Bọn người Dương Ninh chẳng mất tí lông tóc nào trở lại thuyền hoa Trân Châu, bọn người Chu Vũ Thần mới hồi phục lại tinh thần, muốn quỳ xuống hành lễ, Dương Ninh cười nói:
- Nếu ta muốn các ngươi phải quỳ, há đã không sớm công khai thân phận? Hôm nay là thịnh hội hoa khôi, đơn giản chỉ là tìm chút vui vẻ ở đây thôi, đã cùng ngồi chung ở đây thì là có duyên phận, không cần giữ lễ tiết.
Chu Vũ Thẩn cảm kích:
- Hầu gia ra tay trượng nghĩa, hôm nay nếu không phải Hầu gia, mấy người tiểu nhân đã….
- Các ngươi cũng đừng cám ơn ta. Là bọn họ dám nhắm đến cả ta, nếu không chưa chắc ta đã nhúng tay vào việc này.
Thật ra trong lòng mấy người đều hiểu tuy địa vị Thế tử Hoài Nam Vương cao quý, nhưng thân phận Cẩm Y Hầu cũng không phải bình thường. Ít nhất Thế tử Hoài Nam Vương tuyệt đối không dám dễ dàng ra tay với Cẩm Y Hầu.
Lúc trước Dương Ninh cố ý giấu diếm thân phận, lại chủ động lên thuyền hoa, mấy người Chu Vũ Thần chưa chắc đã là thông minh nhưng tuyệt đối không phải kẻ đần, trong lòng đều hiểu có lẽ khi đó Dương Ninh đã biết lai lịch đối phương không nhỏ, cho nên tự thân xuất mã, mục đích thật sự là muốn che chở cho mấy người.
Hiện giờ Dương Ninh hành sự mây trôi nước chảy, kể công không ngạo, càng khiến cho họ cảm kích khâm phục.
Dương Ninh nhìn sang Viên Quang Vinh, đưa chứng từ Đậu Liên Trung đã lập:
- Chẳng mấy chốc Đậu Liên Trung sẽ đưa văn tự bán mình tới, sau đó giao cho Trân Châu cô nương, trả lại thân tự do cho nàng.
Lúc này Trân Châu đang ở ben cạnh, nghe vậy, thân thể mềm mại run lên.
Viên Quang Vinh cảm kích đầy mặt:
- Hầu gia, ta….
Gã nói với Trân Châu:
- Trân Châu, nàng mau tới đây, Hầu gia đã lấy văn tự bán mình cho nàng từ trong tay Đậu Liên Trung, từ nay về sau, nàng là người tự do, không phải chịu sự bức hiếp của người khác nữa. Còn không mau tới tạ ơn Hầu gia đi.
Vành mắt Trân Châu đỏ lên, thân thể mềm mại run rẩy, bước lên muốn quỳ xuống, Dương Ninh đưa tay ngăn lại:
- Tuyệt đối đừng, ta không chịu được cảnh này.
Hắn nhìn sang Viên Quang Vinh, cau mày nói:
- Viên Quang Vinh, ta có mấy câu, có thể không dễ nghe, nếu như giấu trong lòng chỉ sợ sẽ khó chịu mất mấy hôm.
- Ngươi muốn nói gì?
- Tiết đại thiếu gia là người thế nào thì ta không rõ lắm, nhưng lúc trước ngươi đã đồng ý với Tiết đại thiếu gia là sẽ chăm sóc Trân Châu cô nương, nhưng thực ra ngươi lại không làm được. Lời hứa của nam nhân đáng giá ngàn vàng, đã hứa với người khác, cho dù phấn thân toái cốt cũng phải kiệt lực mà làm cho được.
Trân Châu vội lên tiếng:
- Hầu gia, thật ra chuyện này không trách được Viên công tử, vẫn luôn chăm sóc ta, ta…
- Trân Châu, ngươi đừng nói vội. Viên Quang Vinh, ta biết ngươi kiêng kị thực lực Đậu gia. Ngươi xuất thân thư hương môn đệ, làm việc cẩn thận có thừa, nhưng không đủ quyết đoán, lo trước lo sau là cái tính mà ta không thích ở ngươi. Ta và ngươi kết giao đơn giản vì ta coi ngươi là người lương thiện, có thể phân biệt thị phi. Ngươi không biết tao ngộ hai năm qua của Trân Châu cô nương, tức là ngươi chăm sóc nàng quá ít.
Viên Quang Vinh cười khổ:
- Hầu gia dạy phải, ta phong hoa tuyết nguyệt, nhưng gặp chuyện lại lo trước lo sau, sợ đắc tội người này, e đắc tội người nọ…
Gã lắc đầu thở dài.
- Đương nhiên làm việc cẩn thận là không sai, nhưng hoàn toàn nhượng bộ thì là ngược lại. Ngươi đọc sách nhiều hơn ta, nên biết, có đôi khi chỉ biết nhượng bộ sẽ khiến cho người ta xem thường, lại càng khiến cho đối phương được một tấc lại muốn một thước. Nam tử hán đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, có một số việc không quan hệ tới đại cục, chúng ta có thể nhắm một mắt mở một mắt, cười cười cho qua. Nhưng có một số việc, không được phép nhượng bộ chút nào.
Trần Mục Khoan không nhịn được vỗ tay khen:
- Hầu gia nói rất hay!
Gã vừa dứt lời liền có mấy người nhìn lại, đâm ra xấu hổ.
Viên Quang Vinh thở dài:
- Trân Châu, ta xin lỗi nàng, càng xin lỗi Tiết đại thiếu gia !
- Công tử, người…..
Hai mắt nàng đẫm lệ nghẹn ngào.
Dương Ninh cười nói:
- Được rồi, nói ra được sẽ không khó chịu nữa. Viên Quang Vinh, ta nói với ngươi mấy câu, ngươi nghe không thoải mái thì cứ coi là ta nói hươu nói vượn đi.
- Hầu gia, nếu Hầu gia không coi ta là bằng hữu, sẽ không thành thật với ta như vậy. Nếu chút đạo lý này cũng không hiểu, ta cũng không xứng tự xưng xuất thân thư hương môn đệ rồi.
Dương Ninh nhìn sang mấy người Chu Vũ Thần:
- Ta biết hiện giờ trong lòng các ngươi cũng rất bất ổn, vừa rồi vô tình đắc tội với công tử Hộ bộ Thượng thư, có phải các ngươi lo lắng sau này Đậu gia sẽ gây khó dễ cho các ngươi?
Ngoại trừ Khâu Phưởng là người Liêu Đông không thèm để ý đến Hộ bộ Thượng thư nước Đại Sở, đám người Chu Vũ Thần đều lo lắng chuyện này thật. Lúc này, bị Dương Ninh nói toạc ra, ai nấy đều cười khổ.
Dương Ninh cười nói:
- Thật ra các ngươi cũng không cần lo lắng. Các ngươi chỉ cần tuân thủ luật pháp, thành thành thật thật buôn bán, ta nghĩ Đậu gia cũng sẽ không dám quá phận. Hắc hắc, các ngươi đừng quên, trong tay ta còn có nhược điểm của Đậu gia, nếu bọn họ quá phận, lúc nào bản Hầu cũng có thể tới thăm đòi nợ.
Đương nhiên hắn sẽ không nhiệt tình vì lợi ích chung như vậy. Hắn và bọn người Chu Vũ Thần mới gặp gỡ lần đầu, ở cùng giỏi lắm mới mấy canh giờ, còn chưa hiểu gì về nhau, đương nhiên sẽ không vì nổi hứng bất chợt mà làm chỗ dựa cho họ.
Có điều, hắn lại ẩn ẩn cảm giác thấy nếu có thể tạo được quan hệ tốt đẹp với mấy hào phú Hàng Châu này ngày sau sẽ có trợ giúp rất lớn với mình.
Uy danh Cẩm Y Hầu lan xa thiên hạ, hai đời Cẩm Y Hầu trước đều là đại danh tướng hiển hách một đời, thanh danh và uy thế như vậy, tuyệt đối không thể biến mất nhanh chóng được. Mặc dù Dương Ninh chỉ là đời Cẩm Y Hầu thứ ba, tuổi lại còn nhỏ, nhưng có hai cái cột hai đời Cẩm Y Hầu trước để dựa, hắn vẫn có thể khiến mấy người này cực kỳ kính sợ.
Hơn nữa, hiện nay Dương Ninh đã chỉnh cho Đậu Liên Trung, thậm chí là Giang Tùy Vân một trận ngay trước mặt Thế tử Hoài Nam Vương, mấy người này lại càng bội phục hắn.
- Có những lời này của Hầu gia, chúng ta yên tâm rồi!
Chu Vũ Thần chắp tay tạ ơn:
- Sau này còn nhờ Hầu gia chiếu cố nhiều hơn.
Dương Ninh mỉm cười, nói với Viên Quang Vinh:
- Văn tự bán mình đưa tới, thuyền hoa này cũng thuộc về Trân Châu cô nương. Một thuyền hoa mới giá trị không ít bạc, xử lý thế nào, cứ để Trân Châu cô nương quyết đi. Về sau này thế nào, ngươi và Trân Châu cô nương bàn bạc xử lý, ta cũng không nên nhúng tay nhiều. Có điều, an nguy sau này của Trân Châu cô nương, Viên Quang Vinh ngươi đương nhiên phải nghĩa vô phản cố mà gánh vác.
Ánh mắt Viên Quang Vinh kiên định hơn:
- Hầu gia yên tâm, ta biết làm thế nào.
Dương Ninh quay sang Trân Châu:
- Trân Châu cô nương, ta có mấy câu muốn nói với nàng. Có thể nói chuyện một chút không?
- Hầu gia có chuyện gì cứ việc phân phó.
Dương Ninh chắp tay sau lưng đi thẳng tới đầu thuyền, những người khác ngầm hiểu cũng cách xa xa không lại gần.
Trên sông Tần Hoài đèn đuốc sáng trưng, Dương Ninh lại phát hiện thuyền hoa của Thế tử Hoài Nam Vương đã nhộn nhạo đi ra, rời xa bên này.
- Trân Châu cô nương, chuyện ta muốn hỏi, nàng có thể biết, cũng có thể không biết, nếu nàng biết và đồng ý nói cho ta biết thì nói, nếu không tiện nói thì ta cũng không bắt buộc. Ta biết hai năm qua nàng chịu rất nhiều đau khổ, ta muốn hỏi nàng…. nàng có biết Đinh Dịch Đồ không?
Thân thể mềm mại của Trân Châu run lên, nàng cúi đầu xuống, do dự một chút mới đáp:
- Hầu gia, trước mặt người ngoài Đinh Dịch Dồ hào sảng rộng lượng, lại hùng hồn hào phóng. Nhưng….nói đúng ra, người này lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa….hơn nữa tâm ngoan thủ lạt.
- Y và Đậu Liên Trung kết giao rất mật thiết sao?
- Vâng. Ở Kinh thành Đậu gia có rất nhiều sản nghiệp, trên sông Tần Hoài cũng có rất nhiều thuyền hoa của Đậu gia, ngoài ra, Đậu gia cũng có thật nhiều cửa hàng, nhiều nhạc phường. Đôi khi nửa đêm Đậu Liên Trung lại phái người tìm đưa Đinh Dịch Đồ tới, có đôi khi là y đích thân đi tìm Đậu Liên Trung. Khi hai người nói chuyện không cho người ngoài ở lại.
Dương Ninh khẽ gật đầu, do dự một chút mới hạ giọng hỏi:
- Trong tay Đậu Liên Trung có rất nhiều nhạc phường, lại có rất nhiều cô nương trên sông Tần Hoài bị y điều khiển. Nàng có biết phần lớn cô nương trong nhạc phường và thuyền hoa ở đâu tới không?
Trân Châu ngẩn ra một lúc, cúi đầu, không nói gì.
- Không tiện nói ta cũng không miễn cưỡng.
Dương Ninh hòa nhã bỏ qua.
Trân Châu nhìn quanh, ghé lại gần hắn một chút, khẽ đáp:
- Hầu gia, Trân Châu chỉ là nữ tử yếu ớt, có mấy lời….có mấy lời không nên nói, nhưng Hầu gia với Trân Châu có ân tái tạo, Trân Châu sao dám giấu diếm. Hầu gia, người hỏi thăm như vậy có phải là muốn…..muốn đối phó với đám súc sinh kia không?
- Sao? Nàng cảm thấy ta sẽ đối địch với bọn họ sao?
Nàng cười khổ đáp:
- Hầu gia, tuy hôm nay Trân Châu mới gặp người lần đầu, nhưng Hầu gia ghét ác như cừu, làm người nghĩa khí, Trân Châu hiểu chứ. Đám súc sinh kia việc ác bất tận, táng tận thiên lương, nhất định Hầu gia muốn đối phó với bọn họ. Hầu gia, thứ cho Trân Châu nói thật, đám người này quá mạnh, Hầu gia vẫn nên…..
- Nàng lo lắng ta đấu không lại đám bọn họ sao?
Dương Ninh mỉm cười hỏi lại:
- Nàng không cần suy nghĩ nhiều, ta chi muốn biết rõ một chút chuyện thôi.
Nàng do dự một lát mới đáp:
- Hầu gia, khi Trân Châu mười hai tuổi, phụ thân mắc trọng bệnh, không có tiền chữa trị, Trân Châu chỉ còn cách bán mình cho phụ thân chữa bệnh. Sau khi được người ta mua về, Trân Châu được đưa tới Kinh thành, sau đó bị giam trong phòng học cầm kỳ thi họa, tới bốn năm trước thi tuyển Hoa khôi mới được ra tới sông Tần Hoài lần đầu.
- Nói vậy, phần lớn cô nương dưới tay y đều như nàng?
Nàng đáp nhỏ nhẹ:
- Tuy Đinh Dịch Đồ mở tiêu cục nhưng y chỉ mượn tiêu cục ngụy trang, làm rất nhiều chuyện xấu. Nửa năm trước, Đinh Dịch Đồ đưa Trân Châu tới, y uống say mèm, còn một mực tra tấn ta, còn nói…..còn nói muốn nhìn ta thương tích đầy mình, người khác muốn tra tấn ta giúp y y còn không chịu. Y còn nói, hàng năm y đưa vô số cô nương từ nơi khác tới Kinh thành, một nửa số cô nương trên sông Tần Hoài đều là y mang tới….
Ánh mắt Dương Ninh đanh lại, cười lạnh một tiếng.
- Khi y uống quá nhiều rượu sẽ rất khác lúc bình thường, như một con chó điên vậy.
Trân Châu oán hận kể;
- Y nói, đối với y, những nữ nhân này không khác gì heo chó, muốn cho ai sống thì sống, muốn cho ai chết thì chết, dù sao năm nào cũng có người mới tới, chết bớt mấy người cũng chỉ như mấy con rệp thôi, sẽ không có ai quan tâm.
Dương Ninh khẽ gật đầu, khẽ nói:
- Nói cách khác, Đậu Liên Trung kinh doanh nhạc phường và thuyền hoa trên sông Tần Hoài, những cô nương kia đều do tiêu cục Húc Nhật cung cấp tới.
Dừng một lát, hắn lại hỏi:
- Trân Châu, nàng có thể nói gần đây có cô nương nào mới tới không? Từ huyện Hội Trạch phương bắc đưa tới ấy.
Nàng lắc đầu:
- Tháng nào y cũng phái người đưa ta tới, nhiều thì hai ba lần, ít thì một lần, lần nào uống rượu xong cũng tra tấn ta, nói cũng chỉ mấy lời đó.
Dừng một lát nàng lại kể:
- Nhưng có một lần y tìm ta tới, hung thần ác sát nói rằng có một cô nương từ phương bắc tới bị người ta cướp nửa đường, hỏng mất mối làm ăn lớn của y…
Nhìn Dương Ninh, nàng thận trọng tiếp lời:
- Ta không biết những cô nương kia có phải từ huyện Hội Trạch tới không. Tuy khi uống say y không biết lựa lờ, nhưng….nhưng chưa bao giờ nói những cô nương kia từ đâu tới.
- Ngươi có biết bình thường bao lâu y sẽ chuyển người tới không?
Hắn nhìn vào hai mắt nàng.
- Cái này thì ta biết, bình thường hai ba tháng sẽ có một tiểu đội vụng trộm đưa cô nương tới, ngắn nhất cũng phải hai tháng.
Khóe miệng Dương Ninh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Đây là tin tức cực kỳ quan trọng, có tin này, dựa theo thời gian, hắn hoàn toàn xác định được, lần tiêu cục Húc Nhật bị cướp kia chính là đoàn người Tiểu Điệp. Nếu tin tức của Trân Châu không lầm thì đúng là Tiểu Điệp đã bị người ta cướp đi nửa đường, không vào Kinh, hiện không rõ ở đâu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo