Viên Vinh cười nói:
- Hóa ra các ngươi chuẩn bị cổ động Thẩm Kiều Nô, mấy vị đều là tài sản khuynh thành, chớ nói bốn người liên thủy, chỉ bất kỳ một người nào, muốn nâng một vị hoa hậu, cũng không phải việc khó.
Trần Mục Khoan cười nói:
- Kỳ thực ta lại hi vọng thực sự có người đi ra tranh với chúng ta một lần, thắng quá đơn giản, lại không còn thú vị.
Viên Vinh liếc chung quanh một vòng, lúc này bốn phía Thuyền Vương, rất nhiều thuyền hoa, khách trên thuyền hoa không phải phú thì quý, mặc dù mặt sông rộng, nhưng lúc này các thuyền lượn quanh một chỗ, quả thực rất khó lái.
Bên bờ sông Tần Hoài, nhiều người nhốn nháo, đèn dầu sáng ngời.
Tuyển chọn hoa hậu tuy là việc trọng đại một năm một lần của làng phong nguyệt Tần Hoài, nhưng thực sự có thể tham gia lại rất ít người. Có người từng nói, tuyển chọn hoa hậu Tần Hoài, kỳ thực căn bản không phải những giai nhân tài mạo song toàn so đấu với nhau, mà là những đại tài chủ tay nắm vạn vàng kia.
Những người này vung tiền như rác, hào phóng lãng phí, trên sông Tần Hoài, đúng là thời điểm tốt biểu lộ phú quý.
Dương Ninh đứng ở mép thuyền, nhìn mặt sông tráng lệ, cảm thấy hơi xúc động.
Đối với đại đa số mọi người mà nói, rốt cuộc trên ghế rồng là ai dường như cũng không quan trọng, quan trọng chỉ là cuộc sống của mình. Cho dù Hoàng đế trước của Đại Sở là Hoàng đế rất hợp cách, sau khi băng hà một thời gian ngắn ngủi, dường như đã bị người ta quên lãng, không có mấy người bi thương vì cái chết của ông ta.
Nhưng lúc này, tiếng vỗ tay như sấm động trên sông Tần Hoài, tiếng hoan hô vang lên liên tục, hóa ra Ngô Ngân Nhi hát xong một khúc, mọi người không ngừng ủng hộ, lúc này có thuyền nhỏ đi qua, tới tặng thưởng.
Rất nhiều thuyền hoa vờn quanh bốn phía, cách Thuyền Vương một khoảng, mỗi chiếc thuyền hoa đều có thuyền nhỏ, dựa theo quy củ, Tần Hoài Bát Diễm trình diễn tài nghệ xong, hào khách thuyền hoa đều sẽ ra tay cổ động, mà thuyền nhỏ là công cụ tặng thưởng, cuối cùng ai lấy được tặng thưởng nhiều nhất, đương nhiên là hoa hậu xứng đáng nhất, dựa theo số lượng tặng thưởng, vẫn sẽ chọn ra hai hoa phi.
Tần Hoài Bát Diễm tham gia bình chọn, tuy rằng đều sắc nghệ song toàn, lại đều có thân hoàn bích, chính là người trong trắng.
Sau khi Tần Hoài Bát Diễm so cao thấp, còn phải so ân khách ra tay.
Ví dụ như hoa hậu cuối cùng, nếu có mấy ân khách ra tay cổ vũ, cuối cùng vị ân khách nào ra tay hào phóng nhất, có thể nhận được phụng dưỡng ba ngày, từ nay về sau được người khác mang đi hay tiếp tục lưu lại sông Tần Hoài, như vậy để sau nói.
Ngô Ngân Nhi hát xong một khúc, có ân khách trên vài thuyền hoa tặng thưởng, mấy thuyền nhỏ đang đi tới trung tâm.
- Đến phiên Trác Tiên Nhi đi ra à?
Chu Vũ Thần khẽ nói, hóa ra có tiếng nhạc vang lên, mặt sông vốn ồn ào lập tức an tĩnh lại.
Trên Thuyền Vương, một giai nhân tuyệt sắc đang ngồi đánh đàn, khoảng cách hơi xa, Dương Ninh cũng không nhìn thấy rõ dung mạo, chẳng qua xem thân thể thướt tha của nàng, đương nhiên là giai nhân mỹ lệ dáng người uyển chuyển.
Tay ngọc của Trác Tiên Nhi thong thả nhẹ nhàng, trên mặt sông đèn dầu như sao, tấu lên âm thanh của tự nhiên.
Đêm đông hơi lạnh, tiếng đàn vang lên khắp nơi, lại mang vài phần đìu hiu và phiền muộn.
Sự phiền muộn kia tràn ngập cõi lòng, đìu hiu tận xương, người nghe thấy, dù là Trần Mục Hoan hơi hào phóng, khuôn mặt cũng lộ chút cô đơn.
Phồn hoa qua đi, đương nhiên cô đơn, hồng trần phồn hoa, chè chén say sưa, bản thân không phải là một loại cô đơn sao?
Một loại trời tối tỉnh rượu không ngủ được, một loại đêm dài đằng đẵng một mình nhấm nháp tịch mịch…
Tuy là thiên cổ phong lưu, tuy là cưỡi ngựa chương đài, lại gối giấc mộng hoàng lương, trang sinh mê điệp, lúc tỉnh rượu, chẳng qua bên bờ dương liễu, biết gió trăng tàn.
Tiếng đàn đan xen, trong mắt Dương Ninh, lại mang theo vài phần tiêu điều.
Mọi người ở đây đang yên lặng tịch mịch, tiếng đàn thay đổi, trở nên hùng hồn sôi nổi, khắc nghiệt mãnh liệt, lập tức dẫn đám đông tới cảnh kiếm các phóng ngựa.
Kỵ binh lưỡi mác, mưa gió như binh!
Trên sông Tần Hoài kiều diễm, dĩ nhiên bị một khúc đàn, sông Tần Hoài vốn nên oanh ca yến hót trăng gió vô biên, đã có phần gió tây lạnh lẽo, hàm ý hoàn toàn khác biệt này, một khúc liên tiếp, hoàn toàn tự nhiên, khiến người ta như si như mê, như ca như khóc.
Mọi người lòng động theo đàn, khi thì đìu hiu, khi thì gạn đục khơi trong, chợt vào trời đông giá rét tuyết bay, lại vào mùa xuân ấm áp phất phơ, kỵ binh trường mâu cường tráng, tròng lòng ẩn chứa trăng thu Giang Nam, uyển chuyển liên hồi, đa tình nhiều cảm giác, trong trăm mối lo, lại có gian nan vất vả.
Một khúc kết thúc, trên sông Tần Hoài lại không có bất kỳ tiếng ủng hộ nào, nhưng điều này lại là sự ca ngợi tốt nhất. Mọi người hiển nhiên còn đang chìm đắm trong âm thanh uyển chuyển, sau nửa ngày, mới có người kéo ra tiếng ủng hộ giống như thủy triều, mà thuyền nhỏ đi tới, rõ ràng nhiều hơn Ngô Ngân Nhi rất nhiều.
Thiếu đông gia trà trang Tùng Giang Giang Thành vỗ tay khen:
- Một khúc như vậy, chuyến đi này cũng không tồi, Trác Tiên Nhi này quả nhiên cầm kỹ cực cao, hôm nay cho dù không phải hoa hậu, tất thành hoa phi.
Trần Mục Khoan cười ha ha nói:
- Giang huynh, xem ra ngươi rất có thiện cảm với Trác Tiên Nhi này, hoa hậu này chúng ta nhất định phải nâng lên, nhưng cũng không nói không được nâng hoa phi. Sao Giang huynh không nâng đỡ Trác Tiên Nhi này một chút, nói không chừng còn có thể trở thành khách quý của Trác Tiên Nhi này.
Giang Thành mỉm cười, nói với một chiếc thuyền nhỏ phía dưới:
- Tặng kiện Nghê Vân Thường cho Trác Tiên Nhi!
Thuyền nhỏ lập tức đi qua, Chu Vũ Thần vỗ tay cười nói:
- Giang huynh không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là một cái giá lớn, nghe nói món Nghê Vân Thường kia có người dùng 500 vàng cầu mua, mắt Giang huynh không chớp liền cự tuyệt.
Dương Ninh lại cảm thấy hơi giật mình, thầm nghĩ đám người này quả nhiên coi tiền như rác, vốn tưởng rằng một bộ quần áo mà thôi, có thể đáng bao nhiêu bạc, không nghĩ tới lại giá trị 500 vàng, đây chính là con số thiên văn.
Đường đường phủ Cẩm Y Hầu, lần trước phiền não vì mấy ngàn lạng bạc, nhưng Giang Thành này vừa ra tay đã là 500 vàng, thương nhân Đại Sở này, quả nhiên là vung tiền như rác.
Rất nhanh, chợt nghe trên Thuyền Vương kia truyền tới âm thành:
- Thiếu đông gia trà trang Tùng Giang Giang công tử ban thưởng Trác Tiên Nhi một chiếc Nghê Vân Thường, định giá 500 vàng!
Lập tức thấy được không ít người nhìn về bên này, hiển nhiên Giang Thành ra tay cũng khiến không ít người kinh ngạc.
Mặc dù người tại đây không phú tức quý, nhưng 500 vàng thực sự không phải số lượng nhỏ. Liền thấy Trác Tiên Nhi đi tới mép thuyền, dường như thi lễ qua bên này một cái, Giang Thành vẫy vẫy tay, cũng không nói chuyện.
Dương Ninh quay đầu liếc qua, thấy Đoạn Thương Hải đứng ở một góc bên thuyền, sau khi y đi theo Dương Ninh, vẫn đứng ở đó, lặng yên không tiếng động, nếu như không cẩn thận nhìn, thậm chí không phát hiện được sự hiện hữu của y.
Dương Ninh rất rõ ràng trong lòng, tuy rằng bình thường hắn đối xử hiền hòa với mọi người, quan hệ rất hòa hợp với đám người Đoàn Thương Hải, thậm chí thỉnh thoảng cười đùa, nhưng hiện giờ mình kế thừa tước vị, đi ra bên ngoài, Đoạn Thương Hải chính là một hộ vệ đi theo, không đến thời điểm nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không can thiệp hành động của mình.
Lúc trước mấy tên lâu la Húc Nhật tiêu cục đi lên, là Dương Ninh ra tay trước, nếu không Đoạn Thương Hải chắc chắn ra tay. Đoạn Thương Hải xuất thân quân nhân, có đủ sự kiên nhẫn và lực khống chế bản thân.
Dương Ninh lại nhìn thoáng qua Trân Châu không đứng ở mép thuyền, mà ngồi bên cạnh bàn rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đêm, thần sắc ảm đạm, hiển nhiên lực chú ý không đặt trong chuyện tuyển chọn hoa hậu.
Chỉ nghe người mới cười, nào nghe người cũ khóc.
Trân Châu năm đó dưới sự nâng đỡ của Tiết đại thiếu gia, được chọn là hoa hậu, cũng từng vẻ vang nhất thời, thời gian vài năm ngắn ngủi, đã không còn ai quan tâm tới vị hoa hậu ngày xưa này.
Tần Hoài Bát Diễm tối nay, đương nhiên cũng sẽ chọn ra một vị hoa hậu mới, nhưng không biết chừng hai năm nữa, hoa hậu tối nay lại có cảnh ngộ thế nào, có lẽ cũng giống như Trân Châu hôm nay, luân hồi tái diễn lịch sử mà thôi.
Dương Ninh đột nhiên cảm giác được những cô nương xanh vàng rực rỡ này lại thực đáng buồn như vậy, có lẽ các nàng chưa bao giờ vì bản thân mình, từ đầu đến cuối, cũng chỉ là đồ chơi của những quan lại quyền quý kia mà thôi.
Tần Hoài Bát Diễm thay nhau trình diễn tài nghệ, trên sông Tần Hoài khi thì náo nhiệt, khi thì yên lặng lạnh lùng.
Dương Ninh có suy nghĩ, liền nghe Chu Vũ Thần lớn tiếng nói:
- Thẩm Kiều Nô đi ra!
Lúc trước Dương Ninh nghe mấy người kia cố ý muốn nâng đỡ Thẩm Kiều Nô, hắn giương mắt nhìn qua, thấy được trên đỉnh Thuyền Vương, một nữ tử như tiên nữ đáp mây, như muốn đạp sóng mà đi, tuy cách một khoảng xa, nhưng đèn đuốc sáng trưng, mặc là ai cũng có thể nhìn thấy kỹ thuật nhảy múa ưu mỹ giống như đám mây kia.
Chung quanh Thuyền Vương, hoàn toàn yên tĩnh.
Nghe được một giọng hát uyển chuyển vang lên, uyển chuyển tinh tế, như buồn như thán.
- Trời cao trăng sáng lòng mênh mông tâm sự
Tiếng sáo u uất Nô nhan
Mị ảnh lung linh trên nước
Chốn tiên mây giăng khắp núi
U thảo có hồn vì yêu ai?
Kiếm hồn chờ đợi nghìn năm để tương phùng
Huyên diệp mấy kiếp cô đơn không người hái
Nhị hoa mênh mang bay theo gió chứa nỗi niềm
Thất vi vì quê hương bảo vệ biên cương
Lưu ly vỡ, huyền cầm đứt dây
Chu sa điểm mi, hoa nhường nguyệt thẹn kiều nhan
Than thở nợ duyên, hồng nhan đứt đoạn
Thanh y áo vải, tiêu dao tự tại
Tiếng hát kia đung đưa lay động, bay trên mặt sông, như oán nữ khuê phòng, bụng đầy sầu bi, càng khiến người ta thương tiếc.
Người nghe tiếng ca như vậy, đều như si như mê, cho rằng bài hát này dường như là Thẩm Kiều Nô hát cho bản thân mình.
Tiếng ca vừa ngừng lại, trong đám người cũng không biết là ai dẫn đầu hô một tiếng hay, tiếng khen ngợi lập tức tuôn ra như bài sơn đảo hải, còn vang dội hơn Trác Tiên Nhi vừa nãy ba phần.
Viên Vinh cười nói:
- Giang huynh, xem ra cái nhìn của anh hùng gần giống nhau, dường như rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú với Thẩm Kiều Nô.
Chu Vũ Thần cau mày nói:
- Thẩm Kiều Nô này quả nhiên nổi tiếng, nghe tiếng khen này, xem ra không ít người muốn nâng nàng, chỉ sợ hơi khó đối phó.
Trần Mục Khoan lập tức nói:
- Chúng ta còn chưa ra tay, nào biết khó đối phó? Chu huynh, huynh cũng đừng bỏ cuộc nửa đường.
Chu Vũ Thần cười ha ha nói:
- Trần huynh quá lo lắng rồi, các huynh đệ tìm vui ở nơi này, ta cuối cùng muốn liều mình với quân tử.
Gã hô xuống phía dưới:
- Trước đưa qua 300 vàng!
Trần Mục Khoan cười nói:
- Lúc này mới giống Đại công tử tiệm vải Chu gia.
Gã cũng hô lên:
- Tặng 300 vàng giúp ta.
Gã quay qua Khâu Phưởng hỏi:
- Khâu huynh chuẩn bị ra bao nhiêu?
Khâu Phưởng chắp hai tay sau lưng, lại cười nói:
- Nếu là gom thú vui, vậy cũng lấy trước 300 vàng là được.
Giang Thành thở dài:
- Mấy vị huynh đệ đã ra tay, ta cũng chỉ có thể theo 300 vàng rồi.
Chỉ trong mấy câu, vài vị Đại thiếu gia nhà giàu này đã đưa ra 1200 vàng, tuy rằng Viên Vinh xuất thân gia đình phú quý, nhưng cũng lộ vẻ kinh hãi.
Dương Ninh lại biết, đám người này ra tay hào phóng, trên thực tế mấy trăm vàng với họ mà nói chắc chắn chỉ là chín trâu mất một sợi lông, mấy vị này đúng là thổ hào thực sự.
Giờ phút này thuyền nhỏ đi qua giống như cá chép sang sông, chỉ nhìn trận thế kia, đã biết rõ có rất nhiều người nâng đỡ Thẩm Kiều Nô, cuối cùng hoa hậu rơi vào nhà nào, dường như đã có kết quả.
- Theo ta được biết hoa hậu trước đây, Ngọc Nguyệt cô nương bảy năm trước là nhiều nhất, lúc ấy tổng cộng bốn ngàn vàng.
Viên Vinh thở dài:
- Người ra giá cao nhất, có 2000 vàng, xem điệu bộ hôm nay, dường như Thẩm Kiều Nô này sẽ phá vỡ tặng thưởng của Ngọc Nguyệt rồi.
Tiếng hô liên tục không dứt trên Thuyền Vương.
- Đại công tử hiệu vải Trần gia ban thưởng 300 vàng!
- Trần công tử đồ sứ Ngụy Đường ban thưởng 300 vàng!
…
- Bạch thiếu gia hiệu dược Bạch gia ban thưởng 300 vàng!
- Cố Đại thiếu gia chuồng ngựa Thiên Hà một pho tượng phật vàng, định giá 350 vàng!
…
- Giang Đại công tử Đông Hải tặng một viên trân châu, một viên dạ minh châu, tám lá vàng, định giá 1500 vàng!
Chung quanh lập tức yên lặng.
Dương Ninh rõ ràng trông thấy sắc mặt đám người Chu Vũ Thần đều khẽ biến.
Tuy rằng số người ban thưởng vàng rất nhiều, nhưng vị Giang Đại công tử Đông Hải kia ra giá, thoáng cái vượt qua danh tiếng của tất cả mọi người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo