Ngày tiếp theo Tề Ninh ngủ một giấc thực đã, dù sao cũng chẳng có ai tới quấy rầy. Lúc gần tới xế trưa, mới bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, lúc này hắn mới đứng dậy hỏi:
- Là ai đang quấy nhiễu bản Hầu?
Bên ngoài truyền tới tiếng của Tổng quản Hầu phủ mới nhận chức Hàn Thọ:
- Hầu gia, Thần Hầu phủ phái người tới mời Hầu gia đi qua ăn cơm, đã chờ một lúc lâu, Hầu gia có muốn gặp một lần không?
Tề Ninh sững sờ, nghĩ thầm người Thần Hầu phủ tới mời mình ăn cơm để làm gì? Chẳng lẽ bởi vì muốn nhận lỗi chuyện hiểu lầm đêm hôm đó?
Hắn đứng dậy, mở cửa, có người đưa tới nước ấm, hầu hạ rửa ráy. Chờ sửa soạn thỏa đáng, Tề Ninh mới bước ra ngoài. Hàn Thọ đang chờ ngoài cửa, thấy Tề Ninh, vội cung kính nói:
- Hầu gia, có Khúc Giáo úy tới, nói là Tây Môn Thần Hầu sai hắn tới mời Hầu gia đi qua dùng cơm.
- Tây Môn Thần Hầu phái người đến mời?
Tề Ninh cảm thấy hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm Tây Môn Vô Ngân mình nghe quá nhiều lần, nhưng chỉ nghe tên không thấy người. Chuyện xảy ra hai ngày trước, kỳ thực Tề Ninh đã quên, căn bản không còn để ý. Không thể ngờ Tây Môn Thần Hầu lại phái người tới.
Khi hắn nhìn thấy Tham lang Giáo úy Thần Hầu phủ Khúc Tiểu Thương, Khúc Tiểu Thương vẫn cười híp mắt:
- Hầu gia, ty chức phụng lệnh của Thần Hầu, đặc biệt mời Hầu gia tới ăn bữa cơm.
- Thần Hầu quá khách khí rồi.
Tuy rằng đêm đó xảy ra hiểu lầm, nhưng cơn giận của Tề Ninh cũng đã tiêu tan, trong lòng hắn quả thực không muốn kết thù oán gì với Thần Hầu phủ.
Hiện giờ Tây Môn Thần Hầu phái Khúc Tiểu Thương tự mình tới mời, coi như cho mặt mũi rất lớn.
Tuy nói Khúc Tiểu Thương chỉ là một Giáo úy, nhưng Giáo úy này không phải Giáo úy bình thường có thể sánh được.
Y là một trong Thất Tinh Bắc Đầu của Thần Hầu phủ, đứng hàng thứ hai. Theo Tề Ninh được biết, sau Tây Môn Thần Hầu, Khúc Tiểu Thương là nhân vật thứ hai của Thần Hầu phủ.
Đối với nhân vật như vậy, Tề Ninh cũng cố gắng khách khí.
- Thần Hầu đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon đang chờ đợi.
Khúc Tiểu Thương tủm tỉm cười nói:
- Thần Hầu nói, nếu như không mời được Hầu gia, ty chức chờ đợi ngay trước cửa phủ Cẩm Y Hầu, cho đến khi Hầu gia chịu rời phủ mới được trở về phục lệnh, nếu không cứ chờ trước cửa.
Tề Ninh cười nói:
- Nếu bản Hầu ba ngày không đi, chẳng lẽ Khúc Giáo úy còn muốn chờ ba ngày ngoài cửa phủ Cẩm Y Hầu sao?
- Nếu như Hầu gia hi vọng như thế, ty chức cũng chỉ có thể chờ đợi.
Khúc Tiểu Thương vẻ mặt tươi cười, thịt mỡ núc ních nhưng không mất tôn kính. Tuy rằng thân thể y mập mạp, nhưng cho người khác cảm giác không những không chán ghét, lúc tươi cười còn khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Tề Ninh biết rõ Thần Hầu phủ do Tây Môn Vô Ngân đứng đầu, phương pháp hành xử của họ mang theo tác phong giang hồ. Khúc Tiểu Thương đã nói như vậy, quả thực có khả năng làm như vậy.
Tề Ninh biết rõ Khúc Tiểu Thương này là người rất thông minh, cũng không muốn khó xử với y, nên cười nói:
- Nếu như Khúc Giáo úy tự mình tới, bản Hầu cũng không thể để Khúc Giáo úy phải chờ đợi.
Hắn hỏi:
- Hiện giờ đã tới giờ cơm, lúc này chúng ta đi qua, có phải hơi trễ hay không?
Hắn đã đến Thần Hầu phủ, Thần Hầu phủ cách phủ Cẩm Y Hầu quả thực hơi xa, ngồi xe đi qua, cũng cần hơn nửa canh giờ.
Khúc Tiểu Thương cười nói:
- Đa tạ Hầu gia nể mặt. Hầu gia yên tâm, Thần Hầu nói, dù trễ thế nào, đều chờ, hơn nữa Thần Hầu không phải ở tại Thần Hầu phủ, thực rạ cách nơi này không xa.
- Hả?
- Thần Hầu phủ là nơi làm việc, mấy năm trước Thần Hầu luôn ở tại Thần Hầu phủ, chẳng qua từ khi… Ài, từ khi sư mẫu qua đời, Thần Hầu liền chuyển khỏi Thần Hầu phủ, mua một viện tử nhỏ ở gầy đây.
Khúc Tiểu Thương giải thích:
- Thần Hầu là người rất trọng tình nghĩa, lão nhân gia ngài và sư mẫu sinh sống rất nhiều năm ở Thần Hầu phủ, sau khi sư mẫu mất, Thần Hầu nhìn vật nhớ người, liền chuyển đi.
Tề Ninh hơi gật đầu.
Chỗ ở của Tây Môn Thần Hầu quả thực không quá xa, cách phủ Cẩm Y Hầu chỉ ba con phố, đi theo một con phố nhỏ đến cuối cùng là viện tử của Tây Môn Thần Hầu, trên cửa treo một tấm biển đơn sơ, viết ba chữ ‘Nhàn Nhạc Cư’.
Viện tử cũng không lớn, chẳng qua trong viện gieo một ít hoa cỏ, thời tiết mùa đông, phần lớn hoa cỏ đã héo tàn, nhưng một góc của viện nhỏ cây trúc xanh um tươi tốt, tăng thêm chút sức sông trong mùa đông.
Đoạn Thương Hải theo sau hộ vệ tới, tuy nhiên, khi tới ngoài cửa viện, Khúc Tiểu Thương chỉ mời Tề Ninh tiến vào, ngay cả bản thân y, cũng chỉ ở lại ngoài viện cùng Đoạn Thương Hải.
Tề Ninh biết rõ Tây Môn Vô Ngân chẳng những là thủ lĩnh của Thần Hầu phủ, có địa vị không tầm thường trên giang hồ, hơn nữa còn là một trong tứ nghệ tuyệt sĩ, chính là họa sĩ đứng đầu.
Trong viện rất sạch sẽ, ba gian phòng cực kỳ đơn giản, nếu không phải Khúc Tiểu Thương dẫn đường, Tề Ninh thực sự hoài nghi mình đi nhầm chỗ.
Chợt nghe được một loạt tiếng xoẹt xoẹt vang lên từ một gian phòng, hắn nhìn qua, trông thấy khói bếp lượn lờ trên nóc nhà, nơi đó dường như là một phòng bếp.
Lòng hắn lấy làm kỳ, đi tới, đánh giá bên trong, quả nhiên là một phòng bếp, thấy một lão đầu hơi già tay thuận cầm xẻng, xào rau bên bệ bếp, mùi thức ăn xông vào mũi, ông lão kia động tác thành thạo, xem ra là đầu bếp lâu năm.
- Quấy rầy rồi, Thần Hầu có đó không?
Tề Ninh hỏi người kia một tiếng.
Người nọ ngẩng đầu lên, thấy Tề Ninh, lập tức cười nói:
- Chờ một lát!
Lão cất đồ ăn đã xào kỹ vào trong đĩa, lúc này mới cầm khăn vài lau tay, bưng cái mâm kia đi tới, cười nói:
- Hầu gia, tới nội đường nghỉ ngơi.
Tề Ninh thấy đĩa này là măng xào thịt, kiểu dáng không quá đẹp mắt, nhưng tràn ngập hương vị khiến người ta muốn ăn. Hắn đi theo người kia vào trong nội đường, liền thấy ở giữa đặt một cái bàn vuông nhỏ, bên trên đã đặt ba bốn món ăn, đều là món ăn bình thường.
Tề Ninh nhìn xung quanh, bài trí trong phòng hơi đơn giản, nhưng không thấy Tây Môn Thần Hầu. Hắn đang kỳ quái, đầu bếp kia lại cởi tạp dề xuống ném qua một bên, cười nói:
- Mời Hầu gia ngồi, tới vừa đúng, tới sớm hơn một chút, đĩa xào này còn chưa xào kỹ, tới trễ hơn một chút, lại sợ đồ ăn đều nguội lạnh, tới đây, đúng rồi, ngài uống rượu gì?
Lão ngồi xuống bàn bên cạnh, cầm hai vò rượu lên, nói:
- Vò rượu này vào miệng thơm ngọt, lực rượu cũng không lớn, là người phương nam thích uống. Vò rượu này là rượu mạnh ta cất kỹ nhiều năm, là một người bạn phương bắc đưa tặng, nói là vào họng giống như lửa thiêu, họ gọi nó là Bắc Phong Liệt, ha ha, tên cũng thực hứng thú.
Tề Ninh khẽ giật mình, nhanh chóng hiểu được, hỏi:
- Ngươi… ngài chính là Tây Môn Thần Hầu?
Đầu bếp kia cười nói:
- Phải chăng Hầu gia cảm thấy Thần Hầu nên chờ người khác tới hầu hạ? Ha ha, lão phu ngược lại cảm thấy đây mới là cuộc sống.
Lão giơ tay lên nói:
- Tranh thủ thời gian ngồi xuống dùng bữa, nếu không đồ ăn sẽ nguội lạnh. Ở chỗ lão phu, ngài cũng đừng câu nệ, khi lệnh tôn còn tại thế, thi thoảng có đến nơi này, mỗi lần đều là lão phu tự mình xuống bếp, cũng chỉ mấy món nhắm này, nhưng mỗi lần đều có thể quét sạch.
Lúc này Tề Ninh mới xác định, người trước mắt này, lại đúng là Tây Môn Thần Hầu.
Hắn sớm nghe qua đại danh, tuy nhiên không thể tưởng được lần đầu trông thấy Tây Môn Vô Ngân lại là cảnh tượng này.
Tây Môn Vô Ngân trông giống một người dân bình thường không thể bình thường hơn, khoảng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao gầy, ăn mặc tùy ý, tướng mạo lại hơi nho nhã, nghĩ đến lúc trẻ cũng là một nam tử cực kỳ tuấn lãng.
Hắn biết rõ thời đại này, dù là nhà bình thường, cũng rất ít có đàn ông xuống phòng bếp. Đường đường thủ lĩnh Thần Hầu phủ, lại thắt tạp dề tự mình xuống bếp, điều này Tề Ninh thực sự không ngờ tới.
Sau khi ngồi xuống, Tây Môn Vô Ngân trước tiên rót rượu cho Tề Ninh, cười nói:
- Vẫn nên uống rượu nhạt một chút, người trẻ tuổi, chưa từng tới phương bắc, chưa hẳn quen rượu mạnh của người phương bắc.
Lão rót cho mình một ly, mới nói:
- Chuyện kia ta cũng nghe nói rồi, ta đã để cho Thần Hầu phủ trừng phạt nặng, Hầu gia không cần để ở trong lòng.
Tề Ninh lấy lại tinh thần, nói:
- Thần Hầu không cần như thế, kỳ thực hiểu lầm cũng đã cởi bỏ tại chỗ rồi.
- Không phải hiểu lầm gì.
Tây Môn Vô Ngân lắc đầu nói:
- Mấy năm gần đầy, rất nhiều chuyện của Thần Hầu phủ, lão phu đã không cần tự mình hỏi đến. Thần Hầu phủ đã giao cho Đại đệ tử của lão phu là Hiên Viên Phá quản lý. Vốn hết thảy đều tốt, nhưng lần này xảy ra chuyện, đã cho thấy Thần Hầu phủ vẫn xuất hiện sơ sẩy rất lớn.
Tề Ninh cười nói:
- Chuyện tình phức tạp, khó tránh khỏi có chút sai lầm, Thần Hầu kỳ thực không cần quá để ý.
- Thần Hẩu Phủ là nơi xử lý vụ án, hơn nữa mỗi vụ án đều dính đến thế lực giang hồ.
Tây Môn Vô Ngân nghiêm mặt nói:
- Dù cho bản án đơn giản nhất, chỉ cần có chút sơ sẩy, rất có thể sẽ gây họa lớn, cho nên căn bản không được phép có sai lầm.
Tề Ninh lập tức nghiêm túc nói:
- Thần Hầu nói rất đúng, là ta lỡ lầu.
- Trước tiên dùng bữa.
Tây Môn Vô Ngân cười nói:
- Hôm nay mời ngài tới, thứ nhất là xin lỗi ngài vì chuyện kia, thứ hai cũng là hi vọng Hầu gia có đề nghị gì đối với Thần Hầu phủ chúng ta, đại khái có thể nói ra, cuối cùng cũng là để Hầu gia biết nhà cửa, về sau nếu sơn trân hải vị dầu mỡ, muốn thay đổi khẩu vị, đại khái có thể đến chỗ lão phu.
Tây Môn Thần Hầu trông hòa ái dễ gần, không hề tương xứng với địa vị cao cao tại thượng của lão. Tề Ninh cảm thấy ngạc nhiên, cầm đũa gắp đồ ăn, nhấm nháp, lại cảm thấy quả nhiên cực kỳ ngon miệng, khen:
- Thần Hầu, ngài nói chuyện không phải nói đùa chứ? Nếu như ta thực sự muốn ăn món ăn bình thường, có thể đến nơi này kiếm cơm sao?
- Ha ha ha… !
Tây Môn Vô Ngân cười to:
- Tùy thời hoan nghênh, trước tiên nói rõ, ăn cơm ở chỗ ta, có một quy củ, động tới đũa, nếu như không giải quyết sạch sẽ món ăn trên bàn, thì không được rời khỏi bàn. Lúc lệnh tôn còn sống, chưa từng làm hỏng quy củ này.
Tề Ninh nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, mặc dù có năm món ăn, nhưng số lượng không quá lớn, nếu hai người toàn lực ứng phó, năm món ăn hoàn toàn có thể giải quyết được.
Đúng lúc này, lại nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Cha, có phải cha đang lén uống rượu hay không?
Theo lời nói, một bóng người xinh đẹp bước vào, Tề Ninh ngẩng đầu nhìn qua, đúng là Tây Môn Chiến Anh.
Tây Môn Chiến Anh nhìn sang, thấy Tề ninh, lập tức nhíu mày. Tây Môn Vô Ngân liếc Tây Môn Chiến Anh, nói:
- Anh nhi, con tới thực đúng lúc, Hầu gia ở nơi này, con tới rót rượu!
Hiển nhiên Tây Môn Chiến Anh không có ấn tượng tốt gì với Tề Ninh, nàng hừ lạnh một tiếng, quay người muốn đi. Tây Môn Vô Ngân nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đứng lại!
Tây Môn Chiến Anh dừng bước, Tây Môn Vô Ngân lạnh lùng nói:
- Lời của ta con không nghe thấy sao? Hầu gia ở đây, sao con không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy? Chuyện hôm trước, Hầu gia không so đo với con, nếu đổi lại Hầu gia khác, con cho rằng có thể dễ dàng như vậy sao? Còn không qua đây.
Thần Hầu không hổ là Thần Hầu, lạnh lùng nói, có một uy thế không thể kháng cự.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo