Chợt có tiếng chiêng vang lên, từ trên phảng vương vang lên một tiếng:
- Xin tuyên bố cuộc bình chọn hoa hậu sông Tần Hoài đã có kết quả….!
Tứ phía lập tức yên tĩnh.
Đại đa số người không biết lúc trước hai thuyền hoa của Dương Ninh và Thế tử Hoài Nam Vương đã xảy ra xích mích, chỉ thắc mắc tại sao kết quả công bố chậm như vậy, giờ nghe thấy chuẩn bị công bố kết quả ai nấy đều nín thở.
- Hôm nay chọn ra tứ phi Tần Hoài, là Tiên Nhi, Lạc Ngưng, Đổng Xảo Xảo, và Ngô Bạc Nhi!
Tiếng nói kia vang lên rất xa:
- Hoa hậu là….
Không chờ người kia nói nốt câu, xung quanh vang lên ầm ầm:
- Thẩm Kiều Nô!
Hôm nay, kể cả Giang Tùy Vân của Đông Hải và mấy vị công tử nhà giàu cùng ra tay, Thẩm Kiều Nô không muốn làm hoa hậu cũng khó.
- Một hậu bốn phi, đều là nhờ chư khách cổ động.
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên:
- Hiện giờ sẽ tuyên bố ân khách của tất cả các vị cô nương…
Người nọ đọc từng cái tên, đương nhiên, không cần tranh cãi, Chu Vũ Thần trở thành ân khách lớn nhất của Thẩm Kiều Nô, dựa theo quy củ của sông Tần Hoài, ba ngày tiếp theo Thầm Kiều Nô sẽ phục thị Chu Vũ Thần, mà Chu Vũ Thần sẽ trở thành vị khách quý đầu tiên của Thẩm
Kiều Nô.
Nhưng chuyện khiến người ta bất ngờ nhất là, mặc dù Trác Tiên Nhi có gần hai nghìn kim thưởng, nhưng giá cao nhất là ba trăm kim của Giang Thành.
Kết quả tuyên bố xong xuôi, bốn phía ầm ầm, có tiếng chửi bậy, cũng có tiếng ủng hộ.
Bát diễm Tần Hoài đều có ân khách, hết thảy đều xong xuôi, nên đi thì nên đi. Trước đó trên sông Tần Hoài đã chuẩn bị năm thuyền hoa mới tinh, một hậu bốn phi mỗi người một thuyền. Phảng Vương đã phái người đưa năm vị cô nương lên năm thuyền hoa, sau đó phái hoa thuyền tinh mỹ chờ đón ân khách của mình.
Đèn dầu đu đưa trong gió, hai chiếc hoa thuyền đã tới, mỗi thuyền có một nha hoàn đón khách lên thuyền hoa.
Thấy đêm càng sâu hơn, Dương Ninh lo lắng trong phủ, không muốn ở lâu hơn, bèn định cáo lui về phủ trước. Mấy người Chu Vũ Thần cũng tới, chắp tay mời:
- Hầu gia, Thẩm Kiều Nô may mắn đoạt ngôi hoa khôi, nếu Hầu gia không ghét bỏ, kính mời đi xem một điệu nhảy của Thẩm cô nương.
Dương Ninh khẽ giật mình, hắn lập tức hiểu ra, ý của Chu Vũ Thần là muốn để mình làm khách quý của hoa khôi.
Hôm nay hắn tới mục đích ban đầu là muốn tìm Viên Quang Vinh đòi một ngàn lượng bạc kia, ai ngờ trong một đêm đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
Tuy trên sông Tần Hoài gió trăng vô biên, sắc đẹp say lòng người, nhưng hắn thật sự không có ý định ở lại nơi này.
Hắn hiểu ý của Chu Vũ Thần, đối với mấy vị con cháu phú gia này, Thẩm Kiều Nô là món hàng phải bỏ một khoản tiền khổng lồ mới có được. Nàng có thân hoàn bích, trong mắt bọn họ, không thể nghi ngờ gì chính là một bảo vật trân quý, tối nay Dương Ninh cứu nguy cho họ, hẳn mấy người này muốn dùng điều này thể hiện lòng cảm tạ của mình.
Lúc này, Thẩm Kiều Nô, đơn giản chỉ là một lễ vật mà thôi.
Hắn cười ha hả:
- Hoa khôi Tần Hoài hôm nay thanh danh lan xa, không nói đến việc ta không có hứng thú gì với nàng, cho dù thật sự có hứng thú đi nữa, tối nay cũng không thể lên thuyền.
Mấy người nhìn nhau không hiểu ý hắn.
Dù sao Viên Quang Vinh cũng xuất thân thư hương môn đệ, bèn bước lên giải thích:
- Đại Tướng quân mới mất không lâu, một khi Hầu gia lên thuyền của Thẩm cô nương, cây to gió lớn, không mấy chốc sẽ truyền khắp Kinh thành, có ảnh hưởng lớn tới danh dự Hầu gia.
Chu Vũ Thần giật mình tỉnh ngộ tự trách:
- Tại ta tại ta. Hầu gia, là chúng ta cân nhắc không chu toàn.
Dương Ninh cười cười:
- Các ngươi cũng là có ý tốt thôi, làm sao ta trách các ngươi được. Các ngươi tới Kinh thành một lần cũng không dễ dàng, tối nay cứ cẩn thận thưởng ngoạn đi, ta cáo từ trước.
- Hầu gia, hoa khôi quả thật được chú ý nhiều.
Đột nhiên Giang Thành lên tiếng:
- Nhưng hoa phi thì kém hơn nhiều lắm. Lúc trước khi Trác Tiên Nhi đánh đàn, dường như Hầu gia đã đắm chìm trong đó, xem ra hết sức tán thưởng tiếng đàn của nàng.
Gã giơ tay:
- Hầu gia, chúng ta không có yêu cầu gì khác, chỉ mong Hầu gia có thể tới nghe Trác cô nương gảy một khúc.
Dương Ninh hơi cau mày, Viên Quang Vinh ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Hầu gia, chỉ là nghe một khúc đàn, không có ảnh hưởng gì. Nếu người còn từ chối nữa, ta sợ là bọn họ sẽ cảm thấy bất an.
Chu Vũ Thần vội la lên:
- Đúng vậy, Hầu gia, tuy….tuy chúng ta chỉ là mấy thương nhân, nhưng….nhưng mong Hầu gia cho chúng ta chút mặt mũi này.
Ánh mắt mấy người đầy chờ mong.
Dương Ninh hiểu, với mấy người họ, lên thuyền của Trác Tiên Nhi không phải là tầm hoa vấn liễu gì, chỉ là một phần hậu lễ thôi. Đại lễ đưa ra rồi, hắn từ chối mãi cũng khiến người ta không yên tâm.
- Hầu gia, tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi, kính mời Hầu gia tới một lúc.
Cô nương tới chờ đón ngọt ngào cười mời.
Mười dặm Tần Hoài sáng rực rỡ, liễu uyển chuyển đưa lời tương tư.
Trăng gió như thế, không khí như thế, bất kỳ nam tử nào cũng rất khó mà từ chối một lời mời như thế.
Thật tình trong lòng Dương Ninh cũng muốn tạo quan hệ với mấy người kia, lúc này còn từ chối nữa sẽ có phần hơi quá không nể mặt người ta. Hơn nữa, chỉ nghe một khúc đàn, cũng không ảnh hưởng gì tới toàn cục, do dự một chút cuối cùng hắn khẽ gật đầu.
Mấy người kia thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Thi hoa hậu đã chấm dứt, đám người bên bờ sông đã tán đi, cảnh đêm rất sâu, rất nhiều thuyền hoa cũng tản đi, nhạc hết người tán, đèn sông Tần Hoài vẫn nhiều như sao rơi nhưng lạnh hơn mấy phần.
Dương Ninh đi theo cô nương kia lên thuyền hoa. Đoạn Thương Hải một tấc không rời cũng đi theo, thuyền nhỏ nhộn nhạo, không bao lâu sau thì thấy một con thuyền hoa khác, trên treo đèn dầu, lan can lục bích, phủ vải đỏ sẫm, đèn dầu chiếu vào buồng nhỏ màu lam thêm vài phần yên chi lả lướt, lại điểm nét khoáng đạt trí tuệ.
Thuyền hoa nhỏ tới bên cạnh thuyền hoa lớn, Dương Ninh có thể nhìn rõ trên đó, trong ô cửa sổ có đèn cung đình sáng ngời, một vị giai nhân đang đứng bên cửa sổ, thấy ánh mắt của hắn, cửa sổ liền đóng lại.
Lên thuyền hoa, cô nương dẫn đường đưa hắn đến buồng nhỏ, vén mành trúc, cực kỳ cẩn thận thưa:
- Hầu gia, Tiên Nhi tiểu thư đang chờ bên trong.
Cô nương này không biết Dương Ninh, nhưng vừa rồi nghe bọn người Chu Vũ Thần nói chuyện xưng hô với hắn là Hầu gia, biết thân phận nam nhân trẻ tuổi này không tầm thường, nhưng trên sông Tần Hoài, ân khách không phú thì quý, nàng gặp mãi cũng quen, không lạ lẫm lắm.
Trước cửa khoang treo hai ngọn đèn phủ lụa có thêu gì đó, nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua rồi bước vào trong khoang thuyền, còn Đoạn Thương Hải cực kỳ hiểu chuyện dừng lại ở boong.
Mành trúc tú lệ tinh xảo, trong khoang thuyền như mộng ảo tràn ngập nhu tình.
Trong lư hương hình phượng bay bằng đồng đốt thụy não hương say lòng người, mùi hương nồng nàn khiến cho người bước vào thuyền hoa càng thêm say đắm.
Trong khoang thuyền đốt mấy cây nến đỏ, thậm chí có có cả cây lớn bằng cánh tay trẻ con, xem chừng đốt một buổi tối cũng không hết.
