Tề Ninh trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
-Lão Hầu gia, nếu như tới lúc đó thực sự xảy ra bạo động, tất thảy như lời ta nói, mà triều đình lại không có bất kỳ sự chuẩn bị cẩn thận nào, tất nhiên sẽ dẫn tới càng nhiều người bị truyền nhiễm.
Loại dịch độc này cực kỳ hiếm thấy, cũng hết sức lợi hại, ít nhất hiện tại không ai có thể giải được độc. Lão Hầu gia, có lẽ ông cảm thấy là một chuyện gật gân, nếu như truyền nhiễm thêm một người, chỉ sợ cũng sẽ thêm một mạng người.
Hai tay Tư Mã Lam đặt trên tay cầm của lò sưởi, nghe được lời này của Tề Ninh, khẽ ngước mắt, hỏi:
-Lão phu sẽ phái người đi điều tra trước việc này, nếu thực sự như lời cậu nói, lão phu đương nhiên sẽ có sự sắp xếp. Nhưng Đại Sở đã không thể chịu đựng nổi ngọn sóng quá lớn, kinh thành Kiến Nghiệp càng không chịu nổi phong ba.
-Vâng, Lão Hầu Gia đã nói như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn.
Tề Ninh biết những gì mình cần nói đều nói cả rồi, nếu như Tư Mã Lam thực sự xem trọng việc này, tuyệt đối không thể còn ở đây từ từ nói chuyện cùng mình, chắp tay nói:
-Ta cáo từ trước.
Nói xong, hắn quay người bước đi.
Ánh mắt Tư Mã Lam sắc bén, chằm chằm nhìn bóng lưng Tề Ninh, cũng không ngăn Tề Ninh rời khỏi.
Tề Ninh chân trước vừa bước, một người từ bên ngoài vào, tuổi cỡ bốn mươi, thân hình tráng kiện, mặt vuông, mắt to mày rậm, trông cũng khí thế anh dũng bừng bừng.
-Cha, chuyện rốt cục là thật hay giả.
Tên trung niên đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh,
-Dịch độc lây lan hắc hắc, con thực sự chưa từng nghe qua loại chuyện này.
-Con cảm thấy là thật hay giả.
Tư Mã Lam tới gần một chút, đem cơ thể có chút gầy gò thu vào bên trong áo bào, ánh mắt thâm sâu, như có tâm sự.
Tên trung niên nói:
-Nói chuyện gật gân
Y hừ lạnh một tiếng:
-Theo như con thấy, đơn giản là tiểu tử này vừa mới thừa kế tước vị, trong lòng muốn lập chút công tích. Sau khi Tề Cảnh chết, lá cờ của Cẩm Y Hầu đã không được uy phong như trước kia, tiểu tử này chỉ sợ là muốn khôi phục lại uy phong trước kia, cũng không biết từ đâu lấy được tin tức linh tinh này, vội vàng chạy tới tìm cha.
-Ờ.
Tư Mã Lam không chút rung động nào, thần sắc kiên định nhàn nhạt.
-Muốn lợi dụng cha điều binh, thật đúng là quá non nớt rồi.
Trên mặt tên trung niên lộ ra một nụ cười khinh miệt:
-Nghe nói tiểu tử này bị người ta bắt đi, từng bị kích thích, lúc này mới mở ra được điểm mấu chốt, đây cũng coi như Tề gia đã tích được chút đức hạnh. Hắc hắc, nhưng vẫn không đủ thông minh, cha không thể vì chuyện tin đồn thất thiệt mà dễ dàng điều động binh mã.
Tư Mã Lam nhìn chằm chằm vào con mắt của tên trung niên, thanh âm trầm thấp:
-Nhưng lão phu lại cho rằng, chuyện cũng không phải là tin đồn thất thiệt, mà mà xác thực. Tên trung niên sững sờ, bờ môi giật giật, lại không nói được ra lời.
-Chưa từng nghe qua không có nghĩa là không tồn tại.
Thanh âm Tư Mã Lam trầm thấp mang theo chút khàn khàn:
-Nghe người ta nói chuyện, không phải là nhìn miệng, mà là nhìn ánh mắt, lời thật lời giả, trong mắt hoàn toàn có thể nhìn được thấu.
Tên trung niên cau mày nói:
-Cha, cha nói kinh thành thực sự bộc phát dịch độc như thế, vậy người… vì sao…
-Con hỏi lão phu vì sao không lập tức chuẩn bị ứng phó Tư Mã Lam liếc tên trung niên nói:
-Thường Thận, cha đặt tên cho con là Thường Thận, chắc con cũng đã hiểu ý nghĩa trong đó.
Tên trung niên nói:
-Cha đã hỏi qua vô số lần, nhi tử đương nhiên biết rõ, thường thận thường thận, là muốn nhi tử bất luận là bất kỳ khi nào và nơi đâu đều phải cẩn thận trong lòng.
-Lão phu hỏi con vô số lần là vì hiểu được con sẽ không nhớ kỹ trong lòng.
Tư Mã Lam cười lạnh một tiếng, -Lão phu đã ngoài sáu mươi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, thêm vài năm nữa lão phu bảy mươi. Tên trung niên dĩ nhiên là Trung Y Hầu thế tử Tư Mã Thường Thận, khóe mắt hơi giật giật, vội hỏi:
-Cha, người bỗng nhiên lại nói mấy chuyện này làm gì.
-Lão phu chỉ muốn con biết, sau khi lão phu chết, Tư Mã tộc sẽ do con gánh vác.
Tư Mã Lam chậm rãi nói:
-Điều lão phu cần là một người thừa kế có thể khiến Tư Mã gia thịnh vượng vươn xa.
Tư Mã Thường Thận hơi há mồm nhưng lại không dám nói lời nào.
-Lời Tề Ninh nói có lẽ không phải là giả.
Tư Mã Lam chậm rãi nói:
-Nói dịch độc chẳng mấy chốc sẽ bùng phát, lão phu tin rằng chẳng mấy chốc sẽ thực sự xuất hiện.
-Đã như vậy, vì sao cha không chuẩn bị sớm
Tư Mã Lam hỏi:
-Nếu quả thật đúng như lời Tề Ninh nói, chỉ sợ…
-Chuẩn bị sớm…
Tư Mã Lam cười lạnh
-Ý con là lão phu nên điều động binh mã ngay trong đêm, phong tỏa phố lớn ngõ nhỏ, sau đó đợi sự bùng phát dịch độc xuất hiện.
Tề Ninh có một câu nói không sai.
Tư Mã Thường Thận nói:
-Trước khi chưa tìm ra cách giải độc, bị lây độc cũng đồng nghĩa với mất mạng. Nếu như không chuẩn bị sớm, đến lúc đó những kẻ truyền nhiễm đó có mặt khắp nơi, giống như dã thú tấn công người, vậy thì sẽ càng chết nhiều người hơn, chúng ta chuẩn bị sớm, có thể hạ tổn thương xuống mức thấp nhất.
-Lão phu hỏi con, nếu là trúng độc, phía sau đương nhiên có kẻ hạ độc, dịch độc lợi hại như vậy, không phải người bình thường có thể làm ra được.
Tư Mã Lam thần sắc u tối phiền muộn:
-Con biết ai ở sau lưng hạ độc.
Tư Mã Thường Thận khẽ giật mình, đương nhiên không thể biết được.
-Mục đích của đối phương nhất định là để dịch độc lan tràn ở kinh thành, hẳn là con cảm thấy đối phương trăm phương ngàn kế, chỉ vì khiến một ít bách tính dân thường bị nhiễm được độc mà chết?
Tư Mã Lam dựa vào trong ghế, lắc đầu nói:
-Điều này chắc chắn không thể nào, nhất định có mục đích hiểm ác thâm sâu hơn.
-Cha, người cảm thấy đối phương là vì mục đích gì?
-Lão phu tạm thời vẫn chưa nhìn thấu.
Tư Mã Lam tuy tuổi đã ngoài lục tuần nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường:
-Nhưng những lúc này chúng ta không thể tự loạn trận cước, càng phải chú ý cẩn thận.
Cười lạnh một tiếng:
-Ai dám đảm bảo, tối nay Tề Ninh tơi chỉ là diễn trò.
-Diễn trò?
Tư Mã Thường Thận ngạc nhiên nói:
-Cha ý cha là…
-Lão phu chưa từng xem nhẹ Cẩm Y Tề gia.
Tư Mã Thường Thận nói:
-Cho dù là một đứa trẻ, chung quy cũng là Cẩm Y Hầu, lão phu nhất định phải coi chừng cẩn thận.
Nhìn Tư Mã Thường Nhận một cái, nói:
-Con nói một câu không sai, sau khi Tề Cảnh chết, Cẩm Hầu dường như cảnh sắc đã không còn. Tề Ninh đã kế tục Cẩm Y Hầu, đương nhiên không muốn nhìn thấy môn đình sa sút, chẳng những thế những người có liên quan với Cẩm Y Hầu đều không hy vọng nhìn thấy Cẩm Y Hầu tụt dốc.
Tư Mã Thường Thận hiển nhiên nghe vẫn chưa hiểu, trong mắt xẹt qua một tia mông lung.
-Tề Ninh tới để lão phu điều binh, tại sao lại tranh thủ vào đúng lúc này.
Tư Mã Lam ánh mắt sáng bừng, -Nửa đêm nửa hôm, sau khi hoàng cung đóng cửa, có việc lớn như vậy, cần phải điều binh ứng phó, đến tìm lão phu dường như là lẽ đương nhiên, nhưng cái điều đương nhiên này ngược lại khiến người ta có chút nghi ngờ.
Tư Mã Thường Thận dường như cũng đã hiểu ra một chút, nói:
-Ý cha là, cố ý đợi đến đêm hôm khuya khoắt tới tìm cha không sai, nếu biết được tin tức, tại sao ngày hôm qua không đi báo cáo với Hoàng thượng mà cứ muốn kéo dài tới nửa đêm.
-Lão phu là đại thần ủy thác, phụ giúp triều chính, lúc thời thế nguy cấp, đúng là có thể điều động Hổ thần doanh, thậm chí có thể điều đao doanh vào Kinh Thành.
Tư Mã Lam khẽ vuốt chòm râu:
-Thế nhưng quyền lực này là một con dao hai lưỡi, một khi sơ sẩy thì sẽ làm bị thương chính mình. Tư Mã Thường Thận thường xuyên đi theo cạnh Trung Nghĩa Hầu, tuy không bì được sự đa mưu túc trí với Trung Nghĩa Hầu nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt, nhanh chóng nghĩ thông được điều mấu chốt trong đó, thấp giọng hỏi:
-Cha, lẽ nào phía sau chuyện này chính là bóng của lão chó già Hoài Nam Vương đó.
-Lão phu không nói như vậy, nhưng lão phu cũng không thể không đề phòng.
Tư Mã Lam cười lạnh nói:
-Con đừng quên, đám tang Tề Cảnh, Tiêu Chương đã diễn một màn kịch khóc lóc tang thương hay ho.
Tư Mã Thường Thận sợ hãi nói:
-Cha, lẽ nào Tề Ninh đã cấu kết với lão chó già đó.
-Ta nói rồi, mọi việc đều không thể không đề phòng.
Tư Mã Lam nói:
-Tên cáo già Tiêu Chương lại càng phải cẩn thận. Nếu như đêm nay Tề Ninh tới, có bóng dáng của Tiêu Chương phía sau, vậy thì nhất định là một âm mưu.
Lão cười lạnh nói:
-Lần trước điều động binh mã, chỉ là nhằm bảo vệ Hoàng Thượng đăng cơ, nhưng lần này nếu như trước khi dịch độc chưa bùng phát, lão phu dễ dãi điều binh, con cảm thấy Tiêu Chương sẽ bỏ qua cơ hội lần này.
Tư Mã Thường Thận thần sắc cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị:
-Lão đầu chó đó nhất định sẽ làm hại cha, nói cha tùy ý điều binh, không kiêng nể gì cả, thậm chí còn cho người đổ lên người cha một cái tội danh mưu phản.
Tư Mã Lam nói:
-Con biết điểm này là tốt rồi.
Hai tay lão đan vào nhau, để ở trước ngực,
-Lão phu đương nhiên không sợ bọn chúng buộc tội, chẳng qua lão phu không muốn gây phiền toái này. Trong triều đều biết, Hoàng Thượng đăng cơ, Tư Mã Gia chúng ta công lao rất lớn, hiện tại cũng chính là lúc Tư Mã Gia chúng ta hào quang vô hạn, nhưng chính những lúc thế này, Tư Mã Gia chúng ta mới càng cần phải khiêm tốn cẩn trọng, tuyệt đối không được dễ dàng khiến người ta nắm được đằng chuôi.
-Thì ra là vậy.
Tư Mã Thường Thận hiểu ra được:
-Cha lo lắng vào lúc này điều binh, sẽ khiến người thấy Tư Mã Gia chúng ta coi trời bằng vung, tự tiện thay đổi binh mã triều đình, không kiêng nể gì cả.
Tư Mã Lam lộ ra nụ cười thâm trầm:
-Lão phu ngày hôm nay đi đường đều phải nhỏ giọng, làm sao có thể ra tay điều binh, mặc kệ Tề Ninh có phải đang diễn kịch hay không, lão phu việc gì phải vì một vài lời nói mà mang phiền phức cho Tư Mã Gia.
-Nhưng nếu như lời Tề Ninh nói là thật, chúng ta không điều binh chuẩn bị, một khi dịch độc bùng phát, chẳng phải sẽ chết rất nhiều người.
Tư Mã Thường Thận nói:
-Cha, cha có quyền vào cung bất cứ lúc nào, có cần liền trong đêm đi vào gặp Hoàng Thượng, có thánh chỉ của Hoàng Thượng rồi, điều binh chuẩn bị sau thì sẽ không có ai dám nói gì nữa.
Tư Mã Lam cau mày nói:
-Vừa khen con một câu, con sao lại hồ đồ rồi, tùy lúc gặp thánh và điều động binh mã đều không phải là quyền lợi mà thần tử bình thường có được, lão phu đã không đi điều binh, đương nhiên cũng không thể ngay trong đêm đi vào cung. Những quyền lợi này đều là lưỡi dao trong tay lão phu, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, không thể dễ dàng sử dụng.
Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt lên trên lò sưởi, lão chậm rãi nói:
-Dịch độc bùng phát, đơn giản chỉ là chết thêm một số người mà thôi. Kinh Thành có vài chục vạn người, chết hơn ngàn người chẳng phải việc lớn gì, cũng chẳng có gì quá lo lắng, đợi đến lúc thực sự bùng phát dịch độc, lão phu xin thánh chỉ điều binh, tất cả vẫn còn kịp.
Tư Mã Thường Thận do dự một chút, cuối cùng nói:
-Cha nói đúng, chúng ta cứ đợi vậy.
-Nhớ kỹ, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu.
Tư Mã Lam nhìn chằm chằm vào mắt Tư Mã Thường Thận, gằn từng chữ:
-Vĩnh viễn đừng để bất kỳ chuyện gì làm rối loạn trận tuyến của mình, kẻ thành đại sự trước nay không ai có lòng dạ đàn bà.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo