Tề Ninh rời cung, Đoạn Thương Hải đã chờ bên ngoài hết một buổi, lòng nóng như lửa đốt, thấy hắn bình yên vô sự đi ra vội vàng chạy lại hỏi thăm.
Hắn chỉ nói Long Thái giữ mình lại trong cung dùng bữa. Đoạn Thương Hải kinh ngạc hỏi:
- Hầu gia, Hoàng thượng có nói vì sao muốn giữ người lại dùng bữa không?
- Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn giữ bản Hầu lại dùng bữa cũng phải có nguyên nhân gì đặc biệt sao?
Đoạn Thương Hải biết rõ, Hoàng đế triệu kiến đại thần, đặc biệt là lần đầu tiên triệu kiến thường thường sẽ chỉ trong chốc lát. Đến trưa vẫn không thấy Tề Ninh, y còn tưởng rằng đã xảy ra biến cố gì, cực kỳ lo lắng. Giờ nghe hắn nói ăn xong mới ra ngoài,y vô cùng kinh ngạc. Dù sao thì, lần đầu triệu kiến đã được ở lại trong cung dùng bữa là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng có thể được Hoàng đế ban thiện đương nhiên không phải chuyện xấu. Đoạn Thương Hải nghĩ nghĩ một chút, mới yên tâm hơn.
Lúc này trời đã tối hẳn, cũng may đến mùa đông Đoạn Thương Hải đoán chỉ sợ đến khuya hắn Tề Ninh mới rời cung được, nên đã cho người ta chuẩn bị đèn lồng, treo lên xe ngựa, về Hầu phủ.
Xe lăn lộc cộc, Tề Ninh ngồi bên trong nghĩ vẩn vơ, không biết sau bao lâu đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu thê lương. Hắn kinh hãi vén rèm xe nhìn ra ngoài, thì thấy đã ra tới ngoài phố, phía trước có một con hẻm nhỏ, một bóng người từ trong hẻm lao ra.
Đoạn Thương Hải lạnh lùng ra lệnh:
- Bảo vệ Hầu gia!
Mấy tùy tùng rút đao khỏi vỏ, lập tức bảo hộ quanh xe, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng. Tề Ninh chỉ thấy một kẻ điên lao ra từ trong hẻm, hoa tay múa chân vui sướng, miệng lại tru lên thê lương như cực kỳ thống khổ.
Từ trong hẻm nhỏ kia lại có mấy người nữa lao ra, tay đều cầm một cây côn gỗ, áo thủng rách nát, tóc cũng rối tung.
Đoạn Thương Hải trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là người phương nào?
Đối phương có người nhìn thấy xe ngựa bèn tiến lên chắp tay chào:
- Du nhi tẩu tứ hải, bát phương thủ âm dương!
Giọng nói Đoạn Thương Hải dịu đi:
- Thì ra là Huynh đệ Cái Bang.
- Các hạ đi đi thôi, xin mời!
Người nọ vẫn khá khách khí, khoát tay mời.
Những người còn lại vây quanh tên điên, có người đưa tay bắt. Tên điên kia bị vây xông trái xông phải vẫn không thoát ra được. Nhưng tựa như những kẻ kia cũng có kiêng kỵ gã, chỉ vây quanh, tìm cơ hội bắt lại.
Đoạn Thương Hải chắp tay với người vừa nói chuyện, không nói gì nữa, thúc mã tới bên xe ngựa thấp giọng báo:
- Hầu gia, không có chuyện gì, là người của Cái Bang.
- Cái Bang?
Tề Ninh nghe hai chữ đó cảm thấy khá thân thiết, bèn hỏi:
- Những người này đều là người Cái Bang sao? Tên điên kia là ai? Vì sao phải bắt gã?
- Hầu gia, chuyện Cái Bang chúng ta không cần nhúng tay. Xưa nay Cái Bang cùng phủ Cẩm Y Hầu chúng ta không có ân oán, không cần tìm phiền toái.
Lúc này, có một người tìm được cơ hội từ sau lưng đè tên điên kia ngã nhào xuống đất. Gã điên kia gào thét vung vẩy, vậy mà gạt người kia ra được. Thấy sức gã khá khỏe, mấy người khác cũng thừa cơ xông lên đè chặt gã lại. Có người trầm giọng nói:
- Trói lại đã rồi nói.
Mấy tên đệ tử Cái Bang tay chân nhanh nhẹn bèn trói gã lại. Tên điên kia gào được mấy tiếng, nhưng bị nắm chặt, giãy không nổi nữa.
Đám đệ tử Cái Bang không để ý đoàn người Đoạn Thương Hải gần đó, ba chân bốn cẳng khiêng gã điên kia lên, nhanh chóng tiến vào trong con hẻm nhỏ, nháy mắt đã không thấy tung tích.
- Đoạn Thương Hải, thế này cũng không ai quản sao?
Tề Ninh nhíu mày, tuy đêm đã khuya nhưng trên đường vẫn rải rác có người đi qua đường, màn vừa phát sinh này không kéo dài bao lâu, người đi trên đường đều tránh ra thật xa, không dám tới gần.
Đoạn Thương Hải giải thích:
- Hầu gia, đây là nội vụ Cái Bang, người ngoài sẽ không nhung tay vào, cho dù là phủ Thần Hầu, chỉ cần Cái Bang không gây ra chuyện gì quá lớn cũng sẽ không đi quản. Đây là phân đà Quỷ Kim Dương của Cái Bang, những năm nay không gây chuyện ở Kinh thành, hơn nữa, đệ tử Cái Bang coi như cũng phối hợp với quan phủ.
- Phân đà Quỷ Kim Dương?
Khi ở thành Hội Trạch Tề Ninh đã biết Cái Bang có tổng cộng hai mươi tám phân đà, dựa theo nhị thập bát tú mà đặt tên. Hai mươi tám phân đà trải rộng khắp thiên hạ, có thể nói là bang chúng có số thành viên lớn nhất.
Đoạn Thương Hải lại cho rằng Tề Ninh không biết Cái Bang, xe ngựa cứ đi, y cưỡi ngựa đi bên cạnh giải thích vào qua ô cửa sổ:
- Tổng cộng Cái Bang có hai mươi tám phân đà, dựa theo nhị thập bát tú mà đặt tên, đệ tử trải khắp thiên hạ. Quỷ Kim Dương là một trong số Nam Thất Túc của họ.
- Nam Thất Túc?
- Phương đông Thanh Long, phương bắc Huyền Vũ, phương nam Chu Tước, phương tây Bạch Hổ.
Đoạn Thương Hải xem như cũng nắm rõ các thế lực giang hồ:
- Phân đà Nam Thất Túc thuộc Chu Tước đường phía nam. Quỷ Kim Dương là một trong số đó. Theo ta biết, phân đà Nam Túc có một đà chủ, mà Nam Thất Túc lại thuộc về trưởng lão Chu Tước quản hạt. Trưởng lão này hiện đang ở trong Kinh thành.
- Sao? Vậy bang chủ Cái Bang là ai? Ngươi đã gặp chưa?
Đoạn Thương Hải lắc đầu:
- Bang chủ Cái Bang là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả đệ tử Cái Bang cũng không mấy ai từng thấy. Thuộc hạ nghe nói vị Bang chủ đó võ công cực kỳ cao, là kỳ tài võ công giỏi nhất trăm năm qua của Cái Bang. Nhưng là thật hay giả thì không biết. Tên điên vừa rồi kia nếu không phải cừu gia của Cái Bang thì chỉ có thể là người nhà họ.
- Người một nhà?
- Vâng. Thuộc hạ nghe nói bang quy Cái Bang cực kỳ nghiêm khắc, có mười hai đại bang quy, nếu phạm phải, nhẹ sẽ bị trục xuất, nặng thậm chí sẽ bị Cái Bang xử tử. Dù sao thì chúng ta vẫn không nên trêu chọc vào đám ăn mày kia. Tuy không cần sợ bọn họ, nhưng cũng không đáng trêu vào bọn họ.
- Bang quy sâm nghiêm?
Nghĩ tới đám ăn mày ở thành Hội Trạch, lừa lừa gạt gạt, thậm chí còn hà hiếp ấu nữ, không biết theo như bang quy Cái Bang thì nên bị xử lý thế nào?
Nhưng ngẫm lại cũng hiểu, thành Hội Trạch chỉ là một huyện thành nhỏ ở biên cảnh nước Sở, ngư long hỗn tạp, hơn nữa đệ tử Cái Bang trong thành cũng chỉ là một chi nhánh nho nhỏ dưới phân đà Dực Hỏa Xà, khó tránh khỏi sẽ bị xem nhẹ. Mà Kinh thành Kiến Nghiệp là trái tim của nước Sở, nếu đệ tử Cái Bang ở Kinh thành sao nhãng bang quy, ở Kinh thành làm xằng làm bậy, chỉ sợ không cần Bang chủ Cái Bang đến quản, phủ Thần Hầu đã ra tay sửa trị từ trước.
Hơn nữa, trưởng lão Chu Tước đường ở ngay Kinh thành, phân đà Quỷ Kim Dương ở ngay dưới mi mắt trưởng lão, đương nhiên phải đàng hoàng hơn nhiều.
Đoạn đường còn lại rất thuận lợi, bọn họ nhanh chóng quay về Hầu phủ.
Từ trên xuống dưới Hầu phủ đều đang lo lắng chờ đợi, không chỉ Cố Thanh Hạm, ngay cả từng gia đinh nha hoàn trong phủ cũng vô cùng căng thẳng.
Ai cũng biết hôm nay Hầu gia được truyền vào cung, diện kiến Hoàng thượng. Đối với mọi người trong Hầu phủ, trên thực tế đây là thử thách cuối cùng để có thể kế tục tước vị Cẩm Y Hầu. Cẩm Y Hầu vinh nhục hưng suy đều quan hệ trực tiếp tới mỗi người trong Hầu phủ. Đợi suốt đến trưa Hầu gia vẫn chưa về, thậm chí tối rồi vẫn không thấy Tề Ninh, từ Cố Thanh Hạm trở xuống, tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Thân trong Hầu phủ không giống như dân chúng bình thường, họ cũng loáng thoáng hiểu một chút thế cục triều đình.
Mọi người đều biết, một cách yên tĩnh không chút rung động, gần đây Kinh thành đã trải qua biến cố cực lớn: Tiên đế băng hà, tân Đế băng cơ. Triều cục hiện nay còn lâu mới có thể nói là ổn định trở lại.
Phong vân triều đình thay đổi rất nhanh, vua nào triều thần nấy, tuy hai đời Cẩm Y Hầu trước vẫn luôn có địa vị và danh dự rất cao trong Đại Sở, nhưng không ai dám cam đoan vị Tề Ninh vừa mới kế thừa tước vị này cũng sẽ nhận được đãi ngộ tương tự. Dù sao, mọi người đều hiểu, tuy vị tiểu chủ tử này đã kế tục được vị trí Cẩm Y Hầu trong phủ, nhưng công bằng mà nói vẫn chưa lập được đại công gì cho triều đình. Công huân và uy danh của hắn còn lâu mới có thể sánh được với hai đời Cẩm Y Hầu trước kia.
Khi lão Hầu gia còn trẻ tuổi đã bắt đầu theo Thái Tông Hoàng đế giành chính quyền, còn Cẩm Y Hầu đời thứ hai Tề Cảnh khi vẫn chỉ là Cẩm Y Thế tử đã theo lão Hầu gia chinh chiến sa trường, lập được nhiều công huân hiển hách. So với họ, Cẩm Y Hầu hiện tại, khi làm Thế tử ấn tượng lớn nhất trong đầu người ta là hắn chỉ là một thằng ngốc.
Nhưng tối rồi Hầu gia vẫn chưa về, thậm chí đã có người dần cảm thấy có gì không ổn.
Cố Thanh Hạm phiền muộn lo lắng, nhưng cũng biết, lúc này mình là trái tim của Hầu phủ, cho dù truyền đến tin gì cũng không thể lo lạn. Nếu ngay cả mình cũng hoảng loạn, toàn bộ Hầu phủ cũng sẽ sụp đổ.
Dường như mỗi một khắc trôi qua đều tăng thêm một tầng dày vò với nàng.
Hầu phủ hoàn toàn tĩnh mịch, trong nội viện chen chúc đứng chừng một hai trăm người. Cố Thanh Hạm ngồi trong chính đường, mặc dù đã mỏi mệt nhưng vẫn lặng lẽ chờ.
Chợt có tiếng bước chân vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng, tất cả mọi người đều quay ra nhìn chằm chằm vào cửa lớn. Cố Thanh Hạm đứng dậy hỏi:
- Hầu gia đã về sao?
Người kia chỉ chạy một đoạn đường ngắn nhưng dường như thở không ra hơi rồi, chỉ ra ngoài cửa:
- Tam phu nhân, Hầu gia…Hầu gia ngài…..
Tất cả mọi người đều nhìn gã, gấp muốn chết. Cố Thanh Hạm không nhịn được nữa vội la lên:
- Hầu gia làm sao?
Chợt có tiếng cười hỏi:
- Sao mọi người đều ở đây thế này? Muốn mở hội sao?
Cùng với tiếng nói, Tề Ninh bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi vào, Đoạn Thương Hải đi theo bên cạnh.
Mấy người Tề Phong và Triệu Vô Thương cũng đứng trong đám người, thấy Tề Ninh mới liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
- Ninh Nhi!
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh bình yên vô sự quay về, vui vẻ hỏi:
- Con không sao chứ?
Tề Ninh bước lên, thấy nàng lo lắng nơm nớp, cảm thấy ấm áp cười đáp:
- Tam nương, con không sao. Hoàng thượng cho đòi con vào cung trò chuyện tâm sự, đến tận khi trời tối đen, sợ con không nhịn qua nổi giờ cơm bèn giữ lại cùng dùng bữa.
Lời vừa nói ra, tứ phía mọi người đều khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đều vui mừng.
Đương nhiên Hoàng thượng giữ Hầu gia ở lại dùng bữa là chuyện tốt, cực kỳ tốt. Mọi người đang căng thẳng cứng người, lúc này rốt cuộc đã hoàn toàn thư giãn.
Cố Thanh Hạm thở dài ra một hơi, rốt cuộc cũng tươi cười xua tay:
- Mọi người xuống cả đi, Hầu gia về rồi, không cần lo lắng.
Tới lúc này mọi người mới vui vẻ giải tán. Hầu gia được Hoàng thượng tán thưởng, đương nhiên sau này Hầu phủ sẽ thuận buồm xuôi gió, toàn bộ quý phủ từ trên xuống dưới đều có thể không cần lo lắng rồi.
Quay lại nội đường, Cố Thanh Hạm hỏi một hồi. Đương nhiên cái gì nên nói thì hắn nói, cái gì không nên nói hắn không nhắc đến. Cố Thanh Hạm nghe Tề Ninh kể, đoán được Hoàng thượng rất kính trọng lòng trung thành và công huân của hai đời Cẩm Y Hầu phủ, cũng hy vọng Tề Ninh có thể kế thừa chí hướng hai đời Cẩm Y Hầu, cùng triều đình lên xuống.
Tới khi Cố Thanh Hạm đã hoàn toàn yên tâm, thấy nàng rất mệt rồi, hắn mới khuyên bảo nàng đi nghỉ.
Trời tối người yên, Tề Ninh nằm trên giường, nghĩ đến những điều Long Thái nói hôm nay, hiểu rõ thật ra trong lòng vị tiểu Hoàng đế này là một kẻ cực kỳ đa mưu trí kế. Hôm nay mình hiến kế như vậy, hiển nhiên Hoàng đế nghe vào, chỉ là, có một vài chuyện, nói thì dễ, nhưng làm lại không đơn giản.
Huống chi, cho dù là Hoài Nam Vương hay Trung Nghĩa Hầu đều không phải kẻ đơn giản, muốn dùng quyền mưu ngăn được hai người này, còn phải tranh thủ lúc hai người đấu nhau để phát triển thực lực của mình, thì thực sự là nói dễ làm khó, nhất định phải nắm giữ đúng hỏa hầu. Hắn thật sự không biết Long Thái mới hai mươi tuổi có thể nắm tốt hỏa hầu hay không.
Nhưng hắn biết rõ, Long Thái là kẻ có rất đủ lòng kiên nhẫn.
Từ khi Hướng Thiên Bi phát hiện mình trên đường đưa tang, Long Thái không hề tức giận, mà âm thầm phái Hướng Thiên Bi xác định. Từ đó tới giờ đã khá lâu, hắn tin tưởng Hướng Thiên Bi không chỉ theo hắn ở chợ hoa, mà có nhiều lúc khác hắn cũng không biết.
Long Thái rất kiên nhẫn, biết rõ, xác định được, không nghi ngờ gì nữa, mới truyền mình vào cung.
Một kẻ kiên nhẫn luôn có tố chất cơ bản làm đại sự.
Hắn nhắm mắt nằm suy nghĩ, chợt nghe “cạch” một tiếng rất nhỏ ở cửa sổ, tuy rất nhẹ nhưng từ sau khi bị tiểu yêu nữ A Não hạ độc, Tề Ninh đã cẩn thận hơn rất nhiều. Hơn nữa, thủ vệ Hầu phủ rất sâm nghiêm, hắn lập tức xoay người, trầm giọng hỏi:
- Là ai?
Không có tiếng trả lời, Tề Ninh sờ hàn nhận, đứng dậy chậm rãi bước tới cửa sổ, phát hiện cánh cửa đã được đóng kín lại mở ra một khe nho nhỏ.
Hắn nhíu mày, nắm chặt hàn nhận, đột nhiên nhìn thoáng một cái, trên bàn cạnh cửa sổ đáng lẽ không có gì lại có một xấp gì đó.
Hắn nhích tới gần, là một chồng bản vẽ, cầm lên, nhìn thoáng qua, sắc mặt chợt biến.
Trên bàn, là Kiếm đồ tìm khắp nơi không thấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo