Sông Tần Hoài vẫn ca múa thái bình, Tề Ninh đến nơi dừng xe lúc trước, đã thấy Vương Tường chờ sẵn ở đó. Thấy Tề Ninh, Vương Tường vội vàng chào đón, dẫn hắn lên một con thuyền nhỏ.

Đoạn Thương Hải cũng theo lên thuyền hoa của Trác Tiên Nhi.

Tề Ninh đã quen với thuyền hoa của Trác Tiên Nhi, bèn tới trước rèm, chưa vào đã nghe tiếng nàng từ bên trong vọng ra:

- Khả ái điệp lai phong hữu trí, tri tâm nhân khứ nguyệt vô liêu…..

Có tiếng thở dài sâu kín, nghe vào có hơi u oán.

Tề Ninh sững sờ, khóe miệng cong lên mỉm cười, vung rèm cửa vào trong khoang thuyền. Bên trong, Trác Tiên Nhi đang ngồi bên bàn, tay nâng má, dáng người uyển chuyển. Nghe tiếng bước chân, nàng quay lại thì thấy hắn, hơi giật mình, lại ngọt ngào cười đứng dậy tiến lên nhẹ nhàng thi lễ:

- Tiên Nhi bái kiến Hầu gia.

Cơ thể nàng thơm nhàn nhạt, tóc đen buông dài, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh ý cười. Thấy Tề Ninh rất muốn bước tới, lại không có gan, đâm ra lại có vẻ rất thanh lịch. Nhưng trang phục như vậy lại như thanh thủy xuất phù dung, càng lộ vẻ xinh đẹp.

- Tiên Nhi một mình ngâm thơ làm phú sao?

Tề Ninh không còn căng thẳng như khi mới gặp nàng lần đầu, cười nói:

- Khả ái điệp lai phong hữu trí, tri tâm nhân nhi nguyệt vô liêu?

Người tri tâm này là ai đây?

Trác Tiên Nhi cực kỳ ngoan ngoãn bước tới sau lưng Tề Ninh, cởi áo khoác giúp hắn, khẽ cười:

- Hầu gia đoán xem người tri tâm của Tiên Nhi là ai? Đoán trúng Tiên Nhi có thưởng.

- Hả? Ha ha, ta phải hỏi trước, phần thưởng gì vậy?

Đôi mắt đẹp của Trác Tiên Nhi lóng lánh, nàng hỏi ngược lại:

- Hầu gia muốn ban thưởng gì vậy?

Tề Ninh nhìn nàng bước tới trước người mình, thân hình thướt tha, hương thơm mê mẩn, mỉm cười nói đùa:

- Ta rất ngốc, không đoán được đâu.

Tới trong bên cây đàn cổ trong khoang thuyền, hắn hỏi:

- Hai ngày nay có đàn không?

- Bát cơm Tiên Nhi ăn là nhờ vào tay nghề này thôi. Nếu bỏ quên chỉ sợ cơm cũng không có mà ăn nữa.

Trác Tiên Nhi lại nhìn Tề Ninh, tuy u tĩnh nhưng nét vui mừng lại khó có thể che giấu, thậm chí còn buông lỏng hơn lần đầu tiên rất nhiều:

- Hầu gia muốn nghe Tiên Nhi chơi đàn sao?

- Không vội.

Tề Ninh ngồi xuống bên cây đàn cổ, cười nói:

- Thật ra với dung mạo của Tiên Nhi, cho dù không thể đánh đàn cũng không đến nỗi không lo nổi một bữa cơm ăn chứ?

Hắn duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng khảy lên dây cung một tiếng tinh tang, âm sắc rất tốt, hắn thầm nghĩ xem ra cây đàn cổ này có giá trị không nhỏ.

Không thấy nàng nói gì, hắn tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ tháy nàng đang đứng sau lưng mình, có vẻ hơi buồn, cắn bờ môi đỏ không nói gì.

- Sao vậy? Đau lòng à?

- Hầu gia, người…có phải trong lòng người không thích Tiên Nhi?

Nàng cúi thấp đầu hỏi:

- Tiên Nhi biết rõ mình xuất thân ti tiện, chưa từng nghĩ tới muốn trèo cao. Tối nay… tối nay bái kiến Hầu gia, sau này sẽ không gặp lại.

Tề Ninh hơi sửng sốt, lòng nữ nhân như mò kim đáy bể mà, mới vừa rồi còn thật tốt, sao nói u oán là u oán ngay được? Nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên hắn hiểu ra chỉ sợ một câu nói vô tâm của mình đã làm nàng bị tổn thương.

Hắn nói, Trác Tiên Nhi không cần dựa vào cầm kỹ, chỉ cần dựa vào khuôn mặt là có thể kiếm cơm ăn, ý là muốn tán dương sắc đẹp của nàng. Có điều, đang trên sông Tần Hoài, nàng nghe vậy, hiển nhiên sẽ có suy nghĩ khác.

- Nàng lại đây ngồi xuống.

Hắn vẫy vẫy ra ý gọi nàng lại ngồi xuống bên cạnh mình. Do dự một lát, cuối cùng nàng cũng bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, hơi cúi đầu. Hắn nhìn nàng xinh đẹp tuyệt trần, ôn nhu dỗ dành:

- Nàng đừng nghĩ nhiều. Ta không có ý gì khác, nếu có nói sai gì, nàng đừng để bụng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng cười cười:

- Hầu gia quá lo lắng rồi, là… là Tiên Nhi không tốt.

- Đêm hôm đó ta có chuyện, thấy nàng ngủ, không kịp chờ nàng tỉnh lại. Vốn định hai hôm sau tới gặp nàng, nhưng lại nhiều việc quá, trì hoãn tới tận bây giờ.

Nàng miễn cưỡng gượng cười:

- Hầu gia, Tiên Nhi…Tiên Nhi mời ngài tới, có phải khiến cho ngài thêm phiền toái không?

- Không có.

Hắn thầm nghĩ, lần trước nàng phái Vương Tường đi đúng là không phải lúc thật, khiến cho Cố Thanh Hạm đại phát lôi đình, nhưng đương nhiên chuyện này không tiện nói thẳng:

- Đúng rồi, thuyền hoa này là của ai? Có quan hệ gì với Đậu Liên Trung không?

Nàng lắc đầu:

- Không có. Mười mấy chiếc thuyền hoa trên sông Tần Hoài có ba chiếc có liên quan tới Đậu Liên Trung. Nhưng sau lưng thuyền hoa này của Tiên Nhi là một thương nhân buôn muối.

- Thương nhân buôn muối?

- Vâng, thiếp cũng không rõ lắm.

Chỉ biết người này gia tài bạc triệu, trên sông Tần Hoài này cũng có bốn năm chiếc thuyền hoa.

Tề Ninh nghĩ thầm, nếu thuyền này có liên quan tới Đậu Liên Trung thì còn dễ xử lý, đột nhiên lại nảy ra một thương nhân buôn muối ở đâu, chuyện phức tạp hơn rồi.

- Hầu gia, thiếp biết tâm ý của ngài.

Nàng cúi đầu:

- Thật ra ngài… ngài không cần phải làm như vậy. Tiên Nhi xuất thân ti tiện, không thuộc cùng một thế giới với Hầu gia Đêm nay… đêm nay là đêm cuối cùng Tiên Nhi có thể tự làm chủ. Thiếp sợ… thiếp sợ qua đêm nay sẽ không còn được gặp lại Hầu gia nữa.

Vành mắt nàng hơi hồng hồng.

Tề Ninh hiểu ý nàng. Qua đêm nay, đến ngày mai nàng sẽ phải lăn lộn trên sông Tần Hoài, đương nhiên sẽ phải phục thị những nam nhân khác. Hôm nay nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, thân thể sạch sẽ, đương nhiên cảm thấy có thể ở bên cạnh hắn. Nhưng tới khi thân thể bị phá, nàng cảm thấy không bao giờ có thể lại gần hắn được nữa.

Hắn hơi trầm ngâm một lát mới nói:

- Nàng yên tâm, đừng nói là ngày mai, cho dù là sang năm, nàng cũng không cần phải đón thêm ai khác nữa.

- A?

Nàng hơi giật mình, lại cười khổ:

- Hầu gia, có một số việc Tiên Nhi không thể khống chế. Bọn họ đã tốn rất nhiều bạc trên người Tiên Nhi, mục đích là muốn Tiên Nhi kiếm về cho họ nhiều bạc hơn nữa…

Đột nhiên nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng cười vui vẻ:

- Hầu gia, không nói những chuyện này nữa. Để Tiên Nhi đàn một khúc cho ngài nghe.

Tề Ninh nghĩ một lát, khẽ gật đầu.

Nàng tới bên cạnh cây đàn cổ, trong hương thơm vương vất, tiếng cầm vang lên đìu hiu đầy thương tịch. Tề Ninh ngồi bên cạnh, nhìn bóng hình yểu điệu, chẳng hiểu sao lại muốn ôm nàng vào lòng.

Lần trước thi tuyển hoa khôi, Tề Ninh đã cảm nhận được một chút ý vị không tương xứng với tuổi tác và tinh lực của nàng. Một cô nương mười bảy mười tám tuổi, tuy đương giữa trường phong nguyệt, nhưng dù là đìu hiu hay thương tịch vẫn có tiếng của binh đao, hiển nhiên một cô nương không thể cảm ngộ ra được.

Nhưng đàn theo tâm sinh, người khác có thể cảm nhận được thương tịch trong tiếng đàn của nàng, nhất định là nàng cũng cảm thấy vậy.

Có nhiều thứ, không phải chỉ cần dựa vào tài nghệ là có thể biểu diễn ra.

Cho dù cầm kỹ của nàng cao tới đâu, nếu không có cảm ngộ trong đó cũng không thể đàn ra được.

Hắn đang ngẩn ra suy nghĩ, chợt bên tai vang lên giọng nói ôn nhu của Tiên Nhi:

- Hầu gia, Hầu gia, ngài làm sao vậy?

Tề Ninh tỉnh lại, phát hiện khúc đàn đã hết, Tiên Nhi đng quỳ trước mặt mình, khuôn mặt xinh đẹp đầy lo lắng, đôi mắt trong veo như nước, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể chảy nước.

Tề Ninh ngây ngốc một chút, nhìn khuôn mặt đáng yêu đó không kìm hãm được giơ tay lên, dùng một ngón tay nâng cằm nàng.

Hai má nàng hơi hồng lên, nhưng không từ chối, hơi nhắm mắt lại, rướn lên phía trước, lông mi run run. Tề Ninh hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại mà ngọt ngào của nàng.

Trong tích tắc bốn môi chạm nhau, rõ ràng hắn cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên.

Môi của nàng cực kỳ thơm mềm.

Hắn cũng không nỡ dúng quá lâu, vội tách ra, đang muốn nói chuyện thì thấy hai cánh tay của nàng cầm lấy tay mình. Trong khoang thuyền u tĩnh dị thường, nến đỏ lập lòe, mùi hương nhàn nhạt vương vất.

Hai má nàng hồng lên có vẻ ngượng ngùng. Nàng hơi ngẩng đầu liếc nhìn hắn, thấy hắn cũng nhìn mình, dịu dàng cười cười, cầm hai tay hắn đặt lên môi mình, cầm ngón trỏ của hắn. Hắn còn đang không biết nàng định làm gì thì nàng đã he hé đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi đinh hương khẽ liếm một cái lên ngón tay cái.

Toàn thân Tề Ninh chấn động.

Không chờ hắn tỉnh táo lại, nàng hé miệng anh đào, đặt cả ngón tay của hắn vào trong đó. Cả ngón tay ướt át ấm át.

Cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng cực kỳ linh hoạt, như một con rắn nhỏ cuốn quanh ngón tay của hắn. Hai má nàng vẫn hồng, nhưng đôi mắt lóng lánh ngước lên nhìn vào mắt hắn.

Nàng xinh đẹp tuyệt trần, lại sạch sẽ thanh thuần, vô cùng thanh lịch, ánh mắt còn có phần ngây thơ, ngược lại rõ ràng với động tác mị hoặc lúc này của nàng. Nếu là một nữ nhân yêu diễm mị cốt làm ra động tác như vậy, có lẽ Tề Ninh cũng không run sợ như lúc này. Nhưng đối diện với khuôn mặt thanh thuần cỡ này, hắn chỉ cảm thấy động tác này thật sự mị hoặc khôn cùng, thậm chí toàn thân hơi căng lên.

Mặc dù thoạt nhìn động tác của Tiên Nhi rất lạnh nhạt, nhưng lưỡi nhỏ quấn quanh ngón tay hắn lại cực kỳ thành thạo. Lúc này, không chỉ Tề Ninh thở gấp, hơi thở của nàng cũng dồn dập hơn, bộ ngực sữa cao ngất như núi cũng phập phồng.

- Tiên Nhi…..

Cổ họng hắn khô đi.

Dù sao hắn cũng là nam nhân huyết khí phương cương, tình cảnh này khiến cho huyết dịch trong người hắn bốc cháy bừng bừng, không kìm được vươn tay còn lại khoác lên vai nàng.

Vai Tiên Nhi mượt mà bóng loáng, chỉ cách một tầng áo lụa mỏng manh, hắn có thể cảm nhận được làn da căng đầy mịn màng.

Hiển nhiên Tiên Nhi cảm nhận được hắn đã động tình, nhẹ nhàng rút ngón tay hắn ra, mặt phấn hồng hồng như hoa đào, ngượng ngùng cúi đầu, nhưng vẫn không buông tay hắn, chỉ nói mấy lời nhỏ như con muỗi kêu:

- Hầu gia, Tiên Nhi….Tiên Nhi mời người tới, là muốn….là muốn giao…giao chính mình cho Hầu gia. Tiên Nhi….Tiên Nhi không muốn lần đầu tiên của mình bị….bị người khác đoạt mất…

Giọng nói của nàng hơi run rẩy, vừa ngượng ngùng, lại vừa mị hoặc.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ Qua Cô  một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới thành hượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con tin, hắ ã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành vạn cốt khô - m hiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng công thành, đổi lấy bao hiêu núi cốt khô? Bởi, con đường duy nhất để chấm dứt bạo lự áu tanh, chính là dùng bạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm ơn, để dập tắt. Tàn nhẫn!  ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
 

 

0.14413 sec| 2445.039 kb