Ra khỏi Nhàn Nhạc cư, Khúc Tiểu Thương đã không thấy tăm hơi, chỉ có Đoạn Thương Hải đang chờ bên ngoài. Tây Môn Chiến anh đeo bội đao bên hông, liếc Đoạn Thương Hải, lạnh lùng lên tiếng:

-Ngươi có hộ vệ bảo vệ, cũng không cần ta phải đưa về nữa.

-Chiến Anh à, đây là ý tốt của Thần Hầu, nếu ta cự tuyệt thì chính là không nể mặt Thần Hầu, chỉ e là Thần Hầu sẽ không vui.

Tề Ninh thở dài nói tiếp:

-Thật ra ta cũng không muốn để cô đưa về, hay là ta quay vào nói với Thần Hầu, nói với ngài Chiến Anh cô có việc, không muốn đưa ta về?

Tây Môn Chiến Anh giận dữ nói:

-Không cho phép ngươi gọi ta như thế!

-Vậy ta nên gọi cô như thế nào đây?

Tề Ninh cười tủm tỉm nói tiếp:

-Nếu không thì gọi là Anh Nhi?

Thần Hầu và ta là bằng hữu, tuổi cô còn nhỏ, ta cũng theo Thần Hầu gọi cô là Anh Nhi, có lẽ cũng được đó.

Tây Môn Chiến Anh vô cùng tức giận, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân tiến lên trước, bước được vài bước thì quay đầu lại giận dữ nói:

-Còn chưa đi?!

Tề Ninh cười ha hả, đi theo nàng, Đoạn Thương Hải là kẻ thức thời, thấy tình hình như vậy thì cười hí hí, rồi theo sau từ xa, miễn việc phải làm bóng đèn.

Ra khỏi phố nhỏ, Tề Ninh chầm chậm bước trên đường lớn, đương lúc xế chiều, trên đường người qua lại tấp nập, khá là náo nhiệt.

Tây Môn Chiến Anh thấy hắn vừa đi vừa nghỉ, có chút sốt ruột, thúc giục:

-Ngươi có thể đi nhanh hơn không hả?

-Chiến Anh à, đừng sốt ruột mà.

Tề Ninh thấy nàng càng sốt ruột, hắn càng vui, chầm chậm nói:

-Vừa mới dùng bữa xong, nếu đi quá nhanh, e là sẽ tổn thương cơ thể, tản bộ để giúp tiêu hóa là thói quen của ta.

-Ngươi…!

Tây Môn Chiến Anh vừa tức vừa vội, nếu không phải e dè Thần Hầu, thì đã sớm bỏ Tề Ninh lại mà rời đi rồi.

Tề Ninh đi theo phía sau, chỉ thấy thân hình của cô nương này thon dài, hôm nay không khoác áo khoác, cho nên từ phía sau cũng có thể nhìn thấy dáng người nảy nở lung linh kia.

Có lẽ là vì tập võ, nên xương hông của cô nương này hơi rộng, bờ mông tuy vểnh lên, nhưng lại có vẻ lớn, thoáng nhìn vô cùng đầy đặn, nhưng mà vòng eo lại rất mảnh mai, bờ mông lộ ra càng nhiều hơn, khi bước đi trên đường, đôi chân dài mạnh mẽ hữu lực, bờ mông lớn lắc qua lắc lại, dáng người yểu điệu, toát ra vẻ đẹp rất cân đối mà lại không mất đi tư thế hiên ngang.

Tề Ninh thầm nghĩ, nếu bỏ qua tính cách lạnh như băng của nàng, thì dáng người này e là sẽ khiến rất nhiều bà mẹ chồng thích đây, mắn đẻ!

Thấy phía sau không có động tĩnh gì, Tây Môn Chiến Anh bỗng nhiên xoay người lại. Nhìn thấy Tề Ninh lập tức dời ánh mắt, lông mày của nàng nhíu chặt, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát hiện hắn vừa nhìn cái gì, hai má đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói:

-Ngươi… Ngươi đang nhìn cái gì hả?

-Chẳng nhìn gì hết!

Tề Ninh tỏ ra rất vô tội:

-Chiến Anh à, cô cảm thấy là ta đang nhìn gì nào?

Tây Môn Chiến Anh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, giọng nói lạnh lùng vang lên:

-Ngươi… Ngươi mà còn nhìn lung tung nữa, ta móc hai tròng mắt của ngươi ra!

Giọng nói hung dữ, nhưng sắc đỏ trên đôi má không hề tản đi, bên trong vẻ lạnh như băng, lộ ra chút hương vị của nữ nhân.

Tề Ninh đáp:

-Đừng có hơi động một tí là lại hô đánh hò giết được không? Ta là Cẩm Y Hầu, cô có thể đánh ta ư?

Nếu như bị Thần Hầu biết được, thì đây chính là đại họa đấy!

Giọng nói của Tây Môn Chiến Anh đầy vẻ căm giận:

-Loại người như ngươi… nên… nên bị giam lại!

Tề Ninh nhích tới gần nàng, cười nói:

-Chiến anh, có phải là cô có chút hiểu lầm với ta không vậy?

-Hiểu lầm cái gì?

Tề Ninh thở dài:

-Có phải cô cảm thấy ta là loại thiếu gia bất tài, vô học chỉ biết ăn chơi?

Tây Môn Chiến Anh cười lạnh đáp:

-Ngươi vẫn còn có chút gọi là biết người biết ta đấy!

-Thật ra cũng không thể trách cô được.

Tề Ninh nói tiếp:

-Bình thường mà nói, xuất thân nhà giàu, rồi tướng mạo anh tuấn, tư thái phong độ lỗi lạc, ăn nói hơn người, đều sẽ bị người khác hiểu lầm là loại thiếu gia ăn chơi.

Tây Môn Chiến Anh vừa thích vừa buồn cười, nghiêm mặt hỏi:

-Ngươi anh tuấn lỗi lạc ư? Sao ta nhìn không ra vậy?

-Đó là vì ánh mắt của cô không tốt!

Tề Ninh đáp:

-Cô không những không nhìn ra sự anh tuấn của ta, mà ngay cả nội tâm ta, cô cũng không nhìn ra được. Thật ra ta là một người có không ít ưu điểm, nếu như cô dùng trái tim để cảm nhận, thì nhất định sẽ phát hiện ra, nói không chừng về sau còn bị những ưu điểm trên người ta hấp dẫn nữa kìa.

-Ta không hứng thú với ưu điểm của ngươi!

Tây Môn Chiến Anh thản nhiên nói, nhưng giọng nói đã không còn lạnh lẽo như vừa rồi nữa:

-Ta nghe nói Cẩm Y Hầu hai đời trước đều là anh hùng hào kiệt, nhưng mà ngươi….!

Nàng cười khinh thường:

-Trên người ngươi chẳng có chút bóng dáng của một vị anh hùng hào kiệt!

-Ồ Ồ, nói như vậy thì lão Hầu gia và Đại tướng quân đều là thần tượng của cô?

Tề Ninh cười nói:

-Hiện giờ cuối cùng ta cũng hiểu tại sao cô lại để ý ta đến vậy rồi.

-Ngươi biết ư?

-Đương nhiên.

Tề Ninh thản nhiên nói:

-Có thể cô cảm thấy có lẽ ta phải là một Cẩm Y Hầu khí khái hào hùng. Nói không chừng, trước khi cô gặp ta, sẽ luôn ảo tượng xem ta là một người như thế nào. Nhưng sau khi gặp ta, thấy ta không giống trong ảo tượng của cô, cho nên cô với không vừa mắt với ta!

Chiến Anh, ta nói không sai chứ?!

-Khốn khiếp!

Tây Môn Chiến Anh nổi giận:

-Ai nói ta từng ảo tưởng đến ngươi chứ? Việc … Việc gì ta phải ảo tưởng đến ngươi hả?

-Ha ha ha, bị ta nói trúng chuyện trong lòng rồi, cho nên nổi giận à?

Tề Ninh đoán Tây Môn Chiến Anh không dám ra tay với hắn, nên cười cười nói tiếp:

- Thật ra ta cũng có thể hiểu, cô còn trẻ, đôi khi ảo tưởng đôi chút cũng là chuyện bình thường thôi mà, ta sẽ không trách cô. Chỉ là…  -Họ Tề kia, ngươi câm miệng!
 

Tây Môn Chiến Anh nắm chặt chuôi đao bên hông, lạnh lùng nói:

-Nếu ngươi còn ăn nói lung tung nữa, ta sẽ chém chết ngươi.

Giọng nói của nàng rất lớn, xung quanh có không ít người tò mò nhìn qua. Tây Môn Chiến Anh cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn nàng, lướt qua một lượt, lạnh lùng lên tiếng:

-Nhìn cái gì mà nhìn?!

Mọi người đều biết đế quốc đã ban lệnh thú đao từ sớm, người bình thường không được mang đao trên người, vị cô nương này giữa thanh thiên bạch nhật đeo đao bên hông, vậy thì đương nhiên không phải là người bình thường rồi, bọn họ lập tức tản ra.

Tề Ninh nhíu mày, thở dài:

-Cô xem kìa, thanh thiên bạch nhật, mọi người nhìn thấy cô thì cứ như nhìn thấy quỷ vậy, cô còn không kiểm điểm lại chính mình ư? Suy cho cùng thì cũng là một cô nương, lại có tính khí nóng nảy như vậy, thì về sau còn ai dám cưới cô cơ chứ?

-Có người lấy ta hay không, không liên quan đến ngươi!

Tây Môn Chiến Anh hết sức kiềm chế xúc động muốn rút đao đâm Tề Ninh chết tươi:

-Rốt cuộc ngươi có đi hay không hả?

Đoạn Thương Hải đứng xa xa, cách khoảng mười bước nhìn cảnh này, thấy Tây Môn Chiến Anh cầm đao tiến lên trước hai bước, nhưng rất nhanh đã dừng lại, trong lòng y biết Tây Môn Chiến Anh tuyệt đối không dám ra tay với Tề Ninh.

Tề Ninh cười khổ lắc đầu, vẫn duy trì tốc độ lúc nãy mà bước lên trước.

Tây Môn Chiến Anh thực sự có chút không nhịn nổi nữa, nói:

-Ngươi tự đi đi, ta mặc kệ đấy!

Rồi quay người xoay mông chuẩn bị bỏ mặc Tề Ninh, Tề Ninh đã quay lại cất lời:

-Đoạn Thương Hài, đi nói với Thần Hầu một tiếng, Chiến Anh có việc bận, bỏ lại ta ở giữa đường, ta không trách nàng ấy.

Tây Môn Chiến Anh dừng bước, nhắm mắt, hít sâu một hơi, khiến bản thân hết sức tỉnh táo lại.

Mặc dù nàng chưa chính thức thuộc biên chế của phủ Thần Hầu, nhưng mà tâm nguyện lớn nhất của nàng là có thể tiến vào phủ Thần Hầu để phá án và điều tra vụ án.

Vừa rồi, nếu như Tây Môn Vô Ngân lấy thân phận phụ thân bảo nàng đưa Tề Ninh về phủ, chỉ e là vừa ra cửa nàng đã mặc kệ hắn.

Nhưng mà Tây Môn Vô Ngân lại dùng thân phận Thần Hầu hạ lệnh cho nàng, nàng không thể không cân nhắc.

Nàng đương nhiên biết, Tây Môn Thần Hầu dùng thân phận Thần Hầu để hạ lệnh cho nàng, chính là ám chỉ với nàng, lão đã hứa có thể để nàng tiến vào phủ Thần Hầu, đây là chuyện nàng vẫn luôn tha thiết mơ ước, cho nên trong lòng chỉ nghĩ hộ tống Tề Ninh hồi phủ chính là thử thách đầu tiên để nàng chính thức bước vào phủ Thần Hầu.

Phủ Thần Hầu tuyển chọn người vô cùng nghiêm khắc, nếu chưa trải qua sự khảo nghiệm của Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân, thì căn bản không có cơ hội bước vào phủ Thần Hầu!

Hiện tại đã có cơ hội này rồi thì sao Tây Môn Chiến Anh có thể vứt bỏ nó chứ?

Cứ coi như đây là một lần thử thách gian khổ vậy!

Nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh dừng lại, lúc này Tề Ninh mới cười tủm tỉm bước qua, liếc Tây Môn Chiến Anh một cái, thấy gương mặt nàng không tỏ thái độ gì, nói:

-Chiến Anh, tuy trong tên cô có một chữ “Chiến”, nhưng hiện giờ chúng ta không đánh giặc, cũng không luận võ, thả lỏng một chút, đến bây giờ ta vẫn chưa từng thấy cô cười, không thì cô cười một cái ta xem nào?

Tây Môn Chiến Anh quay đầu, nhìn Tề Ninh, vô cùng nghiêm túc đáp:

-Ta không biết cười, cũng không muốn cười, càng không muốn cười trước mặt ngươi, ngươi yên tâm, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy ta cười trước mặt ngươi đâu, sao hả? Ta nói đủ rõ ràng rồi chứ?

-Rất rõ ràng, rất rõ ràng!

Tề Ninh gật đầu nói:

-Nhưng mà nếu như về sau cô nở nụ cười trước mặt ta, thì sao hả?

Tây Môn Chiến Anh chỉ cảm thấy một loại cảm giác tên là bất lực dâng lên, nếu như là người khác, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không có chút do dự nào hết, nói ra tay thì sẽ ra tay. Nhưng hết lần này tới lần khác, cái tên nam nhân trước mặt lại là người nàng không thể động tay động chân, trong lòng nàng rất lấy làm lạ, trước giờ mắt nhìn của Tây Môn Vô Ngân rất cao, chẳng để vào mắt được mấy người, thế mà tại sao lại có chút kính trọng với loại người thoạt nhìn vô cùng kém cỏi tùy tiện này được nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì danh hiệu Cẩm Y Hầu? Đáng giận nhất là cái tên này còn hết lần này đến lần khác muốn nàng đích thân hộ tống hắn, chỉ cách có vài con phố, hơn nữa cái tên kém cỏi này còn dẫn theo hộ vệ, cớ gì nàng phải đích thân đưa hắn về chứ?

Lúc này trong lòng nàng nảy ra ý xấu, thật muốn có một tên thích khách vô cùng lợi hại xuất hiện, vung đao chém chết cái tên kém cỏi này đi cho xong!

-Được, nếu thật sự có ngày ta cười trước mặt ngươi thì ngươi nói cũng được.

Tây Môn Chiến Anh nói tiếp:

-Cho dù ngươi cầm đao giết ta, ta cũng chịu.

-Cô xem mình đi, cứ chưa nói hết ba câu thì đã đòi chém đòi giết.

Tề Ninh hớn hở cười:

-Cô xinh đẹp trẻ trung như vậy, nếu thật sự phải giết cô, thử hỏi có ai nỡ cơ chứ?

Tây Môn Chiến Anh mím chặt môi, không nói gì nữa, hạ quyết tâm, cho dù trời có sập xuống thì nàng cũng không nói thêm câu nào với tên kém cỏi này nữa.

Tề Ninh thấy nàng không nói lời nào, có chút mất hứng, đi qua một con đường, vừa rẽ vào một con đường khác, thì thấy mấy người vội vàng chạy qua, đang cảm thấy kỳ lạ, thì lại thấy vài người khác hưng phấn vọt qua trước mặt mình, hắn thò tay kéo người cuối cùng lại, người nọ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn một cái, đang muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi nhìn thấy quần áo quý giá trên người Tề Ninh, sau lưng hắn còn có một nữ tử đeo đao trên hông đi cùng, những lời thô tục lên đến miệng bị nuốt ngược trở lại, gượng cười hỏi:

-Vị… Vị công tử này… Có… Có phải ta đã làm điều gì sai?

-Ngươi không làm gì sai, chỉ là chạy sai nơi mà thôi!

Tề Ninh nói:

-Ngươi chạy qua trước mặt ta, vừa khéo ta muốn tìm người hỏi vài câu, cho nên tìm được ngươi đó.

Đang nói chuyện, lại thấy hai ba người dáng vẻ cứ như bị chó đuổi mà cắm đầu cắm cổ chạy về hướng đông, hắn nhíu mày hỏi:

-Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao các ngươi đều chạy từ bên kia qua?

 

0.11640 sec| 2451.625 kb