Thật lòng mà nói thì sức lực của cơ thể hiện tại của Dương Ninh kém xa so với Long Thái, không có cách nào thuyên chuyển nội lực, vốn chủ nhân của cơ thể này là một Thế tử bị đần không có võ công hay nội công gì cả, cơ thể này bình thường chẳng mấy khi luyện tập lại quen sống an sung sướng an nhàn nên cơ thể chẳng có mấy sức lực.

(chẳng hiểu sao tác giả viết vậy, chủ nhân của cơ thể này, đến hiện tại, là gã ăn mày Tiểu Điêu mới đúng).

Mặc dù linh hồn của Dương Ninh chiếm cứ cơ thể này nhưng lại không thể mang theo sức lực trước kia của hắn vào.

Cũng may là hắn thành thạo chiến đấu ở cự ly gần nên mới có thể dựa vào mặt ưu thế kỹ thuật để duy trì trạng thái ngang hàng với Long Thái.

Trên thực tế hai người đánh tới đánh lui được khoảng hơn hai mươi hiệp Dương Ninh cũng đã nhìn ra về mặt kỹ thuật Long Thái có chút thiếu sót nên muốn hạ được đối phương cũng không phải là việc quá khó, chỉ có điều người ta dù gì thì cũng là Hoàng thượng, người xưa có câu nói: Gần vua như gần hổ! Biết đâu nếu hắn thật sự đánh ngã tiểu Hoàng đế này, tên này thẹn quá hóa giận thì hắn có thể bay đầu như chơi!

Nhưng đương nhiên cũng không thể để Long Thái đánh bại một cách quá dễ dàng, nhóc con này đã từng đấu với hắn một lần cũng biết được năng lực của hắn đến đâu, nếu lúc này mà bị đối phương đánh bại thì rõ ràng là vuốt mông ngựa* quá trắng trợn rồi. Mà Dương Ninh lại không muốn để tiểu Hoàng đế này có cảm giác là hắn đang vuốt mông ngựa.

• Vuốt mông ngựa: nịnh hót

Ngươi tới ta lùi, hai người đánh qua đánh lại, sắc trời bên ngoài cũng đã dần tối nhưng hai người vẫn chưa thể phân thắng bại, trên trán Long Thái cũng đã xuất hiện một lớp mồ hôi.

Đúng lúc này chợt có tiếng của Phạm công công truyền tới:

- Thánh thượng, trời đã tối rồi, đã đến lúc lên đèn rồi ạ.

Lúc này Long Thái mới dừng tay, thả lỏng tay chân chỉ vào Dương Ninh cười nói:

- Bản lĩnh của ngươi cũng khá lắm đó có thể dây dưa với ta cả một buổi.

Sau đó gã nói với người bên ngoài:

- Vào đi.

Phạm công công đẩy cửa vào, đương nhiên cũng đã biết Dương Ninh biết thân phận của Long Thái nên thi lễ với hắn rồi dẫn theo hai tiểu thái giám bước vào châm đèn trong phòng lên, phòng sách vốn mờ tối lập tức bừng sáng, lúc này Phạm công công mới đi tới cung kính nói:

- Thánh thượng, đã là giờ Dậu rồi ạ, hiện tại là giờ cấm cung, phải chăng nên tiễn Hầu gia xuất cung còn Thánh thượng cũng nên dùng bữa ạ.

Long Thái nhận khăn mặt từ tiểu thái giám đưa lên lau mồ hôi trên mặt, trên trán rồi cười nói:

- Phạm Đức Hải, trẫm còn việc phải nghị sự với Cẩm Y Hầu, ngươi hãy mang đồ ăn tối lên đây trẫm sẽ dùng bữa cùng Tề Ninh ở đây.

Phạm công công đáp:

- Nô tài tuân chỉ.

Sau đó lão dẫn theo hai tiểu thái giám lui xuống.

Lúc này Dương Ninh mới lên tiếng nói:

- Võ công của Hoàng thượng thật cao cường, thần thật sự không thể làm đối thủ của người được.

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: Võ công của ngươi cũng chỉ tốt hơn người bình thường chút thôi nếu gặp phải cao thủ chân chính thì chắc chỉ cần nửa nháy là đi!

Long Thái khoát tay cười đáp:

- Hoàng đế không cần có võ công cao cường làm gì cả, trẫm luyện công chỉ là để rèn luyện cơ thể thôi. Trẫm nghe nói người có võ công cao cường trong triều hay trong dân đều có rất nhiều, nghe nói Tây Môn Vô Ngân của phủ Thần Hầu là cao thủ hàng đầu trong thiên hạ, chỉ là để luyện được đến trình độ như vậy sẽ phải bỏ ra mười mấy năm thậm chí là mấy chục năm để luyện công. Nếu như trẫm cũng dành hết thời gian chú tâm vào việc luyện công mà không đọc sách thì tất nhiên không thể trị quốc.

Trong lòng Dương Ninh nghĩ: Cái này cũng chưa chắc đúng, người có võ công cao cường đúng là không ít nhưng những người này chưa chắc chỉ luyện công mà không đọc sách, nhưng nghĩ kỹ lại nếu đặt tất cả tâm tư dồn vào chuyện luyện công thì ở những phương diện khác đúng là sẽ sơ sót hơn một chút.

Chỉ là trong hắn cũng hiểu, Long Thái không quan tâm chuyện võ công mình cao hay thấp cũng là chuyện bình thường bởi dù sao thì tên nhóc này cũng là Hoàng đế mà bên cạnh Hoàng đế thì có bao giờ thiếu cao thủ bảo vệ đâu chứ!

- Hoàng thượng, Thái hậu vừa rồi có ý muốn người tuyển thê sao?

Dương Ninh hỏi.

Long Thái ngồi xuống một chiếc ghế dựa, ngón tay chỉ vào đối diện ý muốn Dương Ninh ngồi xuống. Dương Ninh có chút do dự, Long Thái lên tiếng:

- Lúc không có người ngoài trước mặt trẫm không cần phải dè dặt, tính tình trẫm thế nào người cũng biết rồi đấy, nếu như trẫm để ngươi đứng như vậy chắc trong lòng ngươi cũng sẽ trách trẫm trở mặt không nhận người quen, đúng không?

Dương Ninh bật cười, đi tới ngồi xuống, nói:

- Tiêu…à không đúng, Hoàng thượng, thần nào dám nghĩ như vậy!

- Tề Ninh, trẫm hỏi ngươi, trong lòng ngươi đã có người con gái thương yêu chưa?

Long Thái nghiêm túc nhìn Dương Ninh hỏi.

Dương Ninh ngẩn người một chút, trong đầu hình ảnh đầu tiên hiện lên đương nhiên là Cố Thanh Hạm nhưng giây lát sau lại hiện lên khuôn mặt của Tiểu Dao.

Hắn giật mình, thầm nghĩ tại sao khi Long Thái hỏi về người trong lòng mình trong đầu hắn lại lập tức hiện lên hình ảnh của hai người đó.

Thật lòng mà nói, hắn xuyên vào cơ thể của Tề Ninh, mặc dù bề ngoài chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng bên trong tuổi của hắn cũng đã không còn nhỏ thậm chí hắn còn lớn hơn cả Cố Thanh Hạm, tâm lý tuổi tác cũng quyết định thẩm mỹ không giống với thanh niên mười sáu mười bảy tuổi.

Cố Thanh Hạm trưởng thành xinh đẹp, dịu dàng thanh lịch, giỏi giang lý trí, dung mạo xuất chúng đúng kiểu Dương Ninh thích.

Chỉ là với thân phận hiện tại, Cố Thanh Hạm là thím của hắn, mặc dù thỉnh thoảng nghĩ tới Cố Thanh Hạm trái tim hắn cũng có chút rung động nhưng bản thân hắn biết có một số chuyện không thể dễ dàng vượt qua được.

Nhưng còn Tiểu Dao, khi hình ảnh của nàng hiện lên trong đầu Dương Ninh cũng có chút giật mình.

Dù gì thì hắn cũng chỉ mới gặp Tiểu Dao có hai lần, thật lòng mà nói xét về tướng mạo so với Trác Tiên Nhi cùng Xích Đan Mị thì Tiểu Dao có vẻ yếu thế hơn nhưng khí chất thanh nhã của Tiểu Dao lại khiến Dương Ninh nhớ mãi trong lòng.

- Xem ra đúng là ngươi đã có người trong lòng rồi.

Long Thái nhìn vẻ mặt của Dương Ninh cười nói:

- Nếu như trẫm đoán không sai thì người trong lòng ngươi sau khi vào kinh thì mới quen nhau.

Dương Ninh cười cười hỏi:

- Sao đến cả cái này mà Hoàng thượng cũng biết?

- Tề Ninh, thật ra trẫm rất hâm mộ ngươi.

Long Thái nói:

- Hiện tại ngươi là Cẩm Y Hầu, với bản lĩnh của ngươi có thể dễ dàng cưới nàng về làm vợ, ngày đêm làm bạn bên nhau nhưng điều này đối với trẫm mà nói thì lại chỉ là hy vọng xa vời.

- Hy vọng xa vời?

Dương Ninh hiếu kỳ hỏi lại.

- Hoàng thượng, người là vua một nước toàn bộ thiên hạ này đều là của người, nếu như người vừa ý cô nương nào người nào dám ngăn cản?

Long Thái cười nhạt đáp lại:

- Hôm nay ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, Thái hậu muốn trẫm lấy Tư Mã Uyển Quỳnh, bất kể có thích hay không thì điều đó cũng không thể thay đổi được.

- Hoàng thượng, ta vừa mới nghe nói Tư Mã Uyển Quỳnh hình như là biểu muội* của người đúng không?

Trong lúc vô tình Dương Ninh đã quên mất phải tự xưng là “thần”.

• Biểu muội: em gái họ

Long Thái hình như không phát hiện ra điều này hoặc cũng có thể ý không để ý đến cách xưng hô đó, khuôn mặt tuấn tú của gã trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Nàng là biểu muội của trẫm, chỉ có điều có người muốn lập nàng làm Hoàng hậu của trẫm. Thời gian trẫm đăng cơ còn chưa được bao lâu mà cái ngôi vị Hoàng hậu này lại có người định sẵn từ lâu rồi.

Dương Ninh thở dài:

- Thật ra thì chẳng những là Hoàng thượng mà ngay cả bá tính bình thường chuyện hôn nhân đại sự cũng phải nghe theo cha mẹ.

- Nghe theo cha mẹ.

Ánh mắt Long Thái hiện lên vẻ tàn khốc nói:

- Đáng tiếc cha mẹ trẫm đều đã qua đời hôm nay cũng chỉ còn một mình lẻ loi.

Dương Ninh sững sờ, giật mình nói:

- Vậy Thái hậu…

- Bà ấy không phải là mẫu thân của trẫm.

Long Thái giải thích:

- Lúc trẫm 11 tuổi thì mẫu thân đã qua đời, Thái hậu hiện tại lúc đó chỉ là một Quý phi, sau khi mẫu thân qua đời được hai năm, phụ hoàng mới sắc phong bà ấy làm Hoàng hậu.

Lúc này Dương Ninh mới hiểu, lúc hai mẹ con nhà này nói chuyện lại khiến người ta không có cảm giác tình thân, vốn hắn còn tưởng vì chuyện hôn sự Long Thái tỏ ý phản ngịch nên quan hệ với Thái hậu mới xảy ra xích mích, giờ mới biết thì ra là Long Thái không phải con trai do Thái hậu sinh ra. Nghe giọng điệu khi nhắc đến Thái hậu của Long Thái có thể thấy gã cũng chẳng có tình cảm gì với Thái hậu.

- Thì ra là thế.

Dương Ninh như ngẫm ra điều gì đó.

- Tề Ninh, hôm nay ngươi cũng đã nghe thấy Thái hậu muốn trẫm sắc phong Trung Nghĩa Hầu trở thành Công Tước.

Long Thái nghiêm túc nhìn Dương Ninh, mặc dù tiểu hoàng đế này tuổi còn nhỏ nhưng nhìn vào lại có cảm giác vẻ ngoài của gã không tương đồng với tuổi của gã.

Gã hỏi, giọng bình thản:

- Ngươi là Cẩm Y Hầu, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?

Dương Ninh vội đáp:

- Chuyện này là chuyện quốc gia đại sự, thần không dám nhiều lời.

- Nói nhảm!

Long Thái có chút không vui nói:

- Nếu trẫm đã hỏi thì ngươi nghĩ cái gì nói cái đó, đừng có bày ra cái vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó đó với trẫm. Trẫm không có người nào để thương lượng cùng, Hướng sư phụ mặc dù trung thành tận tâm với trẫm nhưng rất khi bàn chuyện quốc sự với trẫm, trẫm không tìm ngươi thì tìm ai.

- Hoàng thượng, Hướng sư phụ mà người nói đến là…?

- Không sai, chính là người cùng trẫm đi sứ tới Đông Tề, người luôn bên cạnh bảo vệ cho trẫm, ngươi cũng đã từng gặp người rồi.

Long Thái giải thích.

- Lúc Hướng sư phụ còn nhỏ, gia môn gặp tai họa bất ngờ, người đã bỏ ra mấy chục năm luyện công, khổ luyện võ nghệ cuối cùng có thành tựu rồi người đã tự mình đuổi cùng giết tận tất cả kẻ thù của gia đình mình.

- Đuổi cùng giết tận!

Long Thái cười nói:

- Ngươi không biết Hướng sư phụ có bản lĩnh thế nào đâu, năm đó kẻ giết hại gia đình người là một môn phái giang hồ, năm đó môn phái này cũng được coi là có chút danh tiếng trên giang hồ, người bình thường không ai dám trêu chọc. Sau khi Hướng sư phụ học thành tài đã giết sạch toàn bộ bốn mươi năm mươi người từ trên xuống dưới môn phái đó.

Dương Ninh nghe vậy thì có chút sợ hãi, thầm nghĩ người này thật tàn nhẫn.

- Phủ Thần Hầu đã nhúng tay vào việc này, sau khi Hướng sư phụ báo thù xong cũng không hề có ý định trốn tránh.

Long Thái nói tiếp.

- Chính vì vậy phủ Thần Hầu mới có thể dễ dàng bắt được Hướng sư phụ mà Hướng sư phụ sau khi bị bắt cũng khai ra tất cả. Sau khi phủ Thần Hầu kết án, những người như vậy thường thì sẽ bí mật xử quyết nhưng trước khi tiến hành xử quyết Tây Môn Vô Ngân đã trình án tông lên cho phụ hoàng, cũng có thể nói là mạng của Hướng sư phụ chưa đến lúc tận bởi vì cuối cùng phụ hoàng đã bí mật miễn tội cho Hướng sư phụ.

Dương Ninh giật mình, Long Thái tiếp tục kể:

- Sau khi Hướng sư phụ biết phụ hoàng đặc xá miễn tội cho mình đã tự mình tịnh thân, nói mạng sống nửa đời còn lại là do phụ hoàng ban tặng nên bằng lòng vào cùng hầu hạ phụ hoàng. Phụ hoàng là người coi trọng tình nghĩa, nên sau khi người vào cung đã không để người dùng cái tên trước đây của người mà ban cho người cái tên Hướng Thiên Bi.

- Hướng Thiên Bi!?

Dương Ninh kinh ngạc nhận xét:

- Cái tên nghe thật cổ quái.

- Thuở nhỏ chịu tai họa bất ngờ, nửa đời sống trong thù hận, sau khi báo được thù rửa được hận thì lại vào cung làm nô tài.

Long Thái thở dài, cảm thán:

- Những cái này chẳng lẽ không bi thảm sao?!

Dương Ninh nói:

- Vì vậy Hướng sư phụ vẫn luôn phụng mệnh bên cạnh tiên đế, về sau lại phụng mệnh chăm sóc cho người.

- Võ công của Hướng sư phụ cũng được coi là cao thủ số một số hai trong cung.

Long Thái nói:

- Lúc trẫm còn nhỏ, đã học được một ít quyền cước công phu từ Hướng sư phụ. Mặc dù không chính thức bái sư nhưng người cũng được coi là sư phụ của trẫm. Vốn dĩ Hướng sư phụ muốn dạy trẫm học kiếm pháp chỉ có điều trẫm không có hứng thú với kiếm thuật cho lắm.

Gã cười nói:

- Ngươi không biết đâu, kiếm thuật của Hướng sư phụ rất siêu, phụ hoàng đã từng nói với trẫm với kiếm thuật của Hướng sư phụ có thể đứng vào hàng Thập đại kiếm khách, chính vì vậy phụ hoàng đã ban cho người thanh bảo kiếm Lạc Diệp. Đó là trân bảo được cất giấu của hoàng thất, nghe nói thanh Lạc Diệp đó nằm trong Thiên hạ thập đại danh kiếm.

- Thiên hạ thập đại danh kiếm!

Dương Ninh giật mình.

Cái danh xưng này hắn khá quen thuộc, lúc còn ở Đại Quang Minh tự đã từng thấy Bạch Vũ Hạc cầm Ô Diệu kiếm sau đó hắn lại được Đại Quang Minh tự tặng thanh Bì Lô kiếm, hai thanh kiếm này đều nằm trong Thiên hạ thập đại danh kiếm, Ô Diệu thứ ba, Bì Lô thứ tư, Long Thái nói thanh Lạc Diệp kiếm này cũng nằm trong Thiên hạ thập đại danh kiếm không biết nó xếp thứ mấy?

 

0.13794 sec| 2453.484 kb