Màn vén sang một bên, chân vàng nhẹ nhàng rủ xuống, lư hương đốt dìu dịu tỏa ra mùi hương nồng nàn, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu. Trên bàn bày một chiếc đàn ngọc cổ xưa, không biết có phải cây đàn cổ vừa nãy đã dùng không.
Hắn nhìn thoáng qua, không thấy Trác Tiên Nhi đâu, chợt nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ, từ phía sau bình phong đối diện, một bóng người yểu điệu dịu dàng bước ra. Bình phong kia vẽ tranh mỹ nữ tư thái thướt tha, nhưng so với giai nhân này, cung nữ trong tranh cũng ảm đạm hơn vài phần.
Thân ảnh kia là một nữ tử màu tím cực kỳ xinh đẹp, dường như nàng vừa tắm rửa xong, tóc dài buông xõa, khuôn mặt ửng đỏ, trong đôi mắt đẹp sáng nhè nhẹ ý cười, trên người tản ra mùi hương tinh dầu thơm ngát. Tư trang này lại càng làm nổi bật lên nét xinh đẹp của nàng.
Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt như nước thu hơi chuyển, Dương Ninh tựa như bị trúng một mũi tên, mang tên Kinh Diễm!
Kinh diễm đến mức khiến cho hắn phải kinh ngạc.
Hắn làm người hai kiếp, cuộc sống xa hoa trụy lạc trải qua không ít, đương nhiên cũng từng gặp quá nhiều mỹ nhân, nếu nói là ngũ quan tinh mỹ thì không phải chưa từng thấy người xuất sắc như mỹ nữ trước mặt đây, nhưng nói về cái đẹp hoàn mỹ, thì lại cực kỳ hiếm thấy.
Không nói kiếp trước, chỉ nói kiếp này.
Thật ra tiểu yêu nữ A Não rất xinh đẹp, nhưng so với cô nương trước mắt thì chỉ như một đứa nhỏ chưa lớn hết. Cố Thanh Hạm đẹp, phong độ tư thái xuất chúng, cũng là mỹ nhân hiếm thấy, nhưng lại quá thành thục tang thương, nàng không có phong tình, khiến cho lòng người nhạt bớt. Nhưng cô nương này tựa như không cần cố tỏ ra phong tình, chỉ dùng một đôi mắt như sóng nước đen lay láy cũng kéo người ta sa vào đó mà quên hết mọi thứ.
Nụ cười nhu hòa của nàng không bày ra vẻ vũ mị, có lẽ là vừa mới xuất đạo, tạm thời còn chưa nhuốm bụi trần, vẫn có vài phần trong sáng.
Dương Ninh nhìn nàng cảm thấy hơi xúc động, thầm nghĩ mỹ nhân như vậy lại lưu lạc phong trần, lòng hơi tiếc hận.
Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu đây là điều bình thường, sông Tần Hoài là bảo địa phong nguyệt của Đại Sở, có thể tham tuyển hoa khôi đương nhiên không phải dong chi tục phấn thông thường.
- Tiên Nhi bái kiến Hầu gia!
Nàng bước lên nhẹ nhàng thi lễ, cười chào:
- Lần đầu tiên Tiên Nhi có thể phục thị Hầu gia, là phúc khí của Tiên Nhi.
Trong khoang thuyền cực kỳ ôn hòa, nàng cũng không mặc nhiều xiêm y, bước qua buộc cửa khoang lên, dưới ánh nến đỏ thướt tha vô hạn.
Tuy Dương Ninh không tính là lão luyện hoa tràng, nhưng cũng không phải nghé con mới lớn, chỉ là dưới cổ hương này, lại đối mặt một nữ tử phong trần vẫn còn thân hoàn bích, hắn chưa từng trải qua. Hắn bèn bước tới bên cạnh đàn cổ, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng nghịch một chút, gẩy đàn.
- Hầu gia cũng thích đánh đàn sao?
Trác Tiên Nhi bước tới sau lưng hắn, ôn nhu hỏi:
- Hầu gia, thiếp hầu hạ người cởi áo khoác trước!
Dương Nhinh do dự một lát, “Ừ” một tiếng, nàng bèn cởi áo khoác cho hắn, cẩn thận gấp lại để sang một bên, cực kỳ chu đáo.
- Hầu gia có muốn nghe Tiên Nhi đàn một bài không? Vừa vặn mong Hầu gia chỉ điểm một hai.
Nàng nhẹ nhàng tới bên đàn, thong dong ngồi xuống.
Dương Ninh cười nói:
- Cô nương không cần khách khí, ta đâu có hiểu âm luật gì, nói gì tới chỉ điểm.
Hai gò má tuyết trắng của nàng hơi ửng lên, dưới nến đỏ lại cang xinh đẹp, bàn tay trắng nõn đặt trên bàn trà, khẽ cắn răng, cúi đầu thấp giọng thưa:
- Vậy…..Vậy Hầu gia chuẩn bị an giấc chứ?
Nàng nói chuyện nhưng hơi thở hơi gấp, ngực sữa phập phồng, rung động tâm hồn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo