Người nọ bị một chưởng của Tề Ninh bắt được, còn tưởng mình đã phạm phải chuyện gì, nghe hắn nói vậy nhẹ nhàng thở ra, cười đáp:
- Công tử, bên kia có chuyện hay, ngài cũng mau mau đi xem một chút đi. Tỷ võ lôi đài đó, tiến hành trong ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Một lát nữa là có thể phân thắng bại.
Tề Ninh kinh ngạc hỏi lại:
- Tỷ võ lôi đài?
- Ở võ đài Điền gia. Người thắng sẽ được thưởng một trăm lượng bạc ròng, nghe nói còn có cả lễ vật bí mật nữa.
- Một trăm lượng bạc ròng?
Hắn không nhịn được cười lên.
Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ một trăm lượng bạc ròng với hắn coi như cũng được, nhưng gần đây tiếp xúc với tiền động cái là hơn vạn, quả thực một trăm vạn lượng bạc ròng ít tới đáng thương. Hơn nữa, đập được lôi đài mà chỉ có một trăm vạn lượng bạc ròng thôi sao? Cao thủ thật sự đương nhiên không thể tự hạ giá mình tới võ đài được.
- Lễ vật bí mật kia là cái gì vậy?
- Hắc hắc, nghe nói là đồ cực tốt.
Có người nói là sẽ được chiêu làm cô gia Điền gia, nhưng rốt cuộc là cái gì chúng ta cũng chỉ có thể đoán thôi, không thể xác địn được.
Kiếp trước Tề Ninh cũng thường nghe được cụm từ “luận võ chọn rể” này, nhưng chưa từng được thấy tận mắt, hiện giờ khá hứng thú, bèn hỏi:
- Sao? Ngươi nói là võ đài Điền gia là luận võ chọn rể sao?
- Ta cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Điền phu nhân cũng không nói rõ rốt cuộc là cái gì, chúng ta cũng không biết.
Người nọ hơi nóng vội:
- Công tử, ta tới trước đây, đi trễ chỉ sợ không vào được.
Tề Ninh buông tay, người nọ chạy đi như một lan khói.
Hắn quay đầu liếc nhìn Tây Môn Chiến Anh bên cạnh, cười hỏi:
- Chiến Anh, hay chúng ta tới xem một chút nhé?
Nàng không thèm để ý, chỉ nghĩ, dù sao cũng đã mất hết một buổi chiều đi theo hắn rồi, trời đã tối, hắn cũng không thể không về phủ, quản hắn làm cái khỉ gió gì, chờ đến tối là tốt rồi.
Rất nhiều lại viên nhận chức ở phủ Thần Hầu phải trải qua khảo nghiệm vô cùng nghiêm khắc, thậm chí có rất nhiều người phải bỏ ra hàng mấy tháng dài mới qua được. So với bọn họ, một buổi chiều thật sự không đáng gì.
Lúc này Đoạn Thương Hải đã theo kịp:
- Hầu gia, tỷ võ lôi đài của Điền gia kéo dài mấy hôm, không qua được tỷ võ đều là dạng mèo ba chân, cao thủ chân chính không có ai đi đâu.
- Một trăm lượng bạc ròng lại khiến cho những cao thủ chân chính hiển hiện trước mặt mọi người như khỉ làm xiếc sao? Điền gia này đã muốn bày lôi đài cũng nên rộng rãi một chút, bày ra trăm lượng hoàng kim xem nào, không chừng có thể mời gọi được vài người có công phu thật đó.
- Vậy mới nói, nữ nhân vẫn là hẹp hòi, không làm được gì.
Đột nhiên, ý thức được điều gì đó, quay sang, y thấy Tây Môn Chiến Anh đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, đôi mắt xinh đẹp sắc như đao. Biết mình lỡ lời, y vội cười cười:
- Tây Môn cô nương, ta…..ta không nói cô.
Nàng chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Tề Ninh nhịn không được mà hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Hầu gia, thuộc hạ đã biết về võ đài Điền gia từ ngày đầu tiên, nhưng trong Kinh thành mỗi ngày có tới hàng trăm hàng ngàn chuyện kỳ lạ. Thuộc hạ nghĩ Hầu gia sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, nên không bẩm báo.
Điền gia này buôn bán dược liệu…
- Hả? Cũng là mở tiệm thuốc sao?
Hắn thầm nghĩ, trận gần đây là so kè với một tiệm bán thuốc.
- Không phải Hầu gia, Điền gia bán dược tài, khoác với tiệm thuốc thông thường. Vĩnh Yên Đường chúng ta bán thuốc đều là thuốc đã được bào chế, Điền gia thì khác, họ bán dược liệu chưa được bào chế.
- Dược liệu chưa bào chế? Khác nhau thế nào?
Tây Môn Chiến Anh ở bên cạnh nghe được, như thể tìm được điểm cho mình phát tiết bèn khinh thường ra mặt. Tề Ninh liếc nàng một cái, hỏi:
- Sao nào? Cô thấy ta không hiểu thì đắc ý lắm hả? Chẳng lẽ cô không biết? Không ở trong nghề không biết nghề, ta không phải đại phu, đương nhiên không biết cũng không lạ.
Tây Môn Chiến Anh muốn tranh luận, nhưng mỗi khi nói qua nói lại với hắn, đồ đáng chết này nhất định sẽ không chịu thôi, bèn dứt khoát nhịn xuống.
- Hầu gia, dược liệu chưa bào chế là chưa thành thuốc.
Đoạn Thương Hải hơi xấu hổ:
- Thuốc trong tiệm bán thuốc đều đã được xử lý, mua về là có thể sắc uống, dược liệu chưa được bào chế thì khác, còn cần phơi nắng nữa. Tiệm bán thuốc là bán cho bệnh nhân, Điền gia là bán cho tiệm bán thuốc.
- Ồ? Vĩnh Yên Đường cũng buôn bán với Điền gia chứ?
- Đã làm rồi. Nhà bán thuốc như Điền gia ở Kinh thành có hơn mười hộ, quanh Kinh kỳ cũng có không ít nhà làm công việc này, nhưng dược tài Điền gia bán phần lớn được chở từ Ba Thục tới, là nguồn gốc chính tông, cho nên vẫn khá có tiếng trong Kinh thành. Rất nhiều dược liệu từ Vĩnh Yên Đường là nhập từ Điền gia.
- Vừa nãy ngươi nói nữ nhân bụng dạ hẹp hòi là có ý gì? Không phải việc buôn bán của Điền gia là do nữ nhân làm chủ chứ?
- Đúng là vậy. Có điều này Hầu gia chưa biết, Điền gia đã kinh doanh ở Kinh thành đời này là đời thứ ba rồi. Từ khi Đại Sở ta lập quốc, Điền gia thuộc nhóm dược thương đầu tiên. Điền gia vốn là người Ba Thục, khi đó chiến sự vừa dứt, rất nhiều người bị thương bị bệnh, còn có cả ôn dịch trong thời gian ngắn, Điền gia rát tinh mắt, vốn chỉ là một người bán thuốc nho nhỏ ở Ba Thục, tìm được cơ hội đưa thuốc từ Ba Thục vào Kinh thành, không bao lâu sau đã thành công. Khi đến tay Điền Trọng Thịnh, gia nghiệp đã không hề nhỏ, đã đặt được căn cơ trong Kinh thành. Đáng tiếc… tiếc là ba năm trước Điền Trọng Thịnh trên đường vận chuyển dược liệu đã gặp cướp, chẳng những bị cướp đi mười mấy xe dược liệu mà người cũng bị giết.
Tề Ninh khẽ giật mình, cau mày hỏi:
- Vậy chẳng phải Điền gia tan rồi sao?
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều người đều cảm thấy nhất định Điền gia sẽ không chống đỡ nổi. Tuy Điền gia đã tích góp được chút tài sản, nhưng mười mấy xe dược liệu kia cũng không nhỏ, đều bị cướp đi cả, gần như lấy hết tất cả mọi thứ của Điền gia. Lúc ấy họ thiếu nợ không ít, lại bị đồng nghiệp ép buộc, ai cũng cho rằng từ nay về sau Kinh thành sẽ không còn dược hành Điền gia nữa. Nhưng nào ngờ, tuy Điền Trọng Thịnh đã chết, vợ góa của ông ta lại là người khó lường, cứ như vậy mà chống đỡ, khôn tới hai năm, không chỉ trả hết nợ, mà hiện nay Điền gia vẫn sinh long hoạt hổ ở kinh thành.
Y giơ ngón tay cái khen:
- Điền phu nhân kia quả thật có chút bản lãnh.
- Sau này có tìm được hung thủ không?
- Chuyện xảy ra ở đất Thục. Nghe nói quan viên địa phương cũng đã tới điều tra, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, cho tới nay vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục. Vùng đất Thục khỉ ho cò gáy, đạo phỉ cướp tiền giết người trốn lên núi một cái còn ai tìm được? Chỉ là một dược thương nho nhỏ, quan viên đất Thục cũng không thể dốc toàn lực đi tìm hung thủ.
Tề Ninh gật gật đầu, thầm nghĩ, Điền gia này cũng thật là xui quá đi, lại ngạc nhiên hỏi:
- Điền gia là bán dược liệu, sao dột nhiên lại bày lôi đài?
- Thuộc hạ cũng không rõ lắm rốt cuộc là vì sao. Nhưng sau khi bày lôi đài cũng rất náo nhiệt, mặc dù không có cao thủ chân chính, nhưng ngay từ đầu có rất nhiều lưu manh vô lại vì một trăm lượng bạc kia mà chạy lên lôi đài tìm vận may, đánh loạn một hồi, không biết giờ đã ra thế nào rồi.
- Vừa rồi tiểu tử kia có nói còn có lễ vật bí mật gì đó, còn nói là muốn vời cô gia. Chẳng lẽ Điền phu nhân thủ tiết ba năm nay lại muốn tìm phu quân làm bạn sao?
Cũng không để ý Tây Môn Chiến Anh ở bên cạnh, hắn hỏi:
- Đoạn Thương Hải, ngươi nói xem, Điền phu nhân kia thế nào?
- Nghe nói lớn lên thực sự không tệ. Hắc hắc, Hầu gia, người muốn qua xem một chút không?
Tây Môn Chiến Anh nghe hai người đối thoại nhíu mày hừ lạnh một tiếng.
Tề Ninh làm như không nghe thấy, nói:
- Đoạn Thương Hải, ngươi cũng trưởng thành rồi, hài tử nhà khác đến tuổi này chỉ sợ đã thành hôn rồi. Hay chúng ta qua đó coi một chút, nếu thật sự là vị Điền phu nhân kia chiêu tế, ngươi cũng để ý, thì dứt khoát lên đánh một tay cưới Điền phu nhân về đi. Y lúng túng:
- Hầu gia, người….người đang nói đùa sao?
Tề Ninh lại nghiêm túc khẳng định:
- Không phải đùa đâu. Ngươi ở Hầu phủ tận lực nhiều năm rồi, ngươi không tính toán, ta cũng phải lo lắng chuyện chung thân đại sự cho ngươi.
Tây Môn Chiến Anh không nhịn được, nghiêm mặt cười lạnh:
- Vô sỉ!
- Chiến Anh, cô nói vậy có ý gì?
Thật vất vả cô nương này mới nói thốt được một câu, Tề Ninh lập tức chặn họng:
- Cô mắng ai vô sỉ? Vô sỉ thế nào?
Nàng im lặng, không tranh cãi.
Tề Ninh hừ một tiếng, sau đó quay đầu đi. Đoạn Thương Hải do dự một chút cũng đi theo. Tây Môn Chiến Anh oán hận nhìn theo bóng lưng Tề Ninh, chờ hắn đi được chừng mười bước mới cắn răng dậm chân một cái, rồi cũng đi theo.
Thật ra tìm lôi đài cũng rất dễ, đi dọc theo con phố theo hướng đông, tới gần đầu đường đã thấy phía trước chen chúc một đám người, nhốn nhốn nháo nháo. Quả thật giữa đám người có đặt một lôi đài. Lôi đài không lớn, treo hai lá cờ, một bên viết “Xin mời anh hùng xuất nghệ”, bên kia viết “Tất có hậu lễ tương xứng” Lúc này trên đài đang có hai người ngươi tới ta đi, kịch đấu say sưa.
Đoạn Thương Hải lưng hùm vai gấu, rất khỏe mạnh. Hầu gia đã muốn xem, đương nhiên y xung trận lên trước gạt đám người mở ra một con đường. Tề Ninh cực kỳ thoải mái tiến tới gần lôi đài.
Trên đài có hai người, một người hơn bốn mươi tuổi, thân hình tráng kiện, làn da ngăm đen. Đối thủ của gã là chừng ba mươi tuổi, có vẻ nhã nhặn hơn một chút.
Nước Sở cấm dân gian mang theo binh khí, cho nên tỷ thí lôi đài cũng chỉ là tỷ thí quyền cước, không dùng binh khí.
Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy phía sau lôi đài không xa bày ba cái bàn lớn, ba lão đầu mặc áo xanh mũ quả dưa xếp hàng ngồi nghiêm chỉnh, có vẻ rất chăm chú.
Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ ba vị này là cao thủ giám sát trận đấu?
Nhưng nhìn trang phục của ba lão đầu rất giống người hầu trong phủ, nghĩ một chút lập tức hiểu có lẽ ba người này là hạ nhân trong Điền phủ.
Một lão đầu nhắm hai mắt, còn tưởng hàm dưỡng rất cao, nhưng đầu lại gục gặc như gà mổ thóc.
Hắn khẳng định lão đang ngủ gật.
Trên đài hổ hổ sinh phong, lão nhân này còn có thể ngủ. Nhưng nếu cứ nhìn mãi suốt mấy ngày, thật sự không lên nổi tinh thần.
đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ Qua Cô ột con tin hèn mọn. ành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới thành ợng Kinh - là để bao - vây. ền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con tin, hắ rở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành vạn cốt khô - m n Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng công thành, đổi lấy bao u núi cốt khô? Bởi, con đường duy nhất để chấm dứt bạo lực tanh, chính là dùng bạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm , để dập tắt. Tàn nhẫn! Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo