Đoạn Thương Hải cũng cúi xuống bên cạnh Tề Ninh, nhìn thấy Tề Ninh vén ống tay áo người nọ lên, rồi lại thấy sắc mặt Tề Ninh thay đổi, biết có chuyện không hay, hỏi:
-Hầu gia, làm sao vậy?
Tề Ninh không đáp, hơi trầm ngâm rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Vương Tường:
-Người này tên là gì? Gã làm gì trên thuyền?
-Bẩm Hầu gia, hắn tên là Từ Kiền, hắn phụ trách mua đồ đạc.
Vương Tường vội vàng đáp:
-Chi tiêu thường ngày trên thuyền đều do Từ Kiền đi mua.
-Những người khác thì sao?
Tề Ninh nói:
-Ngoài Từ Kiền thường rời thuyền, có phải những kẻ khác cũng thường hay rời khỏi thuyền?
Vương Tường vội đáp:
-Dạ thưa Hầu gia, việc buôn bán trên sông Tần Hoài bắt đầu vào buổi tối, cho nên trừ Từ Kiền ban ngày hay ra ngoài mưa đồ, thì phần lớn mọi người đều nghỉ ngơi vào ban ngày, làm việc vào buổi tối. Mấy ngày nay, ngoại trừ tiểu nhân tới Hầu phủ mời Hầu gia, thì những người khác không hề rời thuyền, mỗi tháng cô nương sẽ cho mọi người nghỉ một ngày, tới ngày nghỉ thì có thể rời thuyền, còn bình thường thì không được dễ dàng rời khỏi thuyền.
Tề Ninh nhíu mày hỏi:
-Từ Kiền đi mua đồ, chẳng lẽ không có ai đi cùng sao?
-Mua sắm đồ đạc, đều do người ta trực tiếp đưa tới.
Vương Tường giải thích:
-Đều là người quen, Từ Kiền chỉ cần cầm danh sách đồ cần mua tới gọi từng cửa hàng là được.
Vẻ mặt Tần Ninh nghiêm túc:
-Nếu nói như vậy, thì mấy ngày nay chỉ có ngươi và Từ Kiền rời thuyền ư?
Thật ra Vương Tường cũng cảm thấy có gì đó không đúng, không dám có chút sai sót nào, nghĩ nghĩ một lát, mới đáp:
-Hầu gia, lần mọi người rời thuyền gần đây nhất là mười bảy ngày trước. Bởi vì phải chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn hoa khôi, nên từ lần đó về sau, trừ tiểu nhân và Từ Kiền thì mọi người đều chưa từng rời khỏi thuyền.
Từ Ninh đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người xung quanh rồi hỏi:
-Trên thuyền này ngoài Tiên Nhi ra thì có bao nhiêu người?
Vương Tường đáp:
-Chèo thuyền có bốn, đầu bếp là ba, còn bốn bảo vệ, thêm người phụ trách mua đồ là Từ Kiền và tiểu nhân, nam nhân thì có tất cả mười ba người, ngoài ra còn có bốn nha hoàn hầu hạ tiểu thư, trừ cô nương ra, thì có tất cả mười bảy người.
Sắc mặt Tề Ninh nghiêm trọng, giọng nói nghiêm túc:
-Gọi hết nam nhân trên thuyền tới đây.
Vương Tường không dám lôi thôi, vội vàng đi tìm nam đinh trên thuyền tới, Đoạn Thương Hải nhân lúc đó hỏi lại lần nữa:
-Hầu gia, có phải đã phát hiện ra cái gì kì lạ rồi không?
Tề Ninh cười khổ đáp:
-Ta chỉ hi vọng mình đoán sai, nếu không thì lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
-Chuyện lớn?
Tề Ninh nói:
-Đừng sốt ruột, nếu như ta không đoán sai, thì chẳng mấy chốc sẽ bùng nổ thôi, ngươi không muốn biết cũng không được.
Đột nhiên hắn cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy Trác Tiên Nhi đang đứng bên mạn thuyền trên lầu hai phía xa xa nhìn mình, nàng khoác trên mình áo khoác màu trắng, trong gió đêm, nhìn có vẻ vô cùng mảnh mai.
Tề Ninh cười dịu dàng với Trác Tiên Nhi rồi cất tiếng:
-Không có chuyện gì lớn cả, bên ngoài rất lạnh, đừng để nhiễm lạnh.
Trác Tiên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người bước vào trong khoang thuyền. Đoạn Thương Hải ghé sát tai Tề Ninh, thấp giọng nói:
-Hầu gia, chỉ sợ cô nương này đã sinh lòng ái mộ với người rồi.
Nàng còn chưa bước vào nơi gió trăng, tình cảm đối với Hầu gia hẳn không phải là giả dối.
Thật ra Tề Ninh cũng cảm nhận được, không phải vì thân phận Cẩm Y Hầu của hắn mà Trác Tiên Ninh mới quan tâm hắn đến vậy, dù sao hắn cũng là một người có kiến thức sâu rộng, đương nhiên là hắn cũng có thể đoán được nữ nhân đối với hắn là hư tình giả ý, chỉ gặp dịp thì chơi hay là rung động thật lòng.
-Đoạn Nhị thúc, có một việc cần ngươi giúp đỡ.
Tề Ninh do dự một lát mới nói:
-Ngày mai phái một người đặc biệt theo dõi ở gần đây, mấy ngày nay ta có việc bận, nhưng Tiêu Nhi cô nương ở đây, bắt đầu từ ngày mai, ta không hi vọng nhìn thấy có kẻ khác leo lên thuyền của nàng.
Đoạn Thương Hải hiểu ngầm trong lòng, cười nói:
-Hầu gia, đây không phải là chuyện lớn gì, người cứ giao cho ta là được rồi.
Lúc này Vương Tường đã triệu tập đủ tất cả nam nhân trên thuyền tới, theo sự phân phó của Tề Ninh mà đứng thành một hàng, ai ai đều thấp thỏm bất an, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
-Vén ống tay áo của các ngươi lên.
Tề Ninh nói:
-Đoạn Thương Hải, ngươi cầm đèn lồng đi.
Đoạn Thương Hải lập tức hiểu Tề Ninh muốn làm gì, nhận lấy đèn lồng, cầm trong tay, mọi người trên thuyền cũng không dám dây dưa thêm nữa, nghe theo lời Tề Ninh mà kéo hai ống tay áo lên.
Tề Ninh lần lượt nhìn hai tay từng người một, tới phiên người thứ ba, sắc mặt hơi thay đổi, cất tiếng:
-Ngươi đi ra, đứng sang một bên.
Gã kia chẳng hiểu gì, nhưng không dám chống lại, bước ra khỏi hàng, đứng sang một bên.
Đợi Tề Ninh đi tới đầu, trừ Từ Kiền còn đang bất tỉnh nhân sự trên đất ra, có thêm tám người trong số mười hai người còn lại bị Tề Ninh gọi ra, trong đó có cả Vương Tường.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đoạn Thương Hải đã nhìn ra đạo lý, tám người bị Tề Ninh gọi ra, trên cánh tay không nhiều thì ít đều có nốt đỏ, có cái dễ làm người ta chú ý, cũng có hai ba nốt chỉ là dấu vết nhàn nhạt không rõ.
Vương Tường cảm thấy sắp có chuyện không hay, không kiềm được mà hỏi:
-Hầu gia... Chuyện này rốt cuộc là sao vậy ạ?
-Hiện giờ không tiện giải thích, nhưng mà các ngươi nhớ kĩ đây, tuyệt đối không được bước lên lầu dù chỉ là một bước!
Vẻ mặt Tề Ninh nghiêm trọng, không hề giải thích nhiều, lên đến lầu hai, tiến vào trong khoang thuyền, Trác Tiên Nhi đã ra đón, cất tiếng hỏi:
-Hầu gia, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không?
-Tiên Nhi, không phải ở đây nàng còn có bốn nha hoàn sao?
Tề Ninh cũng không giải thích, để nàng vào trong trước đã.
Tiên Nhi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tề Ninh, gọi mấy nha hoàn tiến tới, lúc này Tề Ninh cũng không quan tâm gì khác nữa, bảo mấy người đó vén tay áo lên, mượn ánh đèn của ngọn đèn dầu mà tỉ mỉ quan sát một hồi rồi thở phào nhẹ nhõm.
Trên cánh tay của những nha hoàn trên lầu này không có dấu vết gì.
-Các ngươi lui xuống trước đi, nhưng mà tạm thời đừng xuống lầu.
Tề Trữ phân phó các nàng:
-Đừng tiếp xúc với nam nhân trên thuyền.
Đợi vài nha hoàn kia lui xuống, Trác Tiên Nhi mới sốt ruột hỏi:
-Hầu gia, rốt cuộc là sao vậy?
Tề Ninh suy nghĩ một lát rồi mới đáp:
-Tiên Nhi, trên thuyền này có lẽ đang lây lan một loại bệnh, vừa rồi nàng nhìn thấy người nọ phát điên, không phải là thật sự điên mà là do phát tác bệnh.
-Hả?
Trác Tiên Nhi kinh ngạc hỏi:
-Bệnh ư?
Tề Ninh nói:
-Hiện giờ ta cũng không hiểu rõ lắm rốt cuộc là tình trạng gì, nhưng tốc độ lây lan của loại bệnh này vô cùng nhanh, cũng may mấy người các nàng tạm thời bình yên vô sự, nhưng phải nhớ thật kĩ, không được tiếp xúc với những nam nhân ở lầu dưới, phần lớn người trong số họ đã bị nhiễm bệnh rồi.
Sắc mặt Trác Tiên Nhi trở nên trắng bệch, dường như có chút hoảng hốt:
-Vậy... Vậy phải làm thế nào bây giờ?
-Nàng đừng gấp, hiện giờ ta sẽ trở về nghĩ cách.
Tề Ninh thở dài, thầm nghĩ đáng lẽ phải có một đêm đẹp tuyệt vời, ai ngờ tự nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ chứ!
Hắn biết rõ phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, không được kéo dài, vươn tay nhè nhẹ vỗ gương mặt của Tiên Nhi, dịu dàng nói:
-Đừng lo lắng, trước tiên nàng cứ đợi ở đây, nghe lời ta, đừng xuống lầu, càng không được để người ở lầu dưới lên đây. Hiện tại ta vẫn chưa biết căn bệnh đó lây lan bằng cách nào, nhưng mà...
Chỉ cần không tiếp xúc ở khoảng cách gần thì có lẽ sẽ không sao hết.
-Tiên Nhi... Tiên Nhi nghe lời người.
Trác Tiên Nhi ngoan ngoãn hỏi:
-Nhưng mà... Nhưng mà vừa rồi Hầu gia có tiếp xúc với bọn họ, sẽ không có chuyện gì chứ?
Tề Ninh thầm nghĩ hiện ta cũng không lo lắng về chuyện này, nhưng mà vẫn cười nói:
-Thời gian ta tiếp xúc rất ngắn, có lẽ sẽ không sao.
Hắn ngừng một chút rồi mới nói:
-Tiên Nhi, ta đi trước đây, sẽ nhanh chóng quay lại giúp bọn họ chữa bệnh.
Trác Tiên Nhi gật đầu nói:
-Được, Tiên Nhi chờ người trở về.
Trác Tiên Nhi đứng trên mạn thuyền lầu hai nhìn Tề Ninh và Đoạn Thương Hải rời đi, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, nàng mới trở vào trong khoang thuyền.
Vừa bước vào khoang thuyền, đã thấy có một người đứng cạnh cửa sổ, người nọ đứng đối diện với cửa sổ, quay lưng về phía Trác Tiên Nhi, trên thân là áo khoác màu đen, đội trên thân một cái mũ da, chắp hai tay sau lưng, mà hoa văn trên mu bàn tay của y tựa như một ngọn lửa đang rực cháy.
Trác Tiên Nhi không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ bước đến bên ghế, nghiêng người ngồi xuống, nâng một tay lên, nhìn bàn tay trắng nõn của mình, móng tay nhuộm màu đỏ phượng hoàng, cất giọng nhàn nhạt:
-Có vẻ ngươi rất hưởng thụ cảm giác vào mà không báo trước.
Người nọ cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên đáp:
-Còn ngươi thì có vẻ rất hưởng thụ việc ở bên nam nhân kia nói chuyện yêu đương.
Giọng nói của y trầm thấp hùng hậu, trong giọng nói còn mang theo chút châm biếm. -Ồ?
Trác Tiên Nhi hơi nhíu mày, đôi môi vẽ lên một nụ cười:
-Sao hả, ngươi nhìn không quen à? Hay là ngươi luôn đứng bên ngoài nhìn trộm hả?
-Nếu như bên ngoài không xảy ra chuyện, ngươi thật sự muốn lên giường với hắn ư?
Người nọ vẫn thản nhiên:
-Ta nghĩ ngươi cũng sẽ không hồ đồ như vậy đâu.
Trác Thiên Nhi nhìn bàn tay ngọc ngà thon thả của mình, cười đáp:
-Ta ở bên cạnh ai, hình như ngươi cũng không cần ngươi xen vào.
-Ta không quan tâm ngươi muốn làm gì.
Người nọ nói tiếp:
-Nhưng ngươi đừng quên, nếu như bởi vì sai lầm của riêng ngươi mà làm hỏng toàn bộ kế hoạch thì người không vui sẽ chẳng phải chỉ có mình ta!
Đôi mày thanh tú của Trác Tiên Nhi khẽ cau lại, nói:
-Không cần ngươi phải nhắc nhở, ta biết mình đang làm gì.
-Nhưng mà ngươi đã chuẩn bị lên giường với hắn rồi đấy.
Giọng nói của người nọ cực kỳ lạnh lùng:
-Ngươi đừng quên, hắn là người Tề gia, theo như ta biết thì cách đây không lâu hắn vừa xuống núi từ Đại Quang Minh Tự, ngươi hẳn là biết hắn đã làm gì khi ở trên núi chứ?
-Có ý gì hả?
-Nhị đệ tử Bạch Vũ Hạc của Mạc Lan Thương đã thua dưới tay hắn.
Hai tay sau lưng của người nọ bất giác giật giật, ngọn lửa trên mu bàn tay gần như cũng đang cháy hừng hực, y chầm chậm nói:
-Hơn nữa nghe nói người này chỉ dùng một chiêu đã có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc, ngươi cảm thấy kẻ này là hạng người tầm thường sao?
Trác Tiên Nhi ngẩn ra một lát, rồi lập tức cười nói:
-Thì ra võ công của hắn lợi hại đến thế, ta đã xem nhẹ hắn rồi.
Nàng khẽ ngẩng đầu, cần cổ thiên nga trắng muốt như ngọc, trên mặt là nụ cười ngọt ngào:
-Thoạt nhìn hắn thư sinh văn nhã như vậy thì ra võ công cũng rất tốt.
Nghe thấy người nọ hừ lạnh một tiếng, nói:
-Có phải ngươi đã thật sự thích hắn rồi không?
Trác Tiên Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Chúng ta mất rất nhiều thời gian mà chẳng tìm ra cách nào tốt.
Nhưng lần này trời xui đất khiến mà quen được hắn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đây là một cơ hội cực kỳ tốt ư?
-Đương nhiên ta biết rõ.
Người nọ cười lạnh nói tiếp:
-Chỉ là ta lo ngươi sẽ hồ đồ phạm sai lầm, ngươi phải biết, nếu muốn làm chuyện lớn, thì tuyệt đối không được dùng tình cảm, đặc biệt là trong chuyện lần này, nếu ngươi thật sự rung động, thì chính là biến số và uy hiếp lớn nhất, đương nhiên ta sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Y hừ lạnh một tiếng:
-Nếu như ngươi muốn dùng nhiếp tâm ** với hắn, để hắn hiểu lầm rằng đã cá nước thân mật cùng ngươi, thì ta khuyên ngươi hãy bỏ ngay suy nghĩ ngày đi, ngươi không hề biết rõ sự nông sâu của người này, nếu như bị hắn nhìn ra thì sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Đôi môi Trác Tiên Nhi khẽ động, nhưng không hề lên tiếng.
-Bắc Cung Liên Thành có quan hệ huyết thống với hắn, người này có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc bằng một chiêu, nhất định có quan hệ ngấm ngầm với Bắc Cung Liên Thành, cũng chứng minh được rằng Bắc Cung Liên Thành vẫn chưa chết.
Người nọ chầm chậm nói:
-Hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể chọc giận Bắc Cung Liên Thành, cho nên phải thật cẩn thận với người này, chẳng những phải để người này hành động cho chúng ta, mà còn.. Tuyệt đối không được để Bắc Cung Liên Thành Phát hiện sự tồn tại của chúng ta. Trác Tiên Nhi khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo chút giễu cợt:
-Xem ra ngươi vô cùng sợ hãi Bắc Cung Liên Thành, lão ta thật sự đáng sợ đến vậy sao?
-Nếu như có một ngày ngươi gặp được lão, ngươi tuyệt đối sẽ không thể cười nổi nữa.
Từ đầu tới cuối người nọ không hề quay đầu lại, giọng nói trầm thấp:
-Đợi tới khi lão phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta, có lẽ đó chính là ngày tàn của chúng ta.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo