Chẳng những Tiên Nhi rất đẹp, mà giọng nói cũng rất ngọt.

Trong lời mời của nàng đã mang ý mời, nhưng Dương Ninh chỉ cười nhạt đáp:

- Bây giờ còn sớm!

Nàng bèn đi tới bên cửa sổ, mở ra một chút, nhìn thoáng qua bên ngoài, lại lập tức đóng lại, quay đầu cười yếu ớt:

- Vậy Tiên Nhi hầu hạ Hầu gia tắm rửa thay đồ!

Mỗi một lời nói cử động của nàng, tuy không cố tình làm ra vẻ, nhưng lại rất có tư thái quyến rũ tự nhiên.

Từ dung nhan đến cử chỉ của nàng hiển nhiên đã được bồi dưỡng nhiều năm.

Đúng lúc này thì bên ngoài có tiếng động, cửa nhỏ mở ra, hai nha hoàn nâng một cái thùng lớn cao hơn nửa người vào đặt trong phòng. Cả hai liếc nhìn Dương Ninh, che miệng cười khẽ, lui ra ngoài.

- Làm cái gì vậy?

Dương Ninh sững sờ, lập tức hiểu ra.

Rất nhanh hai nha hoàn kia lại tiến vào, đều mang theo thùng nước ấm đổ vào trong thùng lớn. Tựa như cả hai người đều muốn nhìn thấy vị ân khách đầu tiên của cô nương nhà mình là nam nhân thế nào, nên vừa rót vừa thi thoảng nhìn dò xét. Tuy da mặt Dương Ninh không tệ, nhưng vẫn hơi xấu hổ, xoa xoa cằm lẩm bẩm:

- Ta còn chưa muốn tắm.

Hai nha hoàn đổ được hơn phân nửa thùng nước ấm, thử xem nhiệt độ thế nào, đặt đồ tắm lại rồi quay người đi ra ngoài.

- Trác cô nương, chuyện này…..

Dương Ninh còn chưa nói xong thì thấy một nữ đồng cầm cái lẵng đầy cánh hoa vào, hiện giờ đã vào đông, hắn rất tò mò những cánh hoa này từ đâu mà có.

Nữ đồng vung tay lên một cái, cánh hoa rơi lả tả, đa số rơi vào thùng nước, một ít bay ra ngoài, ngũ sắc bay bay, mùi hương nồng nàn, hoa rơi rực rỡ, khiến cho lòng người bay bay.

Nước trong thùng gỗ nóng hổi, trong không khí tràn ngập hương xử nữ, còn có mùi hoa, khiến cho người ta như lạc vào mộng.

Nữ đồng ném hết hoa mới khom người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Dương Ninh nhìn thấy vậy, thầm nghĩ tiền nào của nấy, Giang Thành bỏ ra ba trăm kim chiếm Trác Tiên Nhi, hiện giờ xem ra không guổng công. Mỹ nhân như Trác Tiên Nhi không dùng tiền mà cân đo được, mà mức độ phục vụ cũng cực kỳ hiếm thấy.

Hắn đưa mắt nhìn theo nữ đồng kia rời đi, tới khi quay đầu lại thì biến sắc, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

Chỉ thấy Trác Tiên Nhi đã cởi áo nới đai từ khi nào, chỉ còn mặc áo lót, trong trắng lộ hồng băng cơ ngọc cốt đang đứng dưới ánh nến càng thiêu đốt mắt người nhìn.

- Tiên Nhi cô nương, chuyện này….

Yết hầu Dương Ninh hơi khô.

Hắn không phải Đăng Đồ Tử (kẻ hám gái), nhưng cũng không có nhân cách được đảm bảo như Liễu Hạ Huệ (cực kỳ thủ lễ với nữ nhân), mông mông lung lung mà rung động, tình yêu là như vậy, nữ nhân lại càng phải vậy.

Trác Tiên Nhi chỉ mặc áo lót đứng đó càng khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải xúc động, Dương Ninh cảm thấy ánh mắt của mình không rời đi nổi nữa.

Lúc này, hắn mới nhận ra, nữ nhân này đẹp tới mức giật mình.

Vừa rồi gặp Trác Tien Nhi, tuy công nhận quả thực nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng xúc động cũng không quá sâu. Nhưng chẳng hiểu sao, nữ nhân này tựa như rượu ngon nhiều năm trân quý, càng tiếp xúc nhiều, càng cảm thấy nàng như lột xác, tựa như chỉ một chốc không nhìn thôi mị lực của nàng đã nồng thêm thật dày.

Dương Ninh không nhìn thấy Trầm Kiều Nô, nhưng lúc này hắn cảm thấy Trác Tiên Nhi không trở thành hoa khôi có lẽ là vì người ở xa không cảm nhận được mị lực này của nàng.

Nàng không cần nói gì, nhưng dường như mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể nàng đều nói lên những lời cảm động nhất với nam nhân.

Thái độ của Trác Tiên Nhi cũng không sinh động, thậm chí có phần đờ đẫn. Nhưng nàng đứng đó, không có nam nhân nào không sinh lòng muốn chinh phục. Thậm chí Dương Ninh cũng vậy.

- Hầu gia không muốn nghe Tiên Nhi đánh đàn, cũng không muốn tắm rửa, hiển nhiên cảm thấy xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng.

Tiên Nhi như một áng mây nhẹ nhàng đi tới bên cạnh thùng gỗ, giọng nói như ảo mộng:

- Nhưng Tiên Nhi muốn hầu hạ Hầu gia cũng cần sạch sẽ không nhiễm hạt bụi nào. Hầu gia chờ một chút được không?

Da thịt nàng sáng bóng trắng nõn, thân thể như tạc bằng ngọc bóng loáng như ẩn như hiện, phong nhuyễn trước ngược hơi run run, mặc dù có lớp áo mỏng phủ lên vẫn khó giấu được hai quả anh đào hơi nhô lên.

Nàng chiếm ngôi vị hoa phi, nhưng từ giờ phút này, toàn bộ của nàng đã thuộc về người mua, không thuộc về mình nữa.

Tuy nàng mỹ lệ rung động lòng người, khí chất ưu nhã, nhưng hiện giờ nàng chỉ là một danh ca vũ kỹ trên sông Tần Hoài. Nhiều năm huấn luyện, nàng đã hiểu, cho dù có đoạt được hoa phi, trong mắt người khác phong quang vô hạn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là những công cụ của những người khác, là con rối của nam nhân mà thôi.

Tiếng sóng nước nhè nhẹ, Trác Tiên Nhi mang theo cả quần áo tiến vào thùng gỗ, nâng cánh hoa, tưới xuống, hơi khép mắt lại.

Hưi nước tràn ngập trong phòng, lượn lờ không dứt, mông lung một mảnh.

Cổ họng Dương Ninh giật giật, thở dài. Trác Tiên Nhi nhìn qua hỏi:

- Vì sao Hầu gia lại thở dài? Là Tiên Nhi làm sai ở đâu sao?

- Không phải.

Dương Ninh ngồi xuống ghế, nhìn Trác Tiên Nhi như thủy liên hoa mà hỏi:

- Tiên Nhi cô nương, ta có thể biết nàng là người nơi nào không?

Trác Tiên Nhi lơ đãng trêu chọc bọt nước, bên môi nhè nhẹ cười:

- Thoạt nhìn Hầu gia như một…..

Nàng chỉ cười cười không nói tiếp.

- Như cái gì?

- Như một tiên sinh, tư tư văn văn. Các nàng đều nói lần đầu ta tiếp khách, nam nhân sẽ không chờ nổi mà nhào lên. Nhưng Hầu gia lại một mực không động.

Dương Ninh cười hỏi:

- Nàng hi vọng ta nhào tới sao?

Hai má nàng ửng lên, cúi đầu khẽ đáp:

- Từ hôm nay trở đi Tiên Nhi đã bước vào con đường này, coi đây là cuộc sống. Lúc trước, Tiên Nhi vẫn một mực nghĩ, lần đầu tiên…lần đầu tiên sẽ trao cho ai, trước khi gặp Hầu gia, trong lòng Tiên Nhi rất sợ hãi. Nhưng khi nhìn Hầu gia tiến đến, Tiên Nhi….Tiên Nhi không sợ nữa.

Dương Ninh khẽ giật mình, trong lòng nao nao.

- Hầu gia, người cũng biết, thùng nước kia là được thiết kế dành cho hai người. Hầu gia không thích tắm chung với nữ nhân sao?

Nàng mở to mắt:

- Nếu Hầu gia thích…cũng có thể…

Quả thật hắn cũng muốn đi tới, nhưng vẫn cố nén xúc động trong lòng xuống, nghĩ một chút mới nói:

- Hôm nay nghe được tiếng đàn của Tiên Nhi cô nương, đúng là cao thủ âm luật.

- A?

Đôi mắt đẹp của nàng hơi sáng lên:

- Hầu gia thích nghe Tiên Nhi chơi đàn sao? Ngài cảm thấy Tiên Nhi đàn thế nào?

- Rất hay. Hiện giờ là người có cầm nghệ cao nhất mà ta đã từng gặp.

Nàng yêu kiều cười, thân thể mềm mại hơi rướn lên kéo theo làn nước, có vẻ nàng rất hứng thú với đề tài này, dựa nửa người vào thùng gỗ, bộ ngực sữa tì hẳn vào cạnh thùng ép sát lớp áo lót ướt sũng.

- Vừa rồi Hầu gia còn nói không thông âm luật, thì ra là gạt người.

Dương Ninh cười cười:

- Ăn thịt heo rồi, khó nhất hẳn là mổ heo phải không?

Vừa nói xong, hắn lập tức cảm thấy không ổn.

Quả nhiên nàng khẽ gắt lên:

- Hầu gia lại đang giễu cợt Tiên Nhi rồi, người nói Tiên Nhi đi mổ heo. Tiên Nhi còn chưa từng chạm vào dao nhỏ đâu.

Hắn hiểu rõ tuy nhìn qua nữ nhân này cực kỳ trong sáng, không vướng chút bụi trần, nhưng dù sao cũng được huấn luyện trong trường phong nguyệt, đương nhiên biết cách làm nũng giận hờn, những thủ đoạn nhỏ này đương nhiên cực kỳ thành thạo. Nhưng chính những thủ đoạn nhỏ này lại khiến cho đại đa số nam nhân phải mất hồn.

- Tuy cầm kỹ của Tiên Nhi cô nương cao, nhưng…..

Hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn nói:

- Trong tiếng đàn của cô nương có vẻ cô đơn hiu quạnh, còn có tư thái hài hùng sát phạt. Nếu không phải nhìn thấy cô nương gảy đàn, chỉ sợ ta không tin nổi tiếng đàn ấy là từ tay cô nương phát ra.

Lúc này tư thế của Trác Tiên Nhi cực kỳ mê người, ghé vào thùng gỗ, cơ thể phập phồng, bờ mông no tròn kéo căng lưng váy nổi bật vòng eo bé xíu, tư thế như hồ lô vậy cũng khiến cho bờ mông có hình như quả đào, tràn đầy nhục dục, xiêm y ướt sũng ôm sát lấy da thịt kiều nộn lại càng bóng loáng.

- Hầu gia đang khen Tiên Nhi sao?

Nàng hơi cười cười hỏi.

Khi hắn vừa lên thuyền, rõ ràng nàng hơi lo lắng, nhưng lúc này nhận ra hắn rất hiền hòa, nàng cũng thoải mái hơn nhiều.

Hắn cười nhẹ đáp:

- Ta chỉ không hiểu, nếu chưa từng trải qua những chuyện kia, làm sao có thể thể hiện tinh tế như vậy. Tiên Nhi cô nương còn trẻ tuổi, ta rất khó tưởng tượng cô nương đã trải qua nhiều chuyện như vậy.

Nàng hơi nao nao, đôi mắt đẹp hơi loáng qua một tia khác lạ, nhưng cũng chỉ lóe lên một chút. Nàng buồn bã đáp:

- Tiên Nhi chỉ là nữ nhân thân bất do kỷ, có lẽ có chút thiên phú về âm luật đi.

Dương Ninh hơi gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Thật ra trước kia trong lòng hắn vẫn có nghi vấn. Âm tùy tâm sinh, cầm kỹ có cao minh cỡ nào nhưng nếu không xuất phát từ tâm sẽ rất khiến người ta cảm động.

Lúc trước nàng biểu diễn cầm kỹ, trong làn điệu mang theo tịch liêu mờ mờ mà bao la, lại có tiếng vang gạn đục khơi trong nơi sa trường, dẫn người ta ra nơi kiếm vung ngựa phóng, nửa đêm tẩy binh. Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến để lại ấn tượng không thể phai trong lòng, lại dung nhập vào làn điệu, thì rất khó khiến cho mọi người đắm chìm trong đó.

Dương Ninh không biết người khác có nhận ra điều này không, nhưng hắn lại mẫn cảm nhận thấy chuyện này có hơi kỳ quặc.

Tựa như nàng không muốn nói nhiều về chuyện này, hắn bèn hỏi chuyện khác:

- Tiên Nhi cô nương dự định sẽ làm tiếp việc này sao?

Nàng sâu kín thở dài:

- Hầu gia, người cảm thấy Tiên Nhi còn có lựa chọn khác sao?

Dương Ninh khẽ giật mình.

- Thật ra những nữ nhân như thiếp cũng đã biết trước kết cục.

Bờ môi nàng nhàn nhạt cười:

- Bọn họ đã bỏ quá nhiều tiền vốn vào thiếp, đương nhiên muốn thu hồi lại cả vốn và lãi. Hôm nay thiếp còn là thân hoàn bích, còn có thể tham gia thi tuyển hoa khôi, hơn nữa lại may mắn đoạt ngôi hoa phi, đương nhiên tấm thân xử nữ có thể bán đắt một chút. Chờ sau này đương nhiên sẽ giảm giá.

Tiếng sóng nước lại vang lên, nàng đã ngồi lại trong làn nước:

- Nghênh đón đưa đi, giá tiền sẽ càng ngày càng rẻ. Không tới vài năm, trên sông Tần Hoài cũng đã coi như hoa tàn ít bướm, nếu có quan lại quyền quý hảo tâm nhất thời phát lòng lương thiện thu làm tiểu thiếp, còn lẽ còn có thể trôi qua được kiếp này….

Nàng như có như không liếc nhìn Dương Ninh:

- Còn nếu thời vận không tốt, cuối cùng phải lưu lạc đầu đường cũng không phải không thể.

Dương Ninh biết, tuy lời tàn khốc nhưng là thật.

Hiển nhiên Trác Tiên Nhi rất tỉnh táo, thậm chí nhìn rất rõ kết cục con đường của mình, nói ra cũng cực kỳ bình tĩnh.

Có lẽ, những cô nương này, ngoài bồi dưỡng vũ kỹ cầm nghệ, đều đang tìm cách thoát ra. Nhưng một nữ tử yếu ớt, ở thời đại này, ngoại trừ có thể hy vọng vào có thể có kết cục tốt, còn có thể làm gì nữa?

Hắn hơi buồn bã, thời đại này, kết cục của nữ nhân này nhất định không phải hài kịch, cho dù có xuất sắc cỡ nào cũng không thoát khỏi vận mệnh đã định.

Trong đầu hắn cũng xẹt qua ý nghĩ chuộc thân. Dù sao thì một nữ nhân xinh đpẹ như vậy lại lưu lạc như vậy thật sự khiến cho người ta tiếc hận. Nhưng chưa nói đến việc hắn không có tiền để chuộc thân cho nàng, cho dù có tiền thật đi nữa, trên sông Tần Hoài, cô nương giống nàng phải tính tới hàng trăm, vận mệnh mỗi người đều là bất hạnh, chẳng lẽ mình phải đi cứu từng người sao?

Hắn thở dài, chợt thấy nàng đứng lên, duỗi cánh tay trắng nõn như tuyết khẽ mời gọi:

- Hầu gia, người giúp thiếp ra ngoài đi….

Nhìn thân thể mềm mại đường cong đầy đặn như mỹ ngọc của nàng, hắn hơi rung động, bèn bước lên một bước, còn chưa kịp đưa tay ra thì thấy khuôn mặt vẫn luôn thanh nhã của nàng hơi đổi sắc, một thứ gì đó sượt qua tai mình, trúng thẳng vào ngực nàng. Nàng khẽ rên lên một tiếng, thân thể mềm mại ngã xuống….

Biết không ổn, hắn nắm tay muốn quay lại thì đột nhiên cảm thấy sau lưng mát rượi, gáy mình bị người ta điểm một cái, sau đó xương sống cũng tê rần, hẳn là bị người ta điểm huyệt.

Trước mắt hắn đen thui, cả người mềm nhũn, nhưng trước khi ngã xuống vẫn kịp mắng:

- Đoạn Thương Hải chó hoang này, ở bên ngoài ngắm cảnh sao? Bị người ta tập kích cũng không biết.

 

0.28992 sec| 2445.281 kb