Viên Vinh nắm hai tay, tức giận nói:
- Tên súc sinh kia, ta… ta đi tìm hắn.
Gã đứng dậy muốn đi, còn chưa đi được hai bước, Dương Ninh đã thản nhiên nói:
- Ngươi đi tìm ai? Đinh Dịch Đồ? Là chuẩn bị động võ hay là nói lý lẽ với hắn?
- Ta… !
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi đường đường là Thiếu công tử phủ Lễ Bộ Thượng Thư, muốn đi động võ với Tổng tiêu đầu Húc Nhật tiêu cục, không nói trước ngươi có khả năng kia không, dù ngươi đánh thắng, thì có thể thế nào?
Viên Vinh khẽ giật mình.
- Thực lực của Đinh Dịch Đồ, ngươi hiểu rõ hơn ta.
Dương Ninh chậm rãi nói:
- Đây không phải cuộc chiến có thể phân thắng bại.
Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Viên Vinh, ta nói lời ngươi không thích nghe, muốn so bì thực lực, Thiếu công tử Lễ Bộ Thượng Thư ngươi, chưa hẳn hơn được Tổng tiêu đầu Húc Nhật tiêu cục người ta.
Tuy rằng trong mắt Viên Vinh mang vẻ tức giận, nhưng thần sắc lại ảm đạm.
Đúng lúc này, lại nghe từ xa truyền tới giọng nói:
- Viên huynh, bên kia là Viên huynh sao?
Viên Vinh khẽ giật mình, nhìn lại theo tiếng, thấy được chẳng biết lúc nào có một chiếc thuyền hoa tới gần. Hai chiếc thuyền hoa khoảng cách rất gần, thuyền hoa bên kia đèn đuốc sáng trưng, bên mạn thuyền có mấy người đứng đó, vẫy tay với bên này.
Viên Vinh đi qua bên kia một chút, nhìn hai lần, chắp tay nói với bên kia:
- Là Chu huynh đệ sao?
- Đúng là Chu Vũ Thần.
Bên kia có người cười nói:
- Viên huynh, mấy người chúng ta đang nói về huynh, thời gian lâu như vậy, Viên đại công tử tuyệt đối sẽ không đóng cửa không ra. Bên này có rượu và đồ ăn, muốn qua đây uống hai chén rượu không?
Viên Vinh tâm tình không tốt, nhưng vẫn nho nhã lễ độ nói:
- Mấy vị cứ thoải mái đi, bên này ta đã không thắng được tửu lực rồi.
- Tửu lượng của Viên đại công tử, người khác không biết, chẳng lẽ Chu Vũ Thần ta không biết?
Người kia cười nói:
- Ngươi chờ ở bên kia, ta giới thiệu mấy người bằng hữu cho ngươi biết.
Viên Vinh không thể làm gì, lại quay về bàn, Dương Ninh cười nói:
- Xem ra ngươi quả thực kết bạn khắp thiên hạ.
- Chu Vũ Thần là Đại công tử hiệu vải Chu gia phủ Hàng Châu, phủ Hàng Châu rất nhiều phú hộ, nổi danh nhất trong đó là hiệu vải Chu gia.
Viên Vinh giải thích:
- Chu gia tiền nhiều như nước, là phú thương đứng đầu phủ Hàng Châu, hắn có một tộc thúc (chú họ) làm việc tại Lễ Bộ, hàng năm đều tới kinh thành ở một thời gian, trước kia cũng không có giao tình gì.
Trong lúc nói chuyện, liền nghe phía dưới truyền đến tiếng vang, liền thấy mấy người đi lên bậc thang, người đi đầu áo gấm đai ngọc, quần áo đẹp đẽ quý giá, chẳng qua hai bảy hai tám tuổi, nở nụ cười bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Viên huynh, đã một thời gian rồi chúng ta không gặp nhau, gần đây vừa vặn rất tốt.
Viên Vinh cười nói:
- Chu đại thiếu gia đi khắp thiên hạ, phong hoa tuyết nguyệt, sao còn có thời gian tới gặp ta, cũng không phải là lâu rồi không gặp.
Chu Vũ Thần cười ha ha, chỉ mấy người bên cạnh giới thiệu:
- Vị này chính là Khâu Phưởng, đây là Giang Thành, còn có một vị, là Trần Mục Khoan của Ngụy Đường!
- Trần Mục Khoan Ngụy Đường?
Viên Vinh hơi chắp tay hỏi:
- Có phải là Trần thị Ngụy Đường?
Chu Vũ Thần cười nói:
- Đúng là Trần thị đồ sứ Ngụy Đường, Trần Mục Khoan là Đại thiếu gia của Trần gia!
- Quả nhiên là người của Trần gia.
Viên Vinh cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, vị Giang Thành Giang huynh này hẳn là tộc nhân hiệu trà Giang thị Tùng Giang.
Chu Vũ Thần giơ ngón tay cái:
- Viên huynh ánh mắt tốt.
Gã nói với mấy người khác:
- Đây chính là Viên đại công tử ta thường xuyên nhắc tới, tổ phụ của Viên đại công tử, đã từng làm lão sư cho tiên đế.
Mấy người đều vội vàng chắp tay.
Chu Vũ Thần nhìn thấy Dương Ninh ngồi bên cạnh, hỏi:
- Viên huynh, vị này là… ?
Viên Vinh đang muốn giải thích, lại nghe Dương Ninh hắng giọng một cái. Viên Vinh hiểu được trong lòng, cười nói:
- Đây là một vị bằng hữu của ta, mọi người gọi hắn… Ninh công tử là được rồi!
Dương Ninh đứng dậy, ôm quyền nói:
- Các vị đường xa mà đến, để Viên huynh chiêu đãi cho tốt, sắc trời đã tối rồi, ta cáo từ trước.
Chu Vũ Thần ngạc nhiên nói:
- Ninh huynh muốn đi sao? Điều này cũng lạ, tuyển chọn hoa hậu sẽ lập tức bắt đầu, lúc này đi không phải là tiếc sao?
Mấy người khác cũng hiểu rõ trong lòng, có thể ngồi uống rượu cùng Viên Vinh, thân phận của người trẻ tuổi này hiển nhiên không tầm thường. Họ đều xuất thân từ gia tộc thương nhân quyền thế, đương nhiên hiểu đạo lý thêm bạn bè thêm con đường, huống chi tại kinh thành, có thể kết thêm mấy người bạn đó là cầu còn không được, họ đều muốn kết giao Dương Ninh, đều khuyên Dương Ninh ở lại quan sát.
Giang Thành Hiệu trà Tùng Giang bề ngoài nhìn không giống thương nhân, cũng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt khí chất thư sinh, cười nói với Dương Ninh:
- Ninh huynh là bạn của Viên công tử, cũng là bạn của chúng ta, lần đầu gặp mặt, mong rằng mọi người cùng uống chén rượu nhạt, không biết ý huynh thế nào?
Không chờ Dương Ninh nói chuyện, Đại thiếu gia Trần gia Ngụy Đường Trần Mục Khoan đã lớn tiếng nói:
- Ninh huynh, lập tức có trò hay để xem, mấy huynh đệ chúng ta vất vả tập trung ở sông Tần Hoài, đêm nay ai là hoa hậu, sẽ do mấy huynh đệ chúng ta định đoạt. Ta nghe nói trên Thuyền Vương có tám cô nương, chờ một lát sẽ trông thấy người…, nếu huynh nguyện ý, chờ một lát huynh xem trúng ai, chúng ta sẽ tận lưng nâng nàng làm hoa hậu, huynh thấy thế nào?
Gã nói chuyện lớn tiếng, khẩu khí cũng không nhỏ, thân hình hơi to béo, nhưng da thịt mềm mịn, vừa nhìn đúng là nuông chiều từ bé, bội vàng dây ngọc, khoa trương hơn người khác nhiều.
Dương Ninh cười nói:
- Trần huynh thực là hào phóng.
