Long Thái nhắc đến kiếm thuật khiến trong lòng Dương Ninh có chút đắc ý, thầm nghĩ kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc thuộc hạng cao thủ hàng đầu, so với Hướng Thiên Bi chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn. Hắn đấu kiếm với Bạch Vũ Hạc chỉ cần một kiếm đã có thể đánh bại y, vậy không biết Hướng Thiên Bi có phải đối thủ của mình không?

Tuy nhiên bản thân hắn cũng hiểu, lần đó ra tay cũng là bởi vì chiêu kiếm kia vô cùng huyền diệu cộng thêm với tên Bạch Vũ Hạc đó vốn khinh thường hắn, nếu như đối thủ dốc toàn lực chiến đấu Dương Ninh thật không biết chỉ dựa vào mấy chiêu thức hắn miễn cưỡng nhớ được đó thì có còn mạng không nữa?

Hiện tại điều khiến Dương Ninh đau đầu nhất chính là không biết kiếm đồ kia hiện ở đâu.

Trước khi đấu kiếm với Bạch Vũ Hạc ở Đại Quang Minh tự Dương Ninh đã có cảm làm giác kiếm đồ kia có gì đó không bình thường, đến khi một chiêu kiếm trong đó có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc hắn mới chính thức coi trọng nó.

Tuy nhiên chính vào lúc đó kiếm đồ lại mất tích.

Hắn nhớ lúc đó sau khi hôn mê thì bị đưa đến Đại Quang Minh tự. Trước khi hôn mê kiếm đồ được dấu trong ngực hắn, tình huống lúc đó toàn bộ người trong Hầu phủ thấy hắn hôn mê như vậy chắc chắn rất nôn nóng, chắc cũng chẳng có lòng dạ nào mà tìm xem trong ngực hắn có thứ gì đâu, mà cho dù có bị Cố Thanh Hạm lấy được thì như vậy sau khi hắn trở về nàng chắc chắn sẽ phải trả lại cho hắn mới phải.

Nhưng từ đầu đến cuối Cố Thanh Hạm không hề đề cập đến chuyện này chắc hẳn là chưa từng nhìn thấy kiếm đồ đó.

Dương Ninh thật sự không xác định được kiếm đồ đã mất lúc nào, trong lòng suy đoán kiếm đồ có khả năng lớn nhất là đã rơi vào tay mấy lão hòa thượng ở Đại Quang Minh tự.

Long Thái thấy Dương Ninh như đang suy nghĩ cái gì đó liền cất tiếng hỏi:

- Tề Ninh, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?

Dương Ninh hồi phục tinh thần đáp lại:

- Hoàng Thượng, người nói tới Thiên hạ thập đại danh kiếm vậy chắc hắn là bảo bối rồi?

Long Thái cười nói:

- Cái này cũng không thể nói vậy được, bởi với trẫm thì mấy thanh kiếm đó chẳng có giá trị gì nhưng với những người sử dụng kiếm thì nó chính là bảo bối ngàn vàng khó mua.

Gã dừng lại một lát sau đó nói tiếp:

- Thôi đừng nói đến những chuyện này nữa, câu hỏi trẫm hỏi ngươi vẫn chưa trả lời trẫm, nếu như trẫm gia phong tước vị Trung Nghĩa Hầu ngươi cảm thấy thế nào?

Dương Ninh thở dài:

- Hoàng thượng, người cũng biết ta là Cẩm Y Hầu giả mà, người bảo ta phải trả lời thế nào đây?

Vẻ mặt Long Thái chợt lạnh nhìn chằm chằm vào Dương Ninh, giọng điệu lạnh lùng hỏi:

- Trẫm hỏi ngươi, ngươi muốn vinh hoa phú quý hay là muốn lập tức rơi đầu?

- Hoàng thượng, người…!

Trái tim Dương Ninh bị xiết một phát, thấy vẻ mặt Long Thái lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc không giống như đang nói đùa, hắn thầm mắng: Con mẹ nó chứ, đúng là gần vua như gần hổ, tên nhóc hoàng đế này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, còn chưa nói được câu nào tử tế đã trở mặt rồi.

Long Thái lạnh lùng nói tiếp:

- Trẫm không biết Cẩm Y Hầu giả nào hết, người đứng trước mặt trẫm hiện tại chính là Tề Ninh, Cẩm Y Hầu trung thân ái quốc trẫm nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu như ngươi nói ngươi là Cẩm Y Hầu giả vậy trẫm sẽ lập tức cho người lôi ngươi ra xử trảm, khi quân phạm thượng tội không thể miễn!

Dương Ninh giật mình, há miệng hắn đương nhiên hiểu ý của Long Thái là gì, trong lòng cố gắng trấn định, nói:

- Hoàng thượng, thần là Tề Ninh là Cẩm Y Hầu của Đại Sở.

- Đây là lần cuối cùng trẫm nói với ngươi về chuyện này.

Long Thái chậm rãi nói:

- Trẫm lệnh cho ngươi hãy quên thân phận trước kia, từ nay về sau trẫm sẽ không nhắc lại nữa mà ngươi cũng đừng nghĩ tới nó nữa.

- Chuyện này đương nhiên là được ạ.

Dương Ninh thở phào nhẹ nhõm, hóa giải lo lắng trong lòng tiếp tục nói:

- Hoàng thượng, từ nay về sau chỉ có Cẩm Y Hầu Tề Ninh không có Hắc Hắc.

Nói vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: Xem ra tên tiểu hoàng đế này đúng là bạn tốt thật, gã làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn bảo vệ cho hắn, nếu đã có thiên tử làm chỗ dựa hắn đương nhiên không cần phải lo lắng gì nữa rồi.

Nếu hoàng đế đã cho hắn trở thành Cẩm Y Hầu vậy thì từ nay về sau hắn sẽ là Tề Ninh.

- Thái hậu muốn trẫm gia phong Trung Nghĩa Hầu, để con trai của Tư Mã Lam kế tục tước vị Trung Nghĩa Hầu.

Ánh mắt Long Thái sắc bén nói tiếp:

- Nếu như vậy vinh quang của Tư Mã gia không ai có thể sánh được.

- Hoàng thượng, Tư Mã Lam là Trung Nghĩa Hầu?

Tề Ninh nhíu mày hỏi tiếp:

- Vậy chẳng lẽ Tư Mã Uyển Quỳnh là?

- Tư Mã Uyển Quỳnh là cháu gái của Trung Nghĩa Hầu và cũng là cháu gái ruột của đương kim Thái hậu.

Long Thái đáp.

- Tề Ninh, ngươi là Cẩm Y Hầu sao chút kiến thức cơ bản này cũng không có vậy? Đến tận bây giờ mà còn không biết Trung Nghĩa Hầu là ai?

Lúc này Tề Ninh mới hiểu ra hỏi:

- Hoàng thượng, nói như vậy Thái hậu chính là con gái của Trung Nghĩa Hầu, còn Trung Nghĩa Hầu đã từng là quốc trượng của Đại Sở ta?

Long Thái gật đầu hỏi lại:

- Nếu không sao Thái hậu lại cứ muốn trẫm phong tước Trung Nghĩa Hầu?

Gã cười lạnh, nói:

- Theo như ý của Thái hậu thì Tư Mã Lam đã trở thành Công Tước, con của ông ta kế thừa tước vị Trung Nghĩa Hầu, Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung làm Hoàng hậu, lại thêm vào đó bà ta cũng là Thái hậu, như vậy toàn bộ triều đình hậu cung chẳng phải đều là thiên hạ của Tư Mã gia rồi sao?

- Hoàng thượng, Thái hậu yêu cầu phong tước, người cảm thấy đây là ý của Thái hậu hay là ý của Trung Nghĩa Hầu?

Tề Ninh trầm ngâm một lát sau đó nhẹ giọng hỏi.

Long Thái đáp:

- Trung Nghĩa Hầu lão luyện thận trọng, cho dù trong lòng có nghĩ như vậy nhưng chắc chắn cũng sẽ không nói rõ ra với Thái hậu, chỉ có điều gần đây lão ta cách một ngày lại vào cung một lần, thường xuyên đến gặp Thái hậu, có lẽ Thái hậu đã nhìn ra được tâm tư trong lòng lão ta. Trẫm không phủ nhận khi phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, trong tình thế nguy cấp đó chính Trung Nghĩa Hầu đã dẫn người đi ổn định tình hình, nếu như không có Trung Nghĩa Hầu ở bên cạnh giúp đỡ trẫm, trẫm đích thực không biết mình nên làm cái gì mới phải.

- Nói như vậy, Trung Nghĩa Hầu đúng là đã lập được công lớn.

Tề Ninh đưa ra nhận xét.

- Chính vì vậy nên trẫm vẫn luôn có lòng cảm kích Trung Nghĩa Hầu.

Long Thái nói tiếp:

- Trẫm không nói dối ngươi, những ngày qua trẫm luôn coi Trung Nghĩa Hầu như cột trụ chống trời, sau khi lên ngôi trong lòng trẫm cũng đã nghĩ tới chuyện phải ban thưởng hậu hĩnh cho ông ấy, nhưng…!

Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trẫm còn chưa nghĩ ra nên ban thưởng như thế nào thì trong lúc trẫm đến vấn an Thái hậu lại cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này như thể sợ trẫm quên mất việc này vậy!

- Thái hậu đã từng nhắc tới phải gia phong Trung Nghĩa Hầu sao?

Long Thái lắc đầu đáp:

- Mặc dù bà không nói rõ nhưng ý tứ trong lời nói của bà trẫm rất hiểu, hôm nay có lẽ là không thể đợi thêm được nữa nên mới tự mình tới đây nói thẳng với trẫm.

Gã nhìn Tề Ninh, hỏi:

- Tề Ninh, ngươi nói trẫm nên làm gì bây giờ?

Tề Ninh nghĩ nghĩ một lát sau đó đáp lời:

- Hoàng thượng, thật ra điều quan trọng nhất không phải là Thái hậu có tâm tư gì mà là rốt cuộc Trung Nghĩa Hầu muốn thế nào!

Long Thái gật đầu tán đồng:

- Ngươi nói đúng, lúc phụ hoàng lâm chung đã phó thác Trung Nghĩa Hầu tận tâm tận lực phụ tá cho trẫm mà biểu hiện của Trung Nghĩa Hầu lúc đó khiến phụ hoàng cùng trẫm đều rất hài lòng hơn nữa trẫm cũng biết thật ra trước giờ Trung Nghĩa Hầu là người khiêm tốn, tận tâm trung thành với triều đình, lần này hộ giá hộ tống trẫm cũng rất tận tâm tận lực.

Gã dừng một lát như nghĩ tới điều gì đó rồi mới nói tiếp:

- Cho nên trẫm mới không rõ những lời Thái hậu nói rốt cuộc là ý của bà hay là ý của Trung Nghĩa Hầu.

- Hoàng thượng thứ cho thần nói thẳng, muốn giải quyết chuyện này thật ra cũng không phải là quá khó.

Tề Ninh cười cười nói tiếp:

- Hơn thế nữa mượn chuyện lần này, Hoàng thượng cũng có thể nhìn thấu được tâm tư của khá nhiều người.

Hai mắt Long Thái sáng lên, vội hỏi:

- Tề Ninh, ngươi mau nói đi, giải quyết thế nào?

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng nói của Phạm Đức Hải:

- Thánh thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong, hiện tại phải chăng nên dùng bữa rồi ạ?

Long Thái lên tiếng:

- Mang vào đi!

Rất nhanh sau đó Phạm Đức Hải dẫn theo mấy tiểu thái giám mang một chiếc bàn đến, sau khi bố trí bàn ăn ổn thỏa ngay lập tức có hơn mười tiểu thái giám nối đuôi nhau vào xếp đầy một bàn đồ ăn. Phạm Đức Hải nói:

- Thánh thượng, trước khi đi Thái hậu đã dặn dò lão nô, mặc dù Thánh thượng có thể ăn uống tùy ý nhưng nhất định phải đủ tám món mặn tám món chay, một món cũng không thể thiếu nếu không sẽ làm mất sự uy nghiêm của hoàng gia.

Tề Ninh nhìn bàn ăn một lượt thấy đúng thật là có đủ mười sáu món ăn.

Long Thái chỉ thản nhiên nói:

- Uy nghiêm hoàng gia không phải là ăn nhiều đồ ăn để thể hiện.

Sau đó gã khua tay hạ lệnh:

- Các ngươi lui xuống hết đi, có Cẩm Y Hầu ở đây dùng bữa cùng trẫm không cần các ngươi ở đây hầu hạ.

Phạm Đức Hải vội nói:

- Thánh thượng, lão nô vẫn nên ở lại hầu hạ người thì hơn.

- Trẫm nói không cần là không cần.

Lần này Long Thái không thể nhịn thêm được nữa nói:

- Trẫm có việc cần phải thương nghị với Cẩm Y Hầu, người không phận sự không nên làm phiền!

Phạm Đức Hải lúc này mới chịu đồng ý sau đó lão hạ lệnh cho một tiểu thái giám mang giá đèn tới, trên bàn ăn lập tức sáng bừng lên, đợi đến khi Phạm Đức Hải cùng các thái giám khác rời khỏi phòng Long Thái mới bước tới ngồi xuống chép miệng ý bảo Tề Ninh cũng ngồi, Tề Ninh cười nói:

- Tạ Hoàng Thượng.

Sau đó hắn cũng không khách khí nữa mà ngồi xuống bên cạnh Long Thái.

Long Thái cũng không cầm đũa ăn ngay mà kề sát người vào Tề Ninh nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi nói đi phải làm thế nào?

- Hoàng thượng, dám hỏi người một câu, Trung Nghĩa Hầu có thể được coi là đại thần thác cô* hơn thế nữa lần này lại lập được công lớn nếu như quả thật ngài ấy muốn trở thành Công Tước, Hoàng thượng liệu có ngăn cản được không?

Tề Ninh là một người cực kỳ thông minh, thật ra thì trong lòng hắn cũng đã biết được một chút đầu mối, hắn nhìn chằm chằm Long Thái hỏi:

- Triều chính hiện này có phải vẫn là do Trung Nghĩa Hầu phụ tá Hoàng thượng?

• Đại thần thác cô: trước khi chết gửi gắm con cái lại cho người khác, thường chỉ vua chúa gửi con cái lại cho đại thần.

Long Thái gật đầu đáp:

- Ngươi nói không sai, ông ấy là đại thần mà tiên đế đã ủy thác giúp trẫm xử lý chuyện triều chính, có rất nhiều chuyện phải dựa vào ông ấy nếu không ta thật sự không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng.

Tề Ninh thầm nghĩ: Không ngờ tiểu hoàng đế này lại có thể tự nhận bản thân mình còn khuyết thiếu về mặt năng lực, nhưng gã nói những lời này đều là lời thật lòng, vì vậy hắn lại tiếp tục hỏi:

- Như vậy hiện tại Hoàng thượng đang theo học Trung Nghĩa Hầu xử lý chuyện chính sự?

- Lúc tiên đế tại thế, Trung Nghĩa Hầu là lão thần mà tiên đế vô cùng tin tưởng hiện nay mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn là người từng trải, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý công chuyện quốc gia đại sự.

Long Thái khẳng định:

- Trẫm vẫn luôn cố gắng học tập ông ấy.

- Như vậy xem ra nếu như Trung Nghĩa Hầu có lòng muốn trở thành Công Tước thì Hoàng thượng cũng không nên cản trở.

Tề Ninh khẽ nói:

- Đã như vậy thì Hoàng thượng hãy dứt khoát thuận nước đẩy thuyền nhân lúc trên triều gia phong Trung Nghĩa Hầu là Công Tước là được rồi.

Long Thái nhíu mày, khinh thường:

- Trẫm còn tưởng ngươi có ý kiến gì sáng tạo lắm chứ thì ra cũng chỉ có vậy thôi!

- Hoàng thượng, thần biết trong lòng người đang lo lắng cái gì.

Tề Ninh khẽ cười.

- Người lo lắng Trung Nghĩa Hầu có lòng riêng, cũng lo lắng thế lực của Trung Nghĩa Hầu quá không lồ sau này sẽ rất khó đối phó đúng không?

Long Thái cầm đũa tùy tiện gắp một món, hỏi:

- Vậy thì sao?

- Thật ra Hoàng thượng gia phong cho Trung Nghĩa Hầu có thể coi là một mũi tên trúng ba đích.

Tề Ninh cười giải thích:

- Tước vị Công Tước về thực tế mà nói thì cũng chẳng thể thay đổi được gì nhưng với Hoàng thượng mà nói thì đây là chính là cơ hội tốt trời ban cho.

Long Thái để đũa xuống hỏi:

- Cái gì gọi là một mũi tên trúng ba đích?

 

1.73600 sec| 2457.695 kb