuống, Tề Ninh một nắm túm được, cười nói:

-Tiết thúc, đêm khuya quấy rầy, xin đừng trách!

Tiết Linh Phong thật không hổ danh là xuất thân quân nhân, nói chuyện làm việc đều gọn nhẹ linh hoạt, nói thắng:

-Hầu gia nửa đêm tới đây, chắc hẳn có chuyện gấp phân phó, Hầu gia có yêu cầu gì ty chức sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần có thể làm được, Tiết Linh Phong tuyệt đối không chối từ.

Tề Ninh biết rõ thời gian cấp bách, cũng không nhiều lời, dùng phương thức lời ít mà ý nhiều nói sự tình cho Tiết Vũ Phong.

Tiết Vũ Phong nhíu mày, hỏi:

-Nói như vậy, Hầu gia là vừa từ Trung Nghĩa Hầu phủ qua đây?

Tề Ninh biết rõ đối với nhân vật như vậy, tốt nhất là không cần giấu diếm gì, dứt khoát nói:

-Vâng, nhưng Trung Nghĩa Hầu sẽ không điều binh, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tới tìm thúc.

-Ý của Hầu gia là muốn Tiết mỗ điều động Hổ Thần Doanh?  Tiết Linh Phong ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh:
 

-Chắc Hầu gia cũng biết, không có mệnh lệnh, tự tiện điều binh, đồng nghĩa với mưu phản?

Tề Ninh nói:

-Ta biết!

-Hầu gia cũng biết, nếu như bây giờ Tiết mỗ đi điều binh, chẳng những Tiết mỗ là tử tội, Hầu gia cũng bị liên qua.

Tiết Linh Phong nói:

-Hầu gia vốn đã đi tìm Trung Nghĩa Hầu trước, Trung Nghĩa Hầu biết tâm tư muốn điều binh của Hầu gia, sau khi bị từ chối, lại đến thẳng chỗ Tiết mỗ đây, việc này không thể giấu nổi nữa, cho nên chỉ cần Tiết mỗ điều binh, ai cũng biết có liên quan tới Hầu gia, Tiết mỗ muốn giấu diếm cũng không được.

Tề Ninh cười nhạt một tiếng, nói:

-Ta biết, quả thực trên đường ta có nghĩ qua, nếu như tìm tới thúc điều binh, hai người chúng ta rất có thể đều bị hoạch tội, trên dưới Cẩm Y Hầu phủ e rằng cũng bị liên đới theo.

-Không phải rất có khả năng mà là chắc chắn bị hoạch tội!

Tiết Linh Phong nói chuyện gọn gàng mà linh hoạt:

-Cho dù điều tra ra Hầu gia không phải là chuẩn bị mưu phản, nhưng tội tự động điều binh cũng sẽ không nhẹ nhàng.

Dừng một chút, y mới nói:

-Tiết mỗ tin rằng, tới lúc đó sẽ có không ít người muốn nhìn thấy Cẩm Y Hầu phủ tan thành mây khói, bọn chúng nhất định sẽ mượn cơ hội này để khiến Hầu gia lâm vào chỗ chết.

Tề Ninh nhíu mày.

-Cho nêu Hầu gia cần suy nghĩ cho kỹ.

Tiết Linh Phong chậm rãi nói:

-Hầu gia phải hỏi lại chính mình, có xứng đáng phải làm như vậy không? Có phải muốn nhìn thấy huyết mạch của Cẩm Y Hầu bị đoạn tuyệt hay không?

Vẻ mặt y nghiêm nghị, tư thế ngồi vững như chuông.

Tiết Linh Phong nói chuyện không nhanh không chậm, từ trong giọng nói của hắn, cũng căn bản không đoán được ra thái độ của y trong chuyện này. Y nói chuyện gọn nhẹ lưu loát, không chút quanh co lòng vòng, mỗi một câu nói đều nói sự thật cực kỳ tinh tế.

Tề Ninh trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:

-Tiết thúc, kỳ thực đến tột cùng có bao nhiêu người lây nhiễm, ta không cách nào xác định được, có lẽ chỉ có mấy chục người, cũng có khi trên một trăm người, thậm chí có thể có hơn ngàn người bị lây, hơn nữa sau khi dịch độc bùng phát, ta cũng không biết tới lúc đó cảnh tượng sẽ như thế nào.

Hắn thở dài nói:

-Có lẽ chỉ là mười người mười mấy người phát độc đi loạn trên phố, có thể chế ngự rất dễ dàng, nhưng cũng có thể sẽ có hàng trăm hàng ngàn người xông ra, bùng phát đại họa kinh thiên.

Tiết Linh Phong khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời, nơi:

-Hơn nữa vừa rồi Hầu gia cũng nói, dịch độc có thể bùng phát ngay hôm nay nhưng cũng có thể là ngày mai.

-Vâng!

Tề Ninh nói:

-Chỉ vào hai ngày hôm nay và ngày mai.

Tề Ninh tin tưởng Đường Nặc, thực tế hắn và Đường Nặc tiếp xúc cũng không nhiều, hai người nói chuyện cộng lại có lẽ chưa vượt quá một trăm câu, nhưng Tề Ninh tin rằng lời Đường Nặc nói là thật.

Hơn nữa ông tin tưởng sức phán đoán của Đường Nặc.

Đường Nặc đã nói bùng phát ở hai ngày hôm nay hoặc ngày mai, Tề Ninh từ sâu trong lòng lại tin tưởng không hề nghi ngờ gì điểm này.

Ánh mắt Tiết Linh Phong thâm trầm, chậm rãi nói:

-Hầu gia có nghĩ tới hay không, nếu như dịch độc không bùng phát hôm nay, mà chúng ta lại điều binh phong tỏa con đường của Kinh Thành, sẽ đối mặt với hậu quả như thế nào?

Thần sắc y nghiêm trọng:

-Ta có thể nói cho Hầu gia biết, cho dù dịch độc ngày mai bùng phát, nhưng chúng ta hôm nay đã bị bắt vì tội mưu phản, hơn nữa nếu có người rắp tâm muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, có lẽ chúng ta sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Tề Ninh thở sâu một hơi.

Tiết Linh Phong tiếp tục nói:

-Hầu gia không cách nào xác định thời gian dịch độc bùng phát, cũng không cách nào xác định được số người bị lây nhiễm, càng không cách nào xác định được cục diện sau khi dịch độc bùng phát có thể khống chế được hay không, dưới tình thế này, Hầu gia lại muốn đánh cược tiền đồ của Cẩm Y Hầu, thứ cho ta nói thẳng, Hầu gia chẳng lẽ không cảm thấy được chuyện này quá liều lĩnh sao?

Triệu Vô Thương vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này rốt cuộc nói:

-Tiết Thống lĩnh, trước mắt có thể xác định chính là, nơi phát ra dịch độc là bắt đầu từ Cái Bang, mà đám người Cái Bang lưu động trong Kinh Thành lại là một đám người lớn nhất, trong số bọn chúng đã có rất nhiều người bị nhiễm, hơn nữa trên sông Tần Hoài cũng đã xuất hiện người nhiễm. Chỉ một con thuyền hoa, có nửa số người bị truyền nhiễm, xin hỏi tình thế như vậy có nghiêm trọng hay không?

Tiết Linh Phong gật đầu:

-Cái Bang và sông Tần Hoài, đều là hai đám người lưu động lớn nhất ở Kinh Thành.

-Hầu gia mặc dù không cách nào xác định được số người lây nhiễm, nhưng là ta cả gan nói một câu, số người bị lây nhiễm tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Triệu Vô Thương nói:

-Một khi dịch độc bùng phát, trước đó không có sự chuẩn bị, nhất định sẽ tại họa lớn ngập trời.

Tiết Linh Phong thần sắc nghiêm nghị, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh trầm ngâm một hồi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tiết Linh Phong, chậm rãi nói:

-Kỳ thực Cẩm Y Hầu phủ trước mắt cũng không có người bị lây, nếu như bây giờ ta nằm trong Hầu phủ ngủ, không hỏi chuyện bên ngoài, cũng sẽ không ai trách ta.

-Vâng!

Tiết Linh Phong gật đầu.

-Dù cho Kinh Thành thực sự bùng phát dịch độc, cho dù là quy mô lớn hay nhỏ, Cẩm Y Hầu phủ ta cứ đóng cửa, tăng thêm hộ vệ trong phủ, tin rằng sẽ không có bất kỳ người nhiễm bệnh nào có thể xông vào được Hầu phủ.

Tề Ninh thanh âm chậm chạp mà nghiêm nghị:

-Ta đã phái người tới thông báo cho Thần Hầu phủ, thậm chí đã tìm Trung Nghĩa Hầu, theo lý mà nói, ta đã tận tậm hết lòng, cũng tận lực hết sức của ta, triều đình có thể ứng phó kịp thời hay không, kỳ thực cũng đã không liên quan quá lớn tới ta nữa, ta cũng xem như không thẹn với lương tâm.

Tiết Linh Phong lại gật gật đầu.

-Nếu như ta cố ý nhiều chuyện, rất có thể lại khiến cho Cẩm Y Hầu phủ gặp tai họa lớn.

Tề Ninh thở dài:

-Giống như thúc nói, có người muốn đẩy Cẩm Y Hầu vào chỗ chết, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Tiết Linh Phong nói:

-Cho nên Hầu gia bây giờ quay lại Hầu phủ, tắm nước ấm, ăn chút đồ, sau đó lên giường ngủ một giấc, từ giờ về sau bất luân xảy ra chuyện gì, Hầu gia và Cẩm Y Hầu phủ đều bình yên vô sự.

Tề Ninh mỉm cười, nói:

-Kỳ thực đó là một sự lựa chọn rất tốt, thậm chí không cần phải suy tính, hoặc có rất nhiều người căn bản không cần đưa ra lựa chọn.

Cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước, dừng ở Tiết Linh Phong, nói:

-Nhưng nếu ta làm như vậy, ta không phải là ta, trên đầu ta cũng sẽ không đeo cái mũ quan của Cẩm Y Hầu!

 

3.11623 sec| 2450.016 kb