Hắn nhìn thoáng qua người tên Khâu Phưởng kia, Viên Vinh dường như đều rõ ràng lai lịch của mấy người khác, lại không đề cập lai lịch của Khâu Phưởng. Thấy Khâu Phương cũng đã ba mươi tuổi, lớn hơn mấy người khác vài tuổi, trông cũng hơi thành thục, chắp hai tay sau lưng, mặt mỉm cười, tướng mạo cũng hơi tuấn lãng, không hề mở miệng.
Viên Vinh cũng cười nói:
- Trần công tử, mấy người các ngươi đều là tộc phú quý, vung tiền như rác không nói chơi, nếu mấy người liên thủ, tối nay quả thực không ai có thể sánh được.
Gã nhìn Khâu Phưởng, hỏi:
- Vị Khâu huynh này cũng là người phủ Hàng Châu sao?
Chu Vũ Thần lắc đầu nói:
- Khâu huynh đến từ Liêu Đông.
- Liêu Đông?
Lông mày Viên Vinh nhíu chặt:
- Đó hình là như đất của người Bắc Hán.
Khâu Phưởng mỉm cười giải thích:
- Tại hạ đúng là người Bắc Hán, chẳng qua Viên công tử tuyệt đối đừng coi ta như địch nhân. Ta là người Bắc Hán không sai, nhưng không hề có chút địch ý nào với quý quốc, từ rất nhiều năm trước, Khâu gia chúng ta đã có qua lại với mấy vị Chu huynh, chúng ta là làm ăn, muốn bình an buôn bán, không muốn nhìn thấy chuyện binh đao giữa hai nước.
Chu Vũ Thần nói:
- Khâu huynh là người của Khâu gia Sâm Vương Liêu Đông, Viên huynh có từng nghe nói qua?
- Sâm Vương Liêu Đông đương nhiên từng nghe nói qua.
Viên Vinh nói:
- Liêu Đông sản xuất nhiều nhân sâm lộc nhung, đây đều là vật cực kỳ quý trọng, sơn sâm cực phẩm cần vào núi sâu đào bới, đối với người không hiểu việc mà nói, lên núi đào sâm dường như rất dễ dàng, nhưng người thực sự thành thạo, lại biết đó tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì.
Khâu Phưởng cười nói:
- Viên công tử biết rõ đào sâm thế nào sao?
- Muốn đào sâm, trước phải tìm sâm.
Viên Vinh nói:
- Những sơn sâm tầm thường kia, người đào sâm có chút kinh nghiệm đều có thể tìm được, nhưng sơn sâm cực phẩm, nếu như không có kinh nghiệm hàng đầu, còn phải tăng thêm chút may mắn, ta nghe nói Liêu Đông có một nhân vật lợi hại, khi còn trẻ tuổi mỗi lần vào núi đào sâm, đều có thể tìm được sơn sâm cực phẩm, khiến người ta hâm mộ không ngừng, mà người nọ về sau được xưng là Sâm Vương.
- Đó chính là tổ phụ của tại hạ.
Khâu Phưởng cười nói:
- Lão nhân gia ngài đã qua đời mấy năm trước, chẳng qua tay nghề đào sâm lại truyền thừa, hiện giờ vẫn dựa vào những tay nghề này kiếm cơm.
Viên Vinh thở dài:
- Hóa ra Khâu huynh mới thực sự là đại tài chủ, tuy rằng Sâm Vương Liêu Đông đào sâm nổi tiếng thiên hạ, sơn sâm cực phẩm thực sự chỉ có thể đạt được từ Khâu gia các ngươi, nhưng theo ta được biết, hiện giờ Khâu gia các ngươi lại lấy kinh doanh dược liệu làm chủ, rất nhiều dược liệu quý giá, không đâu tìm được, nhưng chỉ cần tìm được Khâu gia các ngươi, dù dược liệu quý giá cỡ nào, cái gì cần đều có.
Chu Vũ Thần cười ha ha nói:
- Đúng là một số người phú quý cùng cực, trong nhà có một hai dược liệu quý hiếm, cũng coi như chí bảo, nhưng những dược liệu kia đối với Khâu huynh mà nói, đó là chồng chất như núi cành lá khô héo.
Khâu Phưởng lập tức khoát tay nói:
- Chu huynh nói quá lời rồi, nào có ly kỳ như thế, chẳng qua lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước mà thôi. Năm đó tổ phụ dựa vào đào sâm lập nghiệp, về sau cũng nghĩ tới nếu như chỉ dựa vào đào sâm, đó chính là cắt đứt gốc rễ sơn sâm, dù làm chuyện gì, cũng phải để lại chỗ trống, cho nên sau này tổ phụ đặc biệt triệu tập người đào sâm Liêu Đông, lập quy củ, hàng năm quy định số lượng đào sâm, coi như là lưu lại gốc rễ. Mọi người đều phải ăn cơm, không đào được sơn sâm, cũng chỉ có thể làm chút buôn bán dược liệu.
- Không tuyệt gốc rễ.
Dương Ninh khen:
- Đây là trí tuệ lớn!
Khâu Phưởng cười nói:
- Quá khen rồi.
Chu Vũ Thần hỏi:
- Trong lòng hai vị có thí sinh lựa chọn không? Tám người tham gia tuyển chọn hoa hậu, được gọi là Tần Hoài Bát Diễm, đó đều là giai nhân tuyệt sắc tài mạo song toàn.
Lúc này chiếc Thuyền Vương to lớn kia đã dừng lại chính giữa sông Tần Hoài, kể cả chiếc thuyền hoa của Trân Châu, hai mươi ba mươi chiếc thuyền hoa lớn nhỏ vây chung quanh Thuyền Vương. Thuyền Vương kia tựa như được ‘chúng tinh phủng nguyệt’, lúc này sắc thái tươi đẹp, sáng chói mắt, chính là minh châu thực sự trên sông Tần Hoài.
Không chờ Viên Vinh nhiều lời, chợt nghe một tiếng sao trúc du dương truyền tới, lại có tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên. Chung quanh Thuyền Vương vốn ồn ào náo nhiệt, âm thanh vừa xuất hiện, chung quanh nhanh chóng trở về yên lặng. Rất nhanh, chợt nghe có nữ tử khẽ hé đôi môi đỏ mọng hát, trong lúc nhất thời nước gợn nhè nhẹ, âm thanh kia mềm mại nhỏ nhắn, kèm theo quyến rũ, kiều diễm phong tình trên sông Tần Hoài còn hơn trước đó.
- Đây chính là Ngô Ngân Nhi à?
Chu Vũ Thần khẽ nói.
Giang Thành mỉm cười nói:
- Tần Hoài Bát Diễm năm nay, nghe nói nếu bàn về tướng mạo, hẳn là Đổng Xảo Xảo, nhưng giọng hát của nàng không sánh được Ngô Ngân Nhi. Ngô Ngân Nhi tuy hát tốt, nhưng quá quyến rũ, hăng quá hóa dở, khí chất không bằng Lạc Ngưng dịu dàng như nước, chẳng qua tài văn chương của Lạc Ngưng lại không sánh bằng Ngọc Sương… !
Gã thở dài nói:
- Chỉ có điều Ngọc Sương quá lạnh lùng, hơn nữa khách quan mà nói, tài đánh đàn so với Trác Tiên Nhi vẫn kém hơn một chút… !
Mấy người đều nhìn về phía Giang Thành, Dương Ninh nghĩ thầm người này quen thuộc Tần Hoài Bát Diễm như lòng bàn tay, hơn nữa không chỉ biết được tên của các nàng, ngay cả ưu khuyết điểm của các nàng cũng biết rõ ràng, xem ra quả thực đã chuẩn bị đầy đủ.
Viên Vinh cười hỏi:
- Giang huynh cảm thấy trong Tần Hoài Bát Diễm này, ai có khả năng đoạt được hoa hậu nhất?
Giang Thành cười nói:
- Hôm nay ta tới đây, là được Chu huynh mời. Hôm nay mọi người cảm thấy ai nên làm hoa hậu, ta đi theo mọi người là được, chẳng qua nếu thực sự mà nói, có lẽ người gọi Thẩm Kiều Nô hẳn là không tồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo