Tề Ninh nói:
-Hoàng thượng vừa mới nói, từ khi Đại Sở lập quốc đến nay, không có hầu tước khác họ, nếu như công lao to lớn, Hoàng thượng chủ động tứ phong, vậy thì đương nhiên là mọi người đều vui vẻ. Nhưng nếu là thần tử có lòng, thì coi như là vi phạm lễ chế từ khi khai quốc đến nay! Trung Nghĩa Hầu hẳn là hiểu rõ đạo lý này.
-Đương nhiên là ông ấy hiểu.
Long Thái nói:
-Trung Nghĩa Hầu là khai quốc công thần, trước khi trẫm lên ngôi, ông ấy đã là lão thần ba đời!
-Cho nên khi Hoàng thượng tứ phong trên triều, nếu như Trung Nghĩa Hầu từ chối nhận tước vị, thì đây hẳn là mong muốn của riêng Thái hậu, Trung Nghĩa Hầu cũng không có tâm tư khác.
Tề Ninh nói tiếp:
-Ít nhất cũng cho thấy Trung Nghĩa Hầu tuyệt đối không dám tùy tiện phá vỡ lễ chế của tổ tiên, điều này chứng minh Trung Nghĩa Hầu vẫn là trụ cột của Đại Sở ta!
Long Thái như đang suy ngẫm gì đó, khẽ gật đầu đáp:
-Nếu như Trung Nghĩa Hầu vui mừng nhận tước thì có thể nói lên rằng lão đã không còn để lễ chế của tổ tiên vào trong mắt!
-Thêm nữa, dù cho Trung Nghĩa Hầu thực sự tiếp nhận phong hào tước vị, Hoàng thượng cũng không cần lo lắng quá mức.
Tề Ninh chầm chậm nói:
-Hoàng thượng, sau khi thần tới Kinh thành, tuy không tận mắt thấy tai nghe mọi chuyệ nhưng cũng biết thế lực của Hoài Nam Vương không yếu, đâu đâu cũng có người của lão.
Sắc mặt Long Thái lạnh đi, đáp:
-Hoài Nam Vương tự cho rằng mình mới là con cháu dòng chính, lão có dã tâm soán vị, ai ai cũng biết. Tiên đế hết sức trấn an lão, có thể nói đó là vinh dự khôn cùng. Nhưng lão lại chẳng thèm cảm kích hoàng ân cuồn cuộn, còn luôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Lần này trẫm từ Đông Tề trở về, trên đường gặp phải rất nhiều thích khách, thậm chí suýt nữa đã táng mạng trên đường. Kẻ đứng sau lưng mưu đồ tất cả là ai, đương nhiên trẫm biết rõ mồn một!
-Hoàng thượng, dám hỏi một câu, thế lực trong tay Hoàng thượng hiện tại có thể dễ dàng diệt trừ đảng Hoài Nam Vương không?
Tề Ninh biết Long Thái thành thật nói chuyện với mình, cũng không che giấu nữa, nói trắng ra luôn.
Long Thái đáp:
-Tề Ninh, trẫm nói thật với khanh, khi tiên đế còn tại thế, vẫn luôn lo lắng có một ngày Hoài Nam Vương sẽ uy hiếp trẫm, tiên đế nhìn xa trông rộng, đã đoán trước được tất cả! Chỉ có điều Hoài Nam Vương là con trai của Thái tổ hoàng đế, Thái Tông hoàng đế và Tiên đế đều ghi nhớ long ân của Thái tổ, vẫn luôn hết sức trấn an Hoài Nam Vương, cho dù đôi khi Hoàng Nam Vương làm chuyện khác người, cũng vẫn luôn tha thứ mà không hề trách tội.
Gã dừng một chút rồi nói tiếp:
-Hoài Nam Vương là một kẻ vô cùng giảo hoạt, tuy trong triều người đứng ra nói đỡ cho lão rất nhiều, nhưng lão vẫn luôn ẩn thân sau màn, chưa từng dễ dàng lộ diện, bề ngoài nhìn có vẻ chỉ giống như một vị Vương gia chỉ biết vui vẻ hưởng thụ mua vui, tiên đế vẫn chưa tìm được cái cớ nào để diệt trừ lão ta.
-Tiên đế dốc sức vì nước, hơn nữa chiến sự liên miên, chỉ e là cũng chẳng có lòng dạ đối phó với lão.
Tề Ninh thở dài:
-Thêm nữa, những năm gần đây tranh chấp với người Bắc Hán, tiên đế cũng không hi vọng vì Hoài Nam Vương mà khiến nội bộ Đại Sợ rối ren.
Long Thái có chút kinh ngạc đáp:
-Ngay cả những điều này khanh cũng hiểu ư?
Rồi gã lộ ra nụ cười:
-Xem ra cái tên nhóc nhà ngươi sau khi đến Kinh cũng không phải chỉ biết ăn chơi đàng điếm!
-Hoàng thượng, sao người có thể nghĩ oan cho thần thế chứ!
Tề Ninh lập tức phản bác:
-Thần không hề ăn chơi đàng điếm, nhưng thần ở phủ Cẩm Y Hầu, muốn không biết những chuyện này cũng khó!
Long Thái thở dài:
-Đúng thế, ý của tiên đế, nếu như Hoài Nam Vương có thể thành thật an phận, triều đình cũng không muốn làm khó lão quá. Tiên đế cũng không ngờ mình đột ngột lâm bệnh nặng, nếu không thì cục diện sẽ không trở nên như hiện tại.
Sắc mặt gã trở nên ảm đạm.
-Tiên đế băng hà, là chuyện rất nhiều người không ngờ tới.
Tề Ninh đáp:
-Thế lực của Hoài Nam Vương cũng chưa bị tiên đế diệt trừ, cho nên hiện giờ lão vẫn còn căn cơ rất sâu, hơn nữa lão già kia vẫn luôn dòm ngó ngôi vị hoàng đế, chúng ta không thề không đề phòng loại người này.
-Lão già?
Long thái ngẩn ra sau đó bật cười:
-Đúng vậy, lão già đó là hoàng thúc của trẫm, nhưng vẫn coi trẫm như kẻ địch!
-Thế lực của Hoài Nam Vương đã thâm căn cố đế, nếu như Hoàng thượng không thể dựa vào sức mình để trấn áp lão, thì phải tìm đối thủ đến đối phó với lão.
Tề Ninh cười nói:
-Hoàng thượng không cảm thấy Trung Nghĩa Hầu là người thích hợp nhất sao?!
Long Thái khẽ gật đầu, đáp:
-Điều này, trẫm đương nhiên biết rõ, tất nhiên trẫm không thể để Hoài Nam Vương muốn làm gì thì làm!
Tiên đế cũng đã từng nói với trẫm, phải trọng dụng Trung Nghĩa Hầu, để ngăn cản Hoài Nam Vương. Chỉ là trẫm lo rằng nếu như để thế lực của Trung Nghĩa Hầu càng ngày càng bành trướng, thì tới lúc đó, trẫm đúng là nuôi hổ thành họa rồi!
Tề Ninh dù gì cũng là người đã sống qua hai đời, từng trải đời mấy chục năm, hơn nữa kiếp trước hắn cũng đã từng xem một chút sách ảnh phim truyện liên quan đế Đế Vương Tướng Tượng, biết rõ thuật cân bằng cũng chẳng có gì lạ. Nhưng mà tiểu hoàng đế tuổi đời không lớn, nhưng đã sớm thành thục, chẳng những cân nhắc đến khống chế cân đối triều đình, thậm chí còn nghĩ được đến cả vấn đề nuôi hổ thành họa, tâm tư cũng tỉ mỉ thật!
-Cho nên thần mới nói là một công ba việc, thứ hai, việc này chẳng những có thể để thế lực của Trung Nghĩa Hầu trở nên lớn mạnh để có thể chống lại Hoài Nam Vương, mà quan trọng nhất là, một khi Trung Nghĩa Hầu nhận tước vị, tất nhiên sẽ khiến không ít người phản cảm.
Dương Ninh cười hi hi như tên trộm, nói:
-Những thần tử chống đối lại Hoài Nam Vương đương nhiên sẽ nhân cơ hội này mà dựa vào Trung Nghĩa Hầu đứng đầu để nguyện trung thành với Hoàng thượng. Nếu như Trung Nghĩa Hầu cẩn thận từng chút thì những người kia nhất định sẽ càng kính trọng, càng khâm phục nhân phẩm của Trung Nghĩa Hầu. Hoàng thường, người không cảm thấy đây là một chuyện rất phiền phức.
Thức ăn trên bàn đều là ngự trù trong cung làm, sắc hương vị đủ cả, nóng hôi hổi. Đối với Tề Ninh mà nói, thật sự là sự quyến rũ không hề nhỏ. Nhưng đối với việc lúc này tiểu hoàng đế chẳng để tâm đến việc dùng bữa, thậm chí buông cả đũa xuống, Tề Ninh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không tiện ăn như gió cuốn.
Đôi mắt Long Thái sáng lên, lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó duỗi tay nắm lấy cánh tay Tề Ninh, nói:
-Khanh nói là để những đại thần ấy và Trung Nghĩa Hầu ở cùng một chỗ, rồi làm ra vẻ không hài lòng với ông ta?
Tề Ninh cười đáp:
-Quyền thế của Trung Nghĩa Hầu càng lớn, sẽ càng kiêu căng, đương nhiên sẽ càng khiến những đại thần khác không vừa lòng, sẽ không hoàn toàn một lòng với ông ta, thì tới ngày nào đó Hoàng thượng mới dễ dùng người.
Long Thái vỗ tay cười nói:
-Tề Ninh, ngươi cũng thật là giảo hoạt đấy!
Rồi lại hỏi:
-Ngươi nói là một công ba việc, vậy còn cái thứ ba là gì?
Tề Ninh đáp:
-Đây là cơ hội tốt của Hoàng đế, thứ cho thần nói thằng, chính người cũng đã từng nói, tiên đế đột ngột lâm bệnh nặng, rồi đột nhiên băng hè, tất nhiên chưa thể để Hoàng thượng người có nhiều cơ hội rèn luyện trải nghiệm, hiện nay người vừa đăng cơ, những người tâm phúc dùng được đương nhiên là không có quá nhiều.
Long Thái nghe thấy thế, liền bất đắc dĩ đáp:
-Thật ra người trong thiên hạ đều cho rằng trẫm trở thành hoàng đế rồi, thì không có gì không làm được, nhưng chỉ có trẫm biết rõ, ngồi trên vị trí này, thật sự chẳng ra gì hết. Không những không thể giống như các ngươi, có thể đi đến bất cứ nơi nào, có thể làm bất cứ chuyện gì, mà ngay cả đến ăn cơm ngủ nghỉ cũng phải tuân theo quy tắc.
Rồi gã chỉ vào thức ăn trên bàn, nói tiếp:
-Trước kia khi trẫm còn là Thái tử, mỗi bữa cơm mấy mấy chục món ăn, cũng chẳng cảm thấy sao cả. Nhưng trên đường trở về từ Đông Tề, trẫm cũng đã nhìn thấy khó khăn của dân chúng, rất nhiều dân chúng đừng nói đến được ăn những món mỹ vị ngon ngọt, mà ngay cả một chén cơm cũng không có mà ăn.
Rồi gã cười khổ:
-Trước khi trẫm đi sứ bên Đông Tề, thật không thể ngờ được dân chúng Đại Sở lại có cuộc sống gian khổ đến vậy.
Tề Ninh nghe được lời bộc lộ thật lòng của Long Thái, thấy gã thương xót sự gian khổ của dân chúng, lập tức sinh ra lòng kính trọng, hỏi:
-Hoàng thượng nhìn thấy dân chúng gian khổ ư?
Long Thái đáp:
-Vì trốn tránh ngăn cản trên đường mà sứ đoàn của trẫm chia làm ba đường, đều bí mật trở về Kiến Nghiệp, là để phân tách sự chú ý. Trẫm và Hướng sư phó mang theo bốn tùy tùng lên đường về kinh, dọc đường mấy lần gặp chuyện, bốn tùy tùng kia đều vì bảo vệ trẫm mà hi sinh tính mạng, trên đường hồi kinh, trẫm thấy lưu dân ven bờ sông Hoài!
Gã lắc đầu cười khổ rồi nói tiếp:
-Bọn thật sự không có lấy một mảnh áo chén cơm, khi đó trẫm đã nghĩ, đám đại thần mỗi ngày đều nói Đại Sở ta quốc thái dân an, phì nhiêu màu mỡ. Nhưng vì sao mỗi khi chiến tranh loạn lạc thì tại sao con dân Đại Sở ta ngay đến bát cháo loãng cũng không có mà uống? Rất nhiều người đều chết đói bỏ xác ven đường, mặc cho chó hoang tha đi!
Sắc mặt Tề Ninh cũng trở nên nghiêm túc, mặc dù hắn chưa từng tới tiền tuyến nơi chiến sự xảy ra, nhưng trong thành Hội Trạch, hắn cũng đã cảm nhận được sự đau khổ khó khăn của lưu dân.
-Khi đó trẫm đã thề, nếu trẫm đăng cơ làm hoàng đế, thì việc trẫm phải làm cả đời này, chính là để con dân trong thiên hạ không phải chịu nỗi khổ của chiến tranh loạn lạc, hơn nữa đều có thể ăn no mặc ấm!
Giọng nói của Long Thái trở nên kiên định:
-Trước kia trẫm cho rằng muốn làm được điều này thì rất dễ dàng, ăn no mặc ấm cũng chẳng phải việc gì khó khăn cả, nhưng mà… hiện giờ trẫm đã hiểu, nguyện vọng đơn giản nhất này, nếu thật sự muốn đạt được, có lẽ cả đời này trẫm cũng chưa chắc làm nổi, nhưng trẫm nhất định sẽ dốc hết sức để làm được điều ấy! Nếu như trẫm không làm được, thì để con trai trẫm làm, rồi để cháu trai trẫm làm, nhất định sẽ có một ngày khiến con dân không cần phải lo áo cơm!
Trong lòng Tề Ninh run lên.
Lời nói như thế, dường như đã có không ít hoàng đế đều từng nói, nhưng lần đầu tiên chính tai nghe được từ miệng một vị hoàng đế, hơn nữa không có chút cố tỏ ra vẻ bản thân hùng tâm tráng chí nào, mà giọng nói rất chân thành, là một nguyện vọng giản dị chất phách= nhất của một vị tiểu hoàng đế lo nghĩ vì dân.
Tề Ninh không biết sau này sẽ rẽ phải những con đường thế nào, cũng không biết sau này Long Thái sẽ trở thành một vị hoàng đế ra sao, nhưng có thể quan tâm đến đói khổ của con dân, có thể giản dị chất phác như vậy mà lại toát lên được mong muốn vĩ đại rực rỡ đến thế, lại thật sự khiến tấm lòng Tề Ninh xúc động!
Hắn biết, chí ít thì giờ phút này, Long Thái là một vị Hoàng đế tốt!
-Hoàng thượng, thần tin tưởng người nhất định có thể làm được!
Tề Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt của tiểu Hoàng đế:
-Cho nên Hoàng thượng phải tích lũy thế lực, dần dần để bản thân mạnh mẽ hơn, chỉ có một vị Hoàng đế mạnh mẽ, mới có thể hoàn thành mong muốn của mình!
Rồi hạ giọng nói tiếp:
-Cho nên Hoàng thượng nhất định phải có người có thể dùng được, những người này phải tuyệt đối trung thành tận tâm với Hoàng thượng, để trợ giúp người hoàn thành tâm nguyện.
Long Thái cười khổ đáp:
-Thế nhưng hiện tại thứ mà trẫm thiếu nhất lại là người tâm phúc.
Rồi nhìn Tề Ninh, nói tiếp”
-Trừ Hướng sư phó ra, hiện tại trẫm chỉ có thể nói lời thật lòng với ngươi. Tề Ninh, ngươi cũng biết, đôi khi trẫm cảm thấy vô cùng cô đơn, cung điện tầng tầng, vàng son lộng lẫy. Nhưng có những khi trẫm luôn cảm thấy hoàng cung rộng lớn là thế, mà dường như chỉ có một mình trẫm. Có rất nhiều cung nữ thái giám trẫm đã quen từ nhỏ. Nhưng có những lúc trẫm cảm thấy bọn họ chẳng khác gì những vật trang trí trưng bày. Trẫm nói chuyện với bọn họ, ai ai cũng đều khúm núm, sợ rằng sẽ nói sai. Cho nên về sau trẫm cũng không còn thích nói chuyện với bọn họ nữa.
Tề Ninh cười nói:
-Hoàng thượng muốn nói chuyện thì đương nhiên là không đơn giản chút nào rồi, bây giờ thần là thần tử của người, nếu người thấy nhàm chán, có thể tìm thần nói chuyện bất cứ lúc nào, nhưng mà Hoàng thượng phải đồng ý với thần, con người thần có những khi quá hưng phấn, không có chừng mực, sẽ nói ra một số lời đại nghịch bất đạo, tới lúc đó không biết người có chém đầu thần không nữa.
-Ngươi sợ ta chém đầu ư?
Long Thái ngẩn ra, sau đó lập tức cười ha hả, nói tiếp:
-Không sao hết, trẫm đồng ý với khanh, chỉ cần khanh một lòng với trẫm, cho dù có một ngày khanh thật sự nói sai lời, làm sai chuyện, trẫm cũng sẽ không tính toán với khanh!
Tề Ninh cười hí hí nói:
-Hoàng thượng, hiện tại thần sắp nói một câu đại nghịch bất đạo, người đừng trách thần nhé.
Long Thái có vẻ rất hứng thú, đáp:
-Khanh nói đi!
-Bầu bạn với vua như làm bạn với hổ!
Tề Ninh thở dài:
-Hiện giờ tâm trạng của Hoàng thượng vẫn đang tốt, lời hứa gì cũng có thể nói ra, nhưng chẳng may có một ngày tâm trạng người không tốt, thần lại phạm lỗi đúng lúc ấy, tới khi đó Hoàng thượng nói lời không giữ lời muốn chém đầu thì thần phải làm sao đây?
-Nói hươu nói vượn!
Long Thái có chút tức giận:
-Từ trước tới giờ trẫm luôn giữ lời, sao có thể lật lọng chứ?!
Rồi gã bỗng nhiên đứng dậy, Dương Ninh còn tưởng đứa nhóc tiểu hoàng đế này muốn trở mặt, lại thấy gã bước đến bàn sách bên cạnh, lấy giấy bút, thoải mái tự nhiên, sau đó lập tức lấy kim ấn ra, ấn lên giấy, sau đó mới cầm tờ giấy trở về, đưa tới trước mặt Tề Ninh, nói:
-Khanh cất kỹ cho trẫm! Trẫm nói lời giữ lời!
Tề Ninh nhận lấy, nhìn lướt qua, bên trên viết lời hứa sẽ miễn tội, chỉ cần trung thành với Hoàng đế, dốc sức làm việc vì triều đình, thì cho dù có phạm phải tội nặng, cũng có thể nhận được sự khoan dung.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo