Mồ hôi lạnh toát ra trên trán gã da đen. Người này quả thực cường hãn, chịu đựng đau đớn nhìn Tề Ninh, gào mạnh một tiếng, giống như dã thú, bổ nhào về phía Tề Ninh.

Lần này gã liều mạng, bổ nhào qua giống như một con mãnh hổ.

Trong lòng Tề Ninh biết sức mạnh của người nọ rất lớn, không thể đối cứng, chân trái đạp sang bên trái, thân hình nhẹ nhõm tránh khỏi một cách quỷ dị.

Tuy rằng gã da đen này luyện võ vài năm, có chút nền tảng, nhưng đối mặt với bộ pháp huyền diệu khó lường như Tiêu Dao Hành, căn bản không có bất cứ cơ hội nào. Lúc Tề Ninh thoát khỏi, đã lách ra sau lưng gã. Đối mặt với gã, hắn đương nhiên không cần đi hết từ đầu tới đuôi bộ pháp Tiêu Dao Hành, hắn quay người lại, giơ chân lên, hung hăng đạp một cước vào mông gã da đen.

Gã da đen vốn xông về phía trước, không phanh lại kịp, một cước này của Tề Ninh như lửa cháy đổ thêm dầu, gã da đen lảo đảo về phía trước, hiển nhiên sắp xông xuống lôi đài. Đám người phía dưới lôi đài thấy thế, đều rất sợ hãi, có người kinh hô, cũng may bước cuối cùng gã da đen cũng ổn định lại.

Mọi người thở phào một cái, gã da đen quay người lại, thấy Tề Ninh ngay trước mắt, lắp bắp kinh hãi. Không chờ gã phản ứng, Tề Ninh cười ha ha, nhấc chân đá vào bụng gã da đen. Gã da đen rốt cuộc đứng không vững, cả người ngã ngửa về phía sau, ngã xuống khỏi lôi đài.

Đám người dưới lôi đài vốn thấy được gã da đen dừng chân lại, rất vui mừng, lại không thể tưởng được còn chưa thở phào, gã da đen vẫn ngã xuống. Trong lúc nhất thời mọi người hỗn loạn, chỉ là mọi người đều đang chen chúc, sao có thể né tránh. Gã da đen ngã xuống, thoáng cái đè ba bốn người, nhất thời gào khóc thảm thiết.

Lúc này Tề Ninh mới đi đến bên lôi đài, nhìn gã da đen ngã xuống lôi đài thở dài:

- Ta nói ta không đánh, ngươi cứ muốn ta đánh, lúc này sao có thể trách ta?

Bờ môi Tây Môn Chiến Anh giật giật, một âm thanh cũng không phát ra được.

Tề Ninh ba chiêu liền đánh gã da đen xuống lôi đài, đây chính là kết quả đánh chết nàng cũng không thể đoán được.

Từ đầu tới đuôi, nàng đương nhiên thấy rõ, fã da đen đúng là khinh thị trong lòng, mà Tề Ninh ngoài ý muốn lập tức tháo cánh tay fã da đen. Gã da đen bị chọc giận, Tề Ninh lại dùng bộ pháp quỷ dị đơn giản né tránh, sau đó dựa thế đánh thế, đá fã da đen xuống lôi đài.

Toàn bộ quá trình, trông thắng cuộc cực kỳ nhẹ nhõm.

Thế nhưng Tây Môn Chiến Anh nhìn ra được, nếu như không phải fã da đen quá mức khinh địch, nếu như không phải Tề Ninh đột nhiên ra tay, nếu như không phải Tề Ninh bỗng nhiên bước bộ pháp cực kỳ quỷ dị, Tề Ninh tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhõm đánh fã da đen xuống lôi đài như vậy. Nhưng trong lòng nàng thực sự thừa nhận, thủ pháp tháo khớp của Tề Ninh cực kỳ gọn gàng, mà bộ pháp né tránh kia, cũng quả thực rất cao minh.

Nàng vốn tưởng rằng lần này có thể bêu xấu Tề Ninh, lại vạn lần không thể tưởng được khiến cho Tề Ninh đại triển uy phong, rất ngoài ý muốn, lúc này nàng mới biết được, Cẩm Y Hầu trẻ tuổi này, cũng không phải vô học vô nghiệp như mình nghĩ, ít nhất công phu quả thực rất cao minh.

Đoạn Thương Hải liếc Tây Môn Chiến Anh, cười nói:

- Hầu gia nhà ta thuở nhỏ khổ luyện, thần công vô địch, tuy nhiên chưa bao giờ khoe khoang trước mặt người khác. Tây Môn cô nương, nếu như không phải bất đắc dĩ, cô cũng không thấy được thần kỹ của Hầu gia.

Trong lòng Tây Môn Chiến Anh hơi xấu hổ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, lúc này cảm thấy Tề Ninh thâm tàng bất lộ, không dễ dàng nhìn thấu.

Tề Ninh sửa sang lại quần áo một chút, đang muốn nhảy xuống lôi đài, lại nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng. Hắn quay người lại, thấy ba lão đầu phụ trách giám sát đều đứng sau lưng mình, ba cặp mặt đều nhìn chằm chằm và Tề Ninh, trong nhất thời cũng không nói chuyện, nhìn Tề Ninh từ đầu tới chân.

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ trên người mình có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn mấy lão đầu này?

Tuy rằng bản thân Tề Ninh thừa nhận mình có chút hấp dẫn, nhưng mà hắn muốn hấp dẫn không phải mấy lão đầu khô quắt này, hắn hắng giọng một cái hỏi:

- Các ngươi… các ngươi nhìn cái gì?

Ba lão đầu nhìn nhau, lập tức lại đánh giá Tề Ninh một phen, trên mặt đều tươi cười, chẳng qua trong mắt, giống như đang xem xét con khỉ trong vườn thú, khiến cho Tề Ninh không thích ứng, cau mày nói:

- Mấy vị, nếu các người không nói chuyện, ta muốn đi rồi, cáo từ!

Hắn vừa nói xong, hai lão đầu lại một trái một phải nắm được cánh tay của hắn. Mấy lão đầu này đều là người hơn sáu mươi tuổi, nhưng động tác cũng không chậm.

Tề Ninh khẽ giật mình, vốn định bỏ qua, lại lo lắng mình hơi dùng sức, hai lão đầu này sẽ nằm trên mặt đất, hắn đành nói:

- Các ngươi muốn làm gì? Buông ra? Ta kính các ngươi là người già, nhưng đừng có già mà không kính.

- Công tử họ gì?

Lão đầu ở giữa cười tủm tỉm nhìn Tề Ninh:

- Ngươi không cần sợ, chúng ta sẽ không làm gì ngươi, vừa mới qua giờ thân, ngươi là người cuối cùng đứng trên lôi đài, giải thi đấu lôi đài này, ngươi chính là người thắng cuối cùng rồi.

- Hả?

Lúc này Tề Ninh mới kịp phản ứng, mình vốn là muốn giáo huấn gã da đen bá đạo, ai biết đần độn lại thắng quán quân lôi đài.

Chẳng qua đây cũng không phải chuyện gì xấu, người thắng cuối cùng, không phải có một trăm lạng bạc ròng sao? Tuy rằng không tính lớn, nhưng con ruồi tuy nhỏ cũng là thịt.

- Vị công tử này tướng mạo anh tuấn, võ công cao cường, gan dạ sáng suốt hơn người, hành động phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, thông tuệ lanh lợi, đoạt được quán quân lôi đài, chính là danh xứng với thực.

Lão đầu kia nói rất lưu loát, dùng không ít từ, dường như cũng đọc qua vài cuốn sách, tuổi tuy không nhỏ, nhưng giọng vẫn vững vàng:

- Tiểu lão họ Điền, chính là quản gia hiệu dược Điền gia, công tử gọi tiểu lão Điền quản gia là được rồi.

- À, Điền quản gia, đa tạ ngài khích lệ.

Tuy rằng cảm thấy Điền quản gia nói hơi quá, nhưng lời nói dễ nghe không khiến cho người ta phản cảm, Tề Ninh cười nói:

- Ngài, trước tiên để hai vị lão… lão tiên sinh này buông tay, ta cũng sẽ không chạy.

- Công tử, phu nhân thiết lập lôi đài, chính là muốn tìm được thiếu niên tài tuấn giống như công tử.

Điền quản gia cười nói:

- Mấy người chúng ta có chức trách trong người, không nói gạt ngài, đúng thật sợ ngài chạy mất.

- Vậy các ngươi muốn thế nào?

- Có ai không!

Điền quản gia quay đầu lại, liếc mắt ra hiệu, một gã da đinh áo xanh mũ quả dưa bưng một thỏi bạc khoảng một trăm lạng tới.

Mặt trời chiều ngả về tây, thỏi bạc kia sáng lập lòe dưới trời chiều, Điền quản gia cũng không lập tức giao bạc cho Tề Ninh, mà chắp tay xuống phía dưới nói:

- Các vị lão thiếu gia, mọi người cũng đều thấy được, vị này… À, công tử họ gì?

- Họ Tề!

- Dạ dạ, mọi người thấy rồi, Tề công tử võ công cao cường, nhận được thắng lợi cuối cùng, mọi người có ý kiến gì không?

Điền tổng quản gắng hết sức làm cho giọng nói của mình lớn hơn.

Tề Ninh ba chiêu đánh gã da đen rớt xuống đài, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, hơi giật mình, nhưng cũng biết võ công của Tề Ninh hiển nhiên ở trên gã da đen, có người kêu lên:

- Danh xứng với thực, Điền tổng quản, tranh thủ thời gian mang vị công tử này đi gặp phu nhân nhà các ngươi đi.

Đầu óc Thế tử Cẩm Y vẫn luôn trì độn, vì chăm sóc, Cố Thanh Hạm cũng không để cho Thế tử Cẩm Y tùy tiện rời phủ, cho dù đi ra ngoài, cũng sẽ ngồi xe ngựa, không cho người khác dễ dàng gặp được, cho nên mặc dù con phố này cách phủ Cẩm Y Hầu không xa, nhưng không có ai biết được vị Tề công tử đứng trên đài này là Cẩm Y Hầu.

Hơn nữa trong thiên hạ này người họ Tề số lượng không ít, mọi người đang hưng phấn, cũng không nghĩ tới Cẩm Y Hầu.

Điền quản gia cười tủm tỉm nói:

- Tất cả mọi người đã nói như vậy, xem ra không có vấn đề gì.

Lão liếc mắt ra hiệu với gia đinh bên người, gia đinh nâng khay bạc tới trước mặt Tề Ninh, Tề Ninh cũng không khách khí, cầm mấy thỏi bạc trong tay, sau đó ném cho Đoàn Thương Hải bên lôi đài, nói:

- Thu lấy trước!

Tuy rằng Đoạn Thương Hải cảm thấy không ổn, nhưng thiên hạ này đương nhiên không có ai gây khó dễ với bạc, hơn nữa bạc này cũng không phải cướp đoạt được, lập tức thu vào.

Mặc dù Tây Môn Chiến Anh hơi lau mắt mà nhìn đối với Tề Ninh, nhưng vẫn chưa tới tình trạng lập tức thay đổi, thấy Tề Ninh như vậy, lẩm bẩm một câu:

- Tham tài háo sắc… !

Giọng nàng rất nhỏ, cũng không mấy người nghe thấy đươc.

Đi trên đường ngày hôm nay, Tề Ninh ở sau lưng nhìn lén nàng, bị Tây Môn Chiến Anh phát hiện, trong lòng vẫn cảm thấy người này hết sức háo sắc, hiện giờ thấy hắn cười tủm tỉm cầm bạc, đương nhiên là tham tài.

- Tề công tử, tiểu lão đã phái người nhanh chóng đi thông báo phu nhân, hiện giờ chúng ta sẽ đi qua gặp phu nhân.

Điền quản gia cười ha ha nói:

- Không biết ngài còn có yêu cầu gì khác không?

- Đi gặp phu nhân?

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại sợ sau khi trời tối vẫn chưa quay về khiến Cố Thanh Hạm lo lắng, hắn nói:

- Điền quản gia, đi gặp phu nhân của các ngươi, có phải vì nhận lễ vật thần bí hay không?

- Không sai không sai. Tề công tử trí tuệ hơn người.

Điền quản gia nói:

- Hiện giờ chúng ta đi thôi.

Lão phân phó:

- Có ai không, nhanh chóng dỡ lôi đài.

- Chờ một chút.

Tề Ninh nói:

- Điền quản gia, ta muốn hỏi, lễ vật thần bí kia rốt cuộc là thứ gì?

Nếu là bình thường, ta xem cũng không cần phải đi, trong nhà của ta còn có việc, muốn về trước.

Rất nhiều người dưới lôi đài căn bản không tản đi, người phía trước nghe được Tề Ninh hỏi như vậy, lập tức hô lên:

- Đúng vậy, Tề công tử đã thắng rồi, lôi đài chấm dứt rồi. Điền quản gia, phu nhân nhà các ngươi rốt cuộc chuẩn bị lễ vật thần bí gì, bay giờ còn không mau nói ra?

- Đúng vậy, chúng ta đợi ba ngày, chỉ muốn biết lễ vật thần bí kia rốt cuộc là thứ gì, đã đến lúc này rồi, cũng đừng có thừa nước đục thả câu nữa.

Điền quản gia chắp tay nói:

- Mọi người đừng nóng vội, thiết lập lôi đài, đã nói trước, người thắng cuối cùng, có thể nhận thưởng một trăm lạng bạc ròng, cộng thêm lễ vật thần bí do phu nhân nhà ta chuẩn bị. Nếu là lễ vật thần bí, đương nhiên không thể công bố cho mọi người vào lúc này, hơn nữa không gạt các vị, lễ vật thần bí này rốt cuộc là thứ gì, mấy người chúng ta cũng không biết. Lễ vật này ở trong tay phu nhân, chỉ khi nhìn thấy phu nhân, mới có thể biết được, thực sự xin lỗi.

Dưới đài lập tức vang lên tiếng oán giận.

- Tề công tử, Điền phủ chúng ta ngay ở phía sau, rẽ một cái là tới.

Điền quản gia thấy Tề Ninh hơi do dự, vội vàng nói:

- Phu nhân đã dặn dò, sau khi lôi đài chấm dứt, nhất định phải mời quán quân đi qua. Phu nhân nói rồi, lễ vật thần bí cực kỳ quý trọng, đó mới là ban thưởng thực sự khi thiết lập lôi đài, tuyệt đối không khiến người ta thất vọng.

Vốn thiết lập lôi đài chỉ ban thưởng một trăm lạng bạc, thực sự quá ít, Tề Ninh cảm thấy Điền phu nhân kia ra tay thực sự keo kiệt, cho dù thực sự có lễ vật thần bí gì, đoán chừng cũng không phải thứ gì quá tốt.

Chẳng qua nghe Điền quản gia nói như vậy, Tề Ninh nghĩ thầm chẳng lẽ lễ vật thần bí kia thực sự là thứ gì rất tốt? Trong lòng hắn hơi hiếu kỳ, thấy mặt trời còn chưa xuống núi, hơn nữa Điền phủ cũng ở gần. Do dự một chút, hẳn cảm thấy cho dù đi xem một chút cũng không sao cả. Hắn đột nhiên thoáng thấy Tây Môn Chiến Anh đang nhìn mình, nghĩ thầm con nha đầu này đang lo lắng mình du đãng bên ngoài không về phủ, hắn cười ha ha với Tây Môn Chiến Anh, lúc này mới gật đầu nói:

- Cũng được, ta liền đi với các ngươi một chuyến, nhưng tuyệt đối đừng khiến người ta thất vọng.

Tây Môn Chiến Anh chỉ sợ Tề Ninh chậm trễ bên ngoài, nghe hắn đáp ứng tới Điền phủ, nàng cắn răng lườm Tề Ninh.

Lôi đài tự có người thu dọn, hai lão đầu khác phụ trách ở bên chỉ huy thu dọn, Điền quản gia thì dẫn hai gia đinh, mang theo Tề Ninh tới Điền phủ. Đoàn Thương Hải đương nhiên đi theo, Tây Môn Chiến Anh tuy rằng cảm thấy tức giận, nhưng chưa đưa Tề Ninh về phủ, cũng không dám rời đi, đành tức giận đi theo.

Phần lớn người xem đều tản đi, vẫn có mấy chục người muốn náo nhiệt, đi theo phía sau cùng tới Điền phủ.

 

1.67850 sec| 2444 kb