Tề Ninh lập tức phục hồi lại tinh thần, ở thời đại này, căn bản vốn không tồn tại khái niệm tranh vẽ phái trừu tượng.

Chỉ là hắn nhìn thấy bức họa này của Thần Hầu mờ ảo không rõ, nhưng đường nét lại trôi chảy, dường như rất có hàm ý, không kìm được mà nghĩ tới tranh trừu tượng. Trên thực tế thì hắn cũng chỉ hiểu qua loa về tranh trừu tượng mà thôi.

-Ồ?

Tề Ninh thấy Thần Hầu nhìn mình, chỉ có thể kiên trì nói tiếp:

-Đó là một họa phái, Thần Hầu chưa từng nghe qua sao?

Hắn đương nhiên biết rõ không có chuyện Thần Hầu đã từng nghe thấy cái gọi là “phái trừu tượng” chưa, nhưng hiện giờ hắn chỉ còn cách nói như vậy.

Đương nhiên là Thần Hầu rất có hứng thú, đáp:

-Các họa phái, lão phu cũng có biết chút ít. Theo như lão phu biết, thì hiện giờ chủ yếu chia làm Bắc phái và Nam phái. Bắc phái dùng non nước làm chủ, Nam phái thì am hiểu vẽ vật sống, ví dụ như chim muông, con người.

Trong đó phân thành không dưới mười mấy phái, ví dụ như trong Bắc phái thì có Doanh Khâu phái và Quan phái, đều là hai phái lớn tiếng tăm lừng lẫy.

Nói tới trường phái hội họa, Thần Hầu thao thao bất tuyệt:

-Trời này vắng lặng, khói rừng thanh khoáng, nét bút sắc sảo, màu mực tinh thâm, chế ra Doanh Khâu. Sỏi đá tụ lại, cây cỏ um tùm, người vật thong dong, làn gió Quan Thị.

Tề Ninh thầm nghĩ mình vẫn nên nhanh chóng thoát khỏi chủ đề này thôi, Thần Hầu được xưng là “Họa tuyệt” (Vẽ tuyệt đẹp), mình đứng trước mặt lão nói về hội họa thì đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh bước vào, trong phòng không có bàn trà, chỉ có thể để tạm dưới đất, thần hầu cũng không để ý, mà có ý thỉnh giáo Tề Ninh:

-Tiểu Hầu gia, phái trừu tượng trong lời ngươi, thật sự lão phu chưa từng nghe nói, chẳng hay là thuộc Bắc phái hay Nam phái?

-Phái trừu tượng?

Tây Môn Chiến Anh không kiềm được mà cất lời:

-Cha, đến cả người cũng chưa từng nghe qua phái họa này, thì hoặc là không tên không tuổi, khó mà được đánh giá cao, hoặc là do người nào đó ăn nói lung tung, căn bản không hề tồn tại.

Tề Ninh vốn không muốn nói tiếp về chủ đề này, nhưng nghe thấy lời nói giống như khiêu khích của Tây Môn Chiến Anh thì có chút không thoải mái. Hắn vẫn cười đáp:

-Anh cô nương nói thật đúng, có lẽ là vì không tên không tuổi, cho nên Anh cô nương mới chưa từng nghe qua.

Rồi hắn hỏi:

-Anh cô nương, xin thỉnh giáo một chút, phải chăng cô cũng rất am hiểu hội họa?

Tây Môn Chiến Anh sửng sốt, quay mặt đi, không nói câu nào.

Trong lòng Tề Ninh hiểu rõ vài phần, cười nói:

-Anh cô nương, tuổi cô còn nhỏ, nếu như hiểu biết không sâu về các phái họa, thì cũng không thể dễ dàng kết luận người khác ăn nói lung tung được đúng không?

Thực ra phái trừu tượng quả thật có tồn tại.

Thần Hầu hỏi:

-Tiểu Hầu gia, phái trừu tượng này là gì?

Trong lòng Tề Ninh biết nếu thật sự phải giải thích thì vô cùng phức tạp, hơn nữa kiến thức của hắn về trường phái trừu tượng chỉ là nửa vời, do dự một lát, hắn mới chỉ và mấy bức họa của Thần Hầu nói:

-Mời Thần Hầu xem, mấy bức họa này của ngài, đương nhiên là tác phẩm xuất sắc hàng đầu, liếc mắt một cái là nhận ra hình hài, cũng có thể từ hình dáng bức họa mà cảm nhận được nghệ thuật trong đó.

Thần Hầu khẽ gật đầu.

-Những bức họa này, lấy từ tự nhiên, hay nói thẳng ra, thì những bức họa của Thần Hầu là tranh thủy mặc, là những bức họa thủy mặc rất thành công. Nhưng suy cho cùng, thì cũng là phỏng theo vật tự nhiên mà vẽ trên giấy.

Tề Ninh nghiêm túc nói:

-Núi non sông ngòi, người vật chim thú, đều tồn tại trong tự nhiên, cho nên ta mới nói những bức họa này được lấy từ tự nhiên, chỉ là Thần Hầu…

Tây Môn Chiến Anh không kìm được mà ngắt lời:

-Ngươi có hiểu cái gì là vẽ tranh không hả? Không lấy từ tự nhiên thì còn có thể vẽ cái gì chứ?

-Đừng vội xen vào!

Thần Hầu nhíu mày, liếc Tây Môn Chiến Anh một cái, rồi mới hỏi:

-Tiểu Hầu gia, phái trừu tượng mà ngươi nói, hai chữ “trừu trượng” được giải thích như thế nào?

-Đồ vật bốn phía mà Hầu gia nhìn thấy, cho dù là người hay là vật, đây là một trang giấy, đây là một cây bút, đều có một hình tượng cụ thể.

Tề Ninh nói tới đây, thì thấy Thần Hầu tỏ ra vô cùng hứng thú, nên chỉ có thể kiên trì giải thích tiếp:

-Cái gọi là trừu tượng, về tương đối mà nói, không có ảnh hưởng cụ thể, mà tồn tại hư ảo bên trong tư duy.

Thần Hầu ngẩn ra, đương nhiên là lão vô cùng kinh ngạc với khái niệm đặc biệt này, trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

-Tiểu Hầu gia, phái trừu tượng mà ngươi nói, phải chăng là chỉ việc không hề lấy vật tự nhiên cụ thể làm gốc?

Tề Ninh thầm nghĩ gừng càng già càng cay, Thần Hầu dường như đã hiểu ra gì đó rồi. Hắn gật đầu đáp:

-Có thể nói như vậy. Phái trừu tượng, chính là phá vỡ hình ảnh cụ thể để vẽ tranh, xuất phát của nó là dùng trực giác và sức tưởng tượng để sáng tác, bài xích tất cả những vật mang tính tượng trưng vốn có, hay bút pháp thể hiện có tính hành văn, tính chứng minh.

Mà chỉ dùng tạo hình, thậm chí thêm vào một chút sắc thái, tạo nên một loại hình tượng mới, so với phái ấn tượng thiên về sắc thái hơn, thì phái trừu tượng lại chú trọng kết hợp tạo hình và sắc thái hơn.

-Phái ấn tượng?

Thần Hầu ngạc nhiên hỏi:

-Lại là cái gì nữa vậy?

Tề Ninh ngẩn ra, hắn mải thao thao bất tuyệt, không để ý nên lỡ lời phun cả trường phái ấn tượng ra rồi, bèn vội vàng đáp:

-Đó… đó là một phái họa khác.  Hắn không muốn kéo chủ đề đi quá xa, nên chỉ bức họa trong tay, nói:
 

-Thần Hầu, vừa rồi ta nói, bức này có mang chút ý của phái trừu tượng, nghĩa là tạo hình của bức họa này tựa như ngựa thần lướt gió tung mây, không hề có hình tượng cụ thể, tuy nhiên trong đó vẫn thể hiện ra hàm ý khiến người ta cảm động.

Thần Hầu mở miệng, lại không nói ra lời, mà hơi ngước đầu, như đang suy ngẫm điều gì đó.

Thật ra Tề Ninh chỉ giải thích vô cùng đơn giản về trường phái trừu tượng. Thật ra hắn cũng biết trường phái trừu tượng không phải là một trường phái hội họa, mà là tên gọi chung của một loại cách vẽ, trong đó còn bao gồm trừu tượng hình học và trừu tượng trữ tình, hắn chỉ biết qua qua, thật sự muốn giải thích cặn kẽ, nhưng mà hắn không làm được!

Nhưng trước đó Thần Hầu lại chưa bao giờ tiếp thu những cách thức tư duy như vậy.  Cái này giống như một cách thức tư duy theo quán tính, lão đã lên đến đỉnh, nhưng mà chưa thể nhảy ra khỏi cái vòng này.
 

Thật ra trường phái trừu tượng chưa hẳn đã cao siêu hơn trường phái thủy mặc, nhưng Tề Ninh lại mở ra cho Tần Hầu một lối tư duy trước nay chưa từng có, mang đến cho Thần Hầu những rung động mà chính Tề Ninh cũng không nghĩ tới.

Tây Môn Chiến Anh thì cứ như là đang nghe sách trời vậy, chẳng hiểu Tề Ninh nói gì hết!

Một lát sau, Thần Hầu vươn tay cầm lấy bức họa trong tay Tề Ninh, chầm chậm nói:

-Bức họa này là lão phu tiện tay vẽ ra, lúc đó không nghĩ tới gì hết, chỉ đơn giản là muốn giải tỏa cảm xúc trong lòng. Lúc ấy, đến ngay cả lão phu cũng không biết mình muốn vẽ cái gì, sau đó tiện tay vứt sang một bên.

-Đây chính là nghệ thuật!

Tề Ninh vội nói:

-Thần Hầu không để ý đến hình tượng tự nhiên, mà mang nỗi lòng lúc đó của mình thể hiện trên giấy, ta không dám nói đây chính là trường phái trừu tượng, nhưng quả thật là có một chút ý đó.

Thần Hầu khẽ gật đầu, dường như đã hiểu ra gì đó, nói:

-Thì ra như vậy.

Rồi lão thở dài:

-Cũng giống như luyện võ vậy, chưa đạt tới cảnh giới đỉnh phong, vẫn cứ cố chấp với chiêu thức.

Nhưng sau khi đột phá khỏi chiêu thức, tiến vào cảnh giới võ cảnh, đó chính là một cảnh giới khác.

Rồi cúi người xuống, cẩn thận trải bức họa lên trên bàn vẽ, tỉ mỉ nhìn một hồi, mới ngẩng đầu lên, nói:

-Tiểu Hầu gia, không biết ngươi biết được phái họa này từ đâu?

Chín tuổi ta bắt đầu luyện vẽ tranh, tới bây giờ đã được gần bốn mươi năm, tiếp xúc với không ít phái họa, nhưng chưa có ai nghĩ đến cách vẽ tranh như Tiểu Hầu gia cả.

Tề Ninh đã sớm nghĩ xong câu trả lời thuyết phục, hắn đáp:

-Nó nằm trong một cuốn sách mà ta đã xem nhiều năm trước, trong đó có nhắc tới một chút, chỉ là tư chất của ta nông cạn, không có thiên phú vẽ tranh, vì vậy không quan tâm đến nó.

-Liệu Hầu gia có nhớ rõ đó là cuốn sách nào không?

Thần Hầu mở lớn hai mắt, vội vàng hỏi:

-Phải chăng là một cuốn sách cổ hiếm có? Rất nhiều đồ tốt của tổ tiên đều đã thất lạc, nên người đời sau cũng không biết.

Tề Ninh giả vờ đang nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp:

-Hình như là một cuốn sách cũ, lúc đó ta tiện tay mở ra xem qua một lượt rồi vất qua một bên, về sau cũng không tìm thấy nữa, ngay cả tên sách ta cũng quên mất rồi.

Thần Hầu trở nên chán nản, thở dài nói:

-Đáng tiếc, đáng tiếc. Chỉ e đó là đồ tốt đáng giá ngàn vàng.

-Thần Hầu, nếu như ngài thật sự muốn đọc nó, thì đợi ta trở về, lục lại tủ đồ xem sao, cũng không dám đảm bảo có thể tìm thấy.

Tề Ninh nhìn thấy Thần Hầu đầy vẻ thất vọng, nên mở miệng an ủi một chút, nhưng trong lòng lại nghĩ, trừ phi lão tử có thể xuyên về thời hiện đại để tìm sách giới thiệu về trường phái hội họa trừu tượng rồi lại xuyên về đây, nếu không thì cuốn sách này tuyệt đối không có khả năng tồn tại trên thế gian này!

Thần Hầu bước lên trước, tỏ ra vô cùng kích động, bắt lấy cánh tay Tề Ninh, nói:

-Tiểu Hầu gia, gắng sức giúp ta tìm một chút, nếu có thể tìm thấy, cho dù có phải trả cái giá cao đến mấy, lão phu cũng sẽ không tiếc!

Tề Ninh không kiềm được mà liếc Tây Môn Chiến Anh một cái, Tây Môn Chiến Anh bị dọa sợ, vội vàng lùi về sau một bước.

-Thần Hầu đừng gấp gáp, ta sẽ cố gắng hết sức.

Tề Ninh chỉ có thể nói như vậy, phản ứng của Thần Hầu như vậy, quả thực lão là người vô cùng say mê hội họa, cũng khó trách mà có thể trở thành “Họa tuyệt” trong tứ tuyệt sĩ.

Hắn vốn tưởng rằng một vị cao thủ có khả năng vẽ tuyệt vời như vậy thì sẽ không vì mấy câu nói của hắn mà thay đổi. Hiện giờ xem ra, vẫn là do hắn đánh giá thấp ảnh hưởng của trường phái trừu tượng rồi. Thật ra hắn không cảm nhận được khi một người nào đó đạt được trình độ rất cao trên một phương diện nào đó, rồi trong lúc khó mà đột phá lên đến đỉnh cao hơn thì lại chợt nghe thấy một cách thức tư duy khác, sự rung động và kích động trong lòng thật sự là khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.

-Đúng rồi, tiểu Hầu gia, họa phái ấn tượng mà ngươi nói, nghĩa là sao vậy?

Lúc này Thần Hầu bày ra tư thế vô cùng khiêm tốn mà thỉnh giáo, Tây Môn Chiến Anh thấy vậy, vô cùng kinh ngạc!

Với địa vị và thân phận của Tây Môn Vô Ngân thì cho dù là trong giang hồ hay tại triều đình đều vô cùng tôn quý. Cho dù là ai, khi nhìn thấy vị đại lão này, cũng phải lễ kính ba phần, chứ đừng nói đến người của phủ Thần Hầu!

Trong phủ Thần Hầu cao thủ nhiều như mây, nhưng ai ai cũng rất tôn kính Tây Môn Thần Hầu, ngay cả Tây Môn Chiến Anh là con gái thân sinh cũng hết sức kính sợ Thần Hầu.

Tuy rằng ngày thường Thần Hầu coi như khá hiền hòa, nhưng mà là không giận tự uy, hơn nữa vui buồn không thể hiện ra mặt, lên được tới vị trí đứng đầu phủ Thần Hầu, tung hoành trong giang hồ và tại triều đình, tựa như cá gặp nước, bản lĩnh của lão không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.

Nhưng Tề Ninh chỉ dùng vài câu nói nhăng nói cuội mà cho tới giờ Tây Môn Chiến Anh vẫn không hiểu là gì, lại khiến Thần Hầu tỏ vẻ kích động đến vậy. Điều này quả thật vượt qua dự liệu của Tây Môn Chiến Anh.

Tuy rằng hiểu lầm đêm đó đã được hóa giải, nhưng thực ra Tây Môn Chiến Anh chẳng có chút thiện cảm nào đối với loại thiếu gia phong hoa tuyết nguyệt, ăn chơi đàng điếm như hắn. Trong lòng nàng, loại người này chỉ biết tìm hoa hỏi liễu, đều là một đám sâu mọt vô học!

Tuy rằng đêm đó đã chứng minh rằng Tề Ninh không thể là hung thủ hút máu, hơn nữa chỉ là trùng hợp đi qua. Nhưng Tây Môn Chiến Anh cũng biết, đêm hôm đó vừa khéo là đêm tuyển chọn hoa khôi trên sông Tần Hoài. Một công tử quý tộc trẻ tuổi, đêm hôm khuya khoắt còn lang thang trên đường, dùng đầu nghĩ cũng biết tuyệt đối chẳng phải là chuyện đứng đắn gì cho cam.

Trong suy nghĩ chủ quan của nàng, đã sớm kết luật Tề Ninh là thứ thiếu gia bất tài, vô học, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, ăn chơi đàng điếm. Cho nên nàng không vừa mắt hắn từ tận trong xương! Hôm nay, Tề Ninh và Thần Hầu uống rượu, nàng còn bị ép phải ở cạnh hầu hạ cái tên công tử quần là áo lượt này, càng khiến trong lòng Tây Môn Chiến Anh nổi lên bão táp phong ba, nghẹn đến mức không thể bùng nổ.

Hơn nữa Tề Ninh mấy lần khiêu khích, càng khiến Tây Môn Chiến Anh thêm phản cảm.

Nhưng một hồi lý luận đối đáp vừa rồi, cũng khiến ấn tượng của Tây Môn Chiến Anh về Tề Ninh thay đổi ít nhiều, nhưng mà trong lòng nàng vẫn nhận định rằng những lý luận kia của Tề Ninh rất có thể là được người khác dạy.

Cho nên cảm giác của nàng đối với Tề Ninh cũng chẳng tốt hơn là mấy.

Hiện giờ nhìn thấy Tề Ninh nói vài câu đã khiến thái độ của Thần Hầu trở nên kích động, nàng đương nhiên hiểu rõ phụ thân của mình, nếu như không phải nói ra lời khiến người ta ngạc nhiên, thậm chí khiến Thần Hầu xúc động, thì tuyệt đối không có khả năng Thần Hầu sẽ phản ứng như thế. Nàng không nhịn được mà đưa mắt lườm Tề Ninh, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cái tên Cẩm Y Tiểu Hầu gia này thật sự có chút bản lĩnh ư?

Lúc này Tề Ninh đang vô cùng đau đầu, khó khăn lắm mới giải thích được trường phái trừu tượng cho Thần Hầu, cái lão già này vẫn thấy chưa đủ, còn tiếp tục truy hỏi đến trường phái ấn tượng. Nếu như phải tiếp tục giải thích, thì sẽ càng ngày càng phức tạp, hắn chỉ có thể đáp:

-Thần Hầu, thực ra ta cũng không quá hiểu rõ, chờ ta tìm thấy cuốn sách kia, về sau có cơ hội thì sẽ từ từ giải thích với ngài, ngài thấy thế nào?

-Có cơ hội, có cơ hội chứ.

Thần Hầu lập tức cười nói:

-Tiểu Hầu gia, lão phu và ngươi vừa gặp đã thân, trò chuyện rất hợp, về sau ngươi phải qua đây nhiều một chút. À, lão phu biết Tiểu Hầu gia lắm công nhiều việc, không kéo dài thời gian của ngươi nữa. Tiểu Hầu gia trở về, khi rảnh thì tìm xem sao, lão phu ở đây chờ tin tốt.

Tề Ninh sửng sốt giây lát, thầm nghĩ cái lão già này thật đúng là nóng vội, nói cái gì mà không kéo dài thời gian của ta, còn không phải muốn hắn đi mau, rồi về phủ giúp lão tìm sách hả?!

Hắn cũng lo rằng lão Thần Hầu này còn muốn lôi hắn lại nghiên cứu thảo luận phái họa, càng nói càng nhiều, lão Thần Hầu này xuất thân từ phủ Thần Hầu, chỉ sợ sơ sẩy một chút, lỡ miệng nói gì đó thì sẽ bị lão nhìn ra sơ hở, Tề Ninh cười nói:

-Nếu đã như vậy thì ta xin phép cáo từ trước, hôm khác sẽ lại đến thăm Thần Hầu.

-Được, được!

Thần Hầu nhìn về phía Tây Môn Chiến Anh, lên tiếng:

-Anh Nhi, con đưa Tiểu Hầu gia hồi phủ đi, nhất định phải đưa Tiểu Hầu gia về tận phủ, coi như là đền bù hiểu lầm lần trước với Tiểu Hầu gia.

Tây Môn Chiến Anh vội la lên:

-Cha, cha bảo con…!

Tây Môn Thần Hầu trầm giọng nói:

-Không phải cha, mà là Thần Hầu của phủ Thần Hầu lệnh cho con đưa người về.

Tây Môn Chiến Anh không thể làm gì khác, chỉ có thể chắp tay nói:

-Thuộc hạ tuân mệnh!

Tề Ninh bước tới, cười hì hì nhìn Tây Môn Chiến Anh, nói:

-Anh cô nương, Thần Hầu đã nhiệt tình như vậy, nếu ta từ chối thì thật là bất kính, làm phiền Anh cô nương hộ tống ta về phủ rồi.

Có Anh cô nương cùng đi, tuyệt đối sẽ không bị ai đó bắt lại mà chẳng rõ lý do!

-Ngươi…!

Tây Môn Chiến Anh nghiến chặt răng, hung dữ lườm Tề Ninh, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

-Họ Tề kia, ngươi đừng quá đắc ý, phong thủy luân chuyển, nếu một ngày nào đó ngươi thật sự rơi vào tay bà đây, bà đây nhất định cho ngươi nếm thử cái gì gọi là “sống dở chết dở”!

 

0.96512 sec| 2472.711 kb