- Ý ngươi nói là, nhất định phải tiến cung tìm Hoàng Thượng, xin được ý chỉ của Hoàng Thượng mới có thể điều binh?

Triệu Vô Thương đáp:

- Có thánh chỉ của Hoàng Thượng đương nhiên có thể điều động bất cứ quân đội nào nhưng Hầu gia vừa rồi cũng đã nói hiện tại đã là đêm khuya, cấm cung đóng chặt, lúc này Hầu gia không thể vào cùng được.

- Con mẹ nó chứ, chẳng lẽ cứ ở đây đợi chờ cả một đêm, nhìn thời gian trôi đi một cách vô ích sao?

Tề Ninh không nhịn được văng lời chửi tục, trong lòng lo lắng không yên.

Đường Nặc đã nói rất rõ, thời gian dịch độc bộc phát chỉ diễn trong vòng hai ngày sau, hiện tại đã qua giờ Tý rồi, nói cách khác dịch độc rất có thể sẽ bùng phát ngay sau khi hừng đông.

Nếu quả đúng như vậy, thời gian để chuẩn bị cũng chỉ có đêm nay mà thôi nhưng bọn họ lại phải trơ mắt ngồi nhìn thời gian trôi qua lãng phí. Trong lòng hắn biết vấn đề không phải là chỉ còn lại mấy canh giờ mà là đợi đến ngày mai khi dịch độc bùng phát đến lúc đó ngoảnh đầu nhìn lại sẽ thấy mấy canh giờ này đáng quý biết bao!

Triệu Vô Thương hiển nhiên là hiểu lo lắng trong lòng Tề Ninh lúc này, gã suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hầu gia, hoặc là đợi đến sáng sớm mai ngài vào cung gặp Hoàng Thượng, ngoài cách này ra thì cũng chỉ còn có một cách duy nhất có thể điều động binh mã làm công tác chuẩn bị sớm mà thôi.

- Cách gì?

Hai mắt Tề Ninh sáng lên nói:

- Mau nói đi!

Triệu Vô Thương gằn từng chữ nói:

- Trung Nghĩa Hầu!

- Trung Nghĩa Hầu?

Cơ thể Tề Ninh chấn động.

Triệu Vô Thương giải thích:

- Hầu gia, tiên đế băng hà Hoàng Thượng đăng cơ, trong khoảng thời gian này vẫn luôn là Trung Nghĩa Hầu đứng ra lo liệu, ông ấy là lão thần ba đời, trong triều có uy vọng rất cao nếu nhưu không có gì bất ngờ xảy ra thì thời điểm Tiên đế băng hà Trung Nghĩa Hầu chính là đại thần thác cô.

Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hiện giờ Hầu gia đi tìm ông ấy có lẽ sẽ có thể nghĩ ra cách giải quyết.

Tề Ninh suy nghĩ một chút, hắn cũng không do dự quá lâu, ngay lập tức nói:

- Chúng ta bây giờ xuất phát ngay, đi gặp Trung Nghĩa Hầu!

- Thuộc hạ sẽ phái người chuẩn bị xe!

- Không kịp đâu.

Tề Ninh nói:

- Chuyện khẩn cấp, cưỡi ngựa tới là được.

Triệu Vô Thương không do dự thêm nữa điều thêm mấy tên hộ vệ hộ tống Tề Ninh cưỡi ngựa tới phủ Trung Nghĩa Hầu.

Tề Ninh cưỡi ngựa không dừng vó, tiếng vó ngựa vang lên khắp các con đường, lúc hắn cưỡi ngựa tới trước phủ Trung Nghĩa Hầu chỉ thấy trong màn đêm yên tĩnh phủ Trung Nghĩa Hầu bị bao phủ bởi một tầng không khí âm u dị thượng, cửa lớn đóng chặt, trước cửa hai bên trái phải có hai tên Đới đao hộ vệ đứng canh gác.

Trước cửa phủ Trung Nghĩa Hầu hai bên tường cao mỗi bên có một chiếc móc sắt treo một ngọn đèn lồng, gió đêm thổi qua khiến hai chiếc đèn lồng cũng chập chờn trong gió.

Tề Ninh tung người nhảy xuống ngựa, hộ vệ đứng trước cửa nắm chặt chuôi đao, trầm giọng quát:

- Nơi này phủ Trung Nghĩa Hầu, người không phận sự miễn vào!

‘Miễn vào cái mẹ nhà anh!’ Trong lòng Tề Ninh thầm mắng một cấu, hắn không thèm để ý, chân bước lên bậc thang trước cửa phủ, đột nhiên thấy có ánh sáng lóe lên, hai tên hộ vệ rút đao chắn trước mặt Tề Ninh, một tên quát :

- Kẻ nào tự tiên xông vào phủ Trung Nghĩa Hầu giết không tha, nếu ngươi dám bước thêm một bước nữa, bọn ta sẽ lập tức giết ngươi !

Vốn dĩ trong lòng Tề Ninh đang chất chứa lo lắng nhưng khi nhìn thấy đại đao chặn trước mặt, người kia lại còn có giọng điệu hung ác thì hắn chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, thầm nghĩa ông đây làm một Cẩm Y Hầu như vậy thật đúng là đã quá ủy khuất rồi, mấy thứ người như các ngươi mà dám giễu võ dương oai trước mặt ông đây, tưởng Cẩm Y Hầu không phải là Hầu gia chắc? Hắn lạnh lùng nói:

- Tránh ra!

- Dừng tay!

Triệu Vô Thương dẫn theo hộ vệ đuổi tới, thấy hộ vệ của phủ Trung Nghĩa Hầu đã rút đao ra thì cau mày nói:

- Hầu gia của chúng tôi muốn gặp Trung Nghĩa Hầu, các ngươi còn không mau đi bẩm báo!

Hai tên hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, một người lên tiếng nói:

- Đêm hôm khuya khoắt, Hầu gia đã đi nghỉ rồi không thể tiếp khách, mời sáng sớm mai quay lại!

Triệu Vô Thương chắp tay nói:

- Các vị huynh đệ này, Hầu gia nhà chúng tôi có chuyện gấp cần thương lượng với với Trung Nghĩa Hầu, chuyện quan trọng không thể trì hoãn, mong hai người hãy nhanh chóng đi bẩm báo.

- Ta đã nói rồi giờ này lão Hầu gia không tiếp khách.

Giọng điệu đối phương vẫn lạnh lùng như cũ:

- Chúng tôi cũng chỉ làm tốt chức trách của mình, mong các vị đừng khiến chúng tôi khó xử.

Vẻ mặt của bốn tên hộ vệ trước cửa phủ Trung Nghĩa Hầu vẫn hết sức lạnh nhạt.

Bọn họ đương nhiên có lý do để lạnh nhạt.

Ở Sở Quốc mặc dù mọi người đều biết đến Tứ đại dậu duệ nhưng không phải ai cũng biết đến Tứ đại Hầu tước.

Từ lúc Đại Sở lập quốc đến nay, có rất nhiều văn thần võ tướng lập được công trạng, mà người lập công được phong tước không phải là ít, ngoại trừ Tứ đại hậu duệ ở trên ra thì còn có ít nhất là hai mươi Hầu tước, địa vị thấp hơn Tứ đại hậu duệ một bậc.

Mà lần này phủ Trung Nghĩa Hầu lại có hào quang rực rỡ, rất nhiều người đều biết sau khi Tiên đế băng hà chính Trung Nghĩa Hầu là người hộ tống Hoàng đế lên ngôi, hiện nay Trung Nghĩa Hầu chính là đại công thần số một của Đại Sở.

Ông ta là đại thần thác cô, không những vậy còn là người có công đầu trong việc giúp đỡ tân đế lên ngôi mà sau khi tân đế lên ngôi, chính sự trong triều đều phải hỏi ý kiến của Trung Nghĩa Hầu, một ngày Trung Nghĩa Hầu phải xử lý hàng trăm hàng ngàn công việc nhưng cũng chính vì vậy mà uy vọng của ông cũng rất cao.

Mặc dù những người này chỉ là hộ vệ gác cổng của phủ Trung Nghĩa Hầu nhưng những ngày gần đây dường như cũng cảm nhận được vinh quang mà Trung Nghĩa Hầu mang đến cho bọn họ. Mỗi ngày quan viên đến bái kiến nhiều không đếm xuể, có thể nói là đông như trẩy hội, mà những quan viên đến phủ Trung Nghĩa Hầu bái kiến bất kể là chức quan lớn hay nhỏ đều phải trưng ra khuôn mặt tươi cười với cả hộ vệ gác cổng phủ Trung Nghĩa Hầu, thậm chí còn có mấy quan viên chưa kịp nói gì đã nhét vào ngực bọn họ mấy “thứ đồ” rồi.

Đêm nay chẳng biết ở đâu tự nhiên lại nhảy ra một tên tự xưng mình là Hầu gia, đêm hôm khuya khoắt thế này còn đến đây đương nhiên là muốn nịnh bợ Trung Nghĩa Hầu đây mà, những tên hộ vệ thấy những cũng chẳng trách, thế nhưng người này lại chẳng những nói chuyện không khách khí với bọn họ mà thậm chí còn tỏ thái độ ngông cuồng, điều này khiến những hộ vệ trong mấy ngày nay được chìm đắm trong vinh quang này cảm thấy mình bị người ta sỉ nhục.

- Ta không thích có người dùng đao chặn trước mặt.

Tề Ninh hít sâu một hơi nhẫn nại nói:

- Hiện tại bỏ ra vẫn còn kịp đấy.

Hộ vệ cười lạnh nói:

- Nếu ngươi còn cố tình muốn xông vào thì cây đao này không chỉ chặn trước mặt ngươi nữa đâu!

- Được lắm, thì ra đây chính là nô tài mà Trung Nghĩa Hầu dạy dỗ!

Sắc mặt Tề Ninh đột nhiên tối lại, cúi người xuống, hai tên hộ vệ còn chưa kịp phản ứng gì một trong hai tên đã cảm thấy bụng mình như bị thiết chùy đập vào, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt như nát bấy ra vậy.

 

1.56828 sec| 2405.844 kb