Long Thái suy nghĩ một hồi mới nói:

- Mẫu hậu, Phụ hoàng băng hà không lâu, giờ lập Hậu phải chăng hơi nóng vội rồi?

Giọng gã có vẻ tương đối cung kính, nhưng Dương Ninh lại cảm thấy mỗi một câu tiểu Hoàng đế này nói ra đều đã được nghĩ sâu tính kỹ, hơn nữa trả lời lại cực kỳ thỏa đáng.

Tuy lời nói của gã không cứng rắn, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa vài phần kiên cường.

Có vẻ Thái hậu cũng bị Long Thái làm khó. Dương Ninh thầm nghĩ, trước đây nghe nói cổ nhân cẩn thủ hiếu đạo, cha mẹ mất thủ hiếu ba năm, không biết thời đại này có phải tuân thủ không? Nếu thật sự có quy củ như vậy, không biết Hoàng đế có cần giữ không?

Một lát sau, Thái hậu mới đáp:

- Tiên đế băng hà, con ổn định được xã tắc mới là hiếu thuận lớn nhất với người. Nếu chậm chạp không lập Hậu, khó tránh khỏi triều dã bất an, thật sự không phải đạo hiếu.

Dừng một lát, bà lại nói:

- Hoàng thượng, Bổn cung tọa trấn Hậu cung, cũng là quan tâm tới huyết mạch Hoàng gia. Lúc này, con cũng hiểu, nếu không phải Trung Nghĩa Hầu ổn định thế cục, con có thuận lợi đăng cơ được không còn là ẩn số.

Dương Ninh hơi giật mình, thầm nghĩ, khó trách từ khi Tề Cảnh qua đời, Trung Nghĩa Hầu vẫn chưa từng xuất hiện. Xem ra trong thời đoạn quan trọng nhất, Trung Nghĩa Hầu đã đặt tân quân lên vị.

Long Thái không nói gì.

- Kéo dài huyết mạch Hoàng gia là chuyện trị quốc lớn nhất của Hoàng thượng. Cho dù Hoàng thượng không lập tức lập Hậu cũng nên tuyên Uyển Tình tiến cung trước.

- Mẫu hậu đã nói, nhi thần sẽ nhớ kỹ, sẽ suy nghĩ việc này cẩn thận.

- Ôi. Không làm cha mẹ không hiểu được nỗi khổ tâm của cha mẹ mà.

Thái hậu thở dài, dừng một chút đột nhiên lại hỏi:

- Hoàng thượng, lần này con định ban thưởng cho Trung Nghĩa Hầu thế nào?

- Mẫu hậu nghĩ nên ban thưởng thế nào?

- Lúc lâm chung Tiên đế đã phó thác Trung Nghĩa Hầu phụ tá Hoàng thượng, chính Hoàng thượng cũng có nghe thấy. Tiên đế không còn, Trung Nghĩa Hầu lo lắng hết lòng, luôn trung thành tận tâm với Hoàng thượng. Theo ý bổn cung, Trung Nghĩa Hầu cùng những thần tử trung thành tận tâm kia, sẽ là rường cột quốc gia mà sau này Hoàng thượng sẽ phải dựa vào.

- Mẫu hậu nói rất phải. Công lao của Trung Nghĩa Hầu nhi thần sẽ nhớ mãi không quên.

- Thưởng phạt rõ ràng là đạo làm vua.

Do dự một lát, cuối cùng bà nói thẳng:

- Hoàng thượng có nên gia phong tước vị cho Trung Nghĩa Hầu không?

- Trung Nghĩa Hầu đứng đầu tứ đại thế tập, chính là nhất đẳng rồi, vinh quang vô hạn. Nếu lại gia phong cũng chỉ có thể phong lên làm Công tước.

Nghĩ một lát gãmới nói tiếp:

- Từ khi Đại Sở lập quốc tới nay, không có Vương gia khác họ, cũng chưa từng phong Công tước cho người khác họ.

- Không phải Hoàng thượng muốn phá cũ làm mới sao?

Thái hậu bắt đầu dịu giọng:

- Có nhiều thứ phải tuân theo tổ chế, nhưng cũng không phải mọi chuyện đều phải tử thủ theo quy củ tổ tông. Có một số chuyện có thể thay đổi được, chưa chắc Hoàng thượng đã không thể thay đổi. Hoàng thượng vừa đăng cơ, muốn dựng lên uy tín của mình, bỏ đi một vài quy củ cũ cũng không hẳn là không thể.

Dương Ninh nghe tới đây mới hiểu,Thái hậu muốn Hoàng thượng gia phong cho Trung Nghĩa Hầu. Nghe ý tứ của bà, có vẻ cực kỳ tín nhiệm Trung Nghĩa Hầu.

Long Thái hơi do dự, một lát sau mới đáp:

- Mẫu hậu, tứ đại thế tập là bốn vị nhất đẳng Hầu của Đại Sở ta. Bốn vị đại Hầu tước đều đã từng lập nhiều công lao hãn mã cho Đại Sở ta. Hôm nay mẫu hậu muốn để nhi thần phong Trung Nghĩa Hầu là công tước, đáng lẽ nhi thần nên cẩn tuân lệnh của mẫu hậu. Nhưng nhi thần chỉ lo một việc.

- Chuyện gì?

- Nếu phong Trung Nghĩa Hầu làm Công tước, ba đại thế tập khác sẽ phải thế nào? Nhi thần chỉ lo, ba vị Hầu tước kia cảm thấy thiếu công bằng. Ngoài ra, nếu gia phong Trung Nghĩa Hầu, thì phải chăng trước vị Trung Nghĩa Hầu không còn nữa? Người trong thiên hạ đều biết tứ đại Hầu tước của Đại Sở ta, nếu không còn Trung Nghĩa Hầu, có vẻ hơi không ổn.

- Hoàng thượng quá lo lắng rồi. Thái tổ Hoàng đế phong bốn đại Hầu tước, năm đó còn hạ xuống ý chỉ, bốn đại Hầu tước đời đời thế tập, đương nhiên không thể bỏ tước vị. Nếu đã gia phong Trung Nghĩa Hầu, đương nhiên tước vị sẽ lại được truyền xuống. Nếu Hoàng đế lo lắng ba vị Hầu tước kia bất mãn, theo ý bổn cung, Hoàng thượng cũng không cần băn khoăn việc này. Lần này Trung Nghĩa Hầu hộ giá Hoàng thượng, Cẩm Y Hầu và Vũ Hương Hầu không có lập công, còn Kim Đao Hầu, Hoàng thượng chớ quên, ông ta không có một lòng với triều đình và Hoàng thượng.

- Mẫu hậu, thứ cho nhi thần nói thẳng. Mẫu hậu nói Cẩm Y và Vũ Hương hai Hầu không có công, chưa hẳn đã là vậy. Trong quân đội có rất nhiều nhân mạch của Cẩm Y và Vũ Hương, có rất nhiều tướng lãnh trong quân năm xưa đều đi theo hai vị Hầu tước này chinh chiến sa trường. Mẫu hậu cũng biết rõ, hai vị Hầu tước này đều trung thành và tận tâm với Tiên đế, cho nên bộ hạ của họ cũng đều trung với nhi thần. Nếu không có những người này tồn tại chấn nhiếp những kẻ có rắp tâm khác, chưa chắc nhi thần đã có thể đăng cơ thuận lợi như vậy.

- Hoàng thượng nói không sai, nhưng lần này vẫn là Trung Nghĩa Hầu lập công lớn nhất. Nếu không phải có Trung Nghĩa Hầu lập mưu tính kế, chỉ sợ cục diện sẽ không phải ra thế này.

Bà lạnh lùng hỏi:

- Chẳng lẽ Hoàng thượng cảm thấy Trung Nghĩa Hầu làm vậy còn chưa đủ?

- Mẫu hậu hiểu lầm rồi, nhi thần không nghĩ vậy.

- Trung Nghĩa Hầu và một loạt trung thần lập đại công, nếu Hoàng thượng không phong thưởng, bổn cung chỉ sợ sẽ khiến cho không ít thần tử thất vọng.

Hoàng hậu thở dài:

- Hoàng thượng, nếu muốn trị quốc thì phải dùng người. Muốn dùng người, nhất định phải có được nhân tâm. Hoàng thượng nói có phải không?

Dương Ninh trốn sau giá sách lắng nghe cẩn thận, thầm nghĩ có vẻ Thái hậu này làm hơi quá.

Hắn cũng biết hậu cung không nên can thiệp chính sự, tuy Long Thái vừa đăng cơ, năng lực có hơi yếu. Thân là Thái hậu chỉ điểm một chút cũng được, nhưng liên quan đến đại sự phong thưởng công tước, bà vẫn nên để cho Long Thái tự quyết định. Nhưng nghe giọng Thái hậu có vẻ khá hùng hổ dọa người, nếu Long Thái không đáp ứng phong Trung Nghĩa Hầu, Thái hậu sẽ không từ bỏ ý đồ.

Long Thái suy nghĩ một lát cuối cùng cũng nói:

- Mẫu hậu đã nói vậy, đương nhiên nhi thần phải tuân theo. Nhi thần sẽ triệu kiến Lễ bộ Thượng thư bàn việc này. Ngoài ra những đại thần lập nhiều công lao khác Trung Nghĩa Hầu ắt hẳn sẽ biết. Nhi thần sẽ để cho Trung Nghĩa Hầu lập một danh sách đại thần lập công lần này, tới lúc đó đương nhiên sẽ tuân theo lệnh mẫu hậu phong thưởng từng người.

Thái hậu lập tức vui mừng hỉ hả cười nói:

- Hoàng thượng đã nói vậy bổn cung an tâm rồi. Được Hoàng thượng phong thưởng, từ nay về sau chắc chắn đám đại thần này sẽ trung thành tận tâm cống hiến với Hoàng thượng.

- Mấy hôm nữa nhi thần sẽ triệu tập quần thần vào triều. Đến lúc đó sẽ tuyên chỉ trong triều hộ.

Dừng một lát y lại hỏi:

- Mẫu hậu, còn chuyện gì khác không?

- Trời sắp tổi ồi, Hoàng thượng cũng nên dùng bữa thôi, đừng để vất vả quá sức. Đúng rồi, chuyện Uyển Tình, Hoàng thượng vẫn nên suy nghĩ một chút. Hôm khác bổn cung sẽ nói chuyện với Hoàng thượng.

Sau đó là tiếng soạt soạt loạt soạt, lại có tiếng Long Thái nói:

- Nhi thần cung kính tiễn mẫu hậu.

Một lát sau bên ngoài lại yên tĩnh. Dương Ninh nghĩ thầm, hẳn là Thái hậu đã rời đi, bèn thò đầu ra khỏi giá sách, chỉ thấy tiểu Hoàng đế Long Thái đang ngồi trên ghế như đang suy tư gì đó. Đột nhiên gã ngẩng đầu:

- Tề Ninh, ngươi ra đi, Thái hậu đi rồi.

Dương Ninh thở phào một cái, nhẹ chân nhẹ tay đi ra, tới bên cạnh tiểu Hoàng đế, do dự một lát rồi quỳ xuống.

- Thần tham kiến Hoàng thượng.

Trong lòng hắn hơi lo lắng, thầm nghĩ, nếu Tiêu Quang là tiểu Hoàng đế không biết sẽ xử lý mình thế nào đây. Hiện nay chỉ có tiểu Hoàng đế biết mình giả mạo Cẩm Y Hầu.

Long Thái quay đầu nhìn hắn, cười nói:

- Còn muốn chơi với ngươi thêm một chút, không ngờ lại vô duyên như vậy, lại gặp Thái hậu. Trẫm bí mật như thế mà cũng bị ngươi biết.

Gã giơ tay lên:

- Ngươi đứng dậy đi, ở đây chỉ có ngươi và trẫm, không cần mấy cái này.

Dương Ninh nghe tiếng Long Thái coi như cũng hiền hòa, bèn đứng dậy, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói thế nào.

Long Thái cười thầm:

- Sao vậy? Biết ta là Hoàng thượng đến nói chuyện cũng không có gan à? Không phải ngươi có lá gan rất lớn sao? Ngay cả Cẩm Y Thế tử cũng dám giả mạo, vậy mà bây giờ không có cả dũng khí nói chuyện?

Gã nói vậy, Dương Ninh lại cảm thấy nhẹ nhàng, nghĩ bụng, đã tới nước này, có lẽ tiểu Hoàng đế đã nghĩ xong biện pháp cho mình, bèn dứt khoát trấn tĩnh lại cười đáp:

- Thần không có. Thần không biết người là Hoàng đế nên đã đắc tội. Cho nên lúc trước nói chuyện với người có hơi càn rỡ, Hoàng thượng muốn xử trí thế nào cũng được.

- Đương nhiên trẫm phải phạt ngươi!

Đột nhiên Long Thái siết chặt lông mày, vèo một cái đưa tay bắt lấy hông Dương Ninh. Hắn muốn phản ứng, nhưng nhớ lại tiểu tử này là đương kim Hoàng đế Đại Sở, do dự một lát đã bị Long Thái túm lấy đai lưng, chân quét ngang nhắm vào hạ bàn của hắn.

Theo phản xạ hắn giơ tay lên đón chân của gã, thuận tay cũng bắt lấy tay gã.

Hai người ngươi tới ta lui biến hóa một lúc, bỗng nghe Long Thái khẽ gầm lên, dồn dức vào tay, vung tay về phía Dương Ninh. Gần như cùng lúc đó, Dương Ninh cũng dùng sức. Cả hai lập tức đổi vị trí, Long Thái hơi chùng người xuống, khủy tay đâm về phía Dương Ninh.

Khi Dương Ninh gặp Tiêu Quang, cả hai từng đấu trong mưa một hồi, kỹ thuật vật cận chiến của hắn không tệ, nhưng rõ ràng thân thủ của tiểu Hoàng đế này khá cao. Lần đó không ai hơn ai, coi như ngang tay.

Lúc này ngươi tới ta đi giao thủ mười mấy lần vẫn không phân thắng bại. Dương Ninh cảm thấy động tác của Long Thái cực kỳ thành thạo, cũng là người luyện võ, hơn nữa quả thực lực của tiểu Hoàng đế này không hề nhỏ. Hiện giờ hắn không lo bị tiểu Hoàng đế đẩy ngã, chỉ lo lắng trời đưa đất đẩy làm sao mà thần công phát uy lần nữa, lát nữa hút nội lực tiểu Hoàng đế vào là xong.

Hiện giờ Dương Ninh đã biết thần công lấy được từ chỗ Mộc Thần Quân là môn công phu quỷ dị hấp thu năng lực của người khác. Hắn cũng biết, một khi đối thủ dùng nội lực tấn công mình, thân thể của mình sẽ có phản ứng giống như hút nội lực của đối phương vào vậy, ngay cả mình cũng không dễ khống chế.

Trong cơ thể hắn có chứa nội lực hùng hậu, nhưng hiện giờ vẫn không biết làm sao tùy tâm sở dục điều khiển nó.

Sức của tiểu Hoàng đế rất khỏe, Dương Ninh cũng không biết gã luyện thành hay dùng nội lực. Nếu chỉ là luyện thành sức khỏe thì không sao, nhưng nếu là nội lực bên trong tuôn ra như vậy thì mình phải cực kỳ cẩn thận để ý, đừng hút tiểu Hoàng đế thành thây khô.

 

1.20505 sec| 2440.234 kb