Tiết Linh Phong nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, tựa như muốn nhìn thấu cả nội tâm của hắn, rất nhanh đã khẳng định:

- Cho nên Hầu gia đã hạ quyết tâm.

- Ta biết việc này rất quan trọng, cho nên ta sẽ không cưỡng ép thúc làm gì hết.

Trong lòng hắn biết rõ, tự tiện điều binh là điều tối kỵ của triều đình, cho dù là cấp tốc, chỉ thay đổi binh mã một chút nhất định sẽ động chạm tới thần kinh của nhiều người, dù sao đây cũng là quả tim của Đại Sở.

Tiết Linh Phong là Thống lĩnh Hổ Thần Doanh, nếu cưỡng ép điều binh, đương nhiên cũng có thể điều động một phần, nhưng sau này tất sẽ rước lấy họa.

Tuy hắn rất muốn giúp phần lớn người vô tội trong kinh thoát khỏi hiểm họa, nhưng hắn cũng biết, không có lý do gì để Tiết Linh Phong cũng giao cả tính mạng thân gia để phối hợp với mình làm chuyện thế này.

Thấy Tiết Linh Phong đăm đăm suy nghĩ, hắn đứng dậy nói:

- Tiết thúc, ta cáo từ trước. Ta biết đây là chuyện thật khó khăn với thúc, cho nên ta cũng không thể yêu cầu thúc làm gì!

Gượng gượng cười, hắn quay đi.

- Chờ một chút!

Tiết Linh Phong giơ tay lên.

Tề Ninh dừng bước xoay người, hơi kinh ngạc hỏi:

- Tiết thúc...

- Hầu gia nên biết, ta có được hôm nay đều là nhờ Đại Tướng quân đề bạt. Nếu không phải nhờ Đại Tướng quân, đừng nói đến chuyện ta còn sống được tới bây giờ hay không, cho dù có sống được cũng không thể có được địa vị hôm nay.

Tề Ninh thở dài:

- Thật ra tất cả đều là Tiết thúc phấn đấu mà có.

- Mặc kệ Hầu gia người nghĩ thế nào, huyết mạch Cẩm Y Hầu không thể đứt. Cho nên tối nay ngài đã tới chỗ ta, về sau, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, ngài chỉ cần tới đây chăm sóc cho mẫu thân của ta. Bởi vì lão nhân gia người gần đây không được khỏe.

Tề Ninh khẽ giật mình.

Tiết Linh Phong nghiêm nghị nói:

- Hầu gia bảo ta điều binh, hiện giờ ta còn do dự. Ân tình của Đại Tướng quân ta không thể không báo, nhưng lại không thể lỗ mãng vứt bỏ tính mạng một cách vô lý.

Y nhìn thẳng vào hai mắt Tề Ninh:

- Đại Tướng quân đã nâng đỡ ta trở thành Thống lĩnh Hổ Thần Doanh, tuyệt đối không phải vì một tai nạn của Kinh thành mà ném hết tính mạng của thân gia.

Tề Ninh không hiểu rõ ý lão, nhíu mày hỏi:

- Tiết thúc nói vậy, ta…nghe không hiểu lắm.

- Nếu quả thật phải điều binh, nhất định phải có một lý do cực kỳ xác thực. Dù là Hầu gia liệu sự như thần, nhưng trước khi sự tình xảy ra cũng chỉ có thể vờ như không có, trừ phi là ý chỉ của Hoàng thượng. Nếu không, không một ai dám tự tiện điều chuyển binh mã trước khi tai họa đến. Hầu gia, người còn trẻ, nhưng có một số việc cần nhớ kỹ, ở Kinh thành, mỗi một quyết định đều phải suy nghĩ thận trọng, dù là người muốn làm việc tốt, dù là người một lòng vì triều đình. Nhưng nếu vào thời điểm sai lầm đưa ra quyết định sai lầm nhất định sẽ có người muốn đưa ngươi vào chỗ chết.

Y khẽ nhướn hai hàng lông mày, gằn từng tiếng:

- Kinh thành đủ loại quan, chưa chắc ai cũng có bằng hữu, nhưng nhất định ai cũng có kẻ địch!

Trong chớp nhoáng này, Tề Ninh đã cảm nhận được sự tàn khốc của quan trường.

Tiết Linh Phong ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp:

- Ta biết Hầu gia có lòng tâm nhân hậu, hy vọng cứu thêm được nhiều người hơn, làn gió nhân hậu là gia phong của Cẩm Y Hầu. Nhưng có lẽ Hầu gia chưa từng nghĩ qua, nếu như Hầu gia xảy ra chuyện gì, không chỉ có phủ Cẩm Y Hầu bị liên quan. Chẳng lẽ Hầu gia chưa từng nghĩ tới, hai đời Cẩm Y Hầu đều là trụ lương của Đé quốc, dưới trướng có bao nhiêu người?

Nếu Hầu gia có chuyện gì, những người có quan hệ mật thiết với Cẩm Y Hầu sẽ thế nào?

Tề Ninh nhíu mày.

Từ khi hắn vào Kinh thành, cổng sân Cẩm Y Hầu vẫn luôn vắng vẻ, tuy nhiên hắn cũng biết đã có hai đời Cẩm Y Hầu đặt căn cơ nền móng, nhất định thế lực của phủ không hề nhỏ. Nhưng trận này cũng không thấy có bao nhiêu người qua lại với Cẩm Y Hầu.

Nhưng Tiết Linh Phong nói vậy rõ ràng đang nhắc nhở hắn, thế lực Cẩm Y Hầu vẫn luôn tồn tại, hơn nữa, thế lực sinh tồn quanh phủ Cẩm Y Hầu cũng không ít.

- Hầu gia, rất nhiều người biết ta có quan hệ với Tề gia, cho nên ta không cân nhắc vì mình cũng phải cân nhắc vì Hầu phủ. Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng điều binh mã. Nhưng Hầu gia nói không sai, năm đó lão Hầu gia theo Thái tổ Hoàng đế chinh chiến thiên hạ, Đại Tướng quân cảnh vệ biên quan cho Tiên Đế, nói cho cùng, cũng chỉ là vì muốn cho dân chúng được sống trong thái bình.

Hôm nay trong Kinh có họa, Hầu gia dũng cảm đứng ra, Tiết mỗ thập phần khâm phục, không phải ai cũng có lương tri và gan dạ như Hầu gia.

Tề Ninh chỉ cảm thấy Tiết Linh Phong này nói chuyện thế nào cũng được, nhưng lại ẩn ẩn như nhận ra gì đó, nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên hỏi:

- Tiết thúc, thúc thống lĩnh Hổ Thần Doanh, nếu Kinh thành rối loạn, trong tình thế nguy cấp, ngươi có thể điều binh sao?

Đôi mắt Tiết Linh Phong cuối cùng cũng cong cong cười:

- Cảnh vệ an toàn cho Kinh thành là chức trách của ta. Tuy ta không thể tự tiện điều binh, nhưng nếu Kinh thành thật sự phát sinh bạo động, ta hoàn toàn có thể dẫn binh bình loạn trước!

Dừng một lát, y lại nói:

- Nếu dịch độc xảy ra tối nay, lại không thể diện kiến Hoàng đế, ta có thể dẫn một bộ phận binh mã đi ổn định thế cục.

Hai hàng lông mày của Tề Ninh giãn ra, hắn đứng dậy:

- Tiết thúc, ta hiểu rồi!

Sau đó hắn xoay người rời đi.

Triệu Vô Thương không hiểu gì hết, đi theo sau hỏi:

- Hầu gia...

- Tiết thúc muốn nghỉ, chúng ta không nên quấy rầy.

Bước chân của hắn nhanh hơn:

- Chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm.

Tiết Linh Phong cũng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng Tề Ninh, không gọi lại nữa, chỉ có đôi mắt lại càng thâm thúy hơn.

Tề Ninh rời Tiết phủ, xoay mình lên ngựa, nhìn sắc trời một chút rồi hỏi:

- Triệu Vô Thương, ngươi biết ngõ La Cổ ở đâu không?

Triệu Vô Thương hơi giật mình, gật đầu:

- Hầu gia muốn tới ngõ La Cổ?

- Việc này không thể chậm trễ, không thể trì hoãn.

Tề Ninh thúc ngựa đi:

- Chúng ta lập tức đi tìm phân đà Quỷ Kim Dương của Cái Bang.

Triệu Vô Thương và hai hộ vệ khác lật mình lên ngựa, thúc đuổi theo sau. Triệu Vô Thương thầm nghĩ Hầu gia tới phủ Trung Nghĩa Hầu, lại đến Tiết phủ, giờ lại tìm tới ngõ La Cổ tìm Cái Bang một cách khó hiểu, rốt cuộc trong hồ lô ngài đựng gì đây? Nhíu chặt lông mày, đột nhiên gã rùng mình một cái, như hiểu ra chuyện gì, ánh mắt xẹt qua một tia dị sắc, môi cong lên, lẩm bẩm:

- Thì ra là vậy!

Tề Ninh ngựa không dừng vó bôn ba suốt một đêm cũng không thấy mệt.

Hắn không biết mình bôn ba suốt nửa đêm như thế này có hiệu quả gì không, nhưng hắn biết, nếu mình ở trong Hầu phủ không làm gì, có lẽ sẽ tệ hơn.

Hắn làm, chưa chắc đã thay đổi được gì. Nhưng nếu không làm, nhất định sẽ không thể thay đổi gì hết.

Ngõ La Cổ là một con ngõ nhỏ xíu, nhìn vào rất xập xệ, đi dọc con ngỗ phòng ốc đều rất cũ kỹ.

Ngồi trên lưng ngựa, Tề Ninh cảm thấy dường như trong bóng tối như mực hai bên đường luôn có người nhìn theo mình chằm chằm, mà Triệu Vô Thương và hai hộ vệ khác đi tới cũng đã đặt tay lên chuôi dao bên hông, căng tinh thần lên đề phòng.

Hắn biết rõ, trong ngõ La Cổ này là địa bàn của Cái Bang, trong những căn phòng cũ và nhỏ hai bên có không ít đệ tử phân đà Quỷ Kim Dương của Cái Bang đang theo dõi mình thật chặt.

Đi tới đầu ngõ, trước mặt là một tòa đại trạch cửa đen, đèn dầu chớp tắt, ánh sáng trắng lờ mờ, trước cửa đại trạch treo hai ngọn đèn lồng, trong bóng đêm lạnh lẽo thê lương đến dị thường.

Hai bên chân tường có ba bốn tên ăn mày áo quần rách nát đang ngồi ngả nghiêng. Bọn Tề Ninh chưa tới gần đại môn, mấy kẻ đó đã xoay người đứng dậy, trong tay đều cầm đả cẩu côn.

Tề Ninh dừng ngựa, Triệu Vô Thương thúc ngựa tiến lên, hạ giọng nói:

- Hầu gia, đây là nơi ở của Đà chủ phân đà Quỷ Kim Dương, rất có thể trưởng lão Chu Tước một trong bốn đại trưởng lão Cái Bang hành tung bất thường cũng ở nơi này. Bọn họ là bang hội đệ nhất giang hồ, chúng ta muốn tiếp xúc với họ phải dùng quy củ của giang hồ.

Tề Ninh biết gã đang muốn nhắc mình, trước mặt Cái Bang không được thể hiện oai phong Hầu gia, bèn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Mấy gã ăn mày chắn ngang con đường, chặn không cho bọn Tề Ninh tiến len. Một người trầm giọng nói:

- Du nhi tẩu tứ hải, bát phương thủ âm dương!

(Đi khắp bốn bể, giữ gìn âm dương tám hướng)

Triệu Vô Thương chắp tay:

- Tứ hải giai huynh đệ, bát phương lai tương tụ!

(Bốn bể đều là huynh đệ, tám hướng đều gặp nhau)

Tề Ninh liếc nhìn Triệu Vô Thương, thầm nghĩ, xem ra mấy tên này cũng không ăn phí cơm của phủ Cẩm Y Hầu, có vẻ hiểu rất rõ quy củ giang hồ.

Một gã ăn mày hỏi:

- Các ngươi là phủ Cẩm Y Hầu?

Tề Ninh khẽ giật mình, Triệu Vô Thương cũng hơi kinh ngạc. Cả hai đều không ngờ ánh mắt của gã ăn mày này thật lợi hại.

Hắn chắp tay cười:

- Ra mắt huynh đệ Cái Bang, mong chư vị chiếu cố nhiều hơn!

- Có người phủ Cẩm Y Hầu của các ngươi tới, không biết quy củ.  Gã khất cái kia cười lạnh:
 

- Bảo chủ sự của các ngươi tới, chúng ta sẽ thả người. Nếu không, đành phiền người của các ngươi ở đây một thời gian, học một chút quy củ.

Tề Ninh lập tức hiểu ý gã, cũng biết tại sao gã nhìn thoáng một cái liền nhận ra mình là người của phủ Cẩm Y Hầu.

Trước khi tới phủ Trung Nghĩa Hầu, hắn đã phái Tề Phong dẫn người tới ngõ La Cổ mượn một cỗ thi thể. Còn tưởng rằng Tề Phong biết cách ăn nói, lại là phủ Cẩm Y Hầu ra mặt, dù có khó giải quyết một chút thì Cái Bang cũng nể chút mặt mũi, nhưng nghe ý tứ gã ăn mày này thì, chẳng những Tề Phong không mượn được thi thể, thậm chí còn bị Cái Bang bắt giam. Thật đúng là ngoài dự kiến.

Không nghi ngờ gì nữa, gã ăn mày này cho rằng mình tới đây là muốn cứu Tề Phong về.

Tề Ninh thầm mắng, tiểu tử thúi Tề Phong này làm việc thành sự thì ít bại sự có thừa, đã dặn đi dặn lại không được nảy ra xung đột với Cái Bang, giờ thì hay rồi, mọi người bị bắt, chuyện sau này còn khó giải quyết hơn.

Triệu Vô Thương nhíu mày.

Tề Ninh biết lúc này cần tỉnh táo, bèn cười nói:

- Ta chính là chủ sự phủ Cẩm Y Hầu Tề Ninh, tới đây muốn gặp Đà chủ của quý đà, không biết có thể thông bẩm giúp không?

Hắn thầm nghĩ, không trong nghề không biết chuyện, khó trách triều đình lập ra phủ Thần Hầu. Giang hồ và triều đình tuy chung một mảnh thổ địa, nhưng vẫn là hai thế giới tách biệt hoàn toàn. Nếu không, với thân phận của mình, cần gì phải khách khí với đệ tử một bang hội như vậy?

Đệ tử Cái Bang kia thản nhiên đáp:

- Đợi đi!

Sau đó gã tới trước cánh cổng lớn màu đen, nhìn hai cái, lại gõ nhẹ hai cái, cuối cùng giang hai tay, vỗ lên cửa chính ba cái.

Tề Ninh biết đây là mật ngữ của Cái Bang, người ngoài không ai biết là gì, nhưng người trong cửa ngoài cửa đều hiểu.

Dù sao đây cũng là quả tim của phân đà Quỷ Kim Dương Cái Bang, cẩn thận một chút cũng là hợp lý.

Một lát sau, kèn kẹt hai tiếng, cửa lớn màu đen mở ra, một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi từ trong đi ra, dáng người rất cao, lưng hùm vai gấu, khá là khí thế, chỉ là vẫn mặc tang phục, thần sắc lạnh lùng, thấy Tề Ninh bèn chắp tay chào:

- Cẩm Y Hầu giá lâm, không tiếp đón từ xa. Xin mời!

đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ  Công - một con tin hèn mọn.  ành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới nh Thượng Kinh - là để bao - vây.  ền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm co  hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thàn  cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng
 

 

0.17603 sec| 2440.383 kb