Tề Ninh có chút kinh ngạc, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhìn thấy con dấu dưới kim ấn kia, mang máng nhận ra là tám chữ “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” (Hiến mạng cho trời, mãi mãi trường tồn hưng thịnh), vậy thì chính là ngọc tỷ của hoàng đế rồi!
Có ngọc tỷ bảo đảm, tờ giấy này chính là bùa miễn tội hàng thật giá thật, không chỉ đơn giản là có giá trị ngàn vàng nữa. Hắn đứng dậy tạ ơn:
-Hoàng ân của Hoàng thượng mênh mông, thần…
Chưa nói xong đã bị Long Thái ngắt lời:
-Không cần đâu!
Lúc này Dương Ninh mới cười híp mặt cất bùa miễn tội lại, lúc này Long Thái mới nói:
-Khanh nói đây là cơ hội tốt của trẫm, sao lại thế?
-Hoàng thượng, nếu như Trung Nghĩa Hầu nhận tước vị, Hoài Nam Vương nhất định sẽ ghen ghét, mà Trung Nghĩa Hầu cũng phải lo chống lại Hoài Nam Vương.
Tề Ninh cất kỹ bùa miễn tội, cười nói tiếp:
- Bọn họ đấu nhau sứt đầu mẻ trán, Hoàng thượng có thể thừa cơ đề bạt thân tín của mình!
-Ồ!
-Hoàng thượng, giống như lần này, thần nghe Thái hậu nói, lần phong thưởng này chẳng những chỉ có Trung Nghĩa Hầu, mà còn nhiều đại thần khác.
Rồi Tề Ninh hỏi:
-Hoàng thượng hẳn là biết còn phải phong thưởng những vị đại thần nào.
Long Thái cười lạnh một tiếng:
-Tất nhiên trong lòng trẫm biết rõ, cuối cùng là những thuộc hạ đi theo Tư Mã Lam, trong số những người này, có không ít người là môn hạ của Tư Mã Lam.
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
-Muốn để Tư Mã Lam và lão già Hoài Nam Vương kia đấu đá, phong thưởng cho thuộc hạ một vài tay chân, cũng không phải là không được.
-Tay chân?
Long Thái tò mò hỏi:
-Tay chân nghĩa là sao?
Tề Ninh ngẩn ra, rồi vội vàng giải thích:
-Chính là tùy tùng.
-Tay chân là tùy tùng?
Long Thái cười nói:
-Cách gọi này thật thú vị!
-Hoàng thượng, nếu như Tư Mã Lam thật sự muốn phong thưởng, thì phải nâng thuộc hạ tăng quan tiến chức, Hoàng thượng không cần phản đối, nhưng cũng không được đồng ý tất cả!
Tề Ninh chớp chớp mắt, nói tiếp:
-Hoàng thượng hẳn là hiểu ý của thần.
Long Thái là người cực kỳ thông minh, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ hết, cười đáp:
-Ý của khanh là, trẫm có thể giao dịch với Tư Mã Lam?
Tề Ninh nhẹ giọng:
-Hiện giờ Tư Mã Lam phụ tá Hoàng thượng chấp chính, nếu như thần đoán không sai, nếu Hoàng thượng cất nhắc viên, Tư Mã Lam nhất định viện đủ lý do mà phản đối.
Long Thái cau mày nói:
-Trong cung trẫm có vài người bạn, bọn họ đã hầu hạ bên trẫm từ khi trẫm còn nhỏ. Sau khi trẫm lên ngôi, muốn cất nhắc bọn họ lên làm Tổng quản thái giám trong cung, nhưng…
Gã hừ lạnh một tiếng:
-Thái hậu lại viện đủ cớ phản đối, thậm chí còn tách những người kia ra khỏi trẫm, nói gì mà trẫm không được trọng dụng hoạn quan, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Tề Ninh gật đầu nói:
-Cho nên lần này nếu như Tư Mã Lam muốn phong thưởng quan viên vừa ý, Hoàng thượng cũng có thể chọn một vài người, Tư Mã Lam tuyệt đối sẽ không phản đối.
Tề Ninh nhìn thấy rất rõ một điều, có đôi khi đấu tranh trên chiến trường chính trị, thật ra chính là một môn nghệ thuật thỏa hiệp, trong quá trình hai bên thỏa hiệp, mỗi bên đều đạt được lợi ích mà mình muốn, đạt được tới mục đích cả hai bên đều vui vẻ!
Long Thái suy nghĩ một lát, rồi lại cau mày cất tiếng:
-Trẫm cũng cảm thấy, nếu như muốn phong thưởng cho người khác, tự trẫm cũng cất nhắc mấy người, có lẽ sẽ không phản đối. Chỉ là người trẫm quen biết không nhiều, cho dù muốn cất nhắc người khác, tạm thời cũng chưa biết có thể dùng những ai.
Tề Ninh cười đáp:
-Thật ra Hoàng thượng không cần gấp gáp, chẳng phải người nói muốn tiến cử vài người hữu dụng sao. Hoàng thượng cứ quan sát cẩn thận, hiện tại chưa cần quyết định vội sẽ dùng ai!
Long Thái khẽ gật đầu nói:
-Khanh nói không sai. Nhưng mà đám đại thần quan viên trong triều, nếu không phải là người của Hoài Nam Vương thì gần gũi với Trung Nghĩa Hầu.
-Hoàng thượng, trong số đó nhất định có quan viên không quan tâm đến hai thế lực này!
Tề Ninh nói:
-Hoàng thượng cơ trí anh minh, chỉ cần tỉ mỉ quan sát nhiều hơn, nhất định có thể nhìn ra được manh mối. Hoàng thượng dùng người, thứ nhất, đương nhiên là phải dùng những quan viên không liên quan đó, thứ hai, tốt nhất là nên cất nhắc một số người trước đây bị xa lánh chèn ép, nếu những người này được Hoàng thượng cất nhắc, nhất định sẽ xúc động đến rơi lệ với Hoàng thượng.
Long Thái cười ha hả đáp:
-Tề Ninh, hôm nay trẫm nói chuyện với khanh một hồi, thật sự là đã sáng tỏ thông suốt!
Sau đó gã dùng ánh mắt đánh giá Tề Ninh vài lần rồi mới hỏi:
-Hiện giờ trẫm lại đang nghi ngờ, những suy tính gian xảo này của khanh rốt cuộc là từ đâu mà ra?!
-Hoàng thượng, thần thật sự đối xử chân thành với người.
Tề Ninh nói:
-Nếu như Hoàng thượng cảm thấy thần nói không đúng, từ sau thần sẽ không nói nữa!
-Vớ vẩn!
Long Thái đáp:
-Trẫm đã nói khanh không đúng chưa?!
Rồi cảm khái:
-Hôm nay trẫm cho vời khanh vào cung, thật sự chưa từng nghĩ sẽ nói những lời này với khanh. Hiện giờ, xem ra việc hôm nay trẫm vời ngươi vào cung thật sự là lựa chọn đúng đắn!
Lúc này gã mới chỉ chỉ vào thức ăn trên bàn nói:
-Ăn chút đồ đã!
Hai người dùng xong bữa tối, Phạm Đức Hải đã mang người vào thu dọn sạch sẽ, nhìn sắc trời đã tối đen, Long Thái mới nói:
-Khanh là thần tử bên ngoài, không thể qua đêm trong cung, trẫm gọi người đưa khanh về trước, ngày khác lại nói chuyện với khanh.
Nghĩ nghĩ một lát, rồi gã mới mở miệng nói tiếp:
-Khanh cũng giúp trẫm tìm xem, xem những ai là người trẫm có thể sử dụng!
-Tuân chỉ!
Tề Ninh cười đáp:
-Nếu hoàng thượng cảm thấy nhàm chán, có thể cho vời thần vào cung trò chuyện bất cứ lúc nào.
Hắn im lặng một chút mới tốt bụng nhắc nhở:
-Hoàng thượng có còn chuyện gì không ạ?
-Hết rồi, lần sau trẫm lại nói chuyện với khanh.
Tề Ninh ngượng ngùng đáp:
-Vậy còn phải xem Hoàng thượng còn nhớ hay không, chỉ sợ là Hoàng thượng không nhớ thôi.
Long Thái ngẩn ra, sau đó đôi mắt toát lên ý cười, nhẹ giọng hỏi:
-Khanh nói trẫm không nhớ rõ cái gì?
-Không có gì!
Tề Ninh lắc đầu, chỉ đành nói:
-Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, không nhớ chút việc nhỏ này cũng không quan trọng.
Long Thái giơ chân, đạp một phát lên mông của Tề Ninh, nói:
-Khanh đừng tưởng trẫm không biết ý của khanh là khanh vẫn còn đang băn khoăn về việc trẫm nợ khanh năm trăm lượng vàng!
Tề Ninh ngượng ngùng nở nụ cười, đáp:
-Đó… đó là do Tiêu Quang nợ thần, không phải Hoàng thượng, cho nên…
-Trẫm tên Tiêu Thiệu Quân, Tiêu Quang là tên giả, mà đó cũng là trẫm!
Long Thái nói:
-Chuyện trẫm đã đồng ý thì sẽ không thay đổi, đã từng nói nợ khanh năm trăm lượng vàng, đương nhiên sẽ không ăn quỵt!
Tề Ninh vốn cho rằng Tiêu Quang biến thành Hoàng đế thì năm trăm lượng vàng gã nợ hắn cũng sẽ giống như đóa hoa trôi theo dòng nước. Thế mà lại nghe thấy lời hứa như vậy của Long Thái, trong lòng hắn hớn ha hớn hở.
Lúc này mới biết, tên thật của tiểu Hoàng đế là Tiêu Thiệu Quân, nhớ đến tên của Thế tử Hoài Nam Vương là Tiêu Thiệu Tông, hắn thầm nghĩ hai người này đều có tên đệm là “Thiệu”, thế thì cũng là anh em họ rồi!
Tề Ninh vốn tưởng là Long Thái sẽ gọi người lấy ngân phiếu năm trăm lượng ra trả hắn rồi cho người đưa hắn ra khỏi cung. Nhưng mà Long Thái không lập tức thể hiện thái độ, chỉ mở miệng hỏi:
-Đồ lần trước trẫm ban thưởng cho khanh, khanh có thể nhận.
Tề Ninh ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, ngày đó Phạm Đức Hải tới Hầu phủ tuyên chỉ, để hắn kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, ngoài ra còn ban cho hắn hai món đồ, cái thứ nhất là kiếm ngọc, cái còn lại thì là một tờ giấy trắng. Tặng kiếm ngọc thì hắn cũng có thể đoán rõ ý của Hoàng thượng. Nhưng còn tờ giấy trắng kia… Tề Ninh nghĩ mãi cũng chẳng ra ý của Hoàng thượng là gì!
Hiện giờ đã biết thì ra tiểu Hoàng thượng chính là Tiêu Quang, hắn lờ mờ hiểu ra ý của gã.
-Trẫm cho khanh một thanh bảo kiếm bằng ngọc, khanh cũng đã hiểu ý trẫm.
Long Thái nói tiếp:
-Ý của ngọc chính là thuần trắng không vướng bụi bẩn, bảo kiếm có tác dụng trừ tà diệt yêu ma, Cẩm Y Hầu trung thành tận tâm với triều đình. Hơn nữa bắt đầu từ thời Thái Tông hoàng đế, đã dốc hết lòng hết sức bình định loạn lạc xâm lăng, uy chấn bốn phương. Trẫm hi vọng khanh cũng giống như hai vị Cẩm Y Hầu đời trước, chẳng những không có lòng riêng, một lòng trung thành với triều đình, mà còn có thể rèn luyện bản thân thành một thanh bảo kiếm của triều đình ta!
Tề Ninh thầm nghĩ ý này của Long Thái, hắn đã sớm đoán được!
-Trẫm cho khanh tờ giấy trắng kia, đương nhiên khanh cũng đã từng xem rồi.
Long Thái cười hì hì, nói tiếp:
-Trẫm đã nói với khanh, trẫm nói lời giữ lời, nếu đã hứa hẹn của khanh năm trăm lượng vàng thì trẫm nói được làm được, tờ giấy trắng kia thì cứ coi như là giấy nợ của Tiêu Quang đưa ngươi đi. Nhưng mà trẫm là Thiên tử, Thiên tử giàu có bốn phương, đồ vật nào trong Thiên hạ cũng đều là của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ không thiếu nợ ai bất cứ thứ gì, cũng không cần phải trả nợ cho bất cứ kẻ nào!
Rồi gã chớp chớp mắt, cười nói:
-Khanh hẳn là hiểu ý của trẫm!
Tề Ninh vốn hiểu rất rõ, Tiêu Quang chính là hoàng đế, hoàng đế chính là Tiêu Quang, Tiêu Quang nợ mình năm trăm lượng vàng, thì cũng giống như là hoàng đế nợ hắn tiền, vừa rồi hoàng đế cũng đã thừa nhận điều này. Nhưng mà tiểu Hoàng đế giải thích thế này, đầu óc hắn ong ong, nhất thời chả hiểu gì sất, chỉ có thể cẩn thận thỉnh giáo:
-Hoàng thượng, thần ngu dốt, xin Hoàng thượng chỉ giáo, năm trăm lượng vàng kia, rốt cuộc là thần nên tìm ai đòi lại đây? Là tìm Hoàng thượng, hay là tìm Tiêu Quang?
-Đương nhiên là Tiêu Quang rồi.
Long Thái đáp:
-Tiêu Quang chính là trẫm, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời, cho nên Tiêu Quang cũng không thể lật lọng, khanh tìm Tiêu Quang đòi nợ cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng mà khanh phải nhớ kỹ, trẫm là hoàng đế, mà đã là hoàng đế thì không thiếu nợ bất cứ ai hết!
Trong lòng Tề Ninh thầm mắng, đờ mờ ngươi nói qua nói lại cả nửa ngày trời, tóm lại thì món nợ này lão tử tìm ai đây hả? Tiêu Quang nợ lão tử năm trăm lượng vàng, ngươi chính là Tiêu Quang, cơ mà đậu má ngươi lại nói Hoàng đế không nợ nần ai, nói lý kiểu này thì lão tử tranh luận với ngươi kiểu gì?
Hắn chỉ cảm thấy món nợ này rất có thể cứ thế ra đi mất rồi!
Long Thái phái Phạm Đức Hải tự mình đưa Tề Ninh xuất cung, trên đường đi giọng nói của Phạm Đức Hải cực kỳ thân mật:
-Hầu gia, xem ra Hoàng thượng đối với người là “vừa thấy đã thân”, Hoàng thượng cũng vô cùng tán thưởng Hầu gia, về sau vẫn mong được Hầu gia quan tâm nhiều hơn.
Tề Ninh cười đáp:
-Phạm công công khách khí rồi, ta là vãn bối, ít hiểu biết. Về sau những việc cần nhờ Phạm công công quan tâm còn rất nhiều. Nếu Phạm công công có thời gian rảnh thì hãy thường xuyên tới phủ ta, mọi người cùng nhau uống trà.
Phạm Đức Hải mặt mày càng hớn hở, chỉ cảm thấy tuy Cẩm Y Hầu còn trẻ, nhưng làm người không ba hoa, cũng chẳng chút tự cao tự đại, rất dễ gần.
Trong lòng Tề Ninh vẫn đang nghĩ, ngày đó tiểu hoàng đế ban tặng hai món quà. Đương nhiên lúc đó đã biết hắn giả mạo Cẩm Y Hầu, nếu không cũng sẽ không tặng hắn một tờ giấy trắng chẳng ghi gì để làm giấy nợ. Hoàng thượng không xuất cung, đương nhiên không thể tự mình kiểm chứng. Nếu như ngày đó không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì có lẽ chính là ở chợ hoa ngày đó, hắn đã bị Hướng Thiên Bi phát hiện, mà ngày đưa tang Tề Cảnh, Hướng Thiên Bi và Phạm Đức Hải cùng nhau tới, không phải để lễ tế Tề Cảnh, mà chẳng qua chỉ là nhân cơ hội để xác nhận lại thân phận của hắn mà thôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo