Dương Ninh chưa từng tới hoàng cung, tuy nhiên, kiếp trước hắn xem không ít trên truyền thông.
Nhưng sau khi theo chân Phạm công công tiến vào hoàng thành, mới phát hiện nhiều thứ chỉ khi mình tận mắt nhìn thấy, tự đặt mình vào trong đó, mới có thể cảm thụ được khí thế của nó. Không thể nghi ngờ, tòa thành trong thành này quả nhiên là viên minh châu lộng lẫy nhất đế quốc Đại Sở.
Đưa mắt nhìn qua, cung điện lớp lớp, vàng son lộng lẫy, lưu ly ngói vàng dưới ánh mặt trời sáng chói mắt. Cung điện lớp lớp khó có thể thấy được toàn cảnh, tường đỏ ngói vàng, rường cột điêu khắc, cung điện lầu các, cao thấp chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, nhiều vô số kể.
Đường trong hoàng thành đều rất sạch sẽ, hơn nữa đường rất rộng, với ánh mắt của Dương Ninh, con đường rộng nhất dĩ nhiên đạt tới 10m, nhỏ nhất cũng vài thước, đường trong hoàng thành cũng ngay ngắn chỉnh tề, kiến trúc hoàng cung đồ sộ hùng vĩ nằm ở hướng nam kinh thành.
Hoàng thành Đại Sở, phân chia theo kiến trúc, chia làm ba quần thể kiến trúc lớn là chính cung, đông cung, tây nam cung.
Chính cung lại chia làm ba khu kiến trúc lớn ngoại triêu, cung vua, hậu điện. Ba khu kiến trúc lớn này hình thành một đường thẳng, ở giữa hoàng cung.
Trung tâm ngoại triệu chính là Phụng Thiên Điện to lớn, đây chính là nơi Hoàng đế triệu tập đủ loại quan lại để triều hội, hai bên đều có một ngôi đại điện, là Thái Hòa Điện và Hậu Đức Điện. Chung quanh hai cung điện này có các loại cung điện nhỏ khác, Thái Hòa Điện và Hậu Đức Điện giống như hộ vệ hai bên Thừa Thiên Điện, ba điện lớn đều đồ sộ hoa mỹ, khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Xuyên qua cung điện, chính là cung vua, trung tâm Thanh Hòa Điện, hai điện Vũ Đức, Văn Đức ở hai bên, Vũ Đức Điện bình thường là nơi Hoàng đế thưởng yến, mà Văn Đức Điện là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ sau khi bãi triều, cũng là nơi ngày thường Hoàng đế triệu kiến trọng thần nghị sự, được xưng là Ngự Thư Điện của Hoàng đế.
Hậu cung lấy Phượng Nghi Điện làm chủ, chính là chỗ ở của Hoàng hậu, các điện hậu cung khác vây chung quanh Phượng Nghi Điện, giống như ngôi sao bên mặt trăng, biểu hiện tôn vinh chính cung Hoàng hậu.
Hai cung Đông Tây ở hai bên, cung điện lớn nhỏ trong hoàng thành có mấy trăm nơi, mỗi cung điện căn cứ quy mô lớn nhỏ, gian phòng từ mấy trăm đến mấy chục, rất nhiều cung điện đều có vườn hoa riêng.
Nhưng ở gần Đông cung, lại xây dựng Ngự Hoa Viên khổng lồ của hoàng gia, kỳ hoa dị thảo chim quý thú lạ đều ở nơi này, trong đó đình đài lầu các núi giả hồ nước nhiều vô số kể.
Mỗi viên ngói, viên gạch, bông hoa, cọng cỏ, hòn đá đều bố phí phối hợp với nhau, quy phạm tuyệt đối, ngưng tụ thợ mộc, thợ đá, thợ sơn, đục tượng đẽo tượng, trí tuệ và tâm huyết của các thợ thủ công đều được tập trung, hiển thị rõ sự tài trí của loài người, ẩn chứa văn hóa trung nguyên tích lũy thâm hậu.
Tất cả cung điện đều lấy gỗ làm kết cấu chính, ngói vàng đình ngọc, bệ đá xanh trắng, bức họa vàng son lộng lẫy, điêu khắc phối hợp vô cùng khéo léo, trang nghiêm hùng vĩ.
Dương Ninh đi theo Phạm công công tiếng vào hoàng cung, ven đường nhìn hoàng cung vàng son lộng lẫy, các mỗi con đường sẽ thấy có võ sĩ hoàng gia uy phong lẫm lẫm, giống như điêu khắc, dường như trở thành một phần của kiến trúc.
Dương Ninh biết rõ những vệ binh này đều là võ sĩ Võ Lâm Doanh của hoàng gia, chức trách là cảnh vệ hoàng cung.
Lúc mới đầu, Dương Ninh còn cảm thấy đẹp, đi cả buổi, xuyên qua cung khuyết tầng tầng lớp lớp, dường như không có cuối cùng, điều này khiến hứng thú của Dương Ninh giảm mạnh, nghĩ thầm xe đã đến ngoài hoàng thành, sau khi vào cung, còn phải đi bộ cả buổi, vậy mỗi lần Hoàng đế triệu kiến, chẳng phải hết sức phiền toái?
Ghê tởm nhất chính là, vì dành thời gian vào cung, Dương Ninh còn chưa tới giờ ăn cơm đã xuất phát, còn chưa ăm cơm, tuy rằng nhịn đói mấy bữa với Dương Ninh cũng không tính là chuyện gì lớn, nhưng chậm chạp không tới, khiến tâm tình vốn hơi kích động của của Dương Ninh dần dần giảm đi không ít.
- Hầu gia, ngài lần đầu tiên vào cung, hai đời Cẩm Y Hầu trước đã đi vô số lần.
Phạm công công nhìn ra dường như Dương Ninh hơi sốt ruột, liền cười nói:
- Tạp gia dẫn Tề Đại tướng quân đi qua con đường này vô số lần, từ nay về sau, Hầu gia cũng sẽ đi trên con đường này vô số lần.
Dương Ninh cười cười, lại đi một hồi, xuyên qua một cửa tròn, thấy bên trái có một căn phòng đỏ thắm, Phạm công công dẫn Dương Ninh tới trước cửa, nói:
- Hầu gia, ngài nghỉ ngơi ở nơi này đã, tạp gia đi bẩm Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng rảnh rỗi, sẽ triệu ngài qua.
Dương Ninh nghĩ thầm chẳng lẽ Hoàng đế mới kia còn không rảnh? Không rảnh, truyền gọi lão tử vào cung làm gì?
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười nói:
- Làm phiền công công rồi.
Chờ Phạm công công rời đi, Dương Ninh mới liếc một vòng, phát hiện một gã tiểu thái giám đứng ngoài cửa, khom người hành lễ. Dương Ninh tới trước cửa, tiểu thái giám cung kính nói:
- Xin Hầu gia chờ!
Dương Ninh ra vẻ ổn trọng ừ một tiếng, đi vào trong phòng, thấy trong phòng cũng xa hoa. Hắn liếc một vòng, phát hiện dường như đây là một thư phòng, đặt hai giá sách lớn, bên trên bày đầy các loại sách, giá sách chế bằng gỗ lim, hết sức quý giá, còn một chiếc bàn màu vàng kim, bên trên phủ dải lụa vàng, trên bàn sách đặt giấy và bút mực cùng với một vài cuốn sách chỉnh tề.
Trước bàn sách, hai bên bày một chiếc ghế gỗ, trong phòng im ắng. Dương Ninh đi một vòng, vốn định rút vài cuốn sách xem giết thời gian, nhưng trước đó Cố Thanh Hạm từng dặn dò, trong hoàng cung này không phải nơi khác, chỉ hắng giọng một cái cũng phải chú ý cẩn thận. Hắn do dự một chút, cuối cùng không tùy tiện động vào thứ gì, ngồi xuống ghế dựa bằng gỗ lim.
Rất nhanh, tên tiểu thái giám lúc trước liền tiến vào, dâng trà lên. Dương Ninh nhận trà hỏi:
- Còn bao lâu nữa Hoàng thượng mới triệu kiến ta?
Tiểu thái giám cúi thấp người, cung kính nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, nô tài không biết!
Dương Ninh cau mày nói:
- Vậy hiện giờ Hoàng thượng đang bận sao?
- Nô tài không biết!
Dương Ninh bất đắc dĩ, phất tay, lúc này tiểu thái giám kia mới lui xuống.
Dương Ninh uống xong một ly trà, còn chưa thấy người khác tới, hơi bực bội, đứng dậy đi tới bên bàn học, đột nhiên nhìn thoáng qua,trên bàn đặt hai cái đĩa nhỏ tinh xảo, trong đĩa đặt mấy món điểm tâm nhỏ. Hắn đã thấy không ít điểm tâm ở Hầu phủ, nhưng mấy thứ điểm tâm trong đĩa nhỏ này lại chưa thấy bao giờ.
Giữa trưa Dương Ninh chưa ăn cơm, vốn hơi đói khát, lúc này thấy điểm tâm kiểu dáng xinh đẹp, hơn nữa mùi thơm thổi qua, hắn hận không thể thò tay cầm lấy, nhưng suy nghĩ, vẫn nhịn xuống.
Thời gian trôi qua, một lần chờ đợi hơn một canh giờ.
Dương Ninh vốn là người rất kiên nhẫn, nhưng hôm nay Hoàng đế đặc biệt phái Tổng quản thái giám Tư Lễ Giám đi triệu mình vào cung, theo lý thuyết sau khi vào cung, cho dù chờ một lát, cũng không thể kéo dài tới hơn một canh giờ.
Hắn hơi mất kiên nhẫn, nếu như là nơi khác, hắn đã sớm quay đầu rời đi.
Ngồi trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, lại thêm nửa canh giờ trôi qua, Dương Ninh nhịn không được nữa, kêu lên:
- Người tới đây!
Rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến phía sau, Dương Ninh không quay đầu lại hỏi:
- Ta nói Hoàng thượng rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Có thể đi xem giúp ta không?
Dường như có người đang đứng sau lưng, nhưng không có tiếng nói. Dương Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy tiểu thái giám kia cúi đầu, hắn cau mày nói:
- Ta nói ngươi không nghe thấy sao? Được rồi, đoán chừng địa vị của ngươi trong cung rất thấp, cũng không gặp được Hoàng thượng. Như vậy đi, có gì ăn không, đi kiếm một ít thức ăn tới đây, ta đói rồi!
- Chờ Hoàng thượng, không thể ăn uống.
Giọng của tiểu thái giám kia rất thấp.
Dương Ninh lập tức buồn bực, nhịn không được nói:
- Chẳng lẽ đói chết người rồi các ngươi cũng mặc kệ sao?
- Ba ngày không ăn cơm, cũng chưa chắc có thể chết đói.
Tiểu thái giám nói khẽ:
- Hầu gia vẫn nên kiên nhẫn một chút.
Dương Ninh bỗng nhiên đứng dậy, nhìn tiểu thái giám:
- Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn bỏ đói ta ba ngày?
- Cái này không thể nói chính xác.
Tiểu thái giám vẫn cúi đầu:
- Hoàng thượng không có ý chỉ, Hầu gia chỉ có thể chờ ở đây, cho đến khi Hoàng thượng triệu kiến mới thôi. Hoàng thượng không gặp, chúng ta không thể đi hỏi, cũng không thể để Hầu gia rời đi, nếu ba ngày Hoàng thượng không nhớ ra, Hầu gia sẽ chờ ba ngày.
Dương Ninh giận dữ:
- Vậy là nói, Hoàng thượng một năm không nhớ tới ta, ta sẽ thối nát ở đây à?
- Thế thì không biết.
Tiểu thái giám nói:
- Hầu gia sống không qua một năm, có lẽ ba tới năm ngày sẽ chết đói, nếu thực sự chết rồi, sẽ có người mang rời cung, sẽ không thối ở nơi này.
Dương Ninh vốn giận dữ, nhưng lập tức tỉnh táo lại.
Trong đầu hắn lập tức nghĩ đến, nếu như chỉ là một tiểu thái giám, sao có lá gan nói chuyện với mình giống như trêu chọc, dù sao mình cũng là Hầu gia, không bằng Hoàng đế, nhưng địa vị còn cao hơn một tiểu thái giám.
Hắn chợt phát hiện, thân hình tiểu thái giám này dường như hơi khác với tiểu thái giám kia, hơi cường tráng hơn, hơn nữa tiểu thái giám lúc trước hỏi gì cũng không biết, tiểu thái giám này thì trái ngược, cái gì cũng dám nói, hắn nhíu mày, giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi ngẩng đầu lên!
Tiểu thái giám nói:
- Không dám!
- Ta cho ngươi ngẩng đầu thì ngẩng đầu, ít nói nhảm.
Dương Ninh lạnh lùng nói:
- Ngươi có tin ta tìm Phạm công công đến, đuổi ngươi ra khỏi cung hay không? Ta và Phạm công công quan hệ không tệ, ngươi là thủ hạ của Phạm công công sao?
Tiểu thái giám dường như suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Ngươi thực sự muốn ta ngẩng đầu lên?
- Nói nhảm.
- Thế nhưng ngươi chưa hẳn dám xem ta.
Tiểu thái giám thở dài, rốt cuộc ngẩng đầu lên. Dương Ninh liếc mắt nhìn, phát hiện hết sức quen thuộc, tiểu thái giám này mày xanh mắt đẹp, hai mắt sáng ngời có thần. Hắn suy nghĩ một chút, thân hình đột nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Là ngươi?
Tiểu thái giám trước mắt này, chính là Tiêu Quang.
Ban đầu sau khi Dương Ninh gặp Tiêu Quang ở ngôi miếu đổ nát, lại chưa từng gặp lại, thậm chí không chút tin tức, chỉ là ngẫu nhiên thiếu bạc dùng, liền nghĩ đến Tiêu Quang nợ mình năm trăm lạng vàng.
Chẳng qua ngay cả tung tích người ta cũng không biết, năm trăm lạng vàng kia chỉ có thể là hoa trong nước trăng trong gương, nằm mơ một hồi.
Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, hôm nay vào cung, lại gặp được Tiêu Quang, hơn nữa Tiêu Quang lại là một gã tiểu thái giám trong cung.
Thế nhưng hắn vừa thốt ra, liền biết chuyện không ổn.
Hắn hiện giờ là Cẩm Y Hầu, nếu như hắn biết Tiêu Quang, chẳng phải chứng minh hắn là tên ăn mày chung hoạn nạn với Tiêu Quang lúc trước?
Tiêu Quang này là một tiểu thái giám trong cung, một khi vạch trần thân phận của mình, chỉ sợ cái đầu của mình không giữ lại được.
Tiêu Quang ánh mắt có thần, lộ vẻ tươi cười, hỏi:
- Hầu gia biết ta?
Dương Ninh thay đổi suy nghĩ, hắng giọng một cái, lắc đầu nói:
- Không biết.
- Vậy ngươi mà Hầu gia nói không biết là người phương nào?
Tiêu Quang tủm tỉm cười hỏi.
Dương Ninh cố gắng trấn định tinh thần, quay đầu ngồi xuống ghế, cũng không nhìn Tiêu Quang, ra vẻ trấn định nói:
- Trước kia từng gặp một người, dung mạo hơi giống ngươi, ta nhận lầm.
Tiêu Quang lại không buông tha, đi tới trước mặt Dương Ninh, cười tủm tỉm nói:
- Hầu gia nhìn kỹ lại một chút, đừng bị hoa mắt, ta có thể là người mà ngươi nhận biết.
Dương Ninh giận tái mặt nói:
- Nói không biết là không biết, này, ngươi ra ngoài trước, ta muốn chờ Hoàng thượng triệu kiến.
Tiêu Quang thở dài:
- Hầu gia chờ Hoàng thượng triệu kiến, nhưng nếu Hoàng thượng biết rõ ngươi là hàng giả, không biết có thể triệu kiến ngươi hay không?
Gã cười ha ha nói:
- Chỉ sợ cũng phải triệu kiến, hỏi trước một chút chuyện ngươi làm thế nào giả mạo Thế tử Cẩm Y sau đó kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu, sau đó lại một đao!
Gã đưa tay làm bộ cắt cổ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo