Trên bong thuyền, đặt một chiếc bàn lớn cực kỳ đẹp, bốn phía bàn lớn có hơn mười thị nữ tư sắc tú lệ phục thị, lúc này có ba người đang ngồi ăn uống trên bàn, chờ lúc đám người Chu Vũ Thần lên thuyền, ba người này mới đưa mắt liếc qua.
Dương Ninh giờ phút này cũng liếc qua ba người kia.
Chỉ thấy ngồi đối diện mình lại là người quen biết cũ, đúng là con trai Hộ Bộ Thượng Thư Đậu Liên Trung, người bên tay trái lúc trước cũng từng thấy, đó là Tổng tiêu đầu Húc Nhật tiêu cục Đinh Dịch Đồ, người bên phải áo gấm màu tím, đầu đội mũ da Bạch Hổ, khoảng ba mươi tuổi, toàn thân tản ra khí tức phú quý.
Đậu Liên Trung vốn cười lạnh đảo qua đám người Chu Vũ Thần, nhìn thấy Dương Ninh, ngơ ngác một chút, sắc mặt thay đổi.
Lúc này ánh mắt Dương Ninh cũng không chăm chú nhìn ba người trên bàn, mà xuyên qua ba người này, nhìn thấy cách mép thuyền không xa, có một người mặt hướng mặt sông, đưa lưng về phía mọi người, tóc đen như mực, cũng không đội mũ quan, không thấy rõ khuôn mặt người kia, chẳng qua nhìn vóc dáng người này không cao, mạn thuyền tới gần ngực gã, dường như là đứa trẻ mười hai mười ta tuổi.
Đám người Chu Vũ Thần liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng bước tới phía trước một bước, chắp tay nói:
- Không biết là vị nào muốn gặp mấy người chúng ta?
Đậu Liên Trung cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi chính là Chu Vũ Thần?
- Tại hạ chính là Chu Vũ Thần.
Chu Vũ Thần liếc nam tử mặc áo gấm màu tím kia, cười nói:
- Đây không phải Giang Đại công tử sao? Nhiều năm không thấy, gần đây vẫn khỏe chứ?
Dương Ninh nghĩ thầm nam tử này quả nhiên chính là Giang Tùy Vân Đông Hải.
Chu Vũ Thần và Giang Tùy Vân đều là thương gia giàu có của Đại Sở, hai người quen biết, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Giang Tùy Vân chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, hiển nhiên không để Chu Vũ Thần vào mắt.
Trần Mục Khoan nhịn không được nói:
- Họ Giang, ngươi thực là cái giá đỡ rất lớn đấy, tìm mấy người chúng ta đến, rốt cuộc có ý gì?
Giang Tùy Vân cười nhạt một tiếng, nói:
- Trần Mục Khoan, rất nhiều năm không gặp, tính tình của ngươi vẫn không đổi, vẫn lỗ mãng vội vã như vậy, ai nói cho ngươi biết là Giang mỗ tìm các ngươi tới?
- Không phải chủ ý của ngươi, vậy là ai?
Trần Mục Khoan lớn tiếng nói:
- Có chuyện gì mau nói đi, Chu huynh nâng đỡ hoa hậu, hiện giờ tặng thưởng nhiều nhất tối nay, chúng ta không vội, Chu huynh còn vội đi làm khách quý của Thẩm Kiều Nô nữa, ha ha ha… !
- Ta chỉ sợ khách quý không làm được, lại làm một cỗ thi thể tiến vào quan tài.
Đậu Liên Trung trầm giọng nói:
- Mấy ngươi các ngươi thực to gan, lại dám ra vẻ ta đây ở kinh thành, rốt cuộc là dựa vào người nào thế?
Chu Vũ Thần cau mày nói:
- Lời vị công tử này nói chúng ta không hiểu, tuyển chọn hoa hậu, mỗi người dựa vào mong muốn, lại cần dựa vào người nào?
Đậu Liên Trung ánh mắt như đao, thản nhiên nói:
- Không hổ là Chu gia đứng đầu phủ Hàng Châu, lá gan thực không nhỏ, lại dám nói chuyện với ta như vậy.
Giang Tùy Vâng nâng chén rượu nhỏ lên, thản nhiên nói:
- Chỉ sợ mấy vị còn chưa biết, vị này chính là Đậu công tử, phụ thân Đậu công tử, chính là Hộ Bộ Thượng Thư Đậu đại nhân!
Lời vừa nói ra, mấy người Chu Vũ Thần giống như ngũ lôi oanh đỉnh, lập tức mặt không còn chút máu.
Hộ Bộ nắm giữ tài phú khắp thiên hạ, đám người Chu Vũ Thần xuất thân thương nhân, tuy rằng đều là nhà giàu phú giáp một phương, nhưng trước mặt Hộ Bộ, tuyệt đối giống như cháu trai.
Đối với mấy vị thổ hào phú giáp một phương này mà nói, hàng năm đều chạy tới kinh thành một chuyến, chủ yếu là tìm được quan viên Hộ Bộ, thầm hiếu kính một phen. Quan viên tìm được, cũng chỉ là quan viên trung tầng hạ tầng Hộ Bộ, rất khó có cơ hội tiếp xúc với quan viên cao tầng của Hộ Bộ. Còn như Đường quan Hộ Bộ, dù là phú hào như Chu gia cũng rất khó liên hệ.
Họ vạn lần không ngờ, vị trước mắt này lại là con trai của Hộ Bộ Thượng Thư.
Lúc trước Trần Mục Khoan còn có vài phần ương ngạnh, giờ phút này mặt mũi cũng trắng bệch, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Chu Vũ Thần miễn cưỡng cười nói:
- Hóa ra là… Hóa ra là Đậu công tử, tại hạ… tại hạ thất kính rồi.
Gã lại hối hận trong lòng, thầm nghĩ sớm biết Giang Tùy Vân đã liên hợp với Đậu gia, dù thế nào gã cũng sẽ không nhảy vào vũng nước đục này, khiến cho hiện giờ không cách nào thu thập.
Đậu Liên Trung thấy đám người Chu Vũ Thần chịu thua, liếc Dương Ninh, trong mắt lộ vẻ đắc ý, chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mặt mọi người, thản nhiên nói:
- Vừa rồi các ngươi vung tiền như rác, rốt cuộc có ý gì? Biểu hiện tài phú của các ngươi sao? Đại Sở ta đã từng chống cự ngoại xâm, lương bổng binh mã tiêu hao vô số, nhưng không thấy các ngươi xuất lực vì nước, chẳng lẽ trong lòng các ngươi căn bản không có Đại Sở?
Trong lòng đám người Chu Vũ Thần không nhịn được nghĩ, vừa rồi Giang Tùy Vân cũng vung tiền như rác, hơn nữa trận đấu này cũng bắt đầu từ Giang Tùy Vân, lúc quốc gia gặp nạn, cũng không nghe nói Giang gia hùng hồn quyên tiền, vì sao không nói Giang gia? Chỉ là lúc này, họ nào dám tranh luận với vị công tử Hộ Bộ Thượng Thư này, cũng chỉ cúi đầu, không dám nói lời nào.
- Ơ, Viên huynh cũng ở đây sao?
Đậu Liên Trung đi tới trước mặt Viên Vinh, giả bộ như vừa trông thấy, cười nói:
- Sao ngươi cũng lăn lộn cùng một chỗ với đám người này?
Viên Vinh cười nhạt một tiếng nói:
- Mấy vị này đường xa mà đến, quen biết với ta, cho nên cùng uống vài chén rượu. Đậu công tử, cái gọi là người không biết không có tội, ta thấy hãy để họ rời đi, không nên quá so đo.
- Lời này của Viên huynh sai rồi.
Đậu Liên Trung cười lạnh nói:
- Mấy người kia tập trung một chỗ, hơn nữa ngang nhiên khoe khoang trên sông Tần Hoài, gió này không thể lâu dài, ta cũng muốn điều tra thêm, sau lưng họ rốt cuộc có âm mưu gì không.
Ánh mắt gã rơi vào người Khâu Phưởng, hỏi:
- Ngươi là người nào?
Khâu Phưởng lúc này vẫn bình tĩnh, chắp tay nói:
- Tại hạ Khâu Phưởng!
- Khâu Phưởng?
Đậu Liên Trung nói:
- Tên ta cũng chưa từng nghe qua. Nghe khẩu âm, dường như không giống người phủ Hàng Châu.
Lúc này Giang Tùy Vân cười nói:
- Đậu công tử, khẩu âm người này, là khẩu âm Liêu Đông, Khâu Phưởng… nếu ta không nhớ lầm, Sâm Vương Liêu Đông cũng họ Khâu, Khẩu Phưởng này hẳn là có chút sâu xa với Sâm Vương Liêu Đông!
Đậu Liên Trung dường như nắm được nhược điểm gì, hưng phấn hô lên:
- Ngươi… ngươi là người Liêu Đông? Đó chính là… đó chính là người Bắc Hán!
Khâu Phưởng biết rõ không gạt được, gật đầu nói:
- Sâm Vương Liêu Đông chính là tổ phụ của tại hạ.
- Đúng rồi, vừa rồi trong số tặng thưởng của Chu Vũ Thần, có hai cây sơn sâm cực phẩm, đây dĩ nhiên là ngươi mượn danh nghĩa Chu Vũ Thần tặng ra ngoài.
Đậu Liên Trung đong đưa giống như con chuột bị giẫm phải đuôi, khóe mắt liếc Dương Ninh, tiếp tục nói:
- Chu Vũ Thần, ta cảm thấy các ngươi không đúng, hóa ra các ngươi muốn cấu kết người Bắc Hán tạo phản.
Cái mũ này chụp xuống thực sự nặng ngàn vàng, sắc mặt đám người Chu Vũ Thần trắng bệch, biện giải:
- Đậu công tử, tuyệt đối không phải như thế. Mặc dù Khâu huynh là người Bắc Hán, nhưng chỉ là một người làm ăn, trước giờ hai người không cấm dân gian buôn bán qua lại, chúng ta chỉ là đồng bọn buôn bán, tuyệt đối không có lòng mưu phản.
- Không có lòng mưu phản?
Đậu Liên Trung cười lạnh nói:
- Không có lòng mưu phản, vì sao lại cấu kết một chỗ với người Bắc Hán? Ha ha, họ Khâu này chắc chắn là mật thám của người Bắc Hán, chỉ là dùng thân phận thương nhân để yểm hộ, các ngươi chính là đồng đảng của hắn.
Gã hét lớn:
- Có ai không, bắt hết chúng lại.
Đúng lúc này, lại nghe một người thở dài, lập tức có người nói:
- Đậu Liên Trung, ngươi có mệt không? Nhảy lên nhảy xuống, muốn làm gì vậy?
Lời vừa nói, Dương Ninh đã đi tới.
Đậu Liên Trung sắc mặt thay đổi, lập tức giơ tay lên chỉ Dương Ninh nói:
- Tề Ninh, ngươi không cần hung hăng, ngươi cũng là đồng đảng của chúng.
- Ngươi là ai?
Dương Ninh nhìn chằm chằm Đậu Liên Trung hỏi.
Đậu Liên Trung khẽ giật mình, lúc này Giang Tùy Vân chắp hai tay sau lưng đi tới, hiển nhiên gã cũng không biết Dương Ninh, chỉ cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ, vị này chính là công tử của Hộ Bộ Thượng Thư!
- Hóa ra là công tử Hộ Bộ Thượng Thư.
Dương Ninh nhìn Giang Tùy Vân:
- Ngươi là ai?
Giang Tùy Vân nhíu mày, không nói chuyện.
Kỳ thực Đậu Liên Trung không biết trong đầu Dương Ninh nghĩ gì, cau mày nói:
- Ngươi lại muốn chơi trò gì?
- Không chơi trò gì.
Dương Ninh nói:
- Ngươi hô to gọi nhỏ ở nơi này, không biết còn tưởng rằng ngươi là Đường quan Hình Bộ nữa. Đậu công tử, ta đương nhiên biết ngươi là con trai Hộ Bộ Thượng Thư, ta là muốn hỏi, ngoại trừ thân phận này, ngươi còn thân phận gì? Là Hình Bộ Thượng Thư sao? Hình Bộ Thị Lang? Phủ Doãn Kinh Đô? À, đúng rồi, hay là Thần Hầu Phủ? Cũng không phải? Vậy ngươi là viên chức gì?
Đậu Liên Trung há to mồm, không phát ra tiếng.
- Còn ngươi nữa, Giang Tùy Vân, ngươi là Đại công tử Giang gia, ngoài ra còn có thân phận gì?
Dương Ninh nhìn thẳng Giang Tùy Vân, ánh mắt như đao:
- Ngươi là quan mấy phẩm?
Giang Tùy Vân nhíu mày nói:
- Ta không có quan chức.
- Hóa ra ngươi cũng chỉ là công tử một phú thương.
Dương Ninh cười ha ha một tiếng:
- Đậu Liên Trung, ngươi cũng không quan chức, có tư cách gì hô to gọi nhỏ ở đây? Là mượn thân phận của phụ thân ngươi, rêu rao khoe khoang bên ngoài sao? Vậy thì tốt, hiện giờ chúng ta đi gặp Thánh thượng, hỏi rõ một câu, con trai Hộ Bộ Thượng Thư không có bất kỳ quan chức nào trên người, có tư cách tùy tiện kéo người trên đường đi thẩm vấn hay không.
Đậu Liên Trung bị Dương Ninh nói mấy câu, cảm thấy không vững dạ, cười lạnh nói:
- Ta là con dân Đại Sở, phát hiện gian tế, đương nhiên… đương nhiên có tư cách hỏi thăm, chẳng những là ta, bất kỳ con dân Đại Sở nào, đều có tư cách bảo vệ quốc gia.
- Ngươi nói họ là phản tặc, là gian tế, vậy thì tốt, chứng cớ ở nơi nào?
Dương Ninh vươn tay:
- Đưa chứng cớ cho ta xem, nếu như là thật, ta là người đầu tiên bắt mấy tên này lại.
Đậu Liên Trung bị ánh mắt như đao của Dương Ninh nhìn thẳng, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhưng vẫn nói:
- Hắn… hắn là người Bắc Hán, đương nhiên là… !
- Nói thối lắm!
Dương Ninh lập tức cắt ngang:
- Chỉ cần là người Bắc Hán, sẽ là gian tế sao? Đây chính là ngươi nói, hay là người khác dạy ngươi? Ta chưa từng nghe nói hai nước cấm buôn bán qua lại. Khâu Phưởng đúng là người Bắc Hán, nhưng nếu thương nhân Bắc Hán buôn bán với Đại Sở chúng ta đều là gian tế, có phải ngươi muốn cắt đứt hai nước giao thương? Ngay cả triều đình cũng chưa cấm, ngươi lại làm loạn quốc sách ở nơi này, họ Đậu, ngươi có biết tội của ngươi không?
Giọng Dương Ninh cực kỳ lạnh lùng, Đậu Liên Trung liên tục bị chất vấn, nhịn không được lùi một bước, trán đổ mồ hôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo