Thân thể Tây Môn Thần Hầu chấn động, Tây Môn Chiến Anh cũng hơi biến sắc.
Sau một hồi yên lặng, chợt thấy Thần Hầu vỗ tay khen thưởng:
- Hậu sinh đáng sợ, Tiểu Hầu gia, kỳ thực trước kia lão phu nghe tin vỉa hè, nói phủ Cẩm Y Hầu có một Thế tử đầu óc ngu ngốc, hôm nay mới biết được, tin vỉa hè quả nhiên không thể tin được. Tiểu Hầu gia tâm tư kín đáo, dù là cao thủ xử án lão luyện, cũng chưa chắc suy nghĩ tới tận đây.
- Thần Hầu quá khen rồi.
Được vị lão thám tử này tán dương, Tề Ninh quả thực hơi ngượng ngùng:
- Múa rìu qua mắt thợ, đã khiến Thần Hầu chê cười rồi.
Thần Hầu lắc đầu nói:
- Tiểu Hầu gia không cần khiêm tốn.
Lão nhìn Tây Môn Chiến Anh nói:
- Con bây giờ cũng biết, cái gọi là nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm? Tiểu Hầu gia phân tích có tình có lí, con có nghĩ được tới điểm này?
Tuy rằng Tây Môn Chiến Anh cảm thấy Tề Ninh nói có đạo lý, nhưng vẫn không cam lòng nói:
- Cha, sao cha biết rõ đây đều là hắn nghĩ ra được? Nếu như hắn trở về nói với đám thủ hạ, đám thủ hạ nghĩ ra giúp hắn, vậy cũng không có gì quái lạ.
- Không biết hối cải.
Thần Hầu hừ lạnh một tiếng:
- Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, trong ba người tất có thầy ta, không thể tự cho là đúng.
Lão cũng không nhìn Tây Môn Chiến Anh, nói với Tề Ninh:
- Tiểu Hầu gia, nếu ngài không phải Cẩm Y Hầu, lão phu chắc chắn không tiếc bất cứ giá nào kéo ngài tới Thần Hầu phủ làm việc.
Tề Ninh cười ha ha, Tây Môn Thần Hầu này tính cách hoàn toàn khác với dự đoán của Tề Ninh, không hề có giá đỡ, tuy rằng ngẫu nhiên phát ra khí thế không giận tự uy, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất dễ gần gũi.
Hai người nói chuyện hợp nhau, vừa ăn vừa uống vài chén. Tối qua Tề Ninh luyện kiếm đến khuya, ngủ đến giữ trưa mới bắt đầu dự tiệc, trên đường cũng đã đói khát, hơn nữa Thần Hầu làm đồ ăn thực sự rất ngon miệng, hai người cũng không khiêm tốn, vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, không bao lâu đã có ba đĩa đồ ăn thấy đáy rồi.
Thần Hầu nhìn thấy Tề Ninh cũng không câu nệ, rất thoải mái, thực sự vui mừng.
Chỉ có Tây Môn Chiến Anh lạnh mặt, hai người uống một chén, nàng liền ở bên bưng vò rượu rót, thấy bộ dạng sói nuốt hổ nghẹn của Tề Ninh, thỉnh thoảng nàng xoay mặt đi, vẻ mặt khinh thường.
- Như vậy xem ra, hung thủ thực sự rất có thể là quan viên triều đình.
Thần Hầu uống cạn một chén rượu, như có suy nghĩ:
- Lời này của Tiểu Hầu gia, cũng khiến Thần Hầu Phủ tìm được mục tiêu.
Tây Môn Chiến Anh cau mày nói:
- Cha, chẳng lẽ cha thực sự chuẩn bị phái người điều tra võ quan trong kinh? Võ quan trong kinh không có năm trăm cũng có ba trăm người, chẳng lẽ phái người đi tra xét tất cả? Hơn nữa nếu như dính đến quan viên triều đình, Thần Hầu phủ chúng ta có thể nhúng tay hay không?
- Anh cô nương, võ quan tuy nhiều, nhưng am hiểu khinh công thì có bao nhiêu?
Tề Ninh nghĩ thầm nha đầu này vẫn quá non, nếu nàng còn muốn làm việc ở Thần Hầu phủ, dựa theo ngộ tính hiện giờ, rèn luyện thêm mười năm nữa cũng chưa chắc có thể xuất sư:
- Hơn nữa qua thi thể có thể thấy, hung thủ luyện ngạnh công trên tay, hai điểm này cộng lại, có thể tra tìm được quan viên khinh công cực cao hơn nữa công phu trên tay cực kỳ lợi hại. Thần Hầu thấy thế nào.
Tây Môn Chiến Anh lập tức hơi xấu hổ, không thể nói lời nào.
- Thần Hầu, ta cũng là lời say sau rượu, sự thật rốt cuộc có phải như vậy hay không, ta cũng không thể khẳng định.
Tề Ninh cười nói:
- Cũng đừng vì những lời ta nói, lại khiến Thần Hầu phủ đi nhầm đường.
- Thế thì sẽ không.
Tây Môn Chiến Anh vất vả nắm được câu nói, lập tức nói:
- Lời của ngài chỉ là một phần của đầu mối, Thần Hầu phủ đương nhiên sẽ không vì mấy câu của ngươi, liền rối loạn bản thân, Cẩm Y Hầu gia xem mình quá quan trọng rồi.
Tề Ninh thầm nghĩ trong lòng có phải con nha đầu này là địch với mình không, luôn thêu dệt chuyện, thực sự phải tìm được cơ hội, dạy dỗ cô ta một phen.
Dáng người Tây Môn Chiến Anh rất tốt, chân dài, mông ngực cũng rất lớn, phong thái càng không tệ, có khí chất hiên ngang, chỉ tiếc quá lạnh nhạt, giống như người khác đều nợ tiền nàng vậy.
- Anh cô nương nói vậy ta an tâm rồi.
Có Tây Môn Thần Hầu ở bên, Tề Ninh cũng không có chút bất kính nào, nhìn qua rất lịch thiệp:
- Thật ra không thể rời kinh chưa hẳn chỉ có quan viên, còn có những người khác. Hơn nữa Thần Hầu, Anh cô nương nói không sai, nếu như dính đến quan viên triều đình, Thần Hầu phủ có thể nhúng tay hay không?
Tây Môn Thần Hầu cười nhạt một tiếng.
Lão nâng chén rượu lên nói:
- Nếu như là quan viên triều đình, nên tận trung cương vị công tác, chỉ là chuyện trong bổn phận của mình. Nhưng thân là quan viên, lại vụng trộm lợi dụng thủ đoạn tàn nhẫn tu luyện tà công, vậy sẽ thuộc về chuyện giang hồ rồi.
Lão cười nói:
- Tiểu Hầu gia, hôm nay ngài giúp Thần Hầu phủ đại ân rồi, lão phu coi như nợ ngài một ân tình. Ngài nói đi, muốn thù lao gì, chỉ cần lão phu có thể bỏ ra, cứ mở miệng.
Tề Ninh khẽ giật mình, lập tức cười ha ha nói:
- Thần Hầu khách khí rồi, ta chỉ là ăn nói lung tung, đâu thể đòi thù lao của Thần Hầu.
- Tiểu Hầu gia sao rồi, đây là phá án, thuộc về chuyện công triều đình. Hầu gia đã phân tích manh mối giúp, đó chính là giúp đỡ Thần Hầu phủ, Thần Hầu phủ không thể không tỏ thái độ.
Thần Hầu cười nói.
Tề Ninh nhìn về phía Tây Môn Chiến Anh, Tây Môn Chiến Anh hoảng sợ, không nhịn được lùi ra sau một bước, giọng lạnh lùng:
- Ngài nhìn cái gì?
Tề Ninh cười thầm, nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi tưởng ta tìm Thần Hầu đòi ngươi? Mỗi ngày mặt mũi lạnh lùng, không hề có chút nhu tình phụ nữ, phiền phức khó chịu như khối băng, mang theo bên người chẳng những không thể làm ấm người, còn khiến người ta không thoải mái. Chớ nói Thần Hầu không có khả năng tặng con gái, cho dù thật sự có khả năng này, hắn cũng vạn lần không cần.
Hắn hơi suy nghĩ, cười nói:
- Thần Hầu, ngài đã mở miệng, nếu ta từ chối thực sự là bất kính, không bằng như vậy, nếu Thần Hầu đồng ý, tặng cho ta một bức tranh thế nào?
- Tranh?
Thần Hầu khẽ giật mình.
- Đúng vậy đúng vậy.
Tề Ninh tủm tỉm cười nói:
- Ta biết Thần Hầu chính là một trong tứ nghệ tuyệt sĩ hiện giờ, vẽ tranh không ai có thể so sánh. Thật ra ta vẫn mong mỏi trong lòng đối với tranh của Thần Hầu, thậm chí hi vọng trên đầu giường có thể có một bức tranh của Thần Hầu, nếu như Thần Hầu có thể ban cho bản vẽ đẹp, chắc chắn cảm kích.
Tây Môn Chiến Anh vội vàng nói:
- Cha, chính cha từng nói, không vẽ tranh tặng người.
Tề Ninh sững sờ, thở dài:
- Nếu như vậy, vậy không làm khó Thần Hầu.
Thần Hầu do dự một chút, mới nói:
- Tiểu Hầu gia, lão phu cũng không gạt ngài, nói đến vẽ tranh, kỳ thực lão phu chỉ vừa tìm thấy đường, có tiếng mà không có miếng. Chẳng qua được người khác để mắt, xếp vào trong tứ nghệ tuyệt sĩ. Lão phu trước kia cũng thích kết giao bằng hữu với mọi người, quản lý chuyện giang hồ, không thể thiếu kết giao bằng hữu giang hồ, cho nên trước kia cũng đã tặng mấy bức họa, chỉ là…
Lão thở dài:
- Chỉ là không nghĩ đến, sau khi tặng những bức họa kia, lại bị người ta bán đi, hơn nữa giá cả cực cao, huyên náo xôn xao, không ít người nghị luận sau lưng, nói lão phu tham tài. Ha ha, kỳ thực người khác nói gì ta cũng không để ý, chỉ là để bức họa của ta bị dính một chỗ với vàng bạc, luôn khiến người ta không vui.
Tề Ninh lập tức căng thẳng.
Kỳ thực hắn biết rõ danh tiếng Họa Tuyệt của Thần Hầu, bức họa dưới ngòi bút của lão hẳn là có giá trị không nhỏ, nếu thực sự có được một bức họa, đến lúc đó tìm Viên Vinh bán đi. Viên Vinh kết giao không ít người phong nhã, thực sự muốn ra tay, rất có thể bán được giá tốt.
Hiện giờ Thần Hầu nói thẳng ra, cũng khiến người ta lúng túng. Cho dù lấy được tranh vẽ, vậy cũng không tiện bán, chỉ có thể nghiêm túc nói:
- Thực sự đáng giận, cầm kỳ thư họa đều là tác phẩm nghệ thuật, sao có thể mua bán? Thần Hầu, loại người khinh nhờn nghệ thuật này, thực sự không thể quan hệ.
Thần Hầu cười ha ha nói:
- Tiểu Hầu gia có những lời này, lão phu sao có thể nói không.
Lão đứng dậy nói:
- Tiểu Hầu gia, theo lão phu tới phòng vẽ, lựa chọn một bức là được.
Lúc này Tề Ninh cũng đã cơm nước no nê, nghĩ thầm cho dù thực sự không thể bán, đến lúc đó trong phủ có một dấu tích thực của Họa Tuyệt, hẳn là chuyện rất có mặt mũi.
Tây Môn Chiến Anh ở bên hầu hạ cả buổi, thấy thế vội hỏi:
- Cha, con đi thu thập một chút, tới Thần Hầu phủ trước.
- Không vội.
Thần Hầu lắc đầu, dường như nhìn ra tâm tư của Tây Môn Chiến Anh, lão nói:
- Trước tiên pha trà đã.
Lão không nói nhiều, mang theo Tề Ninh đi tới phòng tranh.
Tề Ninh đi vài bước, quay đầu lại nhìn Tây Môn Chiến Anh đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, hắn trừng mắt về phía Tây Môn Chiến Anh, giả vờ giả vịt đi theo phía sau Tây Môn Thần Hầu.
Tây Môn Chiến Anh nắm chặt bàn tay phấn, hận nghiến răng nghiến lợi.
Chưa đi được mấy bước, chợt thấy Khúc Tiểu Thương vội vàng đến. Lúc thấy Thần Hầu, thần sắc y trở nên cung kính, bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Thần Hầu!
- Xảy ra chuyện gì?
Thần Hầu nhíu mày.
Đây là chỗ tư nhân của lão, không có chuyện đặc biệt, ngoại trừ con gái ruột của mình, không người nào dám tùy ý ra vào.
Khúc Tiểu Thương liếc Tề Ninh, Thần Hầu nói:
- Ngươi cứ nói không sao.
- Thần Hầu, dường như Cái Bang xảy ra nhiễu loạn.
Khúc Tiểu Thương nói:
- Ban Trinh Thám mấy ngày nay phát hiện Cái Bang có vẻ không bình thường. Theo dõi vài ngày, thì phát hiện, dường như hai ngày nay Cái Bang chết không ít người.
Thần Hầu lại bình tĩnh:
- Cái Bang chết người sao? Có gì quan trọng?
Tề Ninh nghe nói là chuyện của Cái Bang, lập tức để tâm, chẳng qua hắn cố ý xoay người sang chỗ khác, dường như cũng không quan tâm chuyện của Thần Hầu phủ.
- Tình hình cụ thể còn đang điều tra.
Khúc Tiểu Thương nói:
- Hôm nay người của chúng ta theo dõi những đệ tử Cái Bang ra khỏi thành thì phát hiện họ mang theo thi thể từ nội thành ra ngoài, chôn thi thể ở ngoại ô.
- Là xảy ra xung đột với thế lực khác, hay là Cái Bang xảy ra nội loạn?
Thần Hầu nhàn nhạt hỏi:
- Vì sao trước đó không phát giác?
Khúc Tiểu Thương đổ mồ hôi trán, nói:
- Thần Hầu, phía Cái Bang kia, chúng ta vẫn luôn chú ý. Chuyện lần này xảy ra cực kỳ đột nhiên, trước đó cũng không có dấu hiệu gì, cũng không phát hiện Cái Bang có xung đột với thế lực khác. Căn cứ số lượng phía dưới báo lên, hai ngày nay đã đưa ra ngoài mười ba thi thể, bởi vì dính đến Cái Bang, Hổ Thần Doanh để họ ra ngoài, cũng phái người đến Thần Hầu Phủ thông báo.
Thần Hầu hơi trầm ngâm, mới nói:
- Hãy để cho Văn Khúc Hàn Thiên Khiếu tự mình đi điều tra việc này, nếu thực sự là Cái Bang xảy ra nhiễu loạn, trực tiếp để cho Hiên Viên Phá và Hàn Thiên Khiếu hai người tự mình đi gặp Trưởng lão Chu Tước, bảo họ cho một lời giải thích. Nói với Trưởng lão Chu Tước, trong kinh không cho bất cứ kẻ nào gây rối loạn, nếu như bản thân Cái Bang không xử lý được, cũng chỉ có thể do Thần Hầu Phủ ta ra mặt hỗ trợ xử lý.
Khúc Tiểu Thương cung kính nói:
- Đệ tử tuân lệnh!
Gã khom người lui xuống.
Tề Ninh biết rõ, Bắc Đẩu Thất Tinh, chính là Cự Môn, Tham Lam, Văn Khúc, Lộc Tồn, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân thất tinh. Hàn Thiên Khiếu kia là Văn Khúc Giáo úy trong Bắc Đẩu Thất Tinh.
Sau khi Khúc Tiểu Thương lui ra, Thần Hầu mới quay người cười nói:
- Tiểu Hầu gia, chúng ta tới phòng tranh thôi.
Phòng tranh chính là căn phòng ở giữa, đi vào phòng tranh, phong cách liền thay đổi. Tề Ninh thấy trong phòng không có một chiếc bàn một chiếc ghế, trái lại trên mặt đất có một cái hòm gỗ vuông bốn cạnh, bốn mặt tường cổ kính, bên hòm gỗ kia bày văn phòng tứ bảo, có rất nhiều giấy vẽ, cả phòng tranh nhìn qua đơn giản nhưng không mất phóng khoáng.
Từ tường bên trái, gắn một sợi dây thép, treo cái cặp, cái cặp kẹp mấy bức họa, treo phía dưới dây thép.
- Đây là mấy tác phẩm kém cỏi mà lão phu tương đối hài lòng.
Thần Hầu chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mấy bức họa, cười nói:
- Tiểu Hầu gia nhìn xem thích bức nào, có thể tùy ý lựa chọn.
Mặc Tề Ninh có đọc lướt qua hội họa, nhưng biết cũng không nhiều, đối với bức họa tiêu chuẩn cao này, kỳ thực cũng không nhìn ra rốt cuộc là tốt hay xấu.
Treo bốn bức họa, hai bức đầu là tranh sơn thủy, hai bức sau, một bức tuấn mã lao nhanh, một bức là hùng ưng giương cánh trời cao. Tuy rằng không biết bức họa tốt xấu, nhưng Tề Ninh thực sự cảm giác được một cách rõ khí thế trên mấy bức họa này, loại ẩn ý hào phóng tiêu sái dường như muốn phá giấy mà ra.
Hắn biết rõ, bức họa cao minh, nặng ở ý mà không ở hình. Mấy bức họa này phong cách trôi chảy tiêu sái, phương pháp vẽ tranh của lão đương nhiên không cần nói, chủ yếu là loại ý cảnh này lại có thể hoàn toàn phô bày, chỉ một điểm này, bốn bức họa này tuyệt đối đều là tác phẩm xuất sắc hàng đầu.
Bốn tác phẩm xuất sắc đều ở trước mắt, cũng thực sự khó chọn.
Tề Ninh cúi đầu xuống, đang chuẩn bị suy nghĩ nên chọn bức nào, chợt phát hiện dưới chân không xa còn có mấy bức họa lộn xộn đặt ở đó, một bức hoa trong đó dường như còn chưa thành hình, rải rác vài nét bút, dường như mấy đám mây bay, lại không thể xác định, hắn đi qua cầm lấy, mở ra nhìn hỏi:
- Thần Hầu, vì sao bức họa này không treo lên?
- Hả?
Thần Hầu đi tới, nhìn thoáng qua nói:
- Đây là tác phẩm tùy tiện, tiện tay vẽ xấu, Tiểu Hầu gia hẳn là chướng mắt.
- Không đúng không đúng.
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào bức họa nói:
- Thần Hầu, sao ta nhìn bức họa này dường như có ý tứ của phái trừu tượng.
Thần Hầu khẽ giật mình, nghi ngờ nói:
- Phái trừu tượng? Tiểu Hầu gia, đó là ý tứ gì?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo