Giang Tùy Vân thấy Đậu Liên Trung cực kỳ bị động, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Khua môi múa mép, ngươi đang bao che cho họ sao?

- Câm ngay!

Dương Ninh lập tức nhìn Giang Tùy Vân, cười nói:

- Ngược lại ngươi, Giang Tùy Vân, ngươi to gan lớn mật, nhìn thấy ta lại dám không quỳ, ngươi muốn tạo phản sao?

- Ta… !

Giang Tùy Vân kinh ngạc:

- Vì sao ta phải quỳ ngươi?

Đoạn Thương Hải vẫn luôn yên lặng, lúc này rốt cuộc tiến lên hai bước, thản nhiên nói:

- Một kẻ áo vải như ngươi, nhìn thấy Cẩm Y Hầu gia, lại dám không quỳ?

Giang Tùy Vân giật mình, Tổng tiêu đầu Húc Nhật tiêu cục Đinh Dịch Đồ vẫn chỉ ngồi bên bàn uống rượu, nghe Đoạn Thương Hải nói như vậy, tay hơi run run, quay đầu nhìn qua, đôi mắt sắc bén khác thường.

Đám người Chu Vũ Thần cuốn vào tranh đấu, sau khi biết rõ thân phận của Đậu Liên Trung, cả đám thất hồn lạc phách. Dương Ninh tiến lên trách cứ Đậu Liên Trung, mấy người càng hãi hùng khiếp vía, thầm nghĩ người này thực to gan lớn mật.

Lúc này chợt nghe Đoạn Thương Hải nói đến bốn chữ ‘Cẩm Y Hầu gia’, mấy người không khỏi đều đưa mắt nhìn Dương Ninh, đều lộ vẻ kinh hãi.

Thanh danh Cẩm Y Hầu, thiên hạ đều biết, hai đời Cẩm Y Hầu đều là trụ cột quân đội Đại Sở, đều là Đại danh tướng trung thành đền nợ nước, mấy người sao có thể nghĩ đến, thanh niên ngoại hình quả thực không khiến người khác chú ý này lại là Cẩm Y Hầu.

Môi Giang Tùy Vân giật giật, Đoạn Thương Hải đã lạnh lùng quát:

- Ngươi muốn tạo phản sao?

Gia tộc của Giang Tùy Vân tuy rằng phú giáp thiên hạ, nhưng dù sao chỉ là một giới áo vải, bị Đoạn Thương Hải hét lên một tiếng, gã hơi nhíu mày, cũng không quỳ xuống, chỉ thản nhiên nói:

- Mặc dù tại hạ chỉ là áo vải, chẳng qua đã được cử hiền đức, cho nên tạm thời không cần quỳ trước Hầu gia.

Dương Ninh sững sờ, không hiểu cử hiền đức là có ý gì, lúc này cũng không tiện hỏi nhiều, hắn nhìn Đậu Liên Trung nói:

- Đậu công tử, có phải ngươi cũng được cử hiền đức rồi không?

Đậu Liên Trung thầm kêu không ổn.

Trong mắt người ngoài, gã là con trai Hộ Bộ Thượng Thư, uy phong tám phía, đi trước mặt người khác, không mấy người dám thất lễ với gã. Nhưng nếu thực sự bàn luận, gã cũng chỉ là con trai Hộ Bộ Thượng Thư, hoàn toàn không có quan chức, không được cử hiền đức. Trước đây không lâu, Dương Ninh chỉ là Thế tử Cẩm Y, vậy thì cũng thôi, nhưng hiện giờ Dương Ninh đã là Cẩm Y Hầu, thân phận hai người đương nhiên hoàn toàn khác nhau.

Lúc này Dương Ninh rõ ràng cho thấy muốn gã quỳ xuống hành lễ, dựa theo lễ chế của Đại Sở, Đậu Liên Trung không thể cự tuyệt.

Thế nhưng trước mắt bao người, muốn gã quỳ xuống trước Dương Ninh, Đậu Liên Trung sao có thể cam tâm.

Đúng lúc này, lại nghe một tiếng cười sang sảng vang lên, một giọng nói ôn hòa:

- Tề Ninh, đều là người một nhà, vui đùa là được rồi, cũng không cần tổn thương hòa khí.

Mọi người nhìn lại theo tiếng, thấy một người đang chắp tay chậm rãi đi tới, đúng là đứa bé đứng ở mép thuyền lúc nãy.

Dương Ninh nghe được giọng của người này, biết mình mười phần sai rồi.

Vừa rồi nhìn người nọ từ sau lưng, cũng chỉ giống như đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, lúc này nghe được giọng gã tuy trong trẻo, nhưng tuyệt đối không phải đứa trẻ hơn mười tuổi.

Người này đầu không cao, lại không thấp bé giống người lùn, lúc đi đường có khí chất nho nhã.

Nghe được giọng người nọ, Đậu Liên Trung dường như thở ra nhẹ nhàng, xoay người chắp tay nói:

- Thế tử!

Người nọ đi tới bên bàn, Đinh Dịch Đồ ngồi trên bàn cũng đứng dậy, cực kỳ cung kính. Thấy người nọ kéo ghế ra, ngồi xổm xuống ghế, vẫy tay cười nói bên này:

- Tề Ninh, ngươi tới ngồi một chút.

Gã nói thêm một câu:

- Có thể ngươi còn không biết ta… ta tên Tiêu Thiệu Tông!

Liền thấy Đoạn Thương Hải và Viên Vinh gần như cùng chắp tay nói:

- Xin chào Thế tử điện hạ!

Đoạn Thương Hải quay đầu nói với Dương Ninh:

- Hầu gia, đây là Thế tử của Hoài Nam Vương!

Lúc này thực sự khiến Dương Ninh kinh ngạc.

Lúc hắn ở Đại Quang Minh Tự, cũng từ trong miệng Chân Bích thoáng nghe một chút về chuyện của Thế tử Hoài Nam Vương. Dựa theo Chân Bích nói, Thế tử Hoài Nam Vương tính tình hòa ái, chẳng qua trên người gã có một việc lạ, bị âm quỷ nhập thân, thường xuyên phát tác, điên điên khùng khùng, một khi phát tác, người thân không nhận.

Chỉ là Thế tử Hoài Nam Vương lúc này, quả thực nho nhã.

Dương Ninh do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đi qua chắp tay nói:

- Xin chào Thế tử!

Tuy nói hắn là Cẩm Y Hầu, tước vị cao hơn Tiêu Thiệu Tông. Nhưng Tiêu Thiệu Tông là hoàng thân quốc thích chân chính, trong người chảy xuôi dòng máu hoàng tộc, huyết mạch như vậy không phải dùng tước vị để bàn.

Tiêu Thiệu Tông ngồi xổm trên ghế, tư thế quái dị, giơ tay lên nói:

- Ngồi xuống nói chuyện!

Dương Ninh suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống đối diện Tiêu Thiệu Tông.

Lúc này đám người Chu Vũ Thần mới tỉnh hồn lại, cảm thấy đều kinh ngạc không thôi. Họ quả thực không ngờ Cẩm Y Hầu lại ở bên cạnh mình, lại càng không nghĩ đến Thế tử Hoài Nam Vương lại cũng ở trên chiếc thuyền này.

- Sức khỏe ta không tốt.

Tiêu Thiệu Tông vươn tay nắm một hạt đậu phộng trên bàn, vừa bóc đậu phộng vừa nói:

- Phụ vương rất ít khi để ta ra ngoài, ta cũng không thích ra ngoài, cho nên thường xuyên buồn bực trong Vương phủ, rất ít khi ra ngoài.

Gã quay đầu liếc Đậu Liên Trung, cười nói:

- Liên Trung có ý tốt, để ta hôm nay ra ngoài giải sầu một chút. Vừa vặn Tùy Vân cũng từ Đông Hải tới, lúc nhỏ ta đi theo phụ vương đi tới Đông Hải, khi đó đã quen biết Tùy Vân, lần này Tùy Vân đến, coi như cố nhân gặp lại.

Dương Ninh chỉ cười cười, hắn chợt phát hiện, lúc Tiêu Thiệu Tông nói chuyện, tốc độ không nhanh không chậm, tiết tấu nắm giữ rất tốt, hơn nữa giọng điệu ôn hòa, khiến người ta nghe được hết sức thoải mái, hơn nữa lúc gã nói chuyện, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nụ cười yếu ớt này khiến người ta có một loại cảm giác như gió xuân.

- Tranh giành tình nhân, đó là chuyện thường xảy ra trên sông Tần Hoài.

Tiêu Thiệu Tông mỉm cười nói:

- Liên Trung bọn họ tìm đám người Chu Vũ Thần đến, thật ra cũng là vì tranh giành tình nhân, con người đều có ngạo khí, luôn lo lắng người khác giẫm lên đầu mình, những chuyện này, ta cũng không có hứng thú quản nhiều.

Dương Ninh lại cười nói:

- Thế tử nói đúng lắm. Tranh giành tình nhân, không ảnh hưởng toàn cục, chỉ là nếu như dựa thế ép người, vậy thì hơi quá mức. Trên sông Tần Hoài, tuyển chọn hoa hậu, vốn là mỗi người dựa vào tài lực, nếu như dẫn người uy hiếp trả thù như vậy, tuyển chọn hoa hậu Tần Hoài cũng không cần phải tổ chức nữa, ai nhiều người, thân phận của ai cao, để người đó làm chủ là được rồi.

- Ha ha ha… !

Tiêu Thiệu Tông nở nụ cười nói:

- Người Tề gia Cẩm Y Hầu đúng là ngay thẳng, đây là gia phong của Tề gia các ngươi.

Gã quay đầu nhìn Đậu Liên Trung nói:

- Liên Trung, ngươi có nghe thấy chưa?

Đậu Liên Trung cực kỳ kính sợ Tiêu Thiệu Tông, chắp tay nói:

- Liên Trung nghe thấy rồi!

- Cẩm Y Hầu nói không sai, chuyện gì cũng có quy củ, hôm nay không luận võ không luận văn, chỉ so xem ai cam lòng tiêu bạc.

Tiêu Thiệu Tông lại cười nói:

- Việc này dừng ở đây, đừng vì chuyện hôm nay, khiến mọi người không thoải mái trong lòng.

Gã giơ tay lên:

- Đưa rượu cho đám người Chu Vũ Thần!

Rất nhanh liền có thị nữ tiến đến, cho đám người Chu Vũ Thần mỗi người một chén rượu, kể cả Viên Vinh và Đoàn Thương Hải, cũng đều được một chén rượu.

Tiêu Thiệu Tông tự mình cầm bầu rượu lên, sai người cầm tới chén rượu mới, rót rượu cho Dương Ninh, lại rót cho mình, lúc này mới nâng tay lên, nói với đám người Chu Vũ Thần:

- Đến sông Tần Hoài, vốn là tìm khoái hoạt, Liên Trung làm không đúng, tuy không phải ta sai sử, nhưng dù sao ta cũng ở bên cạnh không ngăn cản hắn, coi như là lỗi của ta, tới đây, uống chén rượu này, xóa bỏ điều không vui lúc trước.

Đám người Chu Vũ Thần không phải người ngu. Tiêu Thiệu Tông chủ động mời rượu, đây là chuyện nằm mơ cũng không mơ thấy được. Nhưng thấy khí độ của Tiêu Thiệu Tông quả thực không nhỏ, mấy người lại rõ ràng, Tiêu Thiệu Tông này chắc chắn là xem mặt mũi của Dương Ninh, nếu không đường đường Thế tử Hoài Nam Vương, sao có thể mời rượu mấy tên đệ tử hào phú?

Trong lòng mấy người khâm phục khí độ của Tiêu Thiệu Tông, thực sự cảm kích Dương Ninh đã bảo vệ, vội vàng nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Dương Ninh thấy Tiêu Thiệu Tông uống một hơi cạn sạch, lập tức cũng uống cạn chén rượu.

Đậu Liên Trung trông hơi không cam lòng, nhưng Tiêu Thiệu Tông đã nói như vậy, gã cũng không dám nói thêm cái gì.

Dương Ninh đặt chén rượu xuống, quay qua Đinh Dịch Đồ, thấy Đinh Dịch Đồ chắp hai tay sau lưng đứng một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm mình, lập tức mỉm cười hỏi:

- Đinh Tổng tiêu đầu đang nhìn cái gì?

- Ta đang xem tướng mạo của Hầu gia.

Đinh Dịch Đồ mỉm cười.

- Hả?

Dương Ninh cười nói:

- Tướng mạo của ta thế nào?

Đinh Dịch Đồ cười nói:

- Thật ra cũng không có gì, Hầu gia có chỗ không biết, năm đó Đinh mỗ từng đi lính dưới trướng Đại tướng quân, cống hiến triều đình, chinh chiến sa trường, trong lòng vẫn luôn cảm kích Đại tướng quân. Tuy rằng Đại tướng quân đã mất, nhưng giọng nói nụ cười của ngài, Đinh mỗ luôn khắc trong tâm khảm.

- Ngươi là muốn tìm được bóng dáng phụ thân trên người ta?

Đinh Dịch Đồ thở dài:

- Hầu gia, ta không dám nói thẳng.

- Hả?

Dương Ninh cười nhạt một tiếng:

- Còn có lời Đinh Tổng tiêu đầu ngươi không dám nói sao?

Đinh Dịch Đồ nói:

- Hầu gia nói đùa, Đinh mỗ chỉ là một kẻ chạy tiêu, một chân chạy, chín phần cẩn thận, lời không dám nói có rất nhiều.

Tiêu Thiệu Tông cười nói:

- Đinh Dịch Đồ, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, có lời gì để nói, cho dù nói sai, chẳng lẽ Cẩm Y Hầu lại so đo với ngươi?

Đinh Dịch Đồ rốt cuộc nói:

- Hầu gia, thứ cho ta nói thẳng, kỳ thực Đinh mỗ không thấy thấy chút xíu bóng dáng Đại tướng quân trên người Hầu gia.

Dương Ninh khẽ giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, cười nói:

- Lời này của ngươi có ý gì?

Đinh Dịch Đồ nói:

- Tướng mạo của Hầu gia, hẳn là giống phu nhân Đại tướng quân hơn.

- Đinh Tổng tiêu đầu nói những lời này, phải chăng muốn nói ngươi hiểu rất rõ phủ Cẩm Y Hầu chúng ta?

Dương Ninh thản nhiên:

- Đinh Tổng tiêu đầu, thật ra ta có một việc, quả thực muốn thỉnh giáo ngươi.

- Thỉnh giáo không dám nhận!

Đinh Dịch Đồ nói:

- Hầu gia có dặn dò gì, cứ phân phó.

Dương Ninh nhìn vào mắt Đinh Dịch Đồ, hỏi:

- Huyện Hội Trạch có một bộ đầu gọi là Tiêu Dịch Thủy, nói là quan hệ rất tốt với Đinh Tổng tiêu đầu, không biết là thật hay giả?

Lúc hắn hỏi, mắt cũng không chớp, nhìn thấy trong mắt Đinh Dịch Đồ lộ vẻ quái dị, ánh mắt kia chợt lóe lên, lập tức biến mất, nhưng cuối cùng không giấu diếm được ánh mắt của Dương Ninh.

Lúc này Dương Ninh đã kết luận, chuyện buôn bán nhân khẩu ở huyện thành Hội Trạch, Húc Nhật tiêu cục chính là một trong những thủ phạm.

 

0.11303 sec| 2443.313 kb