Đêm yên lặng, ngọn đèn dầu nhu hòa, nhưng rất nhiều người lại căng thẳng trong lòng.
Trần Mục Khoan hừ lạnh một tiếng, lớn giọng nói:
- Hóa ra hắn cũng đến rồi, mấy vị huynh đệ, mọi người xem chúng ta cúi đầu nhận thua, hay là chơi với hắn một chút.
Giang Thành hơi cau mày nói:
- Xem ra Giang Tùy Vân là tình thế bắt buộc.
- Giang Tùy Vân?
Dương Ninh nhìn qua Viên Vinh, hỏi:
- Đây là thần thánh phương nào?
Những người kia nghe được Dương Ninh hỏi thăm, không nhịn được đều nhìn qua, khuôn mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, dường như biết đến Giang Tùy Vân hẳn là chuyện đương nhiên, những lời này của Dương Ninh rất kỳ quái.
Viên Vinh giải thích:
- Giang Đại công tử Đông Hải Giang Tùy Vân, hắn là người Giang thị Đông Hải. Giang thị Đông Hải làm mua bán trên biển, tiến hành kinh thương trên biển. Gia chủ Giang Tiếu Khanh trong tay có đội tàu do mấy chục chiếc thuyền tạo thành, nếu như nói Đại Sở thực sự có người phú khả địch quốc, vậy ngoài Giang gia ra không còn ai khác nữa.
- Phú khả địch quốc… !
Trần Mục Khoan cười lạnh nói:
- Mấy nhà chúng ta, nếu như đơn đả độc đấu, cũng thừa nhận không phải đối thủ của hắn, nhưng mà… mấy nhà chúng ta liên thủ, Giang Tùy Vân hắn tính là cái quái gì.
Gã nhìn Chu Vũ Thần nói:
- Chu huynh, hắn đã muốn chơi, chúng ta cũng chơi với hắn, chúng ta liền lấy danh nghĩa của huynh liều mạng với hắn một phen, huynh thấy thế nào?
Gã quay qua hỏi Khâu Phưởng và Giang Thành:
- Hai người sẽ không muốn bỏ dở nửa chừng chứ?
Giang Thành hơi do dự, Khâu Phưởng lại thản nhiên cười nói:
- Nếu Trần huynh muốn chơi cho vui, Khâu mỗ sẽ không thờ ơ.
Gã nói với phía dưới:
- Lấy danh nghĩa Chu công tử, tặng hai khỏa lão sâm kia của ta.
Trần Mục Khoan lập tức hưng phấn, hô lên:
- Lấy danh nghĩa Chu công tử, tặng bộ đồ uống trà ta mang tới.
Giang Thành do dự một chút, cuối cùng nói:
- Cũng dùng danh nghĩa Chu công tử, lại tặng 500 vàng.
Chu Vũ Thần cười nói:
- Mấy vị huynh đệ cổ động như thế, ta đương nhiên không thể rơi xuống hạ phong.
Gã trầm giọng nói:
- Lại tặng 800 vàng!
Thuyền nhỏ nhanh chóng đi qua.
Dương Ninh lòng nghĩ thế giới của những thổ hào này hắn thực sự không hiểu, chỉ vì đấu khí với Giang Tùy Vân kia, trong chớp nhoáng đã ra tay khiến người ta kinh hãi.
Rất nhanh, chợt nghe bên Thuyền Vương truyền đến âm thanh:
- Chu công tử hiệu vải Chu gia, ban thưởng Thẩm Kiều Nô 1300 vàng, hai khỏa sơn sâm cực phẩm, định giá 800 vàng, một bộ uống trà cổ, định giá 600 vàng, cộng lại 2700 vàng. Hiện giờ tổng cộng Chu công tử tặng thưởng 3000 vàng, đứng thứ nhất!
Xung quanh xôn xao một hồi.
Tuy rằng Viên Vinh quen biết mấy người kia, nhưng khi nhìn thấy mấy người kia ra tay, cũng hơi giật mình. Một lúc đã ném ra 4000 vàng, số lượng đó đủ cho 500 hộ gia đình bình thường chi tiêu ít nhất một năm, chỉ vì một cái mặt mũi, tiêu món tiền khổng lồ trên người một nữ tử gió trăng, gã thầm lắc đầu, mắng mấy người kia nhiều tiền ngu ngốc, ngu không ai bằng.
Lúc này ra tay, xung quanh không còn người tặng thưởng nữa.
Những vương công quý tộc phú cổ thân hào đều hiểu rõ trong lòng, trước mắt là Giang gia Đông Hải và Chu gia Hàng Châu giao đấu, hai nhà này đều là phú hào số một số hai Đại Sở, lúc trước mọi người tặng thưởng, thứ nhất cũng chỉ là vì góp vui thú, thứ hai cũng là muốn thử thời vận, xem có cơ hội ôm Thẩm Kiều Nô vào lòng hay không.
Giờ phút này hai vị đại gia ra tay, cũng không cần phải ra tay nữa, dù hào phóng đến đâu, cũng không thể liều hơn hai người này, khách quý của Thẩm Kiều Nô, cuối cùng chỉ có thể là một trong hai người này.
Người trên Thuyền Vương thông báo ba lần, không còn ai bỏ thêm vàng, dường như Giang Tùy Vân cũng yên lặng.
Trần Mục Khoan thấy thế, cực kỳ hưng phấn, xoa tay cười nói:
- Xem ra Giang Tùy Vân cũng không hơn gì cái này, Chu huynh, tiểu tử kia coi như là người thông minh biết khó mà lui rồi.
Dựa theo quy tắc, sau khi thông báo ba lần, không còn ai tặng thưởng nữa, có thể tuyên bố kết quả, Thẩm Kiều Nô này là vị xuất hiện cuối cùng, tặng thưởng của Tần Hoài Bát Diễm đều đã xác định, đại khái có thể tuyên bố tên tuổi hoa hậu và hoa phi, sau đó tuyên bố tên tuổi ân khách.
Thế nhưng giờ phút này, trên Thuyền Vương lại không có tiếng động.
Mặc dù Dương Ninh không tham dự, nhưng lại nhạy cảm phát giác dường như có biến cố.
Đúng lúc này, lại nghe phía dưới truyền đến tiếng bước chân, lập tức nghe được có người hoảng sợ nói:
- Các ngươi muốn làm gì, không được xông vào.
Lại nghe một người sẵng giọng nói:
- Đều tránh ra, ai dám cản đường, giết không tha.
Nghe được âm thanh này, đám người Chu Vũ Thần cực kỳ sợ hãi.
Tiếng bước chân vang lên tại mép thuyền, thang lầu cũng nhanh chóng truyền tới âm thanh, chỉ một lát, liền thấy một đám người từ cửa thang lầu lao tới, người đi đầu mặc quần áo đen, năm sáu người đi theo phía sau, đều mặc thanh sam, trên đầu mỗi người đều thắt một băng cột đầu màu xanh.
Nam tử áo đen kia sau khi đi lên, đứng ở bên đó, nhìn lướt qua, giống như u linh dung nhập trong đêm tối, có vẻ thần bì mang theo lạnh lùng, đôi mắt gã lộ vẻ tro tàn.
Đám người Chu Vũ Thần là Đại thiếu gia hào phú cực đỉnh, nhìn người áo đen kia không biết có quen biết không, trong mắt lại lộ vẻ khinh miệt.
Gã chậm rãi đi tới, Dương Ninh cảm thấy bỗng nhiên có người tới gần, hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Đoạn Thương Hải chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh mình, một tay đã cầm chuôi bội đao bên hông.
- Ai là Chu Vũ Thần?
Ánh mắt người áo đen giống như lưỡi đao xẹt qua mặt mấy người, giọng nói rét lạnh thấu xương.
Chu Vũ Thần nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng bước ra phía trước một bước, chắp tay nói:
- Ta chính là Chu Vũ Thần, không biết các hạ có gì muốn nói?
Gã đương nhiên biết rõ người tới không tốt, cho nên ngôn từ cũng hơi cẩn thận.
- Mấy người các ngươi, là Giang Thành hiệu trà Tùng Giang, Trần Mục Khoan đồ sứ Ngụy Đường… !
Người áo đen đảo mắt:
- Chủ nhân nhà ta kêu các ngươi đi qua một chuyến.
Giọng nói của gã hơi lạnh nhạt, hơn nữa không hề khách khí.
Trần Mục Khoan nhịn không được nói:
- Ngươi là ai, chủ nhân nhà ngươi là ai? Ngươi bảo chúng ta qua, chúng ta liền đi qua, dựa vào cái gì? Nếu chủ nhân nhà ngươi muốn gặp chúng ta, để hắn tự mình tới là được, chúng ta không rảnh đi qua.
Người áo đen thản nhiên nói:
- Hiện giờ không qua, các ngươi sẽ không còn cơ hội qua.
- Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Chu Vũ Thần trầm giọng nói.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mấy tên tôm tép nhãi nhép, còn chưa tới phiên ta uy hiếp.
Gã giơ tay lên nói:
- Thuyền đã chờ phía dưới, đi thôi… !
Gã thêm một câu:
- Người ở nơi này, đều phải đi.
Đoạn Thương Hải đi tới phía trước một bước, Dương Ninh liền đưa tay ngăn lại, cười nói:
- Đã có người mời chúng ta uống rượu, ngu sao mà không đi, đi thôi, mọi người cùng đi xem một cái, xem là thần thánh phương nào mà phô trương như vậy.
Người áo đen kia nhìn Dương Ninh, lại liếc Đoạn Thương Hải, hơi dừng một chút, cũng không nhiều lời, đi tới mép thuyền, hai tay vung lên, phóng người lên, giống như chim ưng nhảy từ mép thuyền xuống, vững vàng trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ kia không hề lắc lư một chút.
Những người khác đi theo người áo đen lập tức chia hai bên đứng ở cầu thang, một người trầm giọng nói:
- Đi thôi!
Chu Vũ Thần hơi do dự một chút, cuối cùng dẫn đầu đi qua, những người khác chỉ có thể đi theo, Viên Vinh nhìn Dương Ninh, đang muốn nói chuyện, Dương Ninh đã mỉm cười lắc đầu, ý bảo Viên Vinh không cần nhiều lời, hắn đi theo.
Dưới thuyền hoa sớm có mấy chiếc thuyền nhỏ đang chờ, mấy người lên thuyền nhỏ, nhanh chóng đi tới bên một chiếc thuyền hoa cực kỳ hoa lệ, chiếc thuyền hoa này còn hoa lệ hơn chiếc thuyền hoa của Trân Châu nhiều lắm, mặc dù không khổng lồ giống như Thuyền Vương, nhưng trang trí dường như còn xa hoa hơn Thuyền Vương.
Vừa mới lên thuyền, liền thấy ở mép thuyền cứ mấy bước lại có một nam tử áo xanh đeo bội đao, vây quanh mạn thuyền một vòng, không biết có bao nhiêu người.
Những nam tử áo xanh này đều có đơn đao trên người, thần sắc lạnh lùng, mỗi người đều giống như tượng đá, không nhúc nhích.
Chiếc thuyền hoa này, giống như một chiếc quân hạm, sát khí lạnh lẽo.
Đám người Chu Vũ Thần vừa lên thuyền, nhìn thấy trận thế này, biết rõ địa vị chủ nhân của người áo đen kia chắc chắn rất lớn, cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hơi kinh hồn táng đảm. Dù là Viên Vinh cũng cau mày, chỉ có Dương Ninh bình thản như gió, chắp hai tay sau lưng, dò xét mọi nơi, dường như đang xem xét trang trí của chiếc thuyền hoa này. Đoạn Thương Hải nắm bội đao đi theo sau lưng Dương Ninh, thần sắc nghiêm nghị.
- Giao binh khí.
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của một người áo xanh đi tới đầu cầu thang, mấy người khác đi qua, Đoạn Thương Hải vừa chuẩn bị đi lên, liền bị một người ngăn lại.
Đoạn Thương Hải thản nhiên nói:
- Tự ngươi tới lấy đi!
Người áo xanh sắc mặt lạnh lẽo, thò tay nắm tới bội đao bên hông Đoàn Thương Hải. Đầu ngón tay còn chưa đụng vào vỏ đao, lại cảm thấy kình phong lăng lệ ập tới trán. Người này phản ứng cũng nhanh, vội vàng lui ra sau một bước, ngẩng đầu lại, phát hiện một nắm đấm thép ở trước mắt mình mấy tấc, đối phương chỉ cần đánh thêm một chút nữa, sẽ trúng mặt gã.
Soạt soạt soạt!
Tiếng rút đao nhất thời vang lên, mấy người áo xanh trên thuyền đã xông tới, tốc độ cực nhanh, vây Đoạn Thương Hải vào giữa, lưỡi đao đều chĩa vào Đoạn Thương Hải.
Dương Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nhạt nói:
- Bọn hắn muốn cướp đao của ngươi, trừ khi ngươi chết, nếu không có thể giết bao nhiêu người cứ giết, người chết sau đó ta sẽ phụ trách.
Đám người Chu Vũ Thần nghe được động tĩnh sau lưng, đều dừng bước quay người quan sát, trông thấy mấy người vác đao vây quanh Đoạn Thương Hải, đều quá sợ hãi. Nhưng họ nghe được lời Dương Ninh nói, đều nghẹn họng trân trối. Tình trạng này, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa vừa nhìn liền biết hậu trường rất mạnh, chiếm hết ưu thế. Thực sự không thể tưởng được, dưới tình thế này Dương Ninh lại dám nói như thế.
Đến giờ họ cũng chỉ biết Dương Ninh là bằng hữu của Viên Vinh, có lẽ thân phận không thấp, nhưng lại không biết lai lịch thực sự của Dương Ninh.
Đoạn Thương Hải nhận được phân phó của Dương Ninh, vẻ mặt vốn ngưng trọng lại giãn ra, cười nói:
- Mấy tên ranh con này, thực không khó đối phó.
Sắc mặt vài người áo xanh kia đều lạnh lẽo, có người quát:
- Bắt lại!
Liền có người muốn vung đao lên, chợt nghe một giọng nói lạnh như băng:
- Dừng tay, để cho hắn đi lên!
Dương Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy người áo đen lúc trước đang đứng đầu bậc thang, đám người áo xanh này hiển nhiên hết sức kính sợ gã, sau khi ra lệnh một tiếng, mấy tên áo xanh lập tức lui đi.
Dương Ninh chậm rãi đi lên bậc thang, trong lòng lại nghĩ, trên sông Tần Hoài này, tại sao lại xuất hiện thuyền hoa thanh thế như vậy? Hắn vốn hoài nghi người gọi mấy người Chu Vũ Thần tới là Giang Tùy Vân kia, nhưng dù cho Giang Tùy Vân phú giáp thiên hạ, cũng không có lá gan rêu rao trên sông Tần Hoài tại kinh thành thế này, khoe của thì được, nhưng mang theo rất nhiều hộ vệ có đao, đó chính là tự tìm đường chết rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo