Tề Ninh hoảng sợ, nghĩ thầm bên ngoài đồn đãi lễ vật thần bí là Điền phủ chọn cô gia, chẳng lẽ dĩ nhiên là sự thật? Điền phu nhân thành thục xinh đẹp này ở góa ba năm, không chịu được cô đơn tịch mịch, muốn tìm một người đàn ông mới?

Điền phu nhân nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt Tề Ninh, lập tức hiểu được. Gò má nàng đỏ lên, phong tình vạn chủng, vội vàng giải thích:

- Không đúng không đúng, ngươi đừng hiểu lầm, ý của ta là… Ài, Tề công tử, ngươi đã lên đánh lôi đài, hẳn là cũng nghe nói một vài lời đồn đãi.

- Phu nhân chỉ cái gì?

- Lễ vật thần bí của võ đài, có người nói là Điền phủ muốn chọn cô gia, ngươi đã nghe qua chưa?

Đôi mắt xinh đẹp của Điền phu nhân giống như sương, nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh nói:

- Nếu đây là lời đồn đãi, đương nhiên sẽ không phải sự thật.

Điền phu nhân cười nói:

- Thật ra đó chính là sự thật.

- Cái gì?

Tề Ninh khẽ giật mình, thất thanh nói:

- Phu nhân, chẳng lẽ… chẳng lẽ lễ vật thần bí thực sự đúng là… đúng là Điền phủ chọn cô gia?

- Đúng vậy.

Điền phu nhân nói gọn gàng linh hoạt:

- Tề công tử đã lên võ đài, vậy cũng biết rõ một số tình huống của Điền gia chúng ta. Điền gia chúng ta thiếu nam đinh, cần một người đàn ông chống đỡ nhà cửa.

Tề Ninh cười khổ nói:

- Nói như vậy, phu nhân là… là muốn kết hôn với ta?

Điền phu nhân khẽ giật mình, mặt mũi lập tức đỏ bừng nói:

- Ai nha, ngươi… ngươi nói linh tinh gì đó? Ai… ai nói kết hôn với ngươi.

Cử chỉ của nàng vốn hơi hào phóng, nhưng giờ phút này lại hơi bối rối.

Tề Ninh hơi xấu hổ, lại kinh ngạc nói:

- Không phải phu nhân nói muốn tìm một người đàn ông chống đỡ nhà cửa sao?

- Ngươi đã hiểu lầm rồi.

Điền phu nhân vội vàng giải thích:

- Điền phủ tuyển rể, không phải… không phải cùng với ta, mà là con gái của ta, ngươi phải làm con rể của ta.

- Hả?

Tề Ninh khẽ giật mình, giờ mới hiểu được, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội nói:

- Phu nhân, điều này… thực sự xin lỗi, là ta hiểu lầm, điều này… !

Lúc này Điền phu nhân đã khôi phục lại, cười nói:

- Không có gì đáng ngại, ta chưa nói rõ ràng, cũng chẳng trách ngươi lại hiểu lầm. Hơn nữa ta đã hoa tàn ít bướm, sau khi cha Phù nhi mất, ta đã một lòng muốn duy trì gia môn, cái khác không nghĩ tới.

Nàng cười khanh khách.

Hiển nhiên nàng là một phụ nữ rất thông minh, nếu không cởi bỏ hiểu lầm kia, che che giấu giấu, về sau sẽ càng lúng túng, còn không bằng nói thẳng, trái lại biểu lộ tự nhiên hào phóng.

Tề Ninh nhìn nét mặt tươi cười như hoa của mỹ phụ thành thục này, nghĩ thầm cô cũng không phải hoa tàn ít bướm, cho dù không phải hào hoa phong nhã, ít nhất cũng là từ nương chưa già.

Lúc này đã hiểu được, đoán cả buổi, lễ vật thần bí đúng là chọn rể, chỉ là kết hôn không phải Điền phu nhân thành thục xinh đẹp, mà là con gái của nàng.

Cũng khó trách vừa rồi sau khi đi vào, Điền phu nhân nhìn mình chằm chằm cả buổi, hóa ra là đang chọn con rể cho con gái mình.

Điền phu nhân này mặc dù là nữ tắc, nhưng giờ phút này Tề Ninh đã lau mắt mà nhìn nàng, không thể nghi ngờ, phu nhân xinh đẹp này quả thực rất thông minh.

Lễ vật thần bí, quyền giải thích cuối cùng ở trong tay Điền phu nhân, mặc dù mục đích cuối cùng của nàng là chọn con rể, nhưng vẫn lưu lại một tay.

Thậm chí Tề Ninh hoài nghi, nếu như quả thực là gã da đen đoạt được quán quân cuối cùng của lôi đài, chỉ sợ lễ vật thần bí kia cũng không phải chọn rể rồi, Hắn có lý do tin tưởng, tuổi tác và bề ngoài của mình, quả thực được Điền phu nhân coi trọng, cho nên lúc này Điền phu nhân mới nói lễ vật thần bí là chọn rể.

Thiết lập lôi đài vì chọn rể, lại lưu một tay, Điền phu nhân quả thực rất khôn khéo.

Đúng lúc này, Điền quản gia tự mình bưng khay tiến đến, trước tiên dâng trà cho Tề Ninh, sau đó mới tới bên cạnh Điền phu nhân đặt một chén trà.

Chỉ là lúc Điền phu nhân buông chén trà kia xuống, Tề Ninh lại nghe một tiếng đinh vang lên, tiếng động không lớn, nhưng thính lực của Tề Ninh vô cùng tốt, cảm thấy hơi kỳ quái, cảm thấy lúc Điền phu nhân buông chén trà kia giống như buông một chén trà không.

- Phu nhân, Lưu chưởng quỹ Bát Bảo Đường vừa rồi phái người tới, để chúng ta đưa qua một trăm cân khổ mộc và một trăm cân trúc như.

Điền quản gia ghé vào Điền phu nhân, thấp giọng nói:

- Lưu chưởng quỹ sai người hỏi ta một tiếng, giá tiền có thể rẻ hơn không? Nếu không thể rẻ hơn, có thể tặng thêm mấy cân hay không?

Điền phu nhân lập tức nói:

- Đã làm ăn mấy năm, dược liệu của hiệu dược Điền gia chúng ta là giá trị thật, giá cả vừa phải, không có khả năng bớt nữa. Hắn lại để tăng thêm mấy cân dược liệu? Nói cho hắn biết, không còn dư thừa, một cân cũng không thể được.

- Lão nô đã biết rồi.

Điền quản gia đáp ứng một tiếng, đang muốn lui ra, Điền phu nhân hỏi:

- Ngươi đi để Phu nhi tới một chuyến, gặp Tề công tử.

Điền quản gia lui về phía sau, Điền phu nhân mới cười nói:

- Tề công tử, ta thiết lập lôi đài, cũng là vì không có cách nào khác. Muốn tìm một người đàn ông chống đỡ gia môn, cũng không thể tìm tùy tiện, phải tìm một anh hùng hảo hán có thể đảm đương, có võ nghệ trong người đương nhiên không thể tốt hơn.

Đúng rồi, ngươi là nhân sĩ kinh thành, đang ở nơi nào? Sau khi ngươi trở về, để cho người nhà ngươi tới một chuyến, chúng ta nói chuyện hôn nhân.

Nàng làm việc gọn gàng linh hoạt.

Lúc này Tề Ninh cũng hiểu được, Điền phu nhân chọn rể, tốn tâm tư thiết lập lôi đài, dụng ý là muốn chọn một con rể có võ công tốt.

Hắn thoáng biết một số chuyện của Điền gia, trượng phu của Điền phu nhân bị cường đạo giết chết ba năm trước đây, đến giờ còn chưa phá án. Điền phu nhân chống đỡ vài năm, hiển nhiên cũng cảm thấy quá mức gian nan, cho nên muốn tìm một người đàn ông san sẻ trọng sách trên vai.

Nếu quả thực trở thành con rể Điền gia, đương nhiên phải bận tâm việc buôn bán dược liệu của Điền gia, không tránh được phải thường xuyên ra ngoài vận chuyển dược liệu.

Có vết xe đổ, Điền phu nhân đương nhiên cảm thấy phải tìm một con rể biết võ công mới có thể an toàn.

Tề Ninh chỉ hiếu kỳ tới xem một chút lễ vật thần bí rốt cuộc là cái gì, đương nhiên không có khả năng trở thành con rể của Điền gia, hắn cười nói:

- Chỉ sợ phu nhân đã hiểu lầm, thật ra ta lên lôi đài là vì hiểu lầm, cũng không phải thực sự tỷ thí với người.

Điền phu nhân khẽ giật mình, hiển nhiên nghe không hiểu:

- Tề công tử, ngươi có ý gì? Ta… ta nghe không hiểu.

- Phu nhân muốn chọn rể, chỉ sợ ta không thích hợp.

Tề Ninh nâng chén trà lên cười nói:

- Hơn nữa hiện giờ ta cũng chưa nghĩ tới việc thành thân.

Mở nắp trà, trà này hiển nhiên tốt hơn rất nhiều trà ngoài sảnh chính, nhưng chỉ có vài lá trà rải rác, sắc nước vô cùng nhạt. Tề Ninh sững sờ, cảm thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ Điền phủ này đãi khách thực sự keo kiệt, lúc trước dùng trà thô đãi khách đã không nói, hiện giờ vất vả dâng trà lên, lại chỉ có vài lá trà.

Trên mặt xinh đẹp của Điền phu nhân vốn tươi cười thân thiết, giờ phút này nụ cười hơi miễn cưỡng, lập tức nhíu mày, hỏi:

- Sẽ không phải là, ngươi không đáp ứng trở thành con rể Điền gia ta chứ?

- Phu nhân, mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng phu nhân không nghe lầm.

Tề Ninh nói:

- Ta và lệnh ái trước nay chưa từng gặp mặt, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói một câu, cứ vội vàng quyết định hôn sự như vậy, quả thực quá mức qua loa. Hơn nữa ta cũng nói, tạm thời còn chưa tính toán thành thân, cho nên… !

- Cho nên ngươi coi lôi đài Điền gia chúng ta là trò đùa?

Khuôn mặt Điền phu nhân trầm xuống, không vui nói:

- Tề công tử, tuy rằng cha Phù nhi mất rồi, nhưng Điền gia chúng ta còn chưa bao giờ thất tín với người khác, coi như cô nhi quả mẫu, chỉ cần chuyện đã nói, sẽ nhất định làm được. Ta đã nói hết lời, như vậy hôn sự này phải định ra. Hơn nữa, hôn nhân đại sự, lệnh cha mẹ, ngươi và Phù nhi có gặp qua hay chưa, có nói chuyện với nhau hay chưa cũng không quan trọng.

Lúc trước Điền phu nhân vẫn tươi cười như hoa, lúc này đã đổi mặt, mặc dù như vậy, nhưng lúc nàng tức giận, lại có một hương vị khác.

Trong lòng Tề Ninh biết hơi phiền phức, chỉ có thể nói:

- Điền phu nhân, lần này coi như ta không phải, ta xin lỗi phu nhân.

Chẳng qua hôn nhân này… !

- Quyết không sửa đổi!

Điền phu nhân nói như đinh đóng cột:

- Không phải ngươi nói chưa gặp qua Phù nhi sao? Ta đã sai người gọi nàng tới, ngươi lập tức có thể gặp được.

Tề Ninh lập tức cảm thấy đau đầu, nếu sớm biết thế này, nói gì cũng không qua đây xem lễ vật thần bí.

Đang muốn nói chuyện, liền thấy Điền quản gia kia vội vàng tiến đến, nói:

- Phu nhân, tiểu thư… tiểu thư nàng đóng cửa lại, ta gọi thế nào cũng không mở.

Điền phu nhân nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới nói:

- Ta tự mình đi.

Nàng lắc mông đi tới trước cửa, đột nhiên quay đầu liếc Tề Ninh, vẫy tay ra hiệu Điền quản gia tới gần, ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ vài câu. Điền quản gia liếc Tề Ninh, gật nhẹ đầu.

Tề Ninh chờ sau khi họ ra ngoài, trong lòng biết nơi này không nên ở lâu, đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên nhìn thoáng qua cái ly của Điền phu nhân, nghĩ đến tiếng động kỳ quái vừa rồi, nhìn chung quanh không có người, không khỏi vươn tay mở nắp trà, liếc nhìn bên trong, không nhịn được cười lên, trong chén trà kia, dĩ nhiên không có một giọt nước trà.

Tuy rằng vừa rồi hắn hơi hoài nghi, nhưng quả thực không ngờ lại như vậy.

Không thể nghi ngờ, Điền phu nhân đãi khách, đương nhiên phải tiếp khách, chẳng những dâng trà cho khách, mình đương nhiên cũng phải pha một ly, Tề Ninh biết rõ đây là cấp bậc lễ nghĩa đãi khách.

Thế nhưng bưng một cái chén trống không là có ý gì?

Là Điền phu nhân không thích uống trà? Hay là nói… Điền phu nhân keo kiệt đến mức không muốn pha cho mình một ly trà?

Dù gì Điền gia cũng là dược thương lớn, chẳng lẽ ngay một ly trà cũng không nỡ?

Đột nhiên nghĩ đến võ đài chỉ lấy ra một trăm lạng bạc ròng, vừa rồi vốn dùng trà kém chất lượng đãi khách, vất vả được chén trà ngon chỉ được vài lá trà, Tề Ninh cảm thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ Điền phu nhân tuy rằng thành thục xinh đẹp quyến rũ động lòng người, nhìn qua cũng là mỹ phụ khôn kéo, nhưng chỉ sợ tính tình hơi keo kiệt.

Hắn biết rõ nếu như Điền phu nhân trở về, chắc chắn lại phiền toái, thừa dịp nàng ra ngoài, đúng là cơ hội rất tốt, nhân cơ hội này mau chóng rồi đi. Hắn không do dự nữa, bước nhanh ra ngoài, vừa ra cửa lớn, hai ba tên gia đinh xông tới từ bên cạnh, một người nói:

- Tề công tử, phu nhân có lệnh, phu nhân sẽ lập tức trở về, ngài uống chén trà chờ một chút.

Tề Ninh nói:

- Trong nhà ta có việc, phải nhanh chóng trở về, các ngươi nói với Điền phu nhân, ngày khác ta lại tới thăm.

Hắn muốn rời đi, gia đinh kia kêu lên:

- Không được phép đi!

Ba gã gia đinh xông về phía trước, cản đường Tề Ninh.

Trong lòng Tề Ninh biết đây là Điền phu nhân phân phó, nghĩ thầm ta không muốn thành thân, chẳng lẽ Điền gia các ngươi còn muốn bức hôn sao? Hắn cau mày nói:

- Tránh ra, đừng ép ta ra tay!

Một gã gia đinh quay đầu nói:

- Có ai không, hắn muốn bỏ chạy!

Trong lúc nhất thời, lại có ba bốn tên gia đinh lao ra, trong tay cầm gậy gộc, mấy tên gia đinh này thân hình tráng kiện, khôi ngô cao lớn, mấy người cầm gậy gộc xông lên, cản đường Tề Ninh, một người lớn tiếng nói:

- Trước khi phu nhân chưa trở lại, không được phép đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.

 

0.12090 sec| 2449.672 kb