Sắc mặt Dương Ninh biến đổi, đứng dậy, nhìn chung quanh một chút, lại vội vàng chạy đến trước cửa, nhìn coi bên ngoài, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có bóng dáng người khác, ngay cả tiểu thái giám vừa dâng trà cũng không có. Hắn lập tức đóng cửa lại, lúc này mới quay người, tức giận nói:

- Ngươi thực sự to gan, lại dám vu oan bản Hầu, ngươi biết ngươi đang phỉ báng không? Ngươi đang phỉ báng ta đấy.

Tiêu Quang bình thản, lúc này đứng thẳng người.

Lần trước Dương Ninh nhìn thấy Tiêu Quang, tiểu thái giám này đúng lúc gặp rủi ro, lúc ấy khí sắc rất kém cỏi, lúc này mặt ngọc phiếm hồng, thanh tú tuấn lãng, liền thấy gã đảo mắt cười nói:

- Ngươi thực sự không biết ta sao? Ngươi đừng quên, ta còn nợ ngươi năm trăm lạng vàng, ngươi không muốn à?

Dương Ninh nghĩ thầm đừng nói năm trăm lạng vàng, dù là năm mươi lạng lão tử cũng muốn, nhưng nếu muốn vàng của ngươi, chẳng phải thừa nhận mình là Cẩm Y Hầu giả mạo sao? Huống chi tiểu thái giám này thấy thế nào cũng không có khả năng có năm trăm lạng vàng. Hắn trầm mặc đi tới, thấp giọng nói:

- Vàng với không vàng cái gì, chớ có nói hươu nói vượn, ta không rõ ràng. Đúng rồi, ta đã cảnh cáo ngươi, ta là Cẩm Y Hầu, nếu ngươi vu oan phỉ báng ta, ngươi chịu không nổi.

Hắn hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Quang.

Tiêu Quang thở dài:

- Hóa ra ngươi là người thấy lợi quên nghĩa, coi như ta nhìn lầm ngươi. Ngươi lừa gạt Hoàng thượng, ta nhất định phải vạch trần ngươi với Hoàng thượng.

Nói xong gã muốn rời đi, Dương Ninh tóm lấy cánh tay gã, cười nói:

- Vội cái gì, tới tới tới, trước tiên ngồi xuống nói chuyện.

Tiêu Quang nhìn Dương Ninh, hỏi:

- Ngươi thừa nhận?

- Thừa nhận cái gì?

- Ngươi là Cẩm Y Hầu giả mạo?

Tiêu Quang nói.

Dương Ninh giậm chân một cái, thấp giọng nói:

- Ngươi có thể nói nhỏ một chút hay không, thực sự bị người khác nghe thấy, ngươi muốn thấy ta bị chém đầu sao? Ta nói Tiêu Quang này, hóa ra ngươi là thái giám.

Tiêu Quang thấy Dương Ninh thừa nhận, lúc này mới cười nói:

- Ta liếc một cái liền nhận ra ngươi, ngươi còn giả vờ giả vịt trước mặt ta.

Kỳ thực Dương Ninh rất rõ ràng trong lòng, nếu như Tiêu Quang thực sự vạch trần hắn là Cẩm Y Hầu giả mạo, mặc kệ người khác có lập tức tin tưởng hay không, chuyện quan trọng, chỉ sợ sẽ thực sự phải điều tra, quan trọng là lúc hắn không bị người khác hoài nghi, rất nhiều chuyện có thể lừa dối qua, nhưng nếu thực sự bị hoài nghi là giả mạo, như vậy rất nhiều chuyện càng nghĩ càng không đúng, hắn sớm muộn sẽ lộ tẩy.

Hiện giờ biết rõ thân phận giả mạo của hắn, chỉ có tiểu thái giám Tiêu Quang này, chỉ cần dọn dẹp tiểu thái giám này, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ít nhất trước tiên dụ dỗ Tiêu Quang, để cho gã không đến mức lập tức vạch trần, cũng tiện cho mình thời gian chạy trốn.

Dương Ninh khẽ vươn tay nói:

- Năm trăm lạng vàng, tranh thủ thời gian lấy ra, chúng ta đã nói rồi, ta đến kinh thành, ngươi lập tức cho ta, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện không thể không giữ lời.

- Ta nói chuyện đương nhiên giữ lời.

Tiêu Quang cười ha ha nói:

- Chẳng qua ngươi nói cho ta biết trước, ngươi làm thế nào trở thành Cẩm Y Hầu? Không đúng, hẳn là làm thế nào trở thành Thế tử Cẩm Y?

Dương Ninh biết rõ không thể gạt được gã, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói một lần chuyện xảy ra sau đó với Tiêu Quang.

Tiêu Quang sau khi nghe xong, cực kỳ kinh ngạc, sợ hãi nói:

- Ngươi nói là, Tề Ninh thật sự kia, giống ngươi như đúc? Trên đời này còn có chuyện lạ này?

- Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ.

Dương Ninh cười khổ nói:

- Ta cũng trời đưa đất đẩy, lúc ấy bị phủ Cẩm Y gặp được, ngươi nói nếu như ta nói cho họ biết ta không phải Tề Ninh, lại mặc quần áo của hắn, làm sao giải thích rõ ràng được? Nói không chừng họ còn tưởng rằng Thế tử Cẩm Y là ta giết chết, vậy còn không tháo ta thành tám khối à?

Tiêu Quang khẽ gật đầu nói:

- Nói như vậy, ngươi quả thực từng bước bị buộc lên vị trí Thế tử Cẩm Y rồi.

Gã lập tức cười ha ha nói:

- Cái tên này, vận may thực sự tốt, từ một tên du dân cơm áo không có, chỉ chớp mắt liền biến thành Thế tử Cẩm Y, thực sự không đơn giản.

Gã ngồi xuống ghế dựa hỏi:

- Đúng rồi, ta hỏi ngươi, ngươi giả mạo Thế tử Cẩm Y, chẳng lẽ phủ Cẩm Y Hầu không phát hiện sao? Cho dù lớn lên giống nhau, nhưng hành vi cử chỉ sẽ khác nhau chứ? Phủ Cẩm Y Hầu cũng không ngốc, ngươi có thể lừa họ sao?

Dương Ninh cười nói:

- Ngươi ở trong cung, có chỗ không biết, hóa ra cái đầu của vị Thế tử Cẩm Y kia!

Hắn chỉ huyệt thái dương của mình:

- Trong này không được thông minh, làm việc ngơ ngác, người trong Hầu phủ vẫn luôn buồn bực vì chuyện này.

Tiêu Quang vỗ tay cười nói:

- Ta hiểu được, sau khi ngươi về phủ, đột nhiên bắt đầu thông minh, họ chỉ cho rằng Thế tử Cẩm Y bị kích thích, cho nên bắt đầu bình thường, trở nên thông minh hơn, ngôn hành cử chỉ cũng khác với lúc trước là chuyện đương nhiên.

Gã cảm thấy chuyện này thực sự không thể tưởng tượng được, nhịn không được lại cười ha ha.

Dương Ninh nhíu mày thấp giọng nói:

- Đừng cười nữa, chớ để người khác nghe thấy.

Hắn đảo mắt, cười ha ha nói:

- Tiêu Quang, ta hỏi ngươi chuyện này?

Tiêu Quang nói:

- Cái gì?

- Cái này!

Dương Ninh nhìn đũng quần Tiêu Quang, đang muốn hỏi, nghĩ đến cái gì, cuối cùng nói:

- Cũng không có gì, đúng rồi, ngươi vào cung lúc nào thế? Ồ, đúng rồi, lão đầu cầm kiếm ta gặp được lần trước, hắn là sư phụ ngươi sao?

- Đúng vậy, thế nào, ngươi nhìn thấy sư phụ ta sao?

Tiêu Quang hỏi.

Dương Ninh gật đầu nói:

- Lần trước đưa tang, trong cung phái Phạm công công kia đi qua, lúc ấy sư phụ ngươi cũng đi theo, ta còn tưởng rằng nhìn lầm người.

Hắn hiểu được, nghĩ thầm sư phụ của tiểu thái giám đương nhiên là lão thái giám. Nếu Tiêu Quang là thái giám trong nội cung, như vậy sư phụ gã đương nhiên là lão thái giám trong nội cung.

Chẳng qua ngày đó từng thấy lão thái giám kia ra tay, quả thực cao minh, thầm nghĩ trong hoàng cung, bên cạnh Hoàng đế đương nhiên có không ít cao thủ, lão thái giám kia võ công cao cường cũng không phải chuyện gì lạ, chỉ là không biết lão thái giám kia ở trong cung lại ở chỗ nào.

Hắn biết rõ Phạm công công là Tổng quản Thái giám Tư Lễ Giám, mặc dù chỉ là hoạn quan, nhưng trong số thái giám cung nữ, địa vị cao cả.

Nếu như không phải phủ Cẩm Y Hầu, chỉ sợ không cần Phạm công công từ mình đi truyền chỉ.

Tiêu Quang cười nói:

- Sư phụ ta bị đám thích khách kia vây công, cũng may sư phó võ công cao cường, ta không ở bên cạnh hắn, hắn lại không cố kỵ, giết một con đường máu rời đi, tránh được một kiếp.

Dương Ninh vội hỏi:

- Đúng rồi, tại sao đám thích khách kia phải ám sát các ngươi? Chẳng lẽ trên người các ngươi có thứ gì bọn chúng nhất định phải có sao?

Tiêu Quang chỉ cười cười nói:

- Cuối cùng bọn chúng không chạy được một ai.

- Tiêu Quang, nói như vậy, ngươi là một tiểu thái giám trong nội cung, tại sao phải rời cung, còn chạy đến chỗ xa như vậy?

Dương Ninh hơi nghi hoặc:

- Hắc Đao Doanh còn tự mình đi cứu ngươi, ngươi có mặt mũi lớn như vậy à?

- Ngươi coi như trên người ta có bí mật quan trọng là được rồi.

Tiêu Quang cười ha ha, đi tới bên bàn, bưng một đĩa điểm tâm, bẻ một miếng đặt vào miệng:

- Tiếp theo ngươi chuẩn bị làm thế nào? Vẫn giả mạo tiếp? Hay là tìm cơ hội rời đi?

Dương Ninh thấy gã lấy điểm tâm ăn, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ lá gan của tiểu tử này thực không nhỏ, hắn lập tức lại nghĩ, thằng này vốn làm việc ở đây, đoán chừng điểm tâm cũng là gã đưa tới, sau này bổ sung cũng không phải việc khó gì. Hắn vốn hơi đói khát, vừa rồi còn cố kỵ, không tiện cầm linh tinh, hiện giờ tiểu thái giám Tiêu Quang cũng dám cầm, hắn cũng không khách khí, đi qua cầm một đĩa điểm tâm khác. Tiêu Quang liếc mắt nhìn, sững sờ một chút, lập tức cười cười.

Dương Ninh cầm điểm tâm, đặt mông ngồi trên ghế dựa, bắt đầu nếm. Đồ trong cung cũng chú ý, hương vị quả thực không tệ, Dương Ninh ăn như hổ đói, chốc lát giải quyết một nửa, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:

- Ngươi có chỗ không biết, ta muốn chạy đi, sớm đã chạy đi rồi. Nhưng phủ Cẩm Y Hầu thực sự lắm chuyện, ài, nói thật với ngươi đi, hiện giờ ta thực sự bỏ đi, chỉ sợ phủ Cẩm Y Hầu sẽ vỡ rồi.

Tiêu Quang ngồi đối mặt Dương Ninh, ngạc nhiên nói:

- Nghiêm trọng như vậy sao? Có phải ngươi đang khoác lác?

- Ta cũng không cần giải thích với ngươi.

Dương Ninh vừa ăn vừa nói:

- Ta nói Tiêu Quang, chúng ta đã từng đồng sinh cộng tử, ta còn cứu mạng ngươi, ngươi sẽ không thực sự vạch trần việc này chứ?

- Vậy thì phải xem ngươi đối đãi với ta thế nào.

Tiêu Quang thấy dường như Dương Ninh có hứng thú với điểm tâm, đứng dậy cầm cái đĩa trong tay đặt bên cạnh Dương Ninh, lúc này mới trở về ngồi xuống nói:

- Nếu ngươi đối đãi tốt với ta, ta sẽ giấu chuyện này giúp ngươi, nếu ngươi không tốt với ta, ta lập tức vạch trần.

Dương Ninh tức giận nói:

- Ngươi biết tính tình của ta, uy hiếp ta, ta không chịu được.

Giải quyết xong điểm tâm trong đĩa của mình, cầm đĩa Tiêu Quang đưa tới, lúc này hắn mới nói:

- Chẳng qua hiện giờ ta là Cẩm Y Hầu, ta đương nhiên không bạc đãi ngươi.

- Hả?

Tiêu Quang cười nói:

- Ngươi cũng biết giảng nghĩa khí, ngươi chuẩn bị giúp ta thế nào?

- Ta xem hiện giờ địa vị trong cung của ngươi còn rất thấp.

Dương Ninh nói:

- Hiện giờ ta tốt xấu gì cũng là Cẩm Y Hầu, đoán chừng Hoàng thượng sẽ cho ta chút thể diện, đến lúc đó ta năn nỉ giúp ngươi một chút, nói tiểu thái giám ngươi thông minh lanh lợi rất hiểu chuyện, đề bạt ngươi. Đúng rồi, Phạm công công kia quan hệ với ta không tệ, ta xem tác phong của hắn, cũng không khó nói chuyện, ta nghĩ nói vài câu có ích giúp ngươi trước mặt hắn, chẳng phải ngươi sẽ sống tốt hơn nhiều lắm?

Tiêu Quang nói:

- Ngươi giúp ta, là vì sợ ta vạch trần ngươi sao?

Dương Ninh dựa vào ghế nói:

- Thật sự không hoàn toàn như thế. Nói thật tiểu tử ngươi làm người không khiến người khác ghét, nói thế nào hai chúng ta cũng từng chung hoạn nạn, ta niệm tình cũ với ngươi, ông trời đã để chúng ta gặp lại, ta cũng không thể không quan tâm.

Hai đĩa tuy tinh xảo, nhưng kỳ thực không lớn, điểm tâm không quá nhiều, trong chốc lát Dương Ninh liền giải quyết xong, lúc này mới buông đĩa tiếp tục nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ta một ngày còn ở đây, sẽ bảo vệ ngươi, chưa chắc khiến ngươi thăng chức quá nhanh, nhưng dù sao cũng đỡ hơn hiện giờ, ai bảo chúng ta là bằng hữu.

Tiêu Quang nhìn chằm chằm Dương Ninh, hỏi:

- Hiện giờ ngươi là Cẩm Y Hầu, ta là một tiểu thái giám, địa vị cách xa, ngươi còn nhận người bạn như ta?

- Sao lại không nhận?

Dương Ninh sững sờ hỏi ngược lại:

- Bằng hữu thì bằng hữu, chỉ cần nói được là được, còn quan tâm thân phận địa vị gì?

Hắn cười ha ha nói:

- Tiêu Quang, có phải cảm thấy không trèo cao với tới ta? Đừng nhạy cảm quá, ta đây chẳng phải là giả dối sao?

Hắn lập tức cau mày:

- Chẳng qua Hoàng thượng này làm việc cũng thực chậm chạp, ta đã chờ đây cả buổi trưa, ngươi xem bên ngoài trời cũng sắp tối rồi, sao Hoàng thượng còn không triệu kiến? Hắn không phải đang đùa ta chứ?

 

0.71776 sec| 2460.719 kb