Điền phủ quả nhiên không quá xa đúng như Điền quản gia nói.
Đi đến đầu đường, rẽ ngang về phía nam, sau đó tới một con phố khác, nhanh chóng thấy được một tòa nhà lớn, gạch xanh ngói đỏ, cửa lớn màu nâu vàng.
Mặc dù Điền gia là số ít thương nhân dược ở kinh thành, nhưng dù sao không phải nhà quan lại, nên cũng không dám sử dụng cửa lớn sơn son dễ dàng khiến người khác chú ý.
Hơn mười người đi tới trước cửa Điền phủ, trước cửa sớm có ba bốn tên gia đinh đang chờ, hiển nhiên đã nhận được tin tức, thấy Điền quản gia dẫn Tề Ninh tiến tới, vội vàng đón Tề Ninh vào phủ. Điền quản gia cũng nhìn ra Đoạn Thương Hải và Tây Môn Chiến Anh đi cùng Tề Ninh, cho nên cũng mời vào.
Còn mười mấy quần chúng tới xem náo nhiệt, đương nhiên không thể tiến vào trong phủ, khiến mọi người oán trách hồi lâu.
Tuy rằng Điền phủ không nhỏ, nhưng so với phủ Cẩm Y Hầu, dù là quy mô hay cảnh trí trong phủ, kém xa tít tắp, chẳng qua so với gia đình giàu có bình thường thì tốt hơn rất nhiều.
Trong đình viện bóng cây đan xen, giữa mặt cỏ có cây đại thụ ba bốn người ôm mới kín, hạ nhân trong phủ đương nhiên không đông như Hầu phủ. Theo con đường nhỏ đá xanh đi đến phòng khách, thì thấy có ba bốn gia đinh và ba bốn nha hoàn. Bọn họ nhìn thấy Tề Ninh, đều tập trung xì xào bàn tán, thỉnh thoảng cười khẽ.
Đến phòng khách, Điền quản gia mời ba người Tề Ninh ngồi xuống, lập tức có người dâng trà.
Điền quản gia nói:
- Tề công tử ngồi xuống, tiểu lão sẽ đi bẩm báo phu nhân.
Lão chắp tay một cái, lui xuống trước.
Đoạn Thương Hải nâng chén trà, chỉ uống một hớp nhỏ, hơi cau mày, nhìn chung quanh một chút, mới nói:
- Điền gia này coi như nhà giàu có tiếng, gia tài giàu có, sao lại uống trà bình thường như thế?
Tây Môn Chiến Anh lườm Đoạn Thương Hải, cũng không nói chuyện.
Tề Ninh nâng chén trà lên, nhìn thoáng qua, màu tra bình thường, khoảng thời gian này hắn uống không ít trà ngon, cũng có thể phân biệt được tốt xấu, trong lòng biết Đoạn Thương Hải nói không sai, trà của Điền phủ này thực sự quá bình thường.
Chẳng qua mục đích của hắn không phải tới uống trà, chỉ là muốn nhìn xem lễ vật thần bí kia rốt cuộc là cái gì, mặt khác cũng là cố ý muốn đùa Tây Môn Chiến Anh.
- Chiến Anh à, hôm nay phải đa tạ cô rồi.
Tề Ninh cười tủm tỉm nói:
- Nếu như không phải cô đẩy ta lên đài, quả thực một trăm lạng bạc kia không thể tới tay, chờ một lát còn có lễ vật thần bí nào đó, nếu ta cảm thấy không thích, có thể tặng cho cô.
Tây Môn Chiến Anh hôm nay tính sai, giờ lại bị Tề Ninh khiêu khích, liền cảm thấy mặt mũi hơi nóng lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Đầu cơ trục lợi, thắng được cũng không phải quang minh chính đại.
- Cái này cô nói không đúng rồi.
Tề Ninh đặt chén trà xuống:
- Cái gì gọi là không quang minh chính đại? Ta đánh bại gã da đen kia trước mắt bao nhiêu người, lợi dụng phương pháp đơn giản trực tiếp nhất, chẳng lẽ điều này còn sai? Chiến Anh à, ta thật là kỳ quái, cô luyện võ công chẳng lẽ không phải chú ý đến sự linh hoạt sao?
Hắn đảo mắt một vòng, cười nói:
- Ta hiểu được, cô nương nha, chú ý võ thuật đẹp mắt, có hoa không quả… !
- Ai nói vậy?
Tây Môn Chiến Anh lập tức dựng đôi mi thanh tú:
- Ngươi không phải là đánh bại một tên mãng phu lỗ mãng sao?
Có gì đắc ý?
- Nói như vậy, cô cũng có thể đánh bại hắn trong vòng ba chiêu?
Tề Ninh mở to hai mắt:
- Ta quả thực nhìn không ra. Như vậy đi, nếu đêm nay cô rảnh rỗi, hai chúng ta tìm một chỗ không người, đọ sức một trận. Nếu cô có bản lĩnh, chúng ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp, ta chỉ sợ cô không kéo dài được chốc lát, liền xin ta khoan dung, ta là rất dũng mãnh đấy.
Đoạn Thương Hải lập tức cảm thấy lời này của Hầu gia nghe không đúng lắm, vừa suy nghĩ, liền hiểu được hương vị trong đó, nhịn không được cười lên ha ha.
Tây Môn Chiến Anh vốn không nghĩ gì, nhưng nghe Đoạn Thương Hải cười cười, lập tức cũng cảm giác được hương vị hèn mọn bỉ ổi trong lời nói. Nàng bỗng nhiên đứng dậy, xoạt một tiếng, liền rút đao ra, dựng thẳng đôi mi thanh tú, lạnh lùng nói:
- Họ Tề, bổn cô nương luôn nhẫn nhịn, nhưng ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi có tin hiện giờ ta một đao chém chết ngươi hay không?
Đoạn Thương Hải thầm nghĩ Hầu gia quả thực hơi quá, tuy nói cô nương này tính tình không tốt, nhưng nói thế nào cũng là con gái Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân, trêu chọc vài câu thì thôi, nhưng thực sự muốn đùa giỡn con gái Thần Hầu, thì vẫn không ổn. Y đứng dậy cười nói:
- Tây Môn cô nương, cô đừng hiểu lầm, Hầu gia không có ý gì khác, chỉ là muốn luận bàn võ công với cô. Võ công của Hầu gia, võ công của cô nương cũng không tệ, cao thủ gặp cao thủ, có lòng luận bàn, cũng là chuyện thường tình, xin bớt giận.
Tề Ninh nhún vai, nhìn Tây Môn Chiến Anh tức giận, giả bộ vô tội nói:
- Chiến Anh à, ta nói sai nơi nào rồi, khiến cô tức giận như vậy?
Có phải cô đã hiểu sai rồi, cho nên đã hiểu lầm ta hay không?
Hắn giả vờ suy nghĩ, nói:
- Ta cũng không nói sai cái gì, không phải là tìm một nơi không người luận bàn võ nghệ sao?
Đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, dường như vừa nghĩ đến điều gì, cười nói:
- À, ta hiểu được rồi, có phải cô… ha ha ha, nha đầu cô, sao có thể nghĩ tới phương diện kia chứ?
Chẳng lẽ cô cho rằng ta cùng với cô… ha ha ha… Ta cũng không phải người tùy tiện, cô thực sự là… Ài, thực sự khiến người ta thẹn thùng!
Tây Môn Chiến Anh cố gắng nhẫn nhịn cả buổi, lúc này rốt cuộc không nhịn được, kêu một tiếng, dấn người về phía trước, vung đao chém xuống Tề Ninh.
Đoạn Thương Hải bỗng nhiên biến sắc, bước ra một bước, đưa tay nắm lấy cổ tay Tây Môn Chiến Anh. Tề Ninh sớm đã có chuẩn bị, Tây Môn Chiến Anh vừa vung đao chém tới, hắn đã nghiêng mình nhảy qua ghế, thấy Tây Môn Chiến Anh tức giận trắng bệch mặt, khuôn mặt lại cứ phiếm hồng, quát:
- Tây Môn Chiến Anh, cô muốn chơi thật à?
- Hôm nay bổn cô nương muốn giết tên háo sắc ngươi.
Tây Môn Chiến Anh còn muốn tiến lên, Đoạn Thương Hải đã nắm lấy cánh tay nàng, lạnh lùng nói:
- Tây Môn Chiến Anh, nếu lệnh tôn biết cô thế này, cô có biết hậu quả là thế nào không?
Tây Môn Chiến Anh khẽ giật mình, đúng lúc này, Điền tổng quản đã cười ha ha tiến đến, thấy Tây Môn Chiến Anh cầm đao trong tay, sửng sốt một chút, hơi nhút nhát nói:
- Vị… vị cô nương này muốn làm gì?
- Không có việc gì.
Tề Ninh cười nói:
- Điền tổng quản, không có phải dẫn ta đi xem lễ vật thần bí hay không?
Điền tổng quản vội đáp:
- Tề công tử, ngài đi theo tiểu lão.
Lão nói với hai người Đoạn Thương Hải:
- Hai vị chờ ở đây một chút!
Đoạn Thương Hải nhìn về phía Tề Ninh, Tề Ninh đứng dậy nói:
- Đoạn Thương Hải, tốt nhất ngươi nên dạy dỗ nàng một phen, không biết lớn nhỏ, thực không lễ phép.
Hắn đi theo Điền tổng quản rời khỏi phòng khách, đến một căn phòng càng thêm yên tĩnh, Điền tổng quản mời Tề Ninh ngồi xuống, cười nói:
- Phu nhân lập tức tới ngay.
Đúng lúc này, lại nghe tiếng bước chân vang lên, một thân hình thành thục xinh đẹp đi vào từ ngoài cửa. Tề Ninh liếc mắt nhìn, thấy người tới khuôn mặt tươi cười, thần thái thân thiết, ăn mặc tương đối lộng lẫy, trong lòng biết đây là Điền phu nhân.
Trước đó Tề Ninh từng nghe Đoạn Thương Hải nói, bên ngoài đồn đãi Điền phu nhân dáng dấp không tồi, hiện giờ nhìn qua, mới biết được Điền phu nhân này không phải dáng dấp không tồi, mà là quả thực rất được.
Điền phu nhân rất xinh đẹp, lông mày cong cong, lông mi thật dài, miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, làn da bóng loáng, bảo dưỡng vô cùng tốt, hai gò má rất bóng, dáng người yểu điệu, trông tối đa cũng chỉ là thiếu phụ ba mươi tuổi đang trổ hoa, dáng người nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, tràn ngập phong vận của phu nhân thành thục, quyến rũ động lòng người.
Điền tổng quản lui sang một bên, nói với phụ nhân kia:
- Phu nhân, đây là Tề công tử đã chiến thắng lôi đài lần này!
Tề Ninh thầm nghĩ phu nhân xinh đẹp động lòng người như vậy lại là quả phụ, thực sự đáng tiếc.
Chẳng qua phụ nhân này có thể chống đỡ tiệm thuốc Điền gia sau khi chồng mình qua đời, thực sự không dễ dàng, trong lòng quả thực khâm phục, hắn đứng dậy chắp tay cười nói:
- Xin chào phu nhân!
Điền phu nhân kia mặt cười như hoa, lắc mông đi tới, vòng quanh Tề Ninh một vòng, đánh giá từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một kiện hàng hóa.
Bị phu nhân thành thục xinh đẹp chăm chú nhìn, Tề Ninh hơi mất tự nhiên, gượng cười nói:
- Phu nhân… phu nhân có gì chỉ giáo?
- Ngươi họ Tề?
Giọng của Điền phu nhân dịu dàng, như ca như nước, trong trẻo êm tai. Tướng mạo màng vốn xinh đẹp, phối hợp với giọng nói này, khiến người ta nghe cảm thấy rất thoải mái.
- Đúng vậy.
Tề Ninh cười nói:
- Nghe nói phu nhân chuẩn bị lễ vật thần bí ở đây, cho nên trong lòng hiếu kỳ, đặc biệt tới xem một cái.
Điền phu nhân đi một vòng, cuối cùng đứng trước mặt Tề Ninh, cười nói:
- Đúng vậy, có lễ vật thần bí, đừng câu nệ, trước tiên ngồi xuống nói chuyện.
Nàng nói với Điền quản gia:
- Ngươi đi pha trà.
Điền quản gia đáp lại một tiếng, lui xuống trước.
Lúc này Điền phu nhân mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tề Ninh, cười hỏi:
- Tề công tử, ta còn không biết ngươi tên gì nữa? Ngươi là nhân sĩ kinh thành sao?
Giọng nàng dịu dàng êm tai, nụ cười kia càng khiến người ta cảm thấy thân thiết, lúc này dựa vào rất gần, Tề Ninh có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người phu nhân. Hắn nhìn Điền phu nhân, lúc này mới phát hiện, Điền phu nhân da thịt non mềm, trắng nõn như ngọc, cảm giác hơi chạm vào là rách. Người gần ba mươi, nhưn trên mặt không có chút nếp nhăn, có thể nói bảo dưỡng vô cùng tốt, gây chú ý nhất đó là bên mi trái có một nốt ruồi mỹ nhân đỏ thẫm, tuy không lớn, lại khiến khuôn mặt vốn thành thục xinh đẹp càng thêm động lòng.
- Đúng, ta là nhân sĩ kinh thành.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta là Tề Ninh!
- Tề Ninh?
Điền phu nhân cười nói:
- Ninh tĩnh trí viễn, tên rất hay.
Cũng không biết nàng căn bản không biết tên của Cẩm Y Hầu, hay là chưa từng nghĩ tới người trước mặt này chính là Cẩm Y Hầu, cảm xúc không hề chấn động, từ mới đầu, đôi mắt vẫn đánh giá trên người Tề Ninh, đôi mắt long lanh thậm chí lộ vẻ hài lòng.
Tề Ninh đã từng có thời gian phong hoa tuyết nguyệt, ít nhiều cũng có thể đoán một chút tâm tư của phụ nữ. Điền phu nhân này từ đầu đã nhìn mình chằm chằm, hơn nữa luôn tươi cười xinh đẹp, người bình thường nhìn thấy, chỉ sợ tim đập thình thịch, cảm thấy chỉ sợ phu nhân xinh đẹp này có ý tứ với mình. Nhưng Tề Ninh lại nhạy cảm phát hiện, có lẽ Điền phu nhân này rất hài lòng với mình, nhưng tuyệt đối không phải loại ưa thích phụ nữ đối với đàn ông.
- Phu nhân, không biết lễ vật thần bí kia là gì?
Tuy rằng ngồi cùng một chỗ với một người phụ nữ xinh đẹp là chuyện khiến người ta rất khoan khoái dễ chịu, nhưng bị nàng chăm chú nhìn như một món hàng hóa, điều này khiến Tề Ninh cảm thấy mất tự nhiên.
Đôi mắt Điền phu nhân chuyên đi, suy nghĩ một chút, dường như đang do dự, sau một lát mới hỏi:
- Tề công tử, trong nhà ngươi có thê tử không? Phải chăng đã thành gia?
Tề Ninh khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Không có, ta… chưa thành gia.
Điền phu nhân hoan hô một tiếng:
- Ngươi còn chưa thành gia?
Vậy… vậy thì rất tốt, ta chính là muốn thiếu niên lang giống như ngươi!
Đôi mắt dễ thương của nàng phát sáng, hiển nhiên cực kỳ vui mừng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo