Trên đường đi sắc mặt Tề Ninh vô cùng nghiêm trọng, sau khi trở về Hầu phủ, việc đầu tiên là đi tìm Cố Thanh Hạm.

Mấy ngày nay Cố Thanh Hạm cũng không nhàn rỗi, lần trước tới khu nhà tổ bên kia, xảy ra biến cố cực lớn, lão tổng quản Tề Hoằng hiện giờ vẫn còn phải tĩnh dưỡng ở thành Kinh Châu, hơn nữa tuổi tác lão đã cao, lại gặp phải tai nạn lớn như vậy, cho dù xét về cơ thể hay là tinh thần thì cũng khó mà đảm nhiệm vị trí lão tổng quản ở nhà tổ nữa.

Gốc rễ của phủ Cẩm Y Hầu ở Giang Lăng, hơn nữa tiếp tục duy trì huyết mạch cũng là từ phong ấp mà ra.

Đương nhiên Cố Thanh Hạm biết sau khi trải qua chuyện lần trước, tất nhiên phong ấp bên kia muốn chỉnh đốn lại lần nữa, khu nhà tổ cũng cần phải chọn lựa một vị tổng quản mới để xử lý đủ loại vấn đề ở phong ấp.

Thật ra phủ Cẩm Y Hầu cũng không thiếu nhân tài có năng lực, hơn nữa trên phong ấp cũng có nhiều người tài giỏi, mấy ngày nay Cố Thanh Hạm đang chọn tổng quản mới để trông coi phong ấp, ngoài ra còn phải sửa chữa lại sổ sách trước kia.

Phán quan lấy tên giả là Triệu Uyên kia ở khu nhà tổ ba năm, trong tay nắm các sổ sách lớn nhỏ của khu nhà cũ, loạn cào cào cả lên, hiện giờ muốn chỉnh sửa lại, thì không hề dễ dàng chút nào.

Lúc Tề Ninh tìm thấy Cố Thanh Hạm, nàng vẫn đang xử lý sổ sách ở trong phòng sổ sách, nhìn thấy Tề Ninh vội vàng đi tới, có chút ngạc nhiên, cất giọng hỏi:

-Sao nhanh thế đã trở về rồi?  Chuyện Tề Ninh tới sông Tần Hoài, đương nhiên là nàng biết rõ, lần trước biết được hoàn cảnh thê thảm buồn đau của Trác Tiên Nhi trong miệng Tề Ninh, tấm lòng đồng cảm của nàng dâng lên, cũng cho phép Tề Ninh thỉnh thoảng tới sông Tần Hoài chăm sóc nàng ta một chút, nhưng
khi Tề Ninh đi thật, trong thâm tâm nàng lại có chút không thoải mái, bây giờ thấy Tề Ninh trở về sớm, không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên chút vui mừng.

Trên đường trở về, điều Tề Ninh lo lắng nhất chính là phủ Cẩm Y Hầu cũng xuất hiện loại bệnh này.

Chuyện xảy ra trên thuyền hoa tối nay, khiến Tề Ninh vô cùng chấn động, kinh ngạc. Trong khi nhanh chóng trở về, trong đầu hắn vẫn luôn suy nghĩ, cũng phát hiện được một chút manh mối.

Lần đầu tiên nhìn thấy loại bệnh này, có lẽ là ở Tề Thế Đường, lúc đó hai tên ăn mày cầu xin chữa trị ở Tề Thế Đường, nhưng bởi vì không có tiền khám bệnh mà bị cự tuyệt ngoài cửa, Tề Ninh ra mặt giải quyết việc này, lúc đó khi nhìn thấy bệnh nhân kia, trên cánh tay gã chằng chịt nốt đỏ, thậm chí có một số nốt đỏ nổi mụn nước.

Lúc đó tuy rằng Tề Ninh cảm thấy bệnh này không nhẹ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Từ Kiền phát bệnh trên thuyền hoa cực kỳ giống tình trạng gã đệ tử cái bang tối qua, trong lòng hắn biết nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì cái gã đệ tử cái bang đêm qua hắn nhìn thấy có lẽ cũng mắc phải căn bệnh tương tự.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này trong Kinh thành đang lặng lẽ lây lan một loại bệnh kỳ lạ, tính lây lan của loại bệnh này cực kỳ mạnh, dựa vào số nam nhân bị lây bệnh trên thuyền hoa là có thể thấy được điều này.

Nếu như không phải tối tay Tề Ninh vừa khéo ở trên thuyền hoa mà nhìn thấy, thì có lẽ hắn cũng sẽ không phát hiện ra căn bệnh này đang lan tràn.

Hiện giờ Tề Ninh căn bản không biết mức độ lây lan của căn bệnh này rốt cuộc ra sao, càng không biết hiện tại rốt cuộc đã có bao nhiêu người bị cuốn vào.

Nhưng mà hắn cũng có thể đoán ra được một chút, tính uy hiếp của loại bệnh truyền nhiễm này vô cùng lớn, thậm chí có thể khiến người ta đánh mất lý trí, trở nên điên loạn và bạo lực.

Cố Thanh Hạm nhìn thấy vẻ mặt Tề Ninh nghiêm túc, thì lấy làm lạ, chỉ thấy Tề Ninh bước tới trước mặt nàng, vươn tay, nắm lấy cổ tay trắng như ngọc của nàng.

Sắc mặt Cố Thanh Hạm thay đổi, thất thanh nói:

-Con... Con làm gì vậy?

Không ngờ Tề Ninh lại to gan lớn mật đến mức này.

Tề Ninh trầm giọng đáp:

-Đừng cử động.

-Con... láo xược!

Cố Thanh Hạm nhìn cổ tay của mình bị hắn bắt lấy, tay còn lại đang vén tay áo của nàng lên, vừa sợ vừa giận:

-Con điên rồi sao? Mau dừng tay!

Nàng vùng vẫy vài lần, bộ ngực sữa rung rung, vẻ mặt phẫn nộ, vốn tưởng rằng vì Tề Ninh uống rượu nên phát tác, nhưng nhìn khuôn mặt của Tề Ninh không hề có màu của người say rượu, trên người cũng không có mùi rượu, trong lòng nàng sợ hãi, thầm nghĩ tên tiểu tử này ngẫn rồi sao?

Cố Thanh Hạm là người từng trải, đương nhiên cực kỳ mẫn cảm với chuyện nam nữ, nàng đương nhiên nàng phát hiện ra cảm giác của Tề Ninh đối với nàng đã không còn như lúc trước, không còn là quan hệ thím – cháu đơn thuần nữa, tuy rằng Tề Ninh vô cùng cẩn thận, nhưng đôi khi vẫn lộ ra loại tình cảm của nam nhân dành cho nữ nhân với nàng.

Cố Thanh Hạm vốn chỉ có lòng quan tâm bảo vệ đối với Tề Ninh, nhưng không biết tại sao, những ngày Tề Ninh đôi khi đột nhiên để lộ tình cảm, lại khiến trái tim như dòng nước đã ngừng chảy của Cố Thanh Hạm thỉnh thoảng hiện lên tia rung động, đương nhiên nàng biết không được để loại tình cảm này tiếp tục phát triển, cho nên từ đó trở đi, nàng đã hết sức cẩn thận khi tiếp xúc với Tề Ninh,.  Tuy nói nàng biết Tề Ninh có chút tâm tư, nhưng thường ngày Tề Ninh cũng là người giữ gìn lễ tiết, tôn trọng quy tắc, không hề làm ra những hành động vượt mức, cũng khiến Cố Thanh Hạm có chút yên tâm, thầm nghĩ hai người cùng sống dưới một mái nhà, nếu thật sự Tề Ninh có chút tâm tư với mình, thì cũng là xúc động thanh xuân của người trẻ tuổi, không phải là không thể hoàn toàn thấu hiểu.
 

Chỉ cần Tề Ninh có thể giữ chặt giới hạn, không quá phận, thì đợi sau khi thành hôn, có vợ rồi, cảm giác này cũng sẽ dần dần biến mất.

Nhưng mà hiện giờ Tề Ninh vừa vào cửa đã nắm lấy cổ tay nàng, hơn nữa còn muốn vén ống tay áo của nàng lên, tất nhiên Cố Thanh Hạm cảm thấy vô cùng kinh hãi, trong lòng nàng biết lúc này không thể lớn tiếng la lên để người khác nhìn thấy được.

Nàng biết tình cảm của Tề Ninh đối với mình, nhưng trên dưới trong phủ, những người không biết đúng sai, nếu như bị người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Ninh thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng nàng cũng biết, tuyệt đối không thể để Tề Ninh thực hiện được mục đích, cho nên tuy rằng Tề Ninh chỉ vén ống tay áo nàng lên, nàng lại gắng sức vung tay giãy dụa chống cự, vẻ mặt nàng giận dữ cất lời:

-Con mau buông tay cho ta, nếu còn không tay, ta... ta sẽ giận thật đấy? Cũng sẽ bị người khác nhìn thấy đó.

Tề Ninh ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu ra là vì hắn quá lo lắng mà làm điều quá phận, cũng khó trách Cố Thanh Hạm lại chống cự đến vậy, vội vàng giải thích:

-Tam nương, người đừng cử động, con đang khám bệnh!

-Khám bệnh?

Cố Thanh Hạm sững sờ, ngừng lại một lát, lúc này, Tề Ninh đã vén ống tay áo của nàng lên.

Phía dưới ống ta áo là một cánh tay mảnh mai trắng mịn như ngọc, óng ánh trơn bóng, vô cùng trắng mềm, Tề Ninh mượn ánh đèn dầu mà nhìn một lượt, chỉ thấy cánh tay nàng trắng bóc không tỳ vết, lúc này trong lòng hắn mới thở phào một hơi.

Da thịt Cố Thanh Hạm bóng loáng trắng mềm, chỉ cần có một nốt nhỏ hoặc là tì vết nhỏ xíu thì vừa nhìn là nhận ra được.

Hắn thở phào một hơi, lúc này mới buông tay, lui về sau hai bước, ngồi xuống một cái ghế, lẩm bẩm:

-Còn may, vẫn còn may!

Cố Thanh Hạm ngẩn ra một lát, chẳng hiểu gì, nhìn thấy cánh tay mềm mịn của mình dưới ngọn đèn dầu tựa như phát ra ánh sáng, vội vàng kéo ống tay áo xuống, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn Tề Ninh chằm chằm, giận dữ mắng:

-Rốt cuộc con muốn làm gì hả?

Con... Con thật là to gan!

Nhìn thấy trên tay Cố Thanh Hạm không chút tỳ vết, Tề Ninh vô cùng yên tâm, cũng không để ý ngữ khí giận dữ của Cố Thanh Hạm, chỉ cau mày đáp:

-Tam nương, người trước tiên bỏ việc sổ sách qua một bên đã, chúng ta có việc phải làm ngay lập tức!

Nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Tề Ninh, căn bản không giống tới đây để khinh bạc này, mới lờ mờ cảm thấy mình thật sự đã hiểu lầm, bèn tiến lên trước, nhẹ giọng hỏi:

-Ninh Nhi, có phải... có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Tề Ninh gật đầu, cũng không giấu diếm, kể lại chuyện nhìn thấy người phát bệnh trên thuyền hoa cho Cố Thanh Hạm, còn về phần thiếu chút nữa là “thịt” được Trác Tiên Nhi, đương nhiên là không dám nhắc đến dù chỉ một chữ.

Lúc này Cố Thanh Hạm mới hiểu tại sao hôm nay Tề Ninh đột nhiên thất lễ như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng biết tên nhóc này vừa vào cửa đã tiến đến vén tay áo nàng lên, thực sự không phải vì muốn chiếm tiện nghi của nàng, mà muốn xác nhận xem liệu nàng có bị lây nhiễm hay không, có thể thấy được vị trí quan trọng của nàng trong lòng hắn.

Xem ra nàng đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, nhớ đến mình hơi một chút là lại nghi ngờ Tề Ninh có mưu đồ bất chính với nàng, trong lòng có chút áy náy, nhưng lại cảm thấy hai má hơi nóng lên, thầm nghĩ Ninh Nhi không hề có ý này, mà do bản thân nàng mãi không buông xuống được, giọng nói của nàng trở nên dịu dàng, cất giọng hỏi:

-Ninh Nhi, con nói có một căn bệnh đang lây lan, chẳng lẽ Kinh thành xuất hiện ôn dịch ư?

Sắc mặt Tề Ninh ngẩn ra, nhìn Cố Thanh Hạm thắc mắc:

-Ôn dịch?

Cố Thanh Hạm đáp:

-Ta nghe nói, một khi ôn dịch xảy ra, thì sẽ lây lan khắp nơi, thậm chỉ cần nói một câu với người bệnh, cũng có thể bị lây bệnh, chứ đừng nói đến chuyện tiếp xúc với nhau.

Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, lo lắng nói:

-Nhưng mà trong Kinh thành sao có thể đột nhiên bùng phát ôn dịch được?

-Hiện giờ có hai chuyện cần phải nhanh chóng làm nhất, chuyện thứ nhất là khống chế căn bệnh này tiếp tục lây lan, thứ hai là phải nhanh chóng tìm được cách chữa trị căn bệnh này.

Tề Ninh nói tiếp:

-Tam nương, con từng nhìn thấy người phát bệnh, vô cùng kinh khủng, hơn nữa một khi bị lây, tốc độ phát bệnh cực nhanh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi sẽ phát tác.

-Nhưng mà phải làm sao mới có thể khống chế căn bệnh này được.

Đôi mày Cố Thanh Hạm nhíu chặt, cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề:

-Chúng ta không biết người đầu tiên phát bệnh là ai, căn bệnh này lây lan như thế nào, hơn nữa cũng không biết đến giờ rốt cuộc đã có bao nhiêu người nhiễm bệnh, cho dù muốn khống chế, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Sông Tần Hoài đã có người bị lây bệnh, mỗi ngày người qua lại chỗ đó nhiều như vậy, ta chỉ lo phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành đều có người bị nhiễm bệnh rồi.  Tề Ninh cười khổ đáp:
 

-Đúng là như vậy, đáng sợ nhất là hình như đến bây giờ triều đình vẫn chưa phát hiện chuyện này.

Căn bệnh này, đương nhiên là càng sớm khống chế càng tốt, con đã bảo Đoạn Thương Hải tới phủ Thần Hầu thông báo chuyện này trước rồi.

Hắn đứng dậy, nói tiếp:

-Tam nương, người nhanh chóng gọi tất cả mọi người trong phủ tới đi, phải kiểm tra xem trong số họ đã ai bị nhiễm bệnh hay chưa, đặc biệt là những người ra khỏi phủ trong khoảng thời gian gần đây, phải kiểm tra thật kĩ càng, nếu quả thật có người bị nhiễm bệnh thì phải lập tức cách ly ngay.

-Được, ta sẽ xử lý ngay bây giờ.

Cố Thanh Hạm biết chuyện này vô cùng khẩn cấp, vội vàng nói:

-Ninh Nhi, tạm thời con cũng đừng ra ngoài nữa.

Tề Ninh dịu dàng nở nụ cười, đáp:

-Tam nương không cần lo lắng cho con, sẽ không có chuyện gì đâu.

Rồi hắn thở dài:

-Chỉ hi vọng có thể bình an vượt qua được kiếp nạn này.

Sau đó quay người muốn rời đi, Cố Thanh Hạm lớn tiếng hỏi:

-Con muốn đi đâu hả?

-Con đi tìm Đường cô nương.

Tề Ninh quay đầu lại đáp:

-Y thuật của Đường cô nương cao minh, không phải là người mà những đại phu bình thường có thể so sánh được, con phải thông báo chuyện này với nàng, để xem liệu nàng ấy có cách nào đối phó hay không.

Lúc này Cố Thanh Hạm mới nhớ ra Hầu Phủ còn có một Đường Nặc.

Tuy rằng mỗi ngày Đường Nặc đều tới Vĩnh An Đường, nhưng buổi tối vẫn phải trở về Hầu Phủ, đình viện của phủ Cẩm Y Hầu rất nhiều, cho nên sắp xếp cho Đường Nặc một gian viện là chuyện vô cùng dễ dàng.

-Đúng rồi, hai ngày nay, mỗi ngày Đường cô nương đều sẽ trở về trước khi trời tối, nhưng về tới phòng thì không bước ra khỏi đó.

Cố Thanh Hạm nói:

-Phái người mời nàng ăn cơm, nàng cũng chỉ bảo người đặt cơm trong phòng nàng, ta nghe nói hai ngày nay nàng đều ngủ rất muộn, nửa đêm mà trong phòng vẫn còn thắp đèn, Ninh Nhi, con đi xem một chút coi có phải Đường cô nương không quen với cuộc sống trong Kinh hay không.

 

1.50924 sec| 2466.094 kb