Tề Ninh nhìn hai người trên đài, công bằng mà nói, đánh nhau cũng khá có đường có lối, mỗi quyền mỗi cước đều coi như đã được luyện tập chút ít. Đại hán da đen ra tay khá nặng, nhưng thân pháp lại không được linh hoạt như đối thủ.
Lúc này, rõ ràng đại hán da đen đang chiếm thượng phong, đối thủ chỉ có thể dựa vào thân pháp linh hoạt mà né tránh. Bên dưới mọi người cực kỳ náo nhiệt, có người ủng hộ đại hán da đen, có người ủng hộ người có vẻ văn nhã hơn.
- Chiến Anh, cô nói xem, hai người này ai có thể thắng?
Liếc sang Tây Môn Chiến Anh bên cạnh, Tề Ninh cười tủm tỉm hỏi. Nàng nhăn nhó, hơi hất đầu lên. Hắn lại lẩm bẩm:
- Còn tưởng rằng võ công của cô rất tốt, thì ra chỉ có nhìn xem hai người kia ai có bản lãnh cao hơn cũng không ra. Thật là khiến cho người ta thất vọng.
Nàng cắn chặt răng ngà, siết chặt tay phấn.
Đoạn Thương Hải cười hắc hắc:
- Gã da đen có vẻ vững vàng hơn nhiều. Người kia không phải đối thủ. Tối đa trong vòng mười chiêu, gã da đen sẽ thắng.
Tề Ninh biết năm đó Đoạn Thương Hải là dũng sĩ Hắc Lân Doanh, kinh nghiệm thực chiến phong phú, được tôi luyện qua từng đao từng thương trong chiến trường ra. Tuy hai người trên đài có hơi ra vẻ, nhưng gã đã nói kẻ da đen sẽ thắng, hẳn là không sai.
Quả nhiên, gã da đen liên tục đánh ra mấy quyền đều bị đối thủ tránh. Lúc này đối thủ đã đầm đìa mồ hôi, ai cũng thấy được. Gã da đen ra quyền hung ác hơn, có vẻ cũng giận, chỉ cần trúng một quyền, tám chín phần đối thủ của gã không bị trọng thương không được.
- Võ công gã da đen này thật sự không tệ.
Bên cạnh có người nghe được suy đoán của Đoạn Thương Hải, lập tức lên tiếng:
- Liên tục đánh ba ngày, ngày đầu không có gì hay ho, sáng hôm qua bắt đầu đáng xem rồi, đánh ác hơn một chút. Có một người liên tục đánh thắng ba bốn người, tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng bỗng nhiên chiều qua gã da đen này xuất hiện, từ qua tới giờ đánh đến kẻ này là người thứ tám rồi.
- Đúng vậy, gã da đen này thật sự lợi hại. Bảy người trước đều bị gã đánh cho thua tâm phục khẩu phục, còn có hai người bị đánh không dậy nổi, được khiêng đi.
Lại một người nữa xen vào, có vẻ như muốn thể hiện mình hiểu rất rõ:
- Nếu người này cũng bị đánh ngã nữa đoán chừng không ai dám lên nữa rồi.
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng rống lớn, Tề Ninh nhìn lên, gã da đen đã bắt được hông đối thủ, dùng lực mãnh liệt, gã giơ cánh tay bốc đối thủ lên cao quá đỉnh đầu, khiến cho xung quanh ồ lên.
Gã da đen rít lên một tiếng, ném mạnh xuống, đối thủ bị đập mạnh xuống đất. Tề Ninh đứng trước thậm chi còn nghe được tiếng xương gãy răng rắc.
Người nọ bị đập xuống, giãy dụa hai cái, miệng phun máu tươi, nằm trên lôi đài kêu rên thống khổ. Một trong ba lão đầu quan sát đứng dậy, vẫy vẫy tay, mấy gia đinh áo xanh mũ quả dưa từ bên cạnh chạy lên đài đưa người xuống.
Để cho tiện đánh nhau, gã da đen chỉ mặc một bộ đồ rất mỏng, đánh bại đối thủ, gã hưng phấn hét lớn một tiếng, xé luôn cả áo mỏng xuống, lộ ra một cơ thể rắn chắc ngăm đen, vỗ vỗ ngực mình, lớn tiếng hỏi:
- Còn có ai?
Cả đám người yên lặng.
Tuy một trăm lượng bạc ròng cùng với lễ vật thần bí kia thực sự hấp dẫn không itsn gười, nhưng cái giá lên đài cũng không hề nhẹ.
Theo quy củ lôi đài, đã lên đánh lôi đài, chỉ cần không gây chết người, cho dù đánh thành trọng thương thì tất cả chi phí chẩn trị đều phải tự chịu.
Ngày đầu chỉ có một vài lưu manh vô lại đánh nhau, có bị thương cũng chỉ là chút ít ngoài da thịt, không đáng lo. Nhưng từ chiều qua, đã có bốn năm người lên lôi đài bị đánh thành trọng thương, có rất nhiều người bị gãy xương, càng có nhiều người bị đánh thành nội thương hơn. Một khi bị thương nặng như vậy, đừng nói đến tiền chẩn trị đắt đỏ, muốn khôi phục cũng phải mất tầm năm ba tháng.
Gã da đen này như một cái tháp đen, bắp thịt toàn thân nổi như bóng thép, mặt mũi dữ tợn, hung ác, khí thế dọa cho rất nhiều người lạnh tâm.
- Còn có ai?
Gã lại quát to một tiếng, nắm hai đấm:
- Có ai thì lên cho lão tử!
Gần nửa ngày sau vẫn không có ai trả lời. Tuy Tề Ninh cảm thấy gã quá hung hăng, nhưng đương nhiên sẽ không có chuyện hắn leo lên lôi đài này.
Lão đầu áo xanh mũ quả dưa ngồi giữa đứng dậy, ho khan hai tiếng, bước lên lôi đài chắp tay nói:
- Chư vị, vị tráng sĩ này đã thắng liên tiếp tám rận, thật sự là dũng mãnh tuyệt luân. Nhưng không biết ở đây có vị anh hùng nào muốn lên thử thân thủ một lần?
Bên dưới có người nói lên:
- Điền quản gia, tới bây giờ sẽ không có ai lên đâu. Vị tráng sĩ này có một không hai trong quần hùng, trận lôi đài này anh ta thắng rồi.
Không ít người cũng ồn ào.
Tề Ninh thầm nghĩ, tên này da mặt dày thật, thế nào là có một không hai trong quần hùng? Kinh thành tàng long ngọa hổ, cao thủ nhiều như mây, anh hùng hào kiệt thật sự sẽ không vì một tăm lượng bạc mà leo lên lôi đài này.
Không cần nói đâu xa, ngay Đoạn Thương Hải bên cạnh mình đây, nếu thật sự lên đài, không tới mười chiêu, nhất định sẽ có thể đánh cho gã da đen răng rơi đầy đất.
Điền quản gia nhìn lướt qua đám người dưới lôi đài, ho khan hai tiếng mới nói:
- Vậy chờ một lát, giờ là giờ thân.
Theo như quy định thi đấu lôi đài lần này, qua giờ thân còn có thể đứng trên lôi đài sẽ thắng cuộc, có thể nhận một trăm lượng bạc ròng, còn có thể đi gặp phu nhân, nhận lễ vật thần bí mà phu nhân nhà ta đã chuẩn bị!
- Điền quản gia, ngươi đừng nói nhiều, rốt cuộc là lễ vật thật bí gì?
Nhịn suốt ba ngày rồi đó.
Dưới đài có người hét lớn:
- Nghe người ta nói lễ vật thần bí là muốn chiêu cô gia, là thật hay giả vậy?
- Điền quản gia, là ai chiêu cô gia vậy? Có phải Điền phu nhân không? Nếu thật là Điền phu nhân, ta sẽ lên lôi đài thử may mắn một lần, thua tự nhận đáng đời lắm, thắng không chừng lấy được Điền phu nhân.
Dưới đài cười vang.
Điền quản gia giận tái mặt:
- Không thể nói bậy!
Đoạn lão nhìn khắp bên dưới một lượt, nhưng sau đó xoay người nhìn sang gã da đen kia, hơi cau mày.
- Ha ha, ta thắng rồi, ngươi đưa ta đi gặp phu nhân nhà ngươi đi.
Nếu phu nhân nhà ngươi thực sự muốn vời ta làm nam nhan, một trăm lượng bạc kia ta cũng không cần.
Điền quản gia miễn cưỡng gượng cười:
- Tráng sĩ chớ nóng. Lễ vật thần bí là gì, phải gặp phu nhân mới biết được, chớ tin mấy kẻ nói bậy đó.
Lão lại nhìn thoáng qua bên dưới:
- Thật sự không có anh hùng nào dám lên nữa?
Tề Ninh biết đại cục đã định, trên đài cũng như dưới đài, không có ai đi lên nữa, kế tiếp chẳng có gì hay ho mà xem, đang chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên cảm thấy hông bị siết chặt. Hắn quay sang, thấy Tây Môn Chiến Anh đang nhìn mình một cách cổ quái.
Cảm thấy không ổn, hắn hỏi:
- Cô muốn làm gì?
đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ Qua Cô ột con tin hèn mọn. ành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới thành ợng Kinh - là để bao - vây. ền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con tin, hắ rở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành vạn cốt khô - m n Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng công thành, đổi lấy bao u núi cốt khô? Bởi, con đường duy nhất để chấm dứt bạo lực tanh, chính là dùng bạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm , để dập tắt. Tàn nhẫn! Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo