Cảnh đêm âm u. Tuy trận tuyết đầu mùa vẫn chậm chạp chưa chịu rơi xuống, nhưng khí trời ban đêm lạnh buốt. Tề Ninh xuyên qua một cổng vòm cong cong, bước vào nội viện, kéo chặt áo khoác ngoài, thấy hai cái bóng chập chờn dưới ánh đèn dầu. Quả đúng như lời Cố Thanh Hạm, Đường Nặc chưa đi nghỉ.

Hắn do dự một lúc, nhưng vẫn tiến tới gõ cửa. Chẳng mấy chốc một tiếng “Két!” vang lên, cửa phòng mở ra. Thấy Tề Ninh đứng đấy, Đường Nặc hơi ngẩn ra, nhưng hiển nhiên là không nằm ngoài sự tính toán, nàng nói khẽ:

- Vào đi.

Sắc trời đã khuya, nhưng dường như Đường Nặc không bận tâm đến việc có một nam tử bước vào phòng mình.

Tề Ninh bước vào phòng, vốn định xoay người lại đóng cửa nhưng sau phút do dự, hắn chỉ khép hờ cửa rồi quay lưng lại theo Đường Nặc bước vào trong phòng.

Dáng Đường Nặc yểu điệu thon thả. Bình thường nàng không thích nói chuyện, tính cách hơi hướng nội, nhưng không mang đến cho người khác cảm giác lạnh lẽo băng giá, ngược lại khiến người cảm thấy tự nhiên và hiền hòa.

Đường Nặc không để ý, đưa Tề Ninh vào phòng trong. Vào phòng trong rồi, Tề Ninh mới phát hiện trên mặt bàn giữa phòng bày đầy xoong chảo chum vại, hòm thuốc kia cũng được đặt trên bàn, nắp hòm không ngờ đang mở ra. Tề Ninh biết trừ lúc trị bệnh cứu người, những lúc khác Đường Nặc không dễ gì mở hòm thuốc ra. giờ đây đêm khuya, lại mở hòm thuốc ra trong phòng, không biết là có việc gì.

- Đường cô nương, ta tới tìm cô, là vì…

Tề Ninh đang muốn nói chuyện mình thấy bệnh truyền nhiễm cho Đường Nặc nghe, nhưng nàng không để hắn nói hết câu đã ngắt lời:

- Ngươi đang muốn nói với ta về chuyện bệnh tật đang lan tràn?

Tề Ninh hơi giật mình, thầm nghĩ lẽ nào cô nương này đã hiểu được?

- Đây không phải bệnh tật đâu, mà là độc!

Đường Nặc ngồi xuống ghế dựa, sau đó đưa tay chỉ về chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Tề Ninh ngồi xuống đó:

- Dưới tình huống bình thường, sau khi người bình thường bị lây nhiễm, thì sẽ chết sau bảy ngày.

Tề Ninh chấn động, lạc cả giọng:

- Là… là trúng độc?

Đường Nặc gật đầu, đáp:

- Hai ngày trước Vĩnh Yên đường có người bệnh đến khám, từ sáng tới chiều, không dưới mười người, đều chẩn ra cùng một loại bệnh.

Dưới ánh đèn dầu khuôn mặt thanh tú lộ vẻ nghiêm túc mười mươi:

- Đây mới là một nhà Vĩnh Yên đường thôi, mấy nhà khác trên đường cộng lại thì có ít nhất ba, bốn mươi người tới chẩn bệnh.

Tề Ninh nhíu mày, nói:

- Đường cô nương, chỉ trên phố bên cạnh mà đã nhiều người đến vậy, vậy toàn bộ Kinh thành cộng lại…

Dường Nặc nhẹ nhàng xoa đầu:

- Ít ra chứng minh được, độc tính đã tràn ra, hơn nữa đã có rất nhiều người trúng độc.

- Đường cô nương, cô nói đây là trúng độc, chẳng hay là loại độc gì?

Tề Ninh vội hỏi:

- Và lây lan như thế nào?

Đường Nặc nhíu mày, nói:

- Ta vẫn chưa xác định được, chỉ là nếu không lây truyền qua không khí, tiếp xúc trực tiếp với cơ thể, thì là qua đường ăn uống, đây cũng là phương thức truyền bệnh.

Sắc mặt Tề Ninh trầm trọng, hỏi:

- Vậy cô nương vẫn chưa đoán ra là loại độc gì ư?

- Ta thạo thuốc mát trị bệnh cứu người, lại không mấy để ý tới những thứ độc dược hại người.

Đường Nặc trả lời:

- Giờ ta chỉ có thể phân tích xem loại độc hại người đó được phối chế từ những dược liệu nào, sau đó tìm cách phá giải. Chỉ là đó không phải chuyện dễ dàng. Ta lấy được mẫu máu của vài người bệnh, hai ngày nay vẫn luôn kiểm nghiệm, nhưng mà…

- Nhưng sao?

Tề Ninh vội hỏi:

- Đường cô nương, ta có thể giúp được gì không?

Đường Nặc nói:

- Ban đầu ta định sáng mai sẽ tìm ngươi, nhưng ngươi đã đến rồi.

Ta quả thật có một chuyện cần ngươi giúp đỡ.

- Cô nói đi.

- Thứ độc lần này gặp phải, trước đây ta chưa thấy bao giờ. Mặc dù trước đã tìm được vài cách phối chế độc dịch, nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Đường Nặc cau mày, nói tiếp:

- Bây giờ ta chỉ thấy được máu lấy từ cơ thể người bệnh, nhưng không kiểm chứng được tương tác của chất độc với thuốc, nên rát khó nắm chắc biến hóa của nó.

Tề Ninh hỏi, giọng gấp gáp:

- Ta phải làm gì?

- Thi thể!

Đường Nặc do dự hồi lâu, mới nói:

- Ta cần một thi thể, phải là thi thể bị chết bởi độc này mới được.

Tề Ninh ngơ ra.

- Nếu ta không đoán sai, ngày mai…, chậm nhất là ngày mốt, sẽ có rất nhiều người độc tính phát tác.

Đường Nặc nói:

- Loại độc này khiến thần trí người ta lâm vào hôn mê, không phân biêt được bằng hữu, hơn nữa dễ tấn công người khác. Một khi bị họ cào trầy thì khả năăng bị lây rất cao.

Tề Ninh cảm thấy kinh hãi, cảm giác như thấy Zombie nhảy ra khỏi mộ.

- Ta không biết còn ai khác đang tìm cách giải độc không.

Đường Nặc tiếp:

- Nhưng nếu không sớm tìm được biện pháp, sẽ có rất nhiều người chết.

Dừng một chút, nàng mới nói tiếp:

- Ta từng chứng kiến một thôn trang gần trăm hộ gia đình, hơn trăm miệng ăn, vì trong số họ có một ngưới mắc bệnh, lây cho xung quanh, không giải cứu kịp, toàn bộ thôn trang đều… Nàng không nói tiếp.

Đường Nặc am hiểu y thuật, tất nhiên cũng đã nhìn qua nhìn xác thối và xương vụn. Nói đến sống và chết cũng không mẫn cảm như người bình thường, nhưng nói đến đây, gương mặt thanh lệ vẫn hơi ảm đạm.

Lòng y giả như cha như mẹ, họ có lẽ là không nhạy cảm với sống chết như người thường, nhưng không thể nói là họ không tôn trọng mạng sống được. Hoàn toàn ngược lại, vì đã nhìn thấy nhiều sinh mệnh mất đi vì tật bệnh, họ lại càng quý trọng và thương yêu sinh mệnh hơn bất kỳ ai.

Tề Ninh kính nể Đường Nặc từ tận đáy lòng.

Trước khi hắn phát hiện ra dịch bệnh, Đường Nặc đã phát hiện ra dấu vết để lại, thậm chí đã bắt đầu nghiệm độc tìm phương pháp cứu người.

Tuy rằng Đường Nặc không nói ra, nhưng Tề Ninh biết sau khi Đường Nặc phát hiện ra mánh khoé không nói với mình là vì vẫn chưa xác định chính xác được.

Hơn nữa trên khía cạnh độc dược, trước khi chưa tìm hiểu rõ ràng, có nói cho Tề Ninh biết hắn cũng không giúp được gì.

Đường Nặc hiển nhiên không phải người làm chuyện vô dụng.

- Ý cô là nếu không giải quyết trận bệnh dịch này, cả Kinh thành nước Sở đều có thể…

Tề Ninh cũng sợ hãi trong lòng.

Đường Nặc lắc đầu, đáp:

- Thế thì không biết. Tình hình bệnh dịch vừa bùng phát, triều đình chắc chắn sẽ phái người khống chế. Dùng sức mạnh của triều đình, dù muốn tìm ra cách giải độc sẽ tốn chút thời gian, nhưng vẫn có thể tìm được.

Dừng một chút, nàng mới nói tiếp:

- Bất quá, đến lúc đó chỉ sợ Kinh thành đã có hơn ngàn vạn người chết đi.

Lưng Tề Ninh phát lạnh, cau mày nói:

- Nếu là trúng độc, tất nhiên là có người cố ý hạ độc. Hơn nữa độc này dễ lây lan, vậy mục đích của người hạ độc là muốn dịch độc lan tràn cả Kinh thành.

Hắn không kềm được nắm tay lại thật chặt:

- Rốt cuộc là ai lòng dạ độc ác, tang tận lương tâm như thế?

- Hung thủ sau màn không phải là chuyện ta nên quan tâm hiện giờ.

Dường Nặc nói:

- Qua giờ tý rồi. Nếu ngươi không muốn ngày mai Kinh thành xuất hiện tình trạng hỗn loạn, thì giờ phải làm vài việc.

- Cô nói là… Lập tức điều binh phong tỏa đường đi, cấm túc toàn thành?

Tề Ninh hiểu ngay vấn đề.

Nếu mọi việc đều giống như Đường Nặc nói, vậy giai đoạn đầu bùng nổ dịch độc rất có thể sẽ xảy ra vào ngày mai.

Tình huống khi dịch độc phát tác, Tề Ninh đã thấy tận mắt. Người trúng độc điên cuồng như thú hoang, nếu như số người trúng độc trong Kinh thành đông, vậy ngày mai sẽ xuất hiện cảnh tượng càng điên cuồng hơn nữa.

Đường Nặc đã phán đoán thời gian phát tác là trong hai ngày mai và mốt, như vậy hiển nhiên đã điều tra trong quá trình chạy chữa cho những người mắc bệnh, đại khái đã biết được thời gian dịch độc bùng phát quy mô lớn.

Triều đình hiển nhiên chưa phát hiện Kinh thành sắp hứng chịu một hồi tai nạn lớn, càng không thể nghĩ đến việc ngay sau màn đêm yên lặng này, chính là cảnh tượng điên cuồng, đương nhiên sẽ không làm công tác chuẩn bị trước gì cả.

- Phái binh mã phong tỏa phố lớn ngõ nhỏ, không để những người trúng độc đi lung tung khắp nơi, đây là chuẩn bị nhất định phải làm.

Đường Nặc nói:

- Ngoài ra, còn phải chuẩn bị địa điểm an trí, để nếu có người bị lây chạy ra đường, mau chóng khống chế được họ, sau đó cách ly với mọi người, tránh cho dịch độc lây lan.

Tề Ninh vuốt cằm, thầm thấy khâm phục. Dưới tình huống này mà Đường Nặc cũng không bị luống cuống tay chân, trái lại vô cùng tỉnh táo, phòng ngừa chu đáo.

- Đường cô nương, ta sẽ phái người tìm thi thể.

Tề Ninh biết nếu không mau chuẩn bị buóc ứng đối tiếp theo sẽ có thể không khống chế được cục diện. Mấu chốt là phải tìm được cách giải độc. Đường Nặc đã nói muốn một thi thể chết vì dịch độc, tất nhiên có chổ dùng quan trọng, không thể lần lữa được.

Đường Nặc suy nghĩ một hồi, mới nói:

- Nếu như thật sự có thể tìm được thi thể, cho người đưa đến Vĩnh Yên đường, đừng đưa vào phủ làm họ bị kinh sợ.

Dừng một chốc, nói tiếp:

- Theo ta phán đoán, dịch độc mới chỉ lan tràn mấy ngày gần đây, phần lớn ở trong giai đoạn chuyển biến xấu, tạm thời chưa đến mức nhiều người vong mạng vì độc, cho nên muốn tìm được thi thể bị độc chết cũng không dễ.

- Hả?

- Nhưng nếu tìm được Cái Bang, có lẽ sẽ tìm được thi thể.

Từ đàu đến cuối Đường Nặc đều tỏ ta rất nghiêm túc, trong sự nghiêm túc ấy là sự tỉnh táo khôn cùng.

- Nếu ta không đoán sai, bị dịch độc lây sớm nhất hẳn là đệ tử Cái Bang.

Tề Ninh biết rõ thời gian đã gấp lắm rồi, không thể kéo dài thêm.

Hắn nói:

- Đường cô nương, giờ ta đi sắp xếp ngay.

Quay người dợm bước, bỗng hắn dừng lại, quay đầu, nhíu mày, hỏi:

- Đường cô nương, cô… cô tiếp xúc với người bệnh có khi nào tự làm mình bị thương không?

Đường Nặc khẽ giật mình, nở nụ cười nhẹ nhàng, đáp:

- Không đâu, ta có cách của mình mà.

- Vậy là tốt rồi, chính cô phải cẩn thận đấy nhé.

Tề Ninh nói:

- Ta quay lại phái thuộc hạ đứng chờ, bảo họ sẵn sàng đợi lệnh.

Hắn đi thẳng đến chính sảnh. Cố Thanh Hạm đã theo như lời hắn phân phó, triệu tập tất cả mọi người trong phủ đến kiểm tra vùng cánh tay. Đa số mọi người trong phủ Hầu đều đang say giấc nồng, nửa đêm bị dựng dậy, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tề Ninh không quản chuyện đó, gọi Triệu Vô Thương và Tề Phong qua, nói ngay vào điểm chính:

- Trong Kinh thành đang có dịch độc lan tràn, giờ ta cần người đi Cái Bang một chuyến. Bên họ có người bị trúng độc mà chết, các ngươi có thể chuyển một thi thể từ chỗ họ tới đây được không?

Triệu Vô Thương và Tề Phong liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên trong lúc nhất thời còn chưa hiểu rõ. Tề Phong cẩn thận từng li từng tí mà hỏi:

- Hầu gia, ngài ý ngài là… Phải tới Cái Bang tìm xác chết, vì chỗ họ có người trúng độc mà chết?

- Cái Bang có người trúng độc.

Độc này có thể lây bệnh.

Tề Ninh quyết định giải thích rõ ràng hơn:

- Đệ tử Cái Bang đi đây đi đó, đã có rất nhiều người bị nhiễm độc, hơn nữa sắp phát tác. Đường cô nương bên này muốn tìm phương pháp giải độc, thì nhất định phải có một cái xác chết vì trúng độc.

Mà loại xác chết này giờ phải tìm ở chỗ Cái Bang.

Hai người bừng hiểu, sắc mặt thay đổi.

 

1.67302 sec| 2446.539 kb