Dương Ninh quay đầu lại, trông thấy Tiểu Dao thanh tú đứng sau lưng mình, hắn vui vẻ nói:

- Tiểu Dao, cô ở nơi này sao? Ta đang tìm cô đây.

Đôi má Tiểu Dao ửng đỏ, hỏi:

- Thế tử tìm Tiểu Dao có chuyện gì không?

Hiển nhiên nàng không biết Dương Ninh đã kế thừa Cẩm Y Hầu, thế nhưng nàng xưng hô như vậy, lại khiến Dương Ninh cảm thấy thân thiết.

- Điều này!

Dương Ninh hơi dừng một chút. Nói cũng kỳ quái, hắn không thấy Tiểu Dao ở bên ao, hơi thất vọng, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Dao, lại không khỏi vui mừng, cũng không biết nói gì. Cũng may hắn phản ứng nhạy bén, chỉ dừng một cái, liền cười nói:

- Ta là muốn hỏi cô chừng nào có thời gian, chúng ta đi chợ hoa xem một chút, cô hiểu hoa, đến lúc đó chọn mấy thứ giúp ta.

Tiểu Dao lại cười rạng rỡ, cực kỳ xinh đẹp, gật đầu nói:

- Được.

Nàng dừng một chút, mới hỏi:

- Thế tử, những lời ngài nói lúc trước, đều là nhìn thấy trên sách sao?

Dương Ninh cười nói:

- Tại sao cô lại nói ta nhìn thấy từ trên sách?

- Thế tử đừng hiểu lầm.

Tiểu Dao hơi gấp:

- Tiểu Dao không có ý gì khác, chỉ là ba tinh thể mà Thế tử nói, cực kỳ xa xôi, chúng ta nhỏ bé như vậy, làm sao có thể trông thấy? Cho nên!

- Cho nên cô mới cảm thấy ta nhìn thấy từ trong sách sao?

Tiểu Dao gật nhẹ đầu.

Dương Ninh nói:

- Thật ra cô đoán sai rồi, thật ra ta không trông thấy trên sách, mà là có một vị cao nhân nói cho ta biết. Hắn hiểu rất nhiều thứ, nói cho ta biết không ít.

- Hóa ra còn có cao nhân như vậy.

Đôi mắt trong veo như nước của Tiểu Dao sáng ngời:

- Thế tử, ngài tin tưởng lời hắn nói sao? Trong vũ trụ, thực sự có tinh thể nhiều như kiến hôi vậy sao?

- Ta tin tưởng, hơn nữa tin tưởng không nghi ngờ.

Dương Ninh ngẩng đầu nhìn một cái, mới nói:

- Tiểu Dao, cô có từng ngắm sao chưa?

Tiểu Dao cười ngọt ngào nói:

- Từ lúc nhỏ, mẹ đã dẫn ta đếm sao, mẹ nói mỗi một ngôi sao trên trời đều đại biểu một người, mỗi người đều có ngôi sao bảo vệ của mình, mẹ lại tìm được một ngôi sao bảo vệ cho ta. Thế tử, mẹ ngài có tìm sao bảo vệ cho ngài hay không?

Dương Ninh sửng sốt, hắn vốn còn muốn giải thích một chút chân tướng các vì sao trên trời, thế nhưng nghe Tiểu Dao nói như vậy, nếu giải thích những ngôi sao kia đều là hằng tinh trải rộng trong vũ trụ, sẽ giống như đánh nát mộng ảo của Tiểu Dao. Hắn cười cười nói:

- Mẹ cô đối với cô thật tốt, bầu trời nhiều sao như vậy, bà tìm được sao bảo vệ giúp cô, chắc chắn tốn rất nhiều công sức.

Tiểu Dao gật đầu nói:

- Mẹ ta là người tốt nhất trên đời này, vì ta, khổ gì bà cũng có thể chịu.

Nói đến đây, dường như cảm thấy lời mình nói không ổn, nàng hơi cúi đầu xuống, khẽ nói:

- Thế tử, ta không nên nói những điều này.

- Ta rất thích nghe những điều này.

Dương Ninh cười nói:

- Tiểu Dao, cô rất thích đọc sách sao?

Tiểu Dao mở to hai mắt, nói:

- Đúng vậy, trong sách có rất nhiều thứ bình thường ta không thấy được, nó dạy ta rất nhiều chuyện, khiến ta biết rất nhiều thứ tốt đẹp.

Dương Ninh cười ha ha nói:

- Vậy cô nhất định không đọc sách sử.

Tiểu Dao hỏi:

- Thế tử, Aristotle, Socrate, Plato, Aesschylus… mà ngài nói, những người này viết sách gì? Họ là người hải ngoại, chúng ta có thể thấy sách của họ không? Lúc Thế tử nói đến họ, vô cùng tôn kính, họ nhất định đều là người có học thức vô cùng uyên bác.

- Đúng vậy, họ đều là người vô cùng vĩ đại.

Dương Ninh gật đầu nói:

- Tiểu Dao, chúng ta đọc sách, không chỉ vì đọc những thứ trên sách, mà là phải xem được những hàm nghĩa ẩn chứa phía sau con chữ, ví dụ như… !

Còn chưa nói xong, liền thấy đôi mày Tiểu Dao bỗng nhiên nhíu chặt, hắn cho rằng mình nói sai điều gì, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Hắn nhịn không được quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn trầm xuống.

Âm hồn không tan!

Tô Tử Huyên đang mang theo mấy người đi về phía này, trên khuôn mặt tương đối xinh đẹp lúc này lại lạnh như sương.

Trong lòng Dương Ninh hơi tức giận, thầm nghĩ nữ nhân này thực sự không biết tốt xấu, nhìn nàng đi thẳng về phía mình, hiển nhiên lại muốn gây chuyện với mình.

Trước đây mặc dù Dương Ninh chế giễu nàng mấy lần, nhưng khá lịch sự, trong lòng hắn nghĩ nếu như lần này nàng còn không biết tốt xấu, nói gì cũng không thể khách khí.

Tô Tử Huyên tới gần, Dương Ninh cười lạnh nói:

- Ngươi lại muốn nổi điên gì đây?

Tô Tử Huyên lườm Dương Ninh một cái, không để ý tới hắn, lại đi tới trước mặt Tiểu Dao, giơ tay chỉ mũi Tiểu Dao, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi nói gì với hắn?

Trên mặt Tiểu Dao cũng không còn tươi cười, chỉ thản nhiên nói:

- Không nói gì.

- Không nói gì?

Tô Tử Huyên cười lạnh nói:

- Ngươi và hắn cười cười nói nói ở nơi này, coi mắt ta mù sao? Quả nhiên có mẹ nào tất có con gái ấy, mẹ ngươi là kẻ dâm đãng, ngươi cũng giống nàng, trêu hoa ghẹo nguyệt!

- Không được phép nói mẹ ta!

Vành mắt Tiểu Dao đỏ lên, thân thể mảnh mai run lên.

- Làm sao, không cho người ta nói sao?

Tô Tử Huyên cười càng lớn tiếng:

- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Sự thật chính là như vậy. Ngươi đã thích thông đồng nam nhân, vì sao lại ở thư viện, trên sông Tần Hoài rất nhiều nam nhân, ngươi đi học theo mẹ ngươi năm đó, nam nhân nào không có?

- Ngươi câm mồm lại!

Sắc mặt Tiểu Dao trắng bệch, tức giận toàn thân run rẩy.

Dương Ninh hoảng sợ trong lòng, nghe giọng nói, trong nháy mắt hắn đột nhiên hiểu được, vì sao lần trước ở chợ hoa, mình nói một câu trên sông Tần Hoài không có người sạch sẽ, thái độ của Tiểu Dao liền thay đổi, xoay người rời đi, giờ phút này hắn mới biết được, hóa ra mình thuận miệng nói một câu, lại đánh trúng vết thương của Tiểu Dao.

Trong lời Tô Tử Huyên nói, rõ ràng cho thấy mẫu thân của Tiểu Dao xuất thân từ sông Tần Hoài.

- Ngươi dám bảo ta câm mồm?

Tô Tử Huyên lạnh lùng nói:

- Tiện nhân ngươi thực sự to gan, có phải đã có gã đàn ông nào đỡ lưng cho ngươi?

Nàng vung mạnh tay, tát vào mặt Tiểu Dao.

Bốp!

Tô Tử Huyên ra tay rất nặng, Dương Ninh căn bản không ngờ tới việc Tô Tử Huyên dám ra tay đánh người trong thư viện, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

- Ta chẳng những muốn mắng ngươi, còn muốn đánh ngươi, đồ đê tiện không cảm thấy thẹn này.

Tô Tử Huyên mở miệng thô tục, không hề có chút rụt rè tự trọng của tiểu thư nhà phú quý.

Dương Ninh không nói hai lời, kéo một cánh tay của Tô Tử Huyên, không chờ Tô Tử Huyên phản ứng, đưa tay cho Tô Tử Huyên một cái tát.

Tô Tử Huyên tát Tiểu Dao không nhẹ, một cái tát này của Dương Ninh lại rất nặng, tiếng động vô cùng chát chúa. Mấy tiểu cô nương đang ở sau lưng Tô Tử Huyên chỉ trỏ Tiểu Dao cười ha ha, trong nháy mắt đều ngẩn ngơ, cả đám cứng đờ.

Tô Tử Huyên vuốt khuôn mặt bị đánh của mình, cảm thấy nóng như lửa thiêu.

Trên mặt đau đớn khiến nàng khó nhịn được, trước mắt bao nhiêu người bị Dương Ninh cho một cái tát, khiến cho nàng không còn mặt mũi, trong lúc nhất thời quên cả đau đớn trên mặt, kinh hãi nhìn Dương Ninh.

Chờ đến lúc cơn đau như lửa thiêu trên mặt lan tràn ra, Tô Tử Huyên mới khàn giọng nói:

- Ngươi dám đánh ta?

Dương Ninh cười lạnh một tiếng, không chờ nàng nói câu thứ hai, giơ tay lên, đánh vào bên mặt kia của Tô Tử Huyên, lần này không nhẹ hơn lần thứ nhất.

Mấy cô nương kia đều hoảng sợ biến sắc, nhịn không được lui về sau mấy bước.

- Vốn ta chưa bao giờ đánh phụ nữ, thế nhưng ngươi không được tính là phụ nữ.

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Đường đường đại tiểu thư Vũ Hương Hầu, khóc lóc om sòm to tiếng giống như chó hoang ở nơi này, ngươi muốn hù dọa ai? Ngươi có biết, ngươi ở nơi này giống như một kẻ chanh chua, mất không phải mặt mũi của ngươi, mà là mặt mũi của phụ thân Hầu tước của ngươi. Tô Tử Huyên, ta không ngại nói cho ngươi biết, về sau ta nhìn thấy ngươi làm càn trước mặt ta, ta gặp một lần đánh một lần, đánh tới khi ngươi không dám gặp ta mới thôi.

Tô Tử Huyên không khống chế nổi nước mắt, lạnh lùng nói:

- Ngươi ngươi được lắm, ngươi!

- Ta được hay không, không cần ngươi đánh giá, ngươi cũng không cần rớt nước mắt giả vờ yếu ớt ủy khuất, chiêu này vô dụng trước mặt ta.

Dương Ninh nhìn Tiểu Dao một cái, thấy Tiểu Dao ngơ ngác nhìn Tô Tử Huyên bị đánh, dường như nàng cũng ngây người.

Dương Ninh tiếp tục lạnh lùng nói:

- Chẳng những không thể làm càn trước mặt ta, nếu bị ta nhìn thấy ngươi bắt nạt người khác, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.

- Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?

Tô Tử Huyên quát:

- Ta dạy dỗ tiện nhân kia, liên quan gì tới ngươi?

- Ngươi nói câu tiện nhân nữa xem!

Ánh mắt Dương Ninh lạnh lùng.

Tô Tử Huyên nhịn không được lui về sau hai bước, giơ tay chỉ Tiểu Dao:

- Ngươi được lắm, ngươi dám cấu kết người ngoài, để hắn đánh ta, ta nói cho cha, từ nay về sau hai mẹ con các ngươi đừng nghĩ tới ngày tháng tốt nữa.

Thân thể Tiểu Dao lảo đảo, dường như đứng không vững. Dương Ninh thấy nàng lung lay muốn ngã, cũng không để ý cách biệt nam nữ, đưa tay đỡ lấy, vội hỏi:

- Tiểu Dao, cô làm sao vậy?

Tiểu Dao miễn cưỡng đứng vững, cười buồn bã, nói:

- Thế tử, ngài!

Nàng không nói tiếp được, nước mắt đã chảy xuống.

Dương Ninh thấy Tô Tử Huyên xoay người muốn chạy, lạnh lùng nói:

- Đứng lại!

Tiếng hét này của hắn rất lớn, vô cùng lạnh lùng. Tô Tử Huyên bị dọa sợ, đứng lại, cũng không quay đầu. Dương Ninh lạnh giọng nói:

- Ngươi, hiện giờ, lập tức lăn tới đây cho ta, xin lỗi Tiểu Dao.

Tô Tử Huyên xoay người lại, khuôn mặt vốn trắng như tuyết của nàng, lúc này đã sưng đỏ, nước mắt chảy ròng, vừa giận vừa sợ, kêu lên:

- Tề Ninh, ngươi chờ ta, việc này sẽ không yên, ngươi dám đánh ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ta bảo ngươi quay lại đây xin lỗi, ngươi điếc à?

Dương Ninh là người của hai thế giới, chưa bao giờ ra tay đánh phụ nữ một lần, trước giờ cảm thấy đàn ông đánh phụ nữ thực không có tiền đồ, cũng không rộng lượng, hiện giờ mới biết được, đó đơn giản là chưa gặp người cần đánh.

Có mấy phụ nữ nếu không đánh, sẽ thực sự xin lỗi danh xưng đàn ông.

Tiểu Dao cười khổ lắc đầu nói:

- Thế tử, ngài không nên làm khó dễ nàng, ta không trách nàng.

- Tiểu Dao, ngươi không cần lo lắng nàng trả thù, cũng không cần sợ nàng.

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Ta cũng không tin, con gái của một Hầu gia, hung hăng càn quấy tới mức như thế, phụ thân nàng không quản không hỏi. Vũ Hương Hầu thì thế nào, nếu như hắn không thèm nói đạo lý, ta đánh cả hắn.

- Không thể!

Tiểu Dao vội vàng nói:

- Thế tử, ngài không thể đánh cha ta!

- Cô đừng sợ, ta đánh hắn!

Dương Ninh mới nói được mấy chữ, giọng nói dừng lại, chấn động toàn thân, thất thanh nói:

- Cái gì? Tiểu Dao, cô nói Vũ Hương Hầu Tô Trinh, hắn là cha cô?

Hắn cảm thấy cực kỳ quái lạ, trong nháy mắt cũng ngây người.

 

0.08809 sec| 2443.805 kb