Tịnh Không nói thêm:

- Hai vị thí chủ đã dùng ba trận quyết đấu để phân định, đây không phải là do Đại Quang Minh tự chủ động khiêu chiến, mà là khách từ nơi xa tới đưa ra đề nghị nên bản tự cũng chỉ còn cách tiếp thôi. Mặc dù năm đó Bạch Vân đảo chủ cùng Đại Quang Minh tự có chút khúc mắc nhưng đó cũng không phải là thù hận, ba trận so tài cũng nên có chừng mực, cố gắng để không đả thương người khác.

Xích Đan Mị cười quyến rũ nói:

- Đại sư yên tâm, lần này chúng tôi tới đây chỉ là để so tài, không phải là để kết thù kết oán.

Trong lòng Tịnh Không cũng đã có tính toán, đối phương đã nói yêu cầu rất rõ ràng là muốn so về trận pháp, quyền cước cùng kiếm thuật.

Lão ta đã trên năm mươi tuổi, hiểu biết đương nhiên là không phải tầm thường, ngay từ đầu đã phát hiện được kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc cũng thuộc hàng cao thủ.

Trong Đại Quang Minh tự mặc dù không thiếu cao thủ kiếm thuật nhưng đệ nhất cao thủ kiếm thuật của tự là Tịnh Thông đã vào cung tham gia đại hội Thủy lục, không ở trong chùa. Nếu như Tịnh Thông có ở trong chùa nhất định sẽ có thể đấu lại được Bạch Vũ Hạc. Nhưng lúc này phóng mắt tìm kiếm trong đám tăng chúng trong chùa, e là sẽ chẳng có ai có thể địch nổi Bạch Vũ Hạc.

Về mặt kiếm thuật e rằng chưa đánh đã bại rồi.

Tịnh Không biết Tịnh tâm các là trọng địa số một của Đại Quang Minh tự. Bên trong cất giữ kinh thư võ học qua các thời kỳ, có thể nói đây là trái tim của Đại Quang Minh tự, bình thường chẳng những phải phái người canh phòng cẩn mật mà bên trong còn thiết kế cả cơ quan bảo vệ.

Nếu như bị người bên ngoài đột nhập vào Tịnh tâm các, nhằm dòm ngó đến kinh thư võ học, vậy chẳng khác nào bị người khác dùng dao đâm vào tim.

Nếu như hôm nay người đến là người khác, Đại Quang Minh tự nhất định sẽ không đồng ý yêu cầu của đối phương. Cho dù có nắm chắc thắng lợi trong tay cũng sẽ không cho đối phương có cơ hội tiếp cận Tịnh tâm các.

Nhưng người tới lần này lại là đệ tử của Bạch Vân đảo chủ, đây chính là điểm khác biết lớn nhất.

Đại Quang Minh tự vốn cũng không phải là tự viện bình thường mà là tự viện của hoàng gia, từ lúc Đại Sở lập quốc đến nay vẫn luôn giữ vững vị trí tối cao ở đất Đại Sở.

Đại Quang Minh tự không giống như những chùa chiền bình thường cần phải dựa vào tiền hành hương của khách để tồn tại mà còn được phong ấp, tiền chi tiêu trong tự, cùng với đất phong đều đủ để dùng thậm chí còn dư thừa.

Ở Đại Sở, Phật giáo vô cùng hưng thịnh. Dân chúng phần nhiều đều theo đạo Phật, Phật môn trong lòng dân chúng có địa vị rất cao. Đại Quang Minh tự được xưng là Thiên hạ đệ nhất tự, đây cũng chính là niềm kiêu hãnh của Phật môn Nam Sở. Mặc dù không có đệ tử ra ngoài truyền bá Phật pháp nhưng lại có địa vị đặc biệt trong Phật môn, tại quốc gia Nam Sở này có sức ảnh hưởng không tầm thường chút nào.

Triều đình Nam Sở có chế độ đãi ngộ rất tốt đối với Đại Quang Minh tự, mà trên thực tế Đại Quang Minh tự cũng chính là còn át chủ bài của triều đình Nam Triều. Nếu như nói triều đình Nam Sở không chế chính quyền thế tục, thì Đại Quang Minh tự lại lợi dụng tôn giáo để bảo vệ chính quyền thế tục, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cùng bảo vệ lẫn nhau.

Nếu như chỉ là một chùa chiền bình thường thì có thể không cần phải để ý đến chuyện trong triều của Nam Sở, nhưng Đại Quang Minh tự lại không thể không để ý đến.

Tịnh Không biết, Nam Sở và Bắc Hán giằng co, Đông Tề vẫn luôn đứng ở bên ngoài, không tham dự vào. Trong khi hai nước càng tranh càng quyết liệt thì Đông Tề lại đứng giữa chỉ biết lo thân mình, hiện tại đang là thời điểm khó khăn nhất, bất luận là Bắc Hán hay Nam Sở cũng đều muốn lôi kéo Đông Tề về phía mình.

Lần này Đông Tề phái sứ giả tới tế điện Hoàng đế Nam Sở băng hà, đây chính là một cơ hội tốt dành cho Nam Sở, nên triều đình Nam Sở đương nhiên là vô cùng coi trọng đoàn sứ giả này của Đông Tề, nếu không cũng đã không phái Lễ bộ Thị lang đích thân dẫn đám người Xích Đan Mị lên núi.

Xích Đan Mị là đệ tử của Đông Hải Bạch Vân đảo chủ, mà Bạch Vân đảo chủ lại là quốc sư của Đông Tề.

Tịnh Không cũng hiểu, Bạch Vân đảo chủ không quan tâm sự đời, lại sống ở đảo Đông Hải Bạch Vân xa xôi, bình thường không quan tâm đến chuyện của Đông Tề nhưng lão ta lại có địa vị cao trong triều đình Đông Tề, chỉ cần tùy tiện nói một câu cũng có thể làm ảnh hưởng đến quyết sách của Đông Tề.

Đám người Xích Đan Mị là đệ tử của Bạch Vân đảo chủ, Đại Quang Minh tự lại phải vì Nam Sở mà cân nhắc, nên cũng phải đối đãi cẩn thận.

Một khi làm Bạch Vân đảo mất mặt cũng có nghĩa là làm cho Đông Tề mất mặt, như vậy đương nhiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới quan hệ giữa hai nước.

Đối phương đã đưa ra yêu cầu đấu ba trận, Tịnh Không cũng đã tính toán kỹ, biết không thể từ chối. Hôm nay Đại Quang Minh tự lại do ông làm chủ, không thể dây dưa dài dòng, mà phải quyết đoán dứt khoát.

Nếu như không muốn cho đối phương tiến vào Tịnh tâm các lại không có cách nào cự tuyệt điều kiện của đối phương thì đường tắt duy nhất chính là có thể đấu thắng hai trận trong ba trận.

Kiếm thuật thì không so cũng biết bại, như vậy nếu muốn ngăn cản đối phương vào Tịnh tâm các, nhất định phải thắng ở hai trận còn lại.

Sau khi tính toán, Tịnh Không cảm thấy có lẽ Đại Quang Minh tự cũng không phải là không có cơ hội thắng, tuy xét về mặt kiếm thuật không thể so được thì hai trận còn lại vẫn có cơ hội.

Lúc này Tịnh Năng đứng dậy, nói:

- Nghe nói Bạch Vân đảo chủ có võ công xuất quỷ nhập thần, các vị đều là đệ tử của Bạch Vân đảo chủ, chắc chắn võ công cũng không giống với người thường, bần tăng muốn lãnh giáo quyền cước của các vị, không biết vị nào có thể chỉ giáo?

Lúc này Tịnh Không trầm giọng khẽ quát:

- Tịnh Năng sư đệ, đệ lui xuống trước đi!

Ngữ khí của ông vẫn bình tĩnh như trước nhưng lại có chút uy nghiêm khiến người ta không thể không nghe lệnh.

Tịnh Năng giật mình, sau đó liền hiểu, chắp tay trước ngực nói:

- Vâng!

Lão ta vô cùng phản cảm với mấy tên đệ tử của Bạch Vân đảo này, thật sự rất muốn ra tay giáo huấn cho bọn chúng một trận, nhưng lão ta cũng hiểu một điều nếu đã là đệ tự của Bạch Vân đảo chủ thì đương nhiên cũng không phải là hạng tầm thường.

Trong số Quang Minh thập tam tăng, nếu luận về võ công thì đương nhiên Trụ trì Đại Quang Minh tự là số một. Ngoài ra còn mười hai người còn lại cũng không thể đánh đồng như nhau được. Tịnh Năng biết võ công của mình cũng chỉ nằm ở bậc trung mà thôi, còn võ công của Tịnh Không chắc chắn là nằm trong nhóm ba người đứng đầu của Đại Quang Minh tự.

Nếu như đã định ra ba trận đấu so tài, như vậy không thể hành động theo cảm tính được, nhất định phải suy nghĩ cho đại cục, công phu quyền cước, đương nhiên phải để Tịnh Không có võ công lợi hại nhất thời điểm hiện tại ra đấu.

Xích Đan Mị khẽ vặn vẹo cơ thể mềm mại đầy đặn của mình, cười nói:

- Hai vị đại sư không cần tranh giành, người từ nơi xa tới đều là khác, nếu như đại sư đãi đối đãi với chúng tôi với tư cách là khách thì tỷ thí thế nào, phải chăng là nên do phía chúng tôi chọn lựa?

Tịnh Không biết Xích Đan Mị quỷ kế đa đoan, cũng chỉ mỉm cười nhẹ tiếp lời nàng ta:

- Không biết Xích thí chủ muốn thế nào?

Xích Đan Mị trả lời:

- Hai bên cử ai xuất trận đương nhiên sẽ do bên nào bên đấy quyết định. Tuy nhiên hôm nay bên chúng tôi chỉ có sáu người, tỷ thí kiếm thuật đương nhiên là do sư huynh của ta xuất trận, còn trận pháp thì sẽ do bốn người phía sau ta xuất trận, đến lượt quyền cước, tiều nữ tài hèn kém cỏi, chỉ có thể do tiểu tữ xuất trận rồi.

Tịnh Không gật đầu đồng ý:

- Vậy cũng được, không biết Xích thí chủ muốn tỷ thí cái gì trước? Bản tự tinh tu Phật pháp, võ học chỉ biết sơ qua, chỉ là khách quý từ xa tới, nên chỉ có thể tiếp thôi.

Về phía Dương Ninh lúc này hắn lại chẳng có chút lo lắng nào mà ngược lại còn vô cùng có hứng thú. Đại Quang Minh tự với Bạch Vân đảo ai thắng ai bại hắn chẳng quan tâm. Hắn vốn đã không có hảo cảm gì với Đại Quang Minh tự này, còn Bạch Vân đảo kia cũng chẳng có cảm giác gì, hai bên muốn tỷ thí võ công ở Đại Quang Minh tự, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này để xem trò hay.

Xích Đan Mị đáp:

- Tiểu nữ nghe nói quý tự có hơn mười loại trận pháp lớn nhỏ, trận pháp lợi hại nhất là Phục Ma trận do