Mỹ nhân như ngọc, kiều nộn chảy nước, Tề Ninh biết, lúc này nếu mình thờ ơ sẽ bị người khác xem thường, ngay cả chính mình cũng sẽ tự xem thường mình.

Đột nhiên hắn đứng dậy ôm lấy Tiên Nhi. Tiên Nhi thở nhẹ. Hắn cúi đầu, nhìn hai gò má của nàng đã đỏ lựng, khẽ nói:

- Nàng nghĩ kỹ chưa?

Tiên Nhi ngước đôi mắt long lanh như nước e dè nhìn Tề Ninh, cắn cặp môi đỏ mọng, nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, lại dán má mình vào lồng ngực hắn, như thể không dám nhìn vào mắt hắn.

Thân thể Tiên Nhi mềm mại đầy đặn, Tề Ninh ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng êm ái, nguyễn ngọc ôn hương, cảm giác được thân thể mềm mại của nàng hơi nóng lên, thậm chí còn hơi rung động nhè nhẹ, hít sâu một hơi, ôm nàng ra đằng sau bình phong. Ở đó có sẵn giường êm thơm ngát, tới bên giường, hắn đặt nàng xuống.

Hai tay nàng nắm chặt giữ trước ngực, vẫn nhút nhát nhìn Tề Ninh.

- Ở đây...có ai vào không?

Tề Ninh ghé sát vào tai nàng hỏi.

- Không…..không có, Tiên Nhi đã dặn, không ai…không ai dám vào đâu.

Khuôn mặt nàng như mây đỏ, tươi mát mê người.

Tề Ninh nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má bóng loáng như nước của nàng, ôn nhu hỏi:

- Nàng sợ sao?

- Không có….

Nàng chớp chớp mi:

- Hầu gia, lát nữa….lát nữa ngài phải thương tiếc một chút. Tiên nhi….Tiên Nhi chưa từng…..!

Như nghĩ ra gì đó, nàng vội hỏi:

- Tiên Nhi hầu ngài cởi áo… Nàng cong người, quỳ trên giường, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ đưa tay cởi áo giúp hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu thê thảm.

Tiếng kêu này rất bất ngờ, Tề Ninh đang đắm chìm trong hương tình lắp bắp kinh hãi. Tiên Nhi ngượng ngùng vô cùng cũng ngẩng đầu lên, nhíu đôi mày thanh tú.

Trên boong thuyền ồn ào rối loạn, Tề Ninh nhíu mày hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Hắn rất khó chịu. Lần trước bị Xích Đan Mị quấy rối, hôm nay cũng bị tiếng kêu kỳ lạ làm hỏng mất chuyện tốt.

Nhưng tiếng kêu thê lương kia cứ vang lên không dứt, như dã thú tuyệt vọng gầm rú, chợt nghe tiếng Đoạn Thương Hải bên ngoài gọi:

- Hầu gia, người có ở bên trong không?

Tuy hơi giận, nhưng Tề Ninh chỉ đành đi qua, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Có người điên.

Đoạn Thương Hải trầm giọng đáp:

- Hầu gia không sao chư?

Trên boong thuyền càng lúc càng ồn ào, có tiếng nữ nhân kinh hô, lại có tiếng người hô lớn:

- Chớ tới gần gã, giữ gã lại đã.

Tiên Nhi đã nhanh chóng khoác thêm một tấm áo khoác trắng ra ngoài thân hình đầy đặn nảy nở, tiến lại gần, hỏi:

- Hầu gia, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

- Tiên Nhi, nàng đừng lo lắng.

Thấy nàng hơi sợ hãi, hắn dịu dàng an ủi:

- Bên ngoài lạnh lẽo, nàng đừng ra. Để ta ra ngoài xem có chuyện gì.

- Hầu gia, Tiên Nhi….Tiên Nhi chờ ngài về.

Nàng duỗi tay níu lấy cánh tay hắn, như lo lắng hắn một đi không trở lại. Hắn vỗ vỗ tay nàng, nhẹ nhàng cười cười, ra khỏi boong nhỏ trên tàu, nhìn Đoạn Thương Hải vẫn giữ ngoài khoang thuyền bèn hỏi:

- Có người nổi điên sao? Nổi điên rồi sao?

Đoạn Thương Hải đưa Tề Ninh tới mép thuyền. Thuyền có hai tầng, Trác Tiên Nhi ở một tầng, tầng này bình thường chỉ có nha hoàn; người chèo thuyền và bảo tiêu, sống ở tầng kia.

Đối với cô nương trên sông Tần Hoài, vào lúc đông khách, trên thuyền cũng phải nuôi ít nhất mười người cả nha hoàn, chèo thuyền cùng bảo tiêu, những người này đều trông chờ vào cô nương để kiếm cơm ăn.

Với cô nương nổi danh như Trác Tiên Nhi, phải nuôi tới mười mấy người cũng mệt, cho nên muốn biết cô nương trên sông Tần Hoài có đông khách không chỉ cần nhìn quy mô người làm trên thuyền của nàng cũng thấy được phần nào.

Khi thời thế qua đi, khách nhân giảm bớt, thu nhập giảm xuống, gánh nặng càng ngày càng nặng, thủ hạ cũng càng ngày càng ít, đến lúc thật sự khó mà chống đỡ được ngay cả thuyền hoa cũng mất.

Nếu bình thường, một cô nương nổi danh có thể sống ở sông Tần Hoài ba năm, coi như đã cực hạn.

Tề Ninh đi tới mép thuyền, nhìn xuống dưới, chỉ thấy trên đầu thuyền boong thuyền có bảy tám bóng người, trong đó có một kẻ giống như bị điên, chạy tới chạy lui, cổ họng kêu gào như dã thú, còn những người khác đều cầm gậy gộc vây quanh tứ phía, nhưng không dám tiến lên.

- Đột nhiên phát điên.

Đoạn Thương Hải cau mày đáp:

- Không biết rốt cuộc là cớ gì?

Sắc mặt Tề Ninh đanh lại:

- Cảnh này nhìn quen quen, ngươi có nghĩ tới chuyện gì không?

Đoạn Thương Hải khẽ giật mình, siết chặt lông mày, rồi như chợt nghĩ ra chuyện gì đó thất thanh kêu lên:

- Hầu gia nói tới….Cái Bang?

Tề Ninh gật đầu:

- Đêm chúng ta từ nội cung trở về chẳng phải cũng thấy một cảnh không khác hiện tại là mấy?

- Không sai.

Sắc mặt Đoạn Thương Hải càng căng thẳng hơn, nhìn kẻ điên điên khùng khùng kia:

- Hầu gia, chẳng lẽ…chẳng lẽ đệ tử Cái Bang đã nhìn thấy hôm qua mắc cùng một chứng bệnh với người này?

- Nguyên nhân có giống nhau hay không thì ta không biết.

Tề Ninh lắc đầu:

- Nhưng cảnh trước mắt quả thực không khác gì đêm qua.

Chợt một người đánh người điên kia từ phía sau, miệng kêu:

- Ta bắt…!

Còn chưa dứt câu, tên điên kia quay phắt lại, quăng gã bay ra, đoành một cái, đập vào mép thuyền.

Đoạn Thương Hải có vẻ kinh ngạc.

Thân hình tên điên kia cũng không quá tráng kiện, thậm chí còn hơn gầy, gã tập kích từ phía sau lưng hùm vai gấu, hẳn là gã lưng hùm vai gấu sẽ đắc thủ, ai ngờ tên điên kia chỉ vung người một cái đã đánh bạt gã ra. Đương nhiên Đoạn Thương Hải khá kinh ngạc.

- Đoạn Thương Hải!

Tề Ninh vội nói:

- Ngươi, giữ người lại!

Đương nhiên hắn biết rõ, với thân thủ của Đoạn Thương Hải, muốn khống chê người nọ cũng không khó khăn gì.

Đoạn Thương Hải thưa vâng một tiếng, không đi đường vòng, từ trên mép thuyền nhảy xuống boong. Mọi người thấy có người nhảy xuống lắp bắp kinh hãi.

Đoạn Thương Hải trầm giọng:

- Tản ra!

Y xuất thân binh nghiệp, nếu động thủ sẽ rất có uy thế. Mọi người thấy y đều không dám chống lại, nhao nhao chạy ra sau lưng y.

Hông Đoạn Thương Hải có đeo bội đao, nhưng không rút đao, thuận tay quơ lấy côn gỗ của một người, không chờ kẻ đó kịp phản ứng, y cầm côn gỗ lấn người tiến lên.

Gã điên kia quát lớn, thấy Đoạn Thương Hải tiến lại thì không né tránh, còn nhào tới.

Đoạn Thương Hải cười lạnh một tiếng, vươn tay ra, trường côn trong tay điểm trúng đầu gối người kia. Tuy người nọ nhìn như hung ác nhưng không biết né tránh, bị côn điểm trúng, hai chân lảo đảo, quỳ rạp xuống. Khi Đoạn Thương Hải đưa tay lấy gậy thì người đã dấn tới, khi người kia quỳ xuống, y đưa tay bắt lấy một tay kẻ đó, bẻ quặt ra sau lưng.

Tề Ninh thấy vậy, thầm nghĩ, tuy võ công của Đoạn Thương Hải không xuất thần nhập hóa, nhưng đơn giản hữu hiệu, cực kỳ có ích khi thực chiến. Bảo sao y vẫn luôn được hầu hạ ở phủ Cẩm Y Hầu.

Mọi người thấy Đoạn Thương Hải chỉ đùng hai ba chiêu đã chế trụ được tên điên đều cực kỳ khâm phục. Thấy y bẻ tay kẻ kia, cho rằng không có việc gì, ai nấy vừa thở phào nhẹ nhõm thì tên điên kia quay lại, mặc kệ cánh tay bị bẻ, vung tay kia đấm về phía Đoạn Thương Hải.

Hiển nhiên Đoạn Thương Hải cũng không ngờ tên điên này lại dũng mãnh như vậy, chỉ nghe rắc một cái, chắc chắn tên kia đã gãy xương.

Tề Ninh nhìn vậy mà cũng hoảng sợ.

Trước mặt Đoạn Thương Hải, gã điên kia chỉ như một đứa trẻ con.

Hơn nữa, trên thuyền hoa này, võ công của tên điên kia không thể cao hơn Đoạn Thương Hải thân trải trăm trận. Nhưng tên kia dường như không ý thức được chênh lệch giữa hai người, bất chấp cánh tay bị bẻ gẫy cũng phải vung quyền lên đấm gã. Tề Ninh cảm giác hẳn thần trí của người này đã không còn thanh tỉnh.

Hiển nhiên Đoạn Thương Hải cũng ý thức được không thể cư xử với tên điên này như bình thường được, bèn quát khẽ lên một tiếng, đá vào đầu gối kẻ kia, gã vội quỳ sụp hai gối xuống. Thấy gã không còn động đậy gì, Đoạn thương Hải duỗi tay thay đao chém vào sau đầu gã. Gã kia lảo đảo, ngã xuống boong thuyền.

Mọi người thấy tên điên kia vẫn không nhúc nhích quay sang nhìn nhau, thậm chí có người cho rằng Đoạn Thương Hai đã giết gã.

Vương Tường đi mời Tề Ninh cũng trong số đó, là người đầu tiên cẩn thận nhích từng chút một lại gần. Y biết Đoạn Thương Hải là cận vệ Cẩm Y Hầu, cũng biết tính danh, không dám thất lễ mà hỏi:

- Đoàn gia, gã….

- Không cần lo lắng, gã không chết đâu, chỉ bị đánh ngất đi thôi.

Đoạn Thương Hải trầm giọng đáp, lại ngẩng đầu nói:

- Hầu gia, người này điên thật rồi.

Thấy Đoạn Thương Hải nhìn ra sau lưng mình, Vương Tường vội vàng quay đầu lại, mới phát hiện Tê Ninh đang đứng sau lưng mình, vội vàng chắp tay.

Tề Ninh ra lệnh:

- Các ngươi trói gã lại trước đi, đề phòng khi tỉnh gã lại gây ra chuyện.

Vương Tường lập tức kêu lên:

- Người đâu, mau tới trói gã lại!

Mọi người lấy dây thừng, ba chân bốn cẳng muốn trói kẻ nọ lại. Tề Ninh lắc đầu:

- Chờ một chút!

Hắn tới bên cạnh, ngồi xổm xuống. Người này cắn chặt răng, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê rồi hơi thở vẫn hơi gấp. hắn nhíu mày, bảo người cầm đèn lồng lại gần một chút, thấy sắc mặt người này tái nhợt. Trên khuôn mặt gã, có tới bốn năm chấm đỏ lớn chừng bằng ngón tay, tuy màu không đậm, nhưng dưới ánh đèn rất hấp dẫn sự chu ý của người khác.

- Vết này là gã có từ trước sao?

Tề Ninh chỉ vào mặt gã hỏi.

Vương Tường vội đáp:

- Thưa Hầu gia, vết trên mặt đó là mấy hôm nay mới bắt đầu có.

Đúng rồi, từ hôm kia đã bắt đầu xuất hiện chấm nhỏ, nhưng gã cũng không để ý lắm. Khuya hôm qua, chấm lấm tấm này càng lúc càng loang rộng, đến đêm qua đã tới thế này, chỉ là khi ấy màu vẫn còn hơi nhạt, không đỏ được như bây giờ.

Tề Ninh bỗng ngẩng đầu hỏi:

- Ngươi nói là, ba ngày nay mới bị?

- Dạ dạ dạ!

Thấy hắn có vẻ nghiêm khắc, Vương Tường không dám sơ sẩy, cẩn thận từng tí đáp:

- Từ sáng sớm hôm qua, gã đã mơ mơ màng màng, không dậy nổi giường. Ta cho là gã mệt quá, cho ngủ thêm một lát, nhưng tới tận tưa nay gã vẫn không thể rời giường.

Tề Ninh nghĩ gì đó, khẽ gật đầu.

- Ta đã sờ đầu gã, nóng bỏng tay, cũng bảo người ta sắc thuốc cho gã uống. Sau khi uống thuốc, đêm qua gã vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, vết lấm tấm trên mặt lại càng lúc càng lớn. Gã lại luôn mơ mơ màng màng, như tỉnh như mê.

Tới hôm nay ta đi mời Hầu gia, không có thời gian lo cho gã.

Nghe nói cả ngày hôm nay gã lại ngủ cả ngày, ăn cũng không ăn, ngay cả ngụm nước cũng không buồn uống. Ta cảm thấy không ổn, muốn bảo người ta đưa gã đi xem đại phu. Nhưng….nhưng vừa tới gần gã bỗng nhảy dựng khỏi giường, sau đó…sau đó thì điên!

Tề Ninh cũng không nói nhiều, xoay người, kéo ống tay áo của gã. Dưới ngọn đèn, chỉ thấy cánh tay đầy màu đỏ lấm chấm, to chừng cỡ đồng tiền, màu sắc rất sâu, nhìn mà giật mình.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ Qua Cô  một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới thành hượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con tin, hắ ã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành vạn cốt khô - m hiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng công thành, đổi lấy bao hiêu núi cốt khô? Bởi, con đường duy nhất để chấm dứt bạo lự áu tanh, chính là dùng bạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm ơn, để dập tắt. Tàn nhẫn!  ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
 

 

1.56976 sec| 2451.438 kb