Thời tiết rét lạnh, ánh mặt trời mùa đông nhàn nhạt cũng không khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Gần nửa ngày Dương Ninh mới khôi phục tinh thần, lúc nhìn Tô Tử Huyên, đám người kia đã đi sạch, chỉ còn Tiểu Dao ngồi trên một tảng đá dưới đất, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu, ảm đạm không nói.

Một cơn gió thổi qua, tuy rằng Dương Ninh mặc áo gấm dầy, nhưng vẫn cảm thấy trên người hơi lạnh lẽo.

Dương Ninh thực sự khó mà tin được, hai nữ tử trái ngược nhau xa như vậy, lại là tỷ muội. Hắn càng không có khả năng nghĩ đến, Tiểu Dao quần áo mộc mạc, thân hình mảnh mai, nhìn thế nào cũng chỉ giống khuê nữ nhà bình thường, sao có thể là con gái của Vũ Hương Hầu Tô Trinh?

Vũ Hương Hầu là người nào?

Một trong bốn Đại Hầu tước của đế quốc, tuy đứng vị trí cuối cùng, nhưng Dương Ninh đã tận mắt chứng kiến phủ Vũ Hương Hầu, xa hoa hào phóng, từ cảnh tượng hoành tránh đến chi tiết nhỏ, đều cực kỳ chú ý, đó là cuộc sống quý tộc chính tông.

Hầu phủ xa hoa như vậy, sao lại tồn tại một tiểu thư đơn giản mộc mạc như Tiểu Dao?

Nếu như không phải chính miệng Tiểu Dao nói ra, đánh chết Dương Ninh cũng không tin tưởng chuyện hoang đường như vậy.

- Tiểu Dao, cô… !

Dương Ninh trầm mặc một hồi, cuối cùng ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Dao, dịu dàng nói:

- Hóa ra cô là con gái của Vũ Hương Hầu.

Tiểu Dao rốt cuộc ngẩng đầu, vành mắt phiếm hồng, miễn cưỡng cười cười, nói:

- Thế tử, cảm ơn ngài vừa rồi đứng ra bảo vệ ta. Ngài là người tốt, chỉ là Tiểu Dao không đáng để ngài làm như vậy.

Khóe mắt nàng mang theo nước mắt, lại ra vẻ tươi cười, nói:

- Không sao, Thế tử, ngài về trước đi, ta đi đọc sách.

Không chờ Dương Ninh nhiều lời, nàng cầm mấy quyển sách rơi trên mặt đất, miễn cưỡng tươi cười với Dương Ninh, quay người rời đi.

Dương Ninh đưa tay muốn giữ lại, lại không biết sau đó nên nói gì cho phải.

Mãi cho đến khi bóng người Tiểu Dao biến mất, Dương Ninh mới cười khổ lắc đầu, đi theo con đường nhỏ rời khỏi thư viện Quỳnh Lâm.

Tiểu Dao học tập ở thư viện này, mình đã nhận lời Trác Thanh Dương mỗi tháng đều đến thư viện, vậy thì không sợ sau này không gặp lại.

Rời khỏi thư viện, thì thấy hai gã hộ vệ đang trông ngựa, Đoạn Thương Hải thì cười nói cùng Nhân Bá trong nhà gỗ nhỏ. Phát hiện Dương Ninh đi qua nhà gỗ nhỏ, Đoạn Thương Hải vội vàng chạy đến, nói:

- Hầu gia, ngài đã ra rồi?

Dương Ninh đi vào đã một buổi, đã sắp tới lúc giữa trưa, thực sự khiến người ta chờ hơi sốt ruột.

Dương Ninh đi thẳng lên ngựa, Đoạn Thương Hảivội vàng bảo hai gã hộ vệ theo đuôi, thấy Dương Ninh dường như có tâm sự, Đoạn Thương Hảithúc ngựa tiến đến nói:

- Hầu gia, có phải tên dồi chó họ Giang kia chọc ngài tức giận?

- Ngươi gặp hắn à?

Dương Ninh hỏi.

Đoạn Thương Hải cười lạnh nói:

- Ta chờ bên ngoài thư viện, Hầu gia mới vào không bao lâu, tiểu tử kia liền ngồi xe ngựa lớn đến. Ha ha, thực là khí phái, xe ngựa kia còn xa hoa hơn một số vương công quý tộc.

Lúc này Dương Ninh không có chút hứng thú với Giang Tùy Vân, nói:

- Đoạn Nhị thúc, ngươi hiểu thế nào về tình hình gia đình Vũ Hương Hầu?

- Vũ Hương Hầu? Tô Trinh?

Đoạn Thương Hải vừa nghe đến cái tên này liền không có sắc mặt tốt, hừ lạnh nói:

- Năm đó lão Hầu gia và lão Hầu Vũ Hương là huynh đệ kết nghĩa, quan hệ giữa hai nhà hết sức thân mật, coi như lão Hầu gia mất, khi Đại tướng quân còn tại thế, Tô Trinh cũng thường xuyên qua lại với phủ Cẩm Y Hầu ta, nếu không hai nhà nào có thể kết thành thân gia?

Y vuốt râu mới nói:

- Đối với gia đình họ, ta quả thực rất quen thuộc, Hầu gia muốn biết cái gì?

Dương Ninh cưỡi trên lưng ngựa, chỉ tùy ý để ngựa chạy chầm chậm, nhìn Đoạn Thương Hảihỏi:

- Tô Trinh rốt cuộc có mấy người vợ?

- Trước sau cưới ba người.

Đoạn Thương Hảikhông chút do dự nói:

- Chính thất phu nhân của Tô Trinh, là con gái Công Bộ Thượng Thư năm đó, xuất thân không thấp. Chẳng qua sau khi Tô Trinh đón dâu, hai năm chưa từng sinh dục, ha ha, khi đó lão Hầu gia Vũ Hương còn tại thế, lão Hầu gia Vũ Hương này cái gì cũng tốt, chỉ là rất để ý tới việc nối dõi tông đường. Chính thất phu nhân chậm chạp không sinh, lão nhân gia ngài tự mình làm chủ, lại lấy thêm một cô tiểu thiếp.

Dương Ninh kỳ thực không có hứng thú biết chuyện nhà của Tô Trinh, trực tiếp hỏi:

- Hắn có lấy qua cô nương sông Tần Hoài hay không?

Đoạn Thương Hải cười nói:

- Lúc Tô Trinh còn trẻ cũng là thiếu gia phong lưu nổi tiếng ở kinh thành. Khi đó lão Hầu gia Vũ Hương thường xuyên không ở trong kinh, cho nên Tô Trinh cũng vui vẻ không ai quản. Khi lão Hầu gia Vũ Hương còn tại thế, không có lão Hầu gia làm chủ, đừng nói cô nương sông Tần Hoài, dù là lấy thêm một cô tiểu thiếp cũng không dám.

Y dừng một chút, mới nói:

- Ta lại nghe người ta nói đến, có một năm tham gia tuyển chọn hoa hậu, Tô Trinh nâng đỡ một cô nương, cuối cùng được hoa phi. Cô nương kia tài nghệ xuất chúng, Tô Trinh cũng rất si mê nàng. Chẳng qua có lão Hầu gia Vũ Hương, hắn cũng không dám lấy về trong phủ. Ta có nghe người ta nói, kỳ thực khi đó Tô Trinh đã lấy một số bạc, chuộc thân cho cô nương kia, chỉ là nuôi ở bên ngoài mà thôi.

- Về sau có cưới qua cửa hay không?

Đoạn Thương Hảinói:

- Quen biết cô nương kia chưa được nửa năm, Tô phu nhân sinh một đứa con gái, lão Hầu gia Vũ Hương rất thất vọng. Qua có ba bốn tháng, lão Hầu gia Vũ Hương buông tay quy thiên. Lão Hầu gia vừa qua đời, chưa được hai tháng, Tô Trinh liền đưa cô nương nuôi bên ngoài về phủ.

- Hả?

Dương Ninh cau mày nói:

- Lão Hầu gia Vũ Hương vừa mới mất, sao hắn dám làm như vậy?

- Thật ra hắn cũng không phải lấy về nhà.

Đoạn Thương Hảinói:

- Chỉ là mang về phủ, cũng không cho danh phận. Về sau rất nhiều người mới biết, khi đó cô nương bên ngoài đã có thai, hơn nữa sắp sinh con. Tô Trinh một lòng muốn con trai để có thể nối dõi tước vị. Chính thất phu nhân không sinh được con trai, đương nhiên trông cậy vào người khác, cho nên đón cô nương kia về phủ, cực kỳ chiếu cố.

- Không phải hắn có con trai sao?

Đoạn Thương Hảigật đầu nói:

- Hầu gia nói chắc là Thế tử Vũ Hương Tô Tử Thừa? Kỳ thực lúc ấy toàn Tô gia chỉ tập trung vào một chủ đề. Chính thất phu nhân sinh con gái, khi đó sức khỏe lão Hầu gia Vũ Hương đã không tốt, qua ba bốn tháng thì tạ thế. Nhưng khi đó vợ lẽ tiểu thiếp của Tô Trinh cũng đột nhiên có bầu, chờ đến lúc Tô Trinh đón cô nương bên ngoài vào phủ thì có hai người phụ nữ đồng thời có thai. Ta nghe nói hai người sinh con chỉ cách nhau một ngày, tiểu thiếp sinh một cậu con trai trước, hôm sau, cô nương bên ngoài liền sinh một đứa con gái. Ngài suy nghĩ một chút, như vậy còn tốt sao?

Dương Ninh cau mày nói:

- Ngươi nói là, bởi vì cô nương bên ngoài sinh con gái, cho nên Tô Trinh đối xử tệ bạc với nàng?

- Chuyện này không ít người đều biết.

Đoạn Thương Hải cười lạnh:

- Tô Trinh người này bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm. Năm đó hắn nâng đỡ cô nương kia, như keo như sơn, coi người ta trở thành bảo bối. Nhưng sau khi chán ngấy, lại sinh hạ đứa con gái, thái độ của Tô Trinh liền thay đổi lớn, Chính thất phu nhân đương nhiên không cần phải nói, bởi vì tiểu thiếp sinh con trai, địa vị trong phủ Vũ Hương Hầu cũng cao hơn, Tô Trình cũng rất yêu thích nàng, về sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta quả thực không quá rõ ràng, chỉ biết cô nương kia bị Tô Trinh đưa ra khỏi phủ, tìm một nơi khác sắp xếp lại lần nữa, cô nhi quả mẫu chẳng khác nào bị trục xuất khỏi Hầu phủ.

Y lắc đầu, thở dài:

- Năm đó rất nhiều người đều thầm nói Tô Trinh làm chuyện này không chính đáng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà của hắn, không ai lại vì một cô nương sông Tần Hoài mà đắc tội hắn. Thật ra theo ta được biết, cho dù đến hiện giờ, cô nương kia ngay cả danh phận tiểu thiếp cũng không có, ài, kể cũng hơi đáng thương.

Lúc này Dương Ninh cảm thấy lạnh cả tim.

Đoạn Thương Hải đương nhiên không biết, những lời y nói, đúng là những chuyện Dương Ninh muốn biết, lúc này Dương Ninh đã hiểu phân nửa về thân thế của Tiểu Dao.

Không thể nghi ngờ, mẫu thân của Tiểu Dao chính là vị hoa phi từng được Tô Ninh nâng đỡ kia. Vị hoa phi kia sau này sinh Tiểu Dao cho Tô Trinh, nhưng không được Tô Trinh yêu thích. Tuy rằng Tô Trinh sắp xếp ở ngoài một lần nữa, nhưng nói cho cùng, giống như đuổi mẹ con hai người ra khỏi cửa. Đối với một cô nương từng sống ở sông Tần Hoài, tuy rằng được chuộc thân lại không có dánh phận mà nói, phải nuôi một đứa con, quả thực không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này hắn rốt cuộc hiểu được, tại sao Tô Tử Huyên ngang ngược càn rỡ trước mặt Tiểu Dao lại cho rằng là chuyện đương nhiên, hiển nhiên là trong mắt Tô Tử Huyên, Tiểu Dao chỉ là con riêng. Với tư cách được chính thất phu nhân sinh ra, Tô Tử Huyên có cảm giác kiêu ngạo và cảm giác từ cao nhìn xuống bẩm sinh.

Thời đại này, chớ nói con riêng, dù là con vợ thứ cũng không thể ngang hàng với con vợ cả, Tề Ninh và Tề Ngọc là ví dụ tốt nhất.

- Tìm được chỗ ở của hoa phi năm đó, nếu có tin tức, lập tức nói cho ta biết.

Dương Ninh ném lại câu nói, thúc ngựa rời đi như bay.

Đám người Đoạn Thương Hải vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Vừa trở lại đường Tỳ Bà, thì thấy có hai người cưỡi ngựa đi tới trước mặt. Gặp mấy người Dương Ninh, hai người kia lập tức ghìm chặt ngựa. Đoạn Thương Hải nhận ra là hộ vệ phủ Cẩm Y Hầu, y cau mày nói:

- Gấp gáp như vậy là có chuyện gì?

Một người lập tức nói:

- Đoàn Nhị ca, thực sự là việc lớn.

Gã chắp tay nói với Dương Ninh:

- Hầu gia, nhanh chóng về phủ, người trong nội cung tới, dường như muốn gọi ngài vào cung.

Dương Ninh khẽ giật mình, hơi ngạc nhiên.

Thật ra sau khi hắn kế thừa tước vị, cũng nghĩ tới chuyện sớm muộn có thể nhìn thấy Hoàng đế. Chẳng qua từ đó về sau, vẫn không có ý chỉ, Dương Ninh cũng sai người viết một tấu chương tạ ơn dưới sự chỉ đạo của Cố Thanh Hạm. Tuy nhiên, sau khi dâng tấu chương, dường như đá chìm biển, rất nhiều ngày không có chút tin tức.

Dương Ninh còn tưởng rằng ngôi vị hoàng đế mới định, tân đế sau khi lên ngôi có một đống việc cần hoàn thành, trong thời gian ngắn chỉ sợ khó có thời gian nhớ tới mình, không thể tưởng được tân đế lại đột nhiên tuyên triệu mình.

Tuy rằng hắn là người của hai thế giới, đã gặp qua nhiều chuyện, hiện giờ còn hóa thân Tề Ninh trở thành Cẩm Y Hầu, ở trong phủ Cẩm Y Hầu hào hoa. Tuy nhiên hắn chưa bao giờ tới hoàng cung, nghĩ đến mình thực sự có cơ hội tiến vào nơi thần bí nghiêm trang kia, hắn ngạc nhiên, cảm thấy hơi kích động.

Trở lại Hầu phủ, liền thấy Tổng quản thái giám Tư Lễ Giám Phạm công công, mọi người đều là người quen, cũng không khách sáo nhiều. Dựa theo lời Phạm công công nói, hoàng đế đang chờ triệu kiến trong cung, muốn Dương Ninh nhanh chóng vào cung. Cũng may trong lúc Phạm công công chờ hắn, Cố Thanh Hạm đã sớm chuẩn bị, sai người chuẩn bị y phục.

Cẩm Y Hầu vào cung, đương nhiên không thể ăn mặc tùy tiện, mà có quần áo và trang sức đặc biệt. Vào ngày Dương Ninh kế thừa tước vị, Cố Thanh Hạm đã sai người làm y phục theo vóc người của Dương Ninh, để phòng nội cung truyền gặp.

Dương Ninh tắm rửa thay quần áo với tốc độ nhanh nhất. Cố Thanh Hạm cẩn thận dặn dò một phen, lúc này Dương Ninh mới ngồi xe ngựa, đi theo Phạm công công tới nội cung.

 

0.13884 sec| 2425.969 kb