Tề Ninh nhìn sắc mặt kẻ này nghiêm túc và trang trọng, ngữ khí trầm thấp, còn chưa thấy mặt, y đã quay người vào trong nhà.
Tề Ninh liếc sang Triệu Vô Thương. Gã khẽ gật đầu, cũng không do dự, đi theo vào.
Vào bên trong, tiểu viện rất rộng rãi, chỉ có hai ba chục tên ăn mày quần áo cũ nát, ai cũng buộc khăn trắng trên đầu.
Tề Ninh bước vào trong nội viện, chúng ăn mày đều nhìn chằm chằm.
Mấy tên khất cái này đều có vẻ bất thiện, Tề Ninh hơi cau mày, nhìn đại hán kia chạy vào chính đường, bèn chậm rãi bước lại. Vừa vào trong nhà thì thấy trong phòng có hơn mười tên ăn mày cũng đang đốt giấy để tang, bên trong đại đường bày một linh đường, trên một cái bàn lớn bày đầy linh vị, nhìn mà giật mình.
Trong sảnh có người ngồi có người đứng, khi Tề Ninh vào cửa, mọi người đang ngồi cũng đứng dậy, ai nấy đều nhìn hắn chằm chằm.
Đại hán lúc trước đã xoay người lại:
- Xưa nay phủ Cẩm Y Hầu và Cái Bang ta không liên quan, hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Hẳn các hạ là Đà chủ phân đà Quỷ Kim Dương.
- Không dám, khiếu hóa tử (ăn mày) là Bạch Thánh Hạo phân đà Quỷ Kim Dương!
Đại hán kia chắp tay chào:
- Tuy khiếu hóa tử và quý phủ chưa từng quen biết, nhưng xưa nay vẫn kính nể phủ Cẩm Y Hầu.
- Đa tạ!
Tề Ninh cố hết sức giữ gìn sự bình tĩnh.
Thực sự cầu thị mà nói thì cảnh tượng giang hồ này hắn mới gặp lần đầu, tuy khi ở thành Hội Trạch đã từng là một phần của Cái Bang, nhưng đệ tử Cái Bang thành Hội Trạch chướng khí mù mịt, phần lớn đều không khác gì một đám lưu manh.
Ấn tượng ban đầu của hắn với Cái Bang không tốt lắm, nhưng lúc này nhìn đệ tử phân đà Quỷ Kim Dê ngay ngắn trật tự, khí thế lành lạnh, thầm nghĩ Cái Bang phải nên thế này mới phải.
- Quý phủ phái người tới đây, vốn nên lấy lễ đón tiếp, có điều….
Đột nhiên giọng Bạch Thánh Hạo Đà chủ phân đà Quỷ Kim Dương lạnh đi:
- Có điều quý phủ không hiểu quy củ, lại dám khinh nhờn Cái Bang.
Khiếu hóa tử cũng chỉ có thể để cho gã ở lại đây, chờ đại gia tới rồi nói rõ sự tình.
Tề Ninh thầm nghĩ, Cái Bang này thật không hổ là thiên hạ đệ nhất bang, chỉ một Đà chủ cũng dám nói chuyện với một đường đường Hầu gia của Đế quốc như vậy, không biết nếu Bang chủ Cái Bang ở đây, mình có phải ngồi xổm mà nghe không.
Hắn chỉ cảm thấy, nếu một bang hội giang hồ quá mạnh mẽ thì chưa chắc đã là chuyện tốt gì với triều đình.
- Ta tới đây cũng có chuyện muốn bàn với Bạch Đà chủ. Nếu Bạch Đà chủ cũng có việc cần nói rõ, vậy mời nói trước.
Dừng một lát, hắn lại hỏi:
- Ta muốn biết, người của ta đã khi nhục quý bang thế nào?
- Người Hầu gia phái tới, tên Tề Phong phải không?
- Không sai!
Tề Ninh nhìn quanh một chút, lại hỏi:
- Người đâu rồi?
- Hầu gia không cần lo lắng, hiện tại gã rất ổn Cái Bang chúng ta không muốn kết thù với quý phủ, cho nên lúc này mới muốn Hầu gia tới đây nói cho rõ ràng. Tề Phong muốn tới bổn bang đòi thi thể, không biết đó là ý của gã, hay là có nguyên nhân gì khác?
Tề Ninh cau mày đáp :
- Là do ta phái đi !
Hắn còn chưa dứt hết câu, sác mặt hơn mười gã ăn mày ở đây đã lạnh đi, còn có người hừ lạnh một tiếng, nhưng còn có Đà chủ ở đây, cũng không ai nói gì cả.
Tề Ninh hiểu, những người này hẳn đều là nòng cốt của phân đà Quỷ Kim Dương, hiện giờ không thấy Chu Tước Trưởng lão, xem ra không có ở đây.
Bạch Thánh Hạo cười lạnh:
- Không biết vì sao Hầu gia lại phái người tới ngõ La Cổ này?
Chẳng lẽ Hầu gia biết trước bổn bang gặp chuyện gì?
Tề Ninh chỉ muốn để các đệ tử Cái Bang đến tiệm thuốc tìm đại phu. Tuy người hiểu rõ nội tình cũng không có mấy ai, nhưng lão tử lại biết. Hắn không đáp mà nhìn đảo qua linh vị chi chít trên bàn dài, hỏi:
- Bạch Đà chủ, hiện tại quý bang đã có bao nhiêu người qua đời?
Chúng cái lại càng có vẻ bực bội.
Bạch Thánh Hạo lạnh lùng đáp:
- Cẩm Y Hầu, theo ta được biết, Hầu phủ các ngươi không nhúng tay vào chuyện trong giang hồ, cũng chưa từng gây ân kết oán gì với các bang hội trong giang hồ, vì sao lúc này lại muốn nhúng tay vào sự vụ Cái Bang?
Y cười lạnh:
- Nói không khách khí, chuyện của Cái Bang, đừng nói tới phủ Cẩm Y Hầu ngươi, cho dù là phủ Thần Hầu cũng chưa chắc đã có thể quản được.
Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ, từ khi Đại Sở lập quốc vẫn luôn giằng co với Bắc Hán, có thẻ nói phần lớn tinh lực của hai nước đều bị đối phương rút sạch. Còn những thế lực trong giang hồ, triều đình khó mà rảnh tay thu thập được Cái Bang là bang hội lớn nhất thiên hạ, lại càng là như vậy.
Hắn bèn thản nhiên đáp:
- Ta không đến để nhúng tay vào sự phụ Cái Bang các ngươi. Ngoại trừ tới hỏi mượn một cỗ thi thể, Tề Phong còn có mạo phạm gì khác không?
Một gã ăn mày thô kệch hung hãn nhịn không được phải lên tiếng:
- Yêu cầu thi thể đã là khinh nhờn lớn nhất! Còn muốn thế nào nữa?
Đệ tử Cái Bang chúng ta sống hay chết xưa nay đều là do Cái Bang ta tự mình xử lý, khi nào tới phủ Cẩm Y Hầu các ngươi tới hỏi?
Người chết là lớn, cho dù khi còn sống đệ tử Cái Bang ta đã từng làm sai chuyện gì, trước khi chết Cái Bang ta cũng đã trừng phạt, để cho mỗi đệ tử Cái Bang ra đi đều được sạch sẽ. Hừ. Sau khi chết, đừng nói là thi thể, cho dù một sợi tóc cũng là do Cái Bang ta bảo hộ, sao có thể tới nói mượn là mượn? Bạch Thánh Hạo cũng không trách cứ gã xen vào, hiển nhiên là để cho gã nói.
- Nói vậy, Tề Phong chỉ mượn các ngươi một cỗ thi thể, các ngươi còn chưa biết nguyên nhân rõ ràng đã bắt giam người ta?
Tề Ninh cười lạn:
- Và vì chuyện này còn muốn để cho bản Hầu tự tới nói chuyện với các ngươi sao?
Tuy Triệu Vô Thương đã từng nhắc nhở hắn khi tiếp xúc với Cái Bang phải cố gắng lựa theo như cách của giang hồ, đừng dùng thân phận Cẩm Y Hầu mà hương lượng.
Nhưng hắn lại cảm giác đám ăn mày này quá tự cao rồi, thậm chí không coi ai ra gì. Hắn thầm nghĩ không thể khiêm nhượng với bọn họ, nếu không chỉ khiến cho họ càng thêm cuồng vọng.
Hiển nhiên Bạch Thánh Hạo nghe ra được sự bất mãn của hắn, bèn hỏi:
- Nguyên nhân? Cẩm Y Hầu, thủ hạ của ngươi nói, nếu Cái Bang ta không cho mượn thi thể, phân đà Quỷ Kim Dương sẽ gặp phải tai vạ. Không biết có phải Hầu gia dự định động võ với Cái Bang ta chăng? Hừ. Mặc dù trong mắt đám quan lại quyền quý, đệ tử Cái Bang chỉ là những kẻ đê tiện nhất, tứ cố vô thân, nhưng chúng ta cũng không phạm tới Vương pháp triều đình các ngươi lập ra. Nếu có người muốn đối phó với Cái Bang chúng ta, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Tề Nnh khẽ giật mình, như hiểu ra chút gì đó, chỉ cau mày hỏi:
- Ngươi cảm thấy Tề Phong nói vậy là đang uy hiếp các ngươi?
- Chẳng lẽ Hầu gia còn muốn giải thích cho gã? Hầu gia, Cái Bang không phải kẻ địch của phủ Cẩm Y Hầu, nhưng khiếu hóa tử cũng hy vọng Hầu gia không nên nhúng tay vào chuyện của Cái Bang.
Người, chúng ta có thể cho người mang về, nhưng sau lần này, ta hy vọng Cái Bang và phủ Cẩm Y Hầu cứ như trước, bỏ qua tất cả, không quấy rầy nhau nữa.
Tề Nnh quay đầu nhìn ra cửa, biết rõ thời gian càng trôi qua càng không thể trì hoãn, không dài dòng nữa mà ngắn gọn nói:
- Tề Phong nói không sai, Cái Bang gặp tai vạ đến nơi rồi.
Hắn chỉ vào vô số linh bài:
- Đây đều là linh vị của đệ tử Cái Bang. Xem ra đã… chết hơn mười người.
Chúng cái lại càng tức giận, có người siết chặt nắm đấm, thậm chí còn có người bước lên hai bước nhìn chằm chằm đám người Tề Ninh.
Triệu Vô Thương và hai gã hộ vệ đều đặt tay lên bội đao bên hông.
Bạch Thánh Hạo ánh mắt như đao nhìn Tề Ninh, lạnh lùng hỏi:
- Xem ra Hầu gia thật sự muốn làm khó Cái Bang ta? Không biết Hắc Liên Thánh giáo cho Hầu gia chỗ tốt gì, lại khiến cho Hầu gia cuốn vào việc này?
Tề Ninh nhíu mày:
- Hắc Liên Thánh giáo? Cái gì Hắc Liên Thánh giáo?
Từ trong mắt Bạch Thánh Hạo bắn ra tia lửa, lạnh lùng hỏi:
- Cẩm Y Hầu, khiếu hóa tử nể ngài là người Tề gia, coi như dùng lễ đón tiếp, nể ngài đủ mặt mũi.
Nhưng nếu ngài ở đây cố ý khiêu khích Cái Bang ta, thậm chí muốn cười nhạo Cái Bang ta, khiếu hóa tử không đồng ý.
Đột nhiên y lại nổi giận, Tề Ninh cũng kinh hãi, cảm thấy nhất định có hiểu lầm, bèn trầm giọng nói:
- Bạch Đà chủ, mục đích ta tới đây tối nay không phải như ngươi nghĩ là muốn mang Tề Phong về. Nói thật với ngươi, trước khi ta tới ngõ La Cổ, còn nghĩ Cái Bang các ngươi đã để cho Tề Phong mang thi thể đi rồi. Các ngươi giữ Tề Phong lại là một hiểu lầm cực lớn.
Hơn nữa, ta tin tưởng các ngươi không cho Tề Phong cơ hội nói chuyện.
Bạch Thánh Hạo nhíu mày, không nói gì.
- Hắc Liên Thánh Giáo các ngươi nói là thứ đồ chơi gì ta không biết.
Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết vì sao có rất nhiều đệ tử Cái Bang chết đi như vậy không?
Tề Ninh lạnh lùng hỏi.
Bạch Thánh Hạo ngồi xuống một cái ghế lông vàng, nhìn Tề Ninh, hỏi ngược lại:
- Hầu gia biết sao?
- Không phải là bệnh, mà là trúng độc. Hơn nữa còn là một loại độc dược cực kỳ lợi hại, chẳng những có thể khiến cho người ta chết sau bảy ngày trúng độc, hơn nữa độc này còn rất dễ lây.
Chúng cái đều biến sắc, ánh mắt nhìn Tề Ninh lại càng hung ác.
Bạch Thánh Hạo cười rất thê lương:
- Được được được, Cẩm Y Hầu, ta biết mà, ngươi thân thể thiên kim, vô sự không lên điện Tam Bảo, chỉ có một vài tùy tùng theo hầu lại không sợ bị Cái Bang ta chế trụ. Đường đường là Cẩm Y Hầu như ngươi sao có thể tự tới đây?
Sắc mặt y lạnh đi:
- Thì ra ngươi thật sự biết bọn họ trúng độc, hơn nữa còn biết rõ về độc tính… Cẩm Y Hầu, tiếp đó, ngươi muốn dùng giải dược để ra điều kiện với chúng ta sao?
Tề Ninh khẽ giật mình, thầm nghĩ, sao càng giải thích hiểu lầm lại càng lớn vậy. Dù sao Bạch Thánh Hạo cũng là đường đường Đà chủ phân đà Quỷ Kim Dương, sao lại thiếu tỉnh táo như vậy?
Dường như trước hắn khi vào y đã nhận định tối nay mình đến nhất định la có mưu đồ.
Tề Ninh thản nhiên đáp:
- Giải độc? Rất đáng tiếc, người hạ độc có giải dược không thì ta không biết, nhưng trong tay ta không có giải dược mà các ngươi muốn. Tề Phong tới là muốn giúp các ngươi, nhưng các ngươi lại bắt giam gã lại, làm chậm trễ thời gian phối giải dược Bạch Đà chủ, giờ ta mới phát hiện, phân đà Quỷ Kim Dương các ngươi vậy mà không một người nào biết chuyện!
Chúng cái lại càng tức giận, đều bước lên hai bước tới gần Tề Ninh hơn.
đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ Công - một con tin hèn mọn. ành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới nh Thượng Kinh - là để bao - vây. ền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm co hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thàn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng g thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đườn nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. T n!
Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo