Mấy tên đinh gia khí thế hùng hổ, Tề Ninh cảm thấy buồn cười, miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, nói:
-Các ngươi nên biết, ta đã từng thắng trên lôi đài. Tên da đen đó bị ta dùng ba quyền hai cước đánh rớt đài, không lẽ các ngươi cũng muốn thử sao?
Mấy tên gia đinh nghe xong lập tức ý thức được, tên tiểu niên này cũng không phải là tên dễ đối phó, lập tức có chút chột dạ.
Một gã đại hán giọng thô thô kệch miễn cưỡng cười:
-Tề công tử, phu nhân có lời muốn nói với cậu, cậu xem trời còn sớm, cậu cũng không cần đi vội, nếu như cậu đi rồi, mấy người chúng ta đến cơm cũng không có mà ăn. Đi xa nhà, mọi người chăm sóc lẫn nhau, cậu đợi thêm một lát, mọi người đều bớt khó xử.
Trong lòng Tề Ninh biết tiếp tục trì hoãn, Điền phu nhân lập tức sẽ tới, đối với mấy tên này cứng rắn một chút cũng không sao, hù dọa một chút là qua, nhưng Điền phu nhân đó nhanh mồm nhanh miệng, không dễ đối phó, nhẹ giọng quát:
- Nếu là chăm sóc lẫn nhau, các cậu chăm sóc ta trước nhé.
Hắn nói xong, tiến về phía trước hai bước.
-Không được đi!
Mấy tên gia đinh gấp gáp, gã đại hán âm thanh thô kệch thò gậy ra, chống về phía ngực Tề Ninh.
Tề Ninh thầm nghĩ hắn giữ cho bọn họ một chút thể diện nhưng đám gia hỏa này thật đúng là không biết tốt xấu. Hắn hoàn toàn không muốn động thủ với mấy tên này, nhìn thấy gậy tên đại hán thò qua, hắn đưa tay bắt lấy, lập tức dùng sức xoay, giống như muốn đoạt lậy gậy gỗ.
Mấy tên gia đinh tuy được phân phó, nhưng cũng không đành làm Tề Ninh bị thương thật. Tề Ninh chụp lấy chiếc gậy, cây gậy gỗ trong tay gia đinh suýt chút nữa bị lôi đi, cũng may phản ứng của gã cũng không phải quá kém, vội vàng ra sức, nắm chặt côn gỗ, quát khé nói:
-Ngươi thực sự muốn động thủ?
Tề Ninh chỉ cười nhạt một tiếng, tăng thêm lực, tên gia đinh đó thân hình cường tráng, cảm thấy thanh gậy gỗ từng chút từng chút bị kéo đi, trong lòng có chút lo lắng, lại có chút không cam tâm, thầm nghĩ làm sao có thể để tên trẻ ranh này lấy gậy đi, hai tay gã nắm chắc gậy gỗ, ra sức kéo về phía sau. Tề Ninh thấy gã dùng lực đủ rồi, đột ngột buông tay, tên gia đinh đó không đề phòng, từ từ lui về phía sau mấy bước, nện mông xuống mặt đất.
Những gia đinh khác suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tên gia đinh đó lập tức tức giận quát:
-Tên họ Tề, ngươi… ngươi khinh người quá đáng, hôm nay dù nói gì cũng không thể cho ngươi đi.
Gã bò người dậy, hét một tiếng lớn, liền muốn xông lên.
-Dừng tay!
Chợt nghe một thanh âm cực kỳ lạnh lùng truyền đến, mọi người nhìn qua, chỉ nhìn thấy một hán tử vai u thịt bắp bước tới, chính là Đoạn Thương Hải.
Đoạn Thượng Hải lúc này đang đứng ở chỗ cổng hình vòm đi vào bệnh viện, lạnh lùng nhìn sang bên này. Tây Môn Chiến Anh đứng ở phía ngoài sân, nhìn lướt qua, cười lạnh một tiếng, cũng không đi vào trong sân.
-Các ngươi muốn làm gì?
Đoạn Thương Hải từng bước uy phong, tiến vào trong sân, nhìn thấy năm sau tên gia đinh đang vây lấy Tề Ninh, lại có người cầm gậy gộc trên tay, sắc mặt liền trở nên khó coi:
-Thật to gan, các ngươi biết người này là ai?
-Cho dù hắn là ai, bây giờ cũng không thể đi.
Tên gia đinh bị ngã lộn nhào căm tức nói.
Chính lúc này lại nhìn thấy Điền phu nhân phong tình vạn chủng đã từ hành lang bước tới, mặt trái xoan, mắt một mí, giữa vẻ đẹp kiều diễm lộ ra một nét đẹp lay động lòng người, bên tai đeo một đôi khuyên bạc Hồ Điệp, bên trên búi tóc cao cài nghiêng một cây trâm bạc, giữ máy tóc đen láy, xinh đẹp mà không mất đi vẻ trang trọng.
Tề Ninh cũng từng gặp vài cô gái để kiểu tóc búi, hắn biết kiểu tóc này thực ra có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt đối với khí chất và tướng mạo của nữ nhân, một khi tướng mạo và khí chất bình bình thì sẽ hoàn toàn không phù hợp, nhưng Tề Ninh hiện tại có thể khẳng định, nếu như trên đời này chỉ có một người phù hợp để tóc búi thì chính là Điền phu nhân.
Điền phu nhân hiển nhiên hiểu rõ ưu thế vẹn mười của mình, kiểu tóc búi cao hoàn toàn phù hợp với gương mặt trong như ánh trăng rằm của nàng, khiến nàng càng toát ra vẻ thành thục và trang nhã sang trọng mà một phu nhân xinh đẹp cần có, nhưng kiểu gương mặt trái xoan xinh đẹp cùng đôi mắt long lanh lại khiến giữa vẻ thành thục và sang trọng lộ ra một chút kiều mỵ và giảo hoạt.
Lúc phu nhân xinh đẹp đi tới, lắc lư vòng eo, vô cùng phong tình. -Phu nhân…!
Nhìn thấy Điền phu nhân đến, bọn gia đinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Điền phu nhân tiến lên, hai tay đan vào nhau, dò xét Tề Ninh một hồi, cười như không cười nói:
-Thế nào, ngươi định đi?
Tề Ninh cười nói:
-Hẳn là phu nhân hẳn sẽ không giữ lại ta ăn cơm tối chứ?
-Chuyện còn chưa bàn xong, làm sao có thể rời đi?
Nụ cười của Điền phu nhân đã không thân thiết như lúc trước, nói:
-Ngươi chiếm lôi đài, bây giờ không nói cho rõ ràng, cứ như vậy mà đi, vậy sự vất vả của Điền gia ta trước đây chẳng phải đều uổng phí?
-Vất vả?
Điền phu nhân nói:
-Điền gia chúng ta đầu tiên là bỏ ra một hai tháng công sức chuẩn bị lôi đài, sau đó là dựng lôi đài, anh nên biết, dựng lôi đài trên phố, cần phải trả tiền phí sân bãi đó.
-Ý phu nhân là?
Tề Ninh nhìn bộ dáng nghiêm trang của Điền phu nhân, trong lòng có chút buồn cười, nữ phu nhân xinh đẹp này hình như bắt đầu tính toán nợ nần.
-Còn có, ba ngày Điền gia chúng ta phái mười mấy người trông coi lôi đài, tiền ăn uống và tiền công của bọn họ là do Điền gia trả.
Điền phu nhân lời nói nhẹ nhàng nhưng tốc độ cũng rất nhanh:
-Ăn uống rồi trả tiền công vốn là phải làm việc cho Điền gia, nhưng mấy ngày này đều bỏ phí ở lôi đài, ngươi nói xem những khoản tiền này là do ai gánh vác.
Tề Ninh đưa tay lên sờ sờ mũi, hỏi:
-Phu nhân muốn tính nợ sao?
-Đương nhiên là phải tính nợ. Điền phu nhân nói chắc như đinh đóng cột:
-Điền gia chúng ta làm ăn buôn bán, việc buôn bán để ý tới chính là tiền, lấy chữ tín làm gốc, nếu làm trái với lời hứa, xưa nay đều bồi thường gấp bội.
Tề Ninh cười nói:
-Ý phu nhân là nếu ta không đồng ý làm con rể của Điền gia các người thì phải bồi thường gấp bội tổn thất của Điền gia?
-Đúng vậy, chính là ý này.
Điền phu nhân hơi ngẩng cổ, chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra, xinh đẹp tuyệt trần kèm theo chút ngạo nghễ.
Đoạn Thương Hải khẽ giật mình, nhìn Điền phu nhân, trong lòng nghĩ lẽ nào Hầu gia nói trúng, chiến thắng lôi đài là có thể lấy Điền phu nhân này? Tuy Điền phu nhân này đã trên dưới ba mươi nhưng tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, phong tình vạn chủng, có thể cưới được nàng chỉ sợ chính là chuyện mà rất nhiều đàn ông mong ước.
-Tề Ninh thở dài:
-Vậy cần bồi thường bao nhiêu tiền vậy?
-Nếu ngươi đã không đồng ý hôn sự, cũng giống như vi phạm ước định của lôi đài, một trăm lạng bạc mà trước kia các ngươi lấy được, trước tiên phải trả đã.
Điền phu nhân tính toán nói:
-Chúng ta bỏ ra hai tháng thời gian chuẩn bị việc này, hao tổn tinh thần và công sức, ngươi cũng phải bồi thường một số tiền, chi phí bài trí võ đài, cộng thêm tiền công mười mấy người bọn họ, đợi một chút, ta suy nghĩ thêm, ừ, còn có, lúc nãy các ngươi uống trà cũng cần tiêu tiền, còn có còn có, vốn dĩ trong lòng ta vui mừng, nhưng vì ngươi vi phạm ước định, mấy ngày tiếp theo ta nhất định ăn không ngon ngủ không yên, điều đó sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe… cho nên cũng phải bồi thường.
Tề Ninh há to miệng không nói nên lời.
-Nếu không bỏ ra một nghìn lạng bạc việc này không thể xong được.
Ánh mắt nàng long lanh như nước nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, nửa cười nửa không nói:
-Hoặc là ngươi bồi thường Điền gia chúng ta một nghìn lạng bạc, nhớ kỹ, là hiện bạc, bây giờ đưa luôn, hoặc là… hoặc là đồng ý chuyện hôn sự của Điền gia chúng ta, ta cũng không ép ngươi, ngươi tự mình lựa chọn.
Tề Ninh luôn cảm giác mình giống như bị mắc bẫy của tập đoàn lừa gạt vậy, đừng nói một nghìn lạng bạc, trên người mình hiện tại ngay cả năm trăm lượng cũng chẳng có, trong ngực cũng chỉ còn hơn mười mấy lạng bạc lẻ, chênh lệch quá lớn so với số lượng của Điền phu nhân nói, huống hồ hắn cũng không thể đưa ngay ra đây một nghìn lượng bạc.
Hắn đằng hắng một cái, lắc đầu nói:
-Phu nhân, một nghìn lượng bạc, ta… không có!
Điền phu nhân cười nhẹ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp chuyển động, nói:
-Vậy thì ngươi không thể trách ta nữa.
Đoạn Thương Hải không nhịn được hỏi:
-Điền phu nhân, có phải chỉ cần làm rể nhà phu nhân là chuyện này sẽ chấm dứt?
-Ngươi là ai?
Điền phu nhân liếc Đoàn Thương Hải một cái, nghi hoặc hỏi.
-Kẻ hèn này là Đoạn Thương Hải.
Đoạn Thương Hải sửa sang lại xiêm y, chắp tay nhã nhặn nói:
-Vị này chính là công tử … nhà ta -Điền phu nhân “Ồ” một tiếng, mới nói:
-Ta cũng không phải là kẻ tham tiền, cũng không thực tâm muốn một nghìn lượng bạc của các ngươi, chỉ cần đồng ý hôn sự này, chính là người một nhà, tất nhiên không cần bồi thường.
Đoạn Thương Hải cười nói:
-Phu nhân, thực ra chuyện này cũng dễ giải quyết. Không phải là làm con rể sao? Công tử nhà ta… tuổi còn trẻ, không thích hợp lắm, không biết phu nhân có thể suy xét hay không, để người khác thay cho công tử nhà ta.
Y tới gần sát Tề Ninh, thấp giọng nói:
-Đừng lo lắng, tất cả đã có ta, để ta xử lý!
-Người khác thay thế?
Điền phu nhân cau mày nói:
-Là ý gì?
Đoạn Thương Hải cười nói:
-Điền phu nhân, Đoạn mỗ năm nay bốn mươi tuổi đầu, chưa cưới vợ, người cũng coi như chính phái, rất có trách nhiệm, không biết phu nhân cảm thấy ta thế nào?
Y dò xét hai mắt của Điền phu nhân, miễn cưỡng tỏ ra là người nhã nhặn:
-Kỳ thực tuổi tác của phu nhân và công tử nhà ta vẫn có chút chênh lệch, không phải là phù hợp lắm.
Tề Ninh nghiêng đầu, cố gắng nhịn cười, xem ra tên chó má Đoạn Thương Hải này cũng đã ngắm trúng Điền phu nhân rồi, nhưng điều đó cũng khó trách, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này, trong trăm có một, là đàn ông thì ai cũng sẽ động lòng.
Điền phu nhân khẽ giật mình, lập tức hiểu ý, khuôn mặt lập tức nóng lên, dậm chân nói:
-Đâu ra cái kiểu xằng bậy, ăn nói linh tinh cái gì, các ngươi… người đâu, đánh hắn ra ngoài.
-Phu nhân, đây là ý gì?
Nhìn thấy mấy tên đinh gia cầm gậy muốn tiến lên, Đoạn Thương Hải vội la lên:
-Các ngươi muốn làm gì? Có chuyện gì từ từ nói, chúng ta không nên làm tổn thương hòa khí, có phải phu nhân còn có điều kiện gì không?
Điền quản gia lúc này cũng đã xuất hiện bên cạnh Điền phu nhân, nói:
-Phu nhân Điền gia chúng ta muốn kén rể, không phải… cái đó, là muốn kén hôn phu cho tiểu thư nhà chúng ta.
Đoạn Thương Hải sững sờ, lúc này mới hiểu ra, vô cùng xấu hổ, mặt có chút nóng lên, cười khan nói:
-Thì ra… thì ra là như vậy. Phu nhân, đó cũng không phải chuyện gì xấu, chúng ta… chúng ta ngồi xuống từ từ bàn bạc, làm gì mà một câu không hợp là động thủ.
-Đuổi hắn ra ngoài, đuổi hắn ra ngoài.
Điền phu nhân bị Tề Ninh và Đoạn Thương Hải hiểu lầm, rất xấu hổ.
Phân phó của Điền phu nhân ở Điền gia chính là thánh chỉ, đám đinh gia ngay ngắn bao vây. Tây Môn Chiến Anh lúc này đứng ở phía cửa vòm hình nguyệt, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không nhúng tay vào.
Đoạn Thương Hải bảo vệ phía trước Tề Ninh, nhìn thấy gia đinh đều xông tới, trong lòng biết phải động thủ, chỉ sợ đối với hai bên đều không tốt, hét lớn một tiếng nói:
-Ai dám động thủ? Các ngươi… các ngươi biết chúng ta là ai không?
Điền phu nhân cười lạnh, nói:; -Nói năng lỗ mãng, ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi cút ra ngoài mau.
-Phu nhân, xem ra bà thực sự không biết chúng ta là ai.
Đoạn Thương Hải biết nếu không nói rõ thân phận, hiểm lầm càng lớn, chỉ vào Tề Ninh bên cạnh nói:
-Đây là Cẩm Y Hầu gia, các ngươi dám vô lễ với Hầu gia?
Bốn đại hầu tước Đại Sở, trong đó danh vọng của Cẩm Y Hầu trong dân gian hưng thịnh nhất, già trẻ gái trai đều biết Cẩm Y Hầu chính là danh tiếng nổi tiếng của đế quốc. Đoạn Thương Hải vừa nói ra, đám đinh gia đều sững sờ, Điền phu nhân xinh đẹp thoáng giật mình, nhất thời ngây người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo