Hiển nhiên Tây Môn Chiến Anh hết sức kính sợ Thần Hầu, tuy rằng khá không tình nguyện, nhưng vẫn đi trở lại, tới bên bàn. Tề Ninh cười tủm tỉm nói:
- Anh cô nương, lúc này làm phiền cô rồi.
Tây Môn Chiến Anh nhịn không được nói:
- Không được phép gọi ta như vậy.
Tây Môn Thần Hầu hắng giọng một cái, Tây Môn Chiến Anh chỉ có thể khoanh tay đứng một bên, chỉ là trên khuôn mặt tươi cười kia dường như tràn ngập sương lạnh.
- Anh cô nương, nếu như cô thực sự không muốn, thật ra… thật ra cũng không cần miễn cưỡng chính mình.
Tề Ninh thở dài:
- Ta và Thần Hầu uống rượu, nếu cô lạnh như băng, chuyện này… !
Hắn cười khổ lắc đầu.
Trong lòng Tây Môn Chiến Anh biết Tề Ninh này cố ý lửa cháy đổ thêm dầu, hận không thể dùng đao chém chết hắn, nhưng bị Tây Môn Thần Hầu nhìn chằm chằm, nàng chỉ có thể nói:
- Hầu gia cứ việc uống rượu, ta chỉ ở bên hầu hạ, sẽ không quấy nhiễu tâm tình của hai người.
Nàng liếc Tây Môn Thần Hầu, hiển nhiên Tây Môn Thần Hầu cũng bị nàng oán giận.
Tề Ninh nâng chén rượu nói:
- Thần Hầu, hôm nay nhận được lời mời, ta mời ngài một chén!
Hắn lập tức nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Tây Môn Thần Hầu cười nói:
- Xem ra tiểu hầu gia giống như lệnh tôn, uống rượu cũng thống khoái như vậy.
Lão nâng chén uống cạn, liếc Tây Môn Chiến Anh, ý bảo Tây Môn Chiến Anh rót rượu.
Tây Môn Chiến Anh ôm vò rượu, mặt không biểu tình rót rượu cho hai người. Tề Ninh cười nói:
- Công phu rót rượu của Anh cô nương thực sự không tồi, vừa vặn.
Tây Môn Chiến Anh hung hăng lườm Tề Ninh, nhưng trước mặt Tây Môn Thần Hầu, nàng lại không dám nói gì.
- Nghe nói đêm hôm đó Hầu gia trông thấy hung thủ.
Tây Môn Thần Hầu gắp rau nói:
- Hầu gia còn nhớ hình dạng của hắn?
Tề Ninh biết rõ Thần Hầu nói là hung thủ hút máu, hắn lắc đầu nói:
- Thần Hầu hiểu lầm rồi, ta chỉ gặp hắn thôi, còn không kịp nhìn rõ hình dáng của hắn. Trên người hắn choàng một chiếc áo khoác màu đen, che đậy thân hình, hơn nữa trên mặt đeo một tấm mặt nạ, trông rất đáng sợ, cố ý muốn che dấu thân phận.
- Phạm vào đại án như thế, đương nhiên không thể để người khác thấy được mặt mũi.
Thần Hầu khẽ gật đầu:
- Hầu gia có nghe được giọng nói của hắn? Nhớ rõ giọng của hắn hay không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Từ đầu tới cuối hắn cũng không nói chuyện, chỉ là… ồ, ta nhớ được dường như hắn kêu hai tiếng, thanh âm hết sức cổ quái, dường như là dã thú gào rú vậy.
- Như vậy hung thủ mà Tiểu Hầu gia trông thấy là một người mặc áo khoác mang mặt nạ.
Thần Hầu nói:
- Tiểu Hầu gia, ngài có thể đoán được hắn là nam hay nữ không?
- Hả?
Tề Ninh khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ Thần Hầu cho rằng là một nữ nhân sao?
Thần Hầu thần sắc nghiêm túc nói:
- Trước khi chứng cớ còn chưa rõ ràng, tất cả giả thiết phán đoán đều phải cân nhắc, nếu như hung thủ là phụ nữ ngoài dự đoán của mọi người, mà chúng ta từ đầu đã kết luận đó là một gã đàn ông, như vậy lúc truy tìm đầu mối sẽ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, càng chạy càng xa.
Tề Ninh thầm nghĩ gừng càng già càng cay, hắn gật đầu nói:
- Thần Hầu nói rất đúng, chẳng qua từ thanh âm mà hắn phát ra trong đêm để phán đoán, chắc có lẽ không phải một phụ nữ.
Tây Môn Chiến Anh ở bên hừ lạnh một tiếng, Tề Ninh cười nói:
- Anh cô nương có ý kiến gì khác à?
Tây Môn Chiến Anh nói:
- Cẩm Y Hầu gia, thứ cho ta nói thẳng, ngươi không truy tra bản án, có lẽ thấy quá ít, có đôi khi giọng nói như đàn ông, lại không thể kết luận là đàn ông. Mấy thái giám trong nội cung kia, giọng nói đều lanh lảnh, giống như nữ nhân, chẳng lẽ ngươi dám nói thái giám trong cung đều nữ nhân?
Tề Ninh cười tủm tỉm nói:
- Anh cô nương, theo ý của cô, ta muốn thỉnh giáo, vậy thái giám trong cung là nam hay là nữ?
Tây Môn Chiến Anh khẽ giật mình, đôi má lập tức ửng đỏ, quay đầu đi, cũng không để ý tới.
- Tiểu Hầu gia đừng chấp nhặt với nàng.
Thần Hầu cười nói:
- Mẫu thân của nha đầu kia mất sớm, cho nên ta cũng hơi dung túng, bình thường làm hỏng rồi, không biết trời cao đất rộng, ngài không cần để ý.
Tề Ninh khoát tay, nói khoác mà không biết ngượng:
- Anh cô nương còn nhỏ, ta không chấp nhặt với nàng, ngài không cần phải lo lắng.
- Ngươi… !
Tây Môn Chiến Anh dựng ngược lông mày, lộ vẻ tức giận.
- Thần Hầu, ngài nói vì sao người nọ phải giết người hút máu?
Tề Ninh cũng không quan tâm Tây Môn Chiến Anh đang nổi giận, hắn nhìn Tây Môn Vô Ngân:
- Ta thấy thi thể kia, hơn nửa máu trong thân thể đều bị hút đi, dạ dày một người, làm sao có thể chứa được nhiều máu như thế?
Thần Hầu nói:
- Thật ra loại chuyện này cũng không tính kỳ quái.
- Không tính kỳ quái?
Tề Ninh sợ hãi:
- Chẳng lẽ Thần Hầu đã từng thấy người hút máu?
Thần Hầu nói:
- Không nói gạt ngài, trước đó, ta cũng không tận mắt thấy, chẳng qua… trên giang hồ cũng có lời đồn.
- Cha, là tin đồn gì? Sao cha chưa bao giờ nói với con?
Tây Môn Chiến Anh lập tức hỏi.
- Đây cũng không phải chuyện gì tốt, nói với con làm gì?
Thần Hầu liếc Tây Môn Chiến Anh, mới nói:
- Rất nhiều năm trước, ta nghe người ta nói qua, có một vài tên bại hoại giang hồ, tu luyện một số công phu cực kỳ quỷ dị, đó là tà thuật bàng môn tà đạo, không phải đường thanh nhã, hơn nữa đều bị nhân sĩ giang hồ khinh thường. Chẳng qua dụng tâm mà nói, những tà thuật kia, nếu tu luyện thành công, uy lực lại mười phần, hết sức lợi hại.
- Thần Hầu nói, hung thủ hút máu, là vì luyện công?
Tề Ninh cau mày nói.
Thần Hầu giải thích:
- Tu luyện tà công, có thể đầu cơ trục lợi, dùng một số thủ đoạn nghe rợn cả người khiến cho võ công bản thân đột nhiên tăng mạnh, ví dụ như một số kẻ bại hoại giang hồ lợi dụng thủ đoạn thải âm bổ dương tu luyện tà công, lại có một số lợi dụng kịch độc gia tăng công lực, hút máu người luyện công, mặc dù không thấy nhiều, lại không phải không có.
Lão dừng một chút, mới nói:
- Theo ta được biết, hơn 70 năm trước, có một vị Huyết Thủ Ma Quân, gây sóng gió trên giang hồ, giết người không tính, phương pháp luyện công của hắn, đúng là lấy máu tươi của người khác.
Sắc mặt Tây Môn Chiến Anh trắng nhợt, sợ hãi nói:
- Cha, hung thủ lúc này, có thể có quan hệ với Huyết Thủ Ma Quân không?
- Anh cô nương, Huyết Thủ Ma Quân là nhân vật bảy mươi năm trước, sao có thể sống đến hiện giờ?
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Trừ khi hắn đã biến thành ma quỷ trường sinh bất tử.
- Vậy có gì không được?
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói.
- Cho dù hắn thực sự có thể sống lâu trăm tuổi, thì cũng không thể sống tới hiện giờ.
Tề Ninh nói:
- Một kẻ tà ma như vậy, cô cảm thấy trên giang hồ có thể buông tha hắn? Thần Hầu, nếu ta đoán không sai, Huyết Thủ Ma Quân kia chắc chắn đã sớm chết rồi. nếu như tên kia không chết, trải qua hơn bảy mươi năm, võ công nhất định vô địch thiên hạ, còn có người có thể giết hắn?
Thần Hầu cười nói:
- Tiểu Hầu gia nói không sai, Huyết Thủ Ma Quân ngông cuồng trên giang hồ, qua vài năm, đã bị người khác vây quét giết chết, đã sớm không còn tồn tại.
- Chẳng lẽ hắn không có đồ đệ?
Tây Môn Chiến Anh vẫn không cam lòng:
- Cha, nói không chừng kẻ làm xằng bậy trong kinh hiện giờ, chính là đồ tử đồ tôn của tên ma đầu đó.
Thần Hầu lắc đầu nói:
- Thế thì không biết, ma đầu kia cuồng ngạo tự đại, cũng chưa từng nghe nói có đồ đệ. Nếu quả thực là có, cũng không thể ẩn núp hơn bảy mươi năm trên giang hồ mới đột nhiên lộ mặt.
Lão hơi cau mày nói:
- Nếu như hung thủ lần này thực sự hút máu luyện công, vậy chắc chắn phải nhanh chóng bắt được người này, nếu không để hắn có thời gian, chỉ sợ còn có thể gây ra nhiễu loạn lớn hơn.
Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng nói:
- Thần Hầu, ta cảm thấy thân phận của hung thủ kia có thể không bình thường.
- Hả?
Thần Hầu nói:
- Vì sao Tiểu Hầu gia nói như vậy?
- Ta nhìn thấy thân hình người nọ, không giống người thường, khá là uy phong.
Tề Ninh cau mày nói:
- Lúc ấy hắn đứng trên nóc nhà, áo khoác tung bay, từ trên cao nhìn xuống ta, khí thế kia…, nói như vậy, khi ta nhìn hắn, giống như thấy được một Đại tướng quân đang kiểm duyệt binh sĩ của mình, ta cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, nhưng mà… lúc ấy cảm giác này rất mãnh liệt, cho nên ta cảm thấy hung thủ kia tuyệt đối không phải người bình thường.
Thần Hầu hơi gật đầu nói:
- Tiểu Thương cũng nói với ta rồi, nói đêm đó Tiểu Hầu gia đã cung cấp manh mối của người kia.
Lão hơi trầm ngâm, mới nói:
- Khí chất của một người, không phải một sớm một chiều là có thể có được, mà phải tích lũy quanh năm suốt tháng, sau khi có được khí chất như vậy, trong lúc phất tay, rất khó giấu diếm.
- Còn có một vấn đề rất kỳ quái.
Tề Ninh nói:
- Thần Hầu, ngài nói nếu như hung thủ kia chỉ là có người muốn tu luyện yêu thuật tà môn, tại sao lại chọn gây án ở kinh thành? Ai cũng biết, kinh thành là trái tim của Đại Sở ta, cao thủ nhiều như mây, hơn nữa cảnh vệ sâm nghiêm, cũng là chỗ của Thần Hầu phủ, người này giết người hút máu, không có khả năng không bị chú ý, hắn làm như vậy, chẳng phải là tự đòi phiền toái sao? Thiên hạ này rộng lớn, thực sự muốn hút máu luyện chút tà công, tùy tiện tới một nơi hẻo lánh, muốn giết người lấy máu, cũng không khó khăn, hết lần này tới lần khác lại ở kinh thành, chắc chắn có gì đó quái lạ.
Tây Môn Chiến Anh vốn hơi phản cảm với Tề Ninh, nhưng nghe đến đó lại nhíu mày nói:
- Cha, hắn… hắn nói không phải không có lý, hung thủ kia không có khả năng không biết một khi phạm vào bản án như thế, chắc chắn sẽ bị triều đình chú ý, nhưng vì sao hắn còn làm như vậy?
Thần Hầu nhìn Tề Ninh hỏi:
- Tiểu Hầu gia có cách giải thích gì không?
Tề Ninh nói:
- Ta cũng đã nghĩ, khả năng lớn nhất là, người nọ… căn bản không thể rời khỏi kinh thành, hay là nói, thân phận của hắn chắc chắn không thể rời khỏi kinh thành thời gian dài.
- Hả?
Thần Hầu hứng thú nói:
- Tiểu Hầu gia, phỏng đoán của ngài cũng rất có lý.
- Vì sao hắn không thể rời khỏi kinh thành thời gian dài?
Tây Môn Chiến Anh nhìn Tề Ninh hỏi.
Tề Ninh bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lập tức nhìn vò rượu. Tây Môn Chiến Anh vốn tràn ngập hiếu kỳ, bị Tề Ninh làm như vậy, có nóng tính, cũng chỉ có thể ôm vò rót rượu.
Lúc này Tề Ninh mới nói:
- Anh cô nương, tự cô suy nghĩ một chút, loại người nào không thể rời khỏi kinh thành? Hơn nữa một khi rời đi thời gian dài, sẽ khiến người ta hoài nghi?
Tây Môn Chiến Anh chỉ nhíu mày, không trả lời.
- Theo ý của ta, người nọ hẳn bị người khác chăm chú nhìn, ít nhất phần lớn mọi người đều rất quen thuộc với hắn.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Hắn không thể giống như thương nhân hoặc là kẻ lãng tử, đi tới chỗ nào cũng không khiến người khác chú ý. Người như vậy, hắn không thể rời khỏi kinh thành bởi vì còn có chức trách tại kinh thành, một khi rời đi, dù cho không phải phần lớn người khác biết rõ, ít nhất cũng sẽ bị người đứng bên cạnh hắn phát giác, thậm chí vì vậy mà sinh nghi.
Thần Hầu chăm chú nhìn Tề Ninh, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sáng ngời có thần.
- Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, tăng thêm một số manh mối đã biết hiện nay, hung thủ hút máu, rất có thể là quan viên triều đình.
Tề Ninh nghiêm mặt nói:
- Hơn nữa thậm chí người này có thể là một võ tướng.
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Còn có một manh mối cực kỳ quan trọng.
- Manh mối gì?
Tây Môn Chiến Anh nhịn không được hỏi.
- Ta vừa mới nói qua, người kia không thể rời khỏi kinh thành trong thời gian dài, nhưng cũng không phải không thể rời khỏi vài ngày.
Tề Ninh nói:
- Rất nhiều quan viên ở kinh thành rời kinh vài ngày, kỳ thực cũng không khiến người ta quá chú ý, chỉ là thời gian dài, sẽ khiến người kia nghi ngờ. Nếu như hung thủ kia hút máu chỉ vì luyện công, vậy có thể ngẫu nhiên dành chút thời gian rời khỏi kinh thành hai ba ngày, cũng không khiến người ta quá chú ý. Nhưng vì sao hắn mạo hiểm chấp nhận bị triều đình đuổi bắt lại muốn gây án trong kinh?
Tây Môn Chiến Anh hiển nhiên bị Tề Ninh phân tích hấp dẫn, hỏi:
- Vì cái gì?
- Bởi vì rất có thể ngay cả bản thân hung thủ cũng không thể khống chế được thời gian.
Tề Ninh gằn từng chữ:
- Hắn giết người hút máu, không thể sắp xếp theo thời gian của mình, mà là nhu cầu bất cứ lúc nào, chính hắn không cách nào khống chế.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo