Đinh Dịch Đồ không nói gì, Đậu Liên Trung lại đi tới, thản nhiên nói:

- Đinh Tổng tiêu đầu đưa tiêu khắp thiên hạ, dựa vào quan hệ nhân mạch, kết bạn vô số. Chẳng qua theo ta thấy, không ít người quen biết Đinh Tổng tiêu đầu, nhưng Đinh Tổng tiêu đầu chưa hẳn nhớ rõ tất cả mọi người.

Dương Ninh cũng không tranh luận, chỉ cười nói:

- Đậu công tử, nghe nói trên sông Tần Hoài này, có không ít thuyền hoa thuộc sở hữu của công tử, không biết là thật hay giả?

- Vậy thì sao?

Đậu Liên Trung hỏi ngược lại.

Dương Ninh cười nói:

- Cũng không có gì.

Hắn quay đầu hỏi Viên Vinh:

- Viên Vinh, chiếc thuyền hoa của Trân Châu cô nương, phải chăng cũng thuộc sở hữu của Đậu công tử?

Viên Vinh còn chưa trả lời, Đậu Liên Trung đã nói:

- Đúng vậy, chiếc thuyền hoa kia chính là của ta, năm đó họ Tiêu Bách Bảo Lầu kinh doanh không tốt, nợ ta một số bạc lớn, tiểu tử kia vọng tưởng chết có thể trốn tránh nợ nần, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, nếu Trân Châu là thị thiếp của hắn, đương nhiên cũng có thể gán nợ.

- Hóa ra Trân Châu là bị ngươi gán nợ.

Dương Ninh nói:

- Nói như vậy, hiện giờ văn tự bán mình của Trân Châu vẫn nằm trong tay ngươi?

Dường như Đậu Liên Trung cố ý muốn kích thích Dương Ninh và Viên Vinh, cười nói:

- Đúng vậy, văn tự bán mình ở trong tay ta. Dựa theo luật Đại Sở ta, Trân Châu thuộc sở hữu của ta, giống như trâu ngựa, vừa rồi nàng không nghe lời, sau này ta đương nhiên phải dạy dỗ một phen.

Gã lườm Viên Vinh, trong mắt hơi đắc ý, nói:

- Viên công tử, nghe nói năm đó ngươi và họ Tiết quan hệ không tệ, nghe nói ngươi còn nhận lời sẽ chiếu cố Trân Châu, thế nào, có muốn chuộc thân cho Trân Châu không?

Khuôn mặt trắng nõn của Viên Vinh hơi đỏ lên, trầm giọng nói:

- Đậu công tử, làm việc đừng làm quá.

- Ha ha ha, Viên Vinh, ngươi xuất thân môn đệ thư hương, thương hương tiếc ngọc cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đậu Liên Trung đắc ý nói:

- Thế nhưng ta chỉ lo lắng, ngươi muốn chuộc thân cho một kỹ nữ, trong phủ ngươi có thể bỏ ra được bao nhiêu bạc? Cho dù thực sự bỏ được bạc, chuộc thân cho nàng, một cửa khó khăn nhất là một kỹ nữ tô son trát phấn vạn người nếm còn có thể qua cửa các ngươi sao? Ta chỉ lo lắng Viên lão Thượng Thư đến lúc đó biết được sẽ đánh gãy chân ngươi.

Viên Vinh cả giận nói:

- Ngươi… !

Gã tức giận đến nỗi nhất thời không nói ra lời.

Chu Vũ Thần thấy thế, do dự một chút, cuối cùng cẩn thận hỏi:

- Đậu công tử, không biết… không biết chuộc thân cho Trân Châu cô nương, cần bao nhiêu bạc?

Hôm nay Dương Ninh giải vây cho họ, Chu Vũ Thần cảm kích, thấy Dương Ninh và Viên Vinh dường như có ý chuộc thân cho Trân Châu, liền muốn bánh chưng đi bánh tét lại, tỏ vẻ một phen.

Trong lòng gã đương nhiên cũng rõ ràng, tuyển chọn hoa hậu trên sông Tần Hoài tuy rằng cũng ném ra số tiền lớn, nhưng thực sự mà nói, chuộc thân cho cô nương trên sông Tần Hoài kỳ thực không đáng bao nhiêu bạc, coi như cô nương lúc nổi tiếng, với tài lực của Chu gia, cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Hiện giờ cô nương đáng giá nhất trên sông Tần Hoài, đó là Tần Hoài Bát Diễm trên Thuyền Vương, Trân Châu không ở trong tám người này, có đắt đỏ cũng sẽ không tốn bao nhiêu bạc.

- Như thế nào, Chu công tử nhiều tiền muốn chuộc thân cho Trân Châu cô nương sao?

Đậu Liên Trung cười ha ha nói:

- Bổn công tử cũng là người nói đạo lý, chỉ cần thực sự có thể bỏ bạc chuộc thân ra, bổn công tử sẽ không để ý một kỹ nữ đi hay ở. Chẳng qua Trân Châu với tư cách gán nợ, ngươi muốn chuộc thân cho nàng, thì phải trả hết nợ nần Bách Bảo Lầu nợ ta năm đó.

Gã giơ tay lên, dùng ngón tay sờ cằm:

- Thế chấp tất cả sản nghiệp hiệu vải Chu gia, đại khái là đủ rồi.

Chu Vũ Thần lập tức biến sắc, trong lòng biết Đậu Liên Trung há mồm sư tử, trong lòng biết rõ bản thân không có khả năng chuộc thân cho Trân Châu.

Tiêu Thiệu Tông cũng không nói chuyện, chỉ bóc đậu phộng, dường như gã rất thích ăn đậu phộng, càng thích hưởng thụ quá trình bóc đậu phộng.

Dương Ninh thờ ơ lạnh nhạt, cười nhạt một tiếng, nói với Tiêu Thiệu Tông:

- Thế tử điện hạ, vốn hôm nay không có ý định kéo nợ cũ, chẳng qua Đậu công tử nói tới nợ cũ trước, ta cũng chỉ có thể tính toán ở đây rồi.

Tiêu Thiệu Tông bình thản mỉm cười nói:

- Cẩm Y Hầu tính toán với ai?

Dương Ninh vẫy tay với Đậu Liên Trung nói:

- Ngươi tới đây.

Động tác này của hắn không hề khách khí, Đậu Liên Trung cực kỳ tức giận nói:

- Ngươi bảo ta qua ta liền qua sao?

- Ta muốn tính sổ với ngươi, đương nhiên muốn ngươi qua.

Dương Ninh lấy một món đồ trên người ra, cười ha ha nói:

- Con người của ta sợ nhất thiếu bạc dùng, cho nên lúc nào cũng mang bảo bối này trên người.

Hắn nhẹ vung lên, đó là một trang giấy, Tiêu Thiệu Tông hơi hoài nghi nhìn tờ giấy kia, Đậu Liên Trung liếc nhìn, liền biến sắc.

- Thế tử điện hạ, đây là chứng cứ thiếu nợ Mạc đại nhân Kinh Đô Phủ Doãn đã đường thẩm, Đậu công tử ký tên đồng ý.

Dương Ninh mỉm cười nói:

- Vừa rồi Đậu công tử cũng nói, thiếu nợ thì trả tiền, hiện giờ vừa vặn tính toán.

Đậu Liên Trung nhịn không được nói:

- Tề Ninh, đó là ngươi lừa gạt, ta… !

- Ta cái gì?

Dương Ninh sầm mặt lại:

- Ngươi không muốn nhận nợ sao?

Hắn cười lạnh nói:

- Thế tử điện hạ ở chỗ này, Kinh Đô Phủ đại biểu cho vương pháp đế quốc, ngươi không nhận nợ, đó chính là bỏ qua vương pháp Đại Sở ta, ngay cả vương pháp Đại Sở ta cũng không nhận, Thế tử điện hạ, không biết đây có tính là tạo phản hay không?

Tiêu Thiệu Tông cười nói:

- Dù là ai, đều phải tuân thủ vương pháp!

- Thế tử điện hạ nói hay lắm.

Dương Ninh cười ha ha một tiếng:

- Đậu công tử nện vỡ bảo vật gia truyền của phủ Cẩm Y Hầu ta, vốn ngại mặt mũi Đậu Thượng Thư, ta không tiện đến nhà tính nợ, nghĩ thầm Đậu gia cũng là nhà giàu nổi tiếng, tuyệt đối không đến mức có nợ không trả, giống như lưu manh phố phường lừa gạt. Nhưng ta đợi trái đợi phải, lại không thấy Đậu công tử chủ động trả nợ, hôm nay Thế tử điện hạ vừa vặn ở đây, ta thấy khoản nợ này chúng ta nên giải quyết rồi.

Đậu Liên Trung giận dỗi nói:

- Bảo vật gia truyền cái gì, chẳng qua là một cái bẫy của ngươi, một pho tượng con ngựa lưu ly thấp kém bị ngươi nói thành bảo vật gia truyền… !

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Đậu công tử, nói như vậy, ngươi vẫn muốn lừa gạt sao? Ngươi thực sự muốn như vậy, ta chỉ có thể bẩm báo lên Thánh thượng, thẩm vấn hồ sơ điều tra từ Kinh Đô Phủ, xem một chút quan tòa thẩm tra thế nào, ngươi thấy thế nào?

Sắc mặt Đậu Liên Trung thay đổi.

Thực ra hiện giờ gã lo lắng nhất đúng là hồ sơ thẩm án ngày đó bị công khai ra ngoài. Hôm lên công đường ngày đó, Đậu Liên Trung không lựa lời, mấy lần nói những lời đại nghịch bất đạo, mặc dù chỉ là tình thế cấp bách, nhưng những lời kia nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thực sự lớn, thực sự dây dưa, Đậu gia tuyệt đối không có chỗ tốt.

Dương Ninh đương nhiên biết tâm tư của Đậu Liên Trung, cười ha ha nói:

- Đậu công tử, thế nào, muốn tính toán hay không?

Giang Tùy Vân thấy biểu lộ mất tự nhiên của Đậu Liên Trung, ở bên cười nói:

- Hầu gia, một con ngựa lưu ly cực phẩm, nhiều nhất chẳng qua mấy trăm lạng bạc, như vậy đi, món nợ này của Đậu công tử, để ta trả, không biết một ngàn lạng có được không?

Dương Ninh cau mày nói:

- Giang Đại công tử, ta biết Giang gia các ngươi phú khả địch quốc, nhưng ngươi thay Đậu công tử trả nợ là có ý gì? Ngươi là thương nhân, mặc dù Đậu công tử không có quan chức, nhưng cuối cùng là công tử của Hộ Bộ Thượng Thư, một thương nhân trả nợ cho con trai Hộ Bộ Thương Thư, điều này… !

Giang Tùy Vân lập tức biến sắc.

Tiêu Thiệu Tông cười nói:

- Cẩm Y Hầu, Tùy Vân và Liên Trung quen biết nhiều năm, vẫn luôn xưng huynh gọi đệ, không liên quan thân phận, hơn nữa xưa tay Tùy Vân nhiệt tình, có thể là lo lắng Liên Trung, nhất thời nói sai.

Gã quay qua nhìn Đậu Liên Trung nói:

- Liên Trung, đây là khoản nợ của ngươi và Hầu gia, tự các ngươi thương lượng xử lý, người khác đều không nên nhúng tay.

Dương Ninh cười nói:

- Vẫn là Thế tử điện hạ anh minh.

Hắn đưa chứng cớ thiếu nợ lên bàn nói:

- Đậu công tử, nói đi, ngươi chuẩn bị trả món nợ này lúc nào đây.

- Chuyện này… !

Đậu Liên Trung bị Dương Ninh nắm lấy tử huyệt, lại không thể làm gì, oán giận nói:

- Ngươi nói đi, rốt cuộc muốn bao nhiêu bạc, giải quyết dứt điểm một lần.

- Ngươi phải biết, bảo vật gia truyền của Hầu phủ chúng ta, đó là vật ngự tứ, bảo vật vô giá.

Dương Ninh thản nhiên nói:

- Như vậy đi, văn tự bán mình của Trân Châu, ngươi đưa cho ta trước. Đúng rồi, còn chiếc thuyền hoa Trân Châu cô nương ở hai năm, cũng tặng cho Trân Châu cô nương.

Đậu Liên Trung cau mày nói:

- Như vậy liền xóa bỏ sao?

- Ngươi nằm mơ đi.

Dương Ninh không chút khách khí nói:

- Đây coi như khoản bạc đầu tiên ngươi trả, món nợ sau này, chúng ta chậm rãi tính toán.

Đậu Liên Trung cười lạnh nói:

- Ngươi đây là đang xảo trá, chẳng lẽ chỉ một tấm giấy thiếu nợ này, ngươi còn có thể lừa bịp tống tiền ta?

- Ta không nói nhảm với ngươi.

Dương Ninh nói:

- Nếu ngươi không đồng ý, hiện giờ ta sẽ đi Kinh Đô Phủ cầm hồ sơ vụ án, sau đó gặp Thánh thượng.

Hắn thở dài:

- Bảo vật gia truyền ngự tứ, bị ngươi đập vỡ, ngươi còn cò kè mặc cả ở đây, khinh nhờn vật ngự ban, chuyện này chắc chắn phải nói cho rõ ràng.

Đậu Liên Trung sợ nhất Dương Ninh nhắc tới hồ sơ vụ án, lập tức ủ rũ, miễn cưỡng nói:

- Ngươi… ngươi không thể nhân cơ hội người khác nguy cấp!

- Nhân cơ hội người khác nguy cấp?

Dương Ninh bật cười nói:

- Đậu Đại công tử, ngươi có đọc qua sách chưa? Ngươi quen Giang gia phú khả địch quốc, còn có Tổng tiêu đầu Húc Nhật tiêu cục hộ giá cho ngươi, mang vàng mang bạc, đây gọi là nguy cấp à?

Hắn đứng dậy, chắp tay nói với Tiêu Thiệu Tông:

- Thế tử điện hạ, Đậu Liên Trung càn quấy, xem ra thực sự muốn chơi xấu, hắn không để vật ngự ban vào mắt, phủ Cẩm Y Hầu ta lại coi như trân bảo, chỉ có thể kiện lên Thánh thượng.

Hắn cất bước rời đi, trầm giọng nói:

- Đoạn Thương Hải, hiện giờ chúng ta đi Kinh Đô Phủ, tìm Mạc đại nhân, để Mạc đại nhân lấy hồ sơ thẩm án, ngay trong đêm chờ ngoài cửa cung.

Đoạn Thương Hải lập tức nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Đậu Liên Trung thấy Dương Ninh hùng hổ, vội la lên:

- Ngươi… ngươi chờ một chút, ta… ta đáp ứng ngươi là được.

- Hả?

Dương Ninh xoay người nhìn Đậu Liên Trung:

- Đậu công tử, Thế tử điện hạ ở nơi này, có điện hạ làm chứng, không thể ăn nói bừa bãi. Ngươi nói đáp ứng ta cái gì?

Đậu Liên Trung liếc Tiêu Thiệu Tông, thấy Tiêu Thiệu Tông đang bóc đậu phộng, không nhìn mình, không thể làm gì, đành nói:

- Ta… ta đưa cho ngươi văn tự bán mình của Trân Châu, từ nay về sau Trân Châu sẽ là của ngươi, chiếc thuyền hoa kia… chiếc thuyền hoa kia cũng thuộc về ngươi.

- Mọi người đều có thể nghe thấy.

Dương Ninh cười nói:

- Đậu công tử, văn tự bán mình ở nơi nào? Có thể giao cho ta ngay bây giờ hay không?

Đậu Liên Trung nói:

- Trong phủ chúng ta có rất nhiều hạ nhân, cũng không thể đều mang văn tự bán mình trên người, sau này ta đi lấy cho ngươi.

- Chuyện tốt không qua đêm.

Dương Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời:

- Cách giờ tý còn sớm, ngươi phái người phi ngựa về lấy, qua lại cũng không mất bao lâu. Trước giờ tý, đem văn tự bán mình và thuyền hoa tới tay ta.

Đậu Liên Trung tức giận không thôi, hừ lạnh một tiếng, đi qua phân phó thuộc hạ đi lấy. Thuộc hạ nhận lệnh rời đi, Đậu Liên Trung mới trở về, tức giận nói:

- Ngươi chờ đi.

- Đậu công tử, ngươi cũng đừng trách ta, con người ngươi, ta không thể tin được.

Dương Ninh cười nói:

- Hiện giờ ngươi ghi một tờ giấy, nói rõ đã chuyển Trân Châu cô nương và chiếc thuyền hoa kia cho ta, phải viết cho rành mạch… !

Hắn suy nghĩ một chút, nói:

- Hay là để ta tới ghi giúp ngươi đi, người tới, lấy giấy bút!

Chung quanh không ai có động tác, Dương Ninh cau mày nói:

- Thế nào, không ai để ý tới sao?

Đậu Liên Trung cả giận nói:

- Cầm giấy bút cho hắn!

Lúc này mới có người cầm giấy bút tới, Dương Ninh lập tức viết, để Đậu Liên Trung ký tên đồng ý. Lúc này Đậu Liên Trung hận không thể chém Dương Ninh thành muôn mảnh. Tối nay gã tìm đám người Chu Vũ Thần tới, là muốn giáo huấn mấy người kia một phen, ai biết lại dẫn tên gian ác này qua, trong lòng hối hận không kịp.

Hiện giờ gã rất đề phòng Dương Ninh, biết rõ tiểu tử này xảo trá đa đoan, chỉ sợ đặt bẫy trong này. Gã cẩn thận nhìn kỹ mấy lần, để phòng ngừa vạn nhất, thậm chí kêu Giang Tùy Vân nhìn một lần, lúc này mới ký tên đồng ý bên trên, giao cho Dương Ninh. Dương Ninh nhận lấy, thu hồi, cười nói:

- Vậy thì tốt, sẽ không quấy nhiễu các vị, ta chờ văn tự bán mình ở bên kia.

Hắn chắp tay nói với Tiêu Thiệu Tông:

- Thế tử điện hạ, tại hạ cáo từ trước!

Lúc này Tiêu Thiệu Tông mới quay đầu lại, cười nói:

- Trên sông Tần Hoài, gió trăng khôn cùng, Cẩm Y Hầu cũng nên hưởng thụ một đêm này!

 

0.13996 sec| 2466.867 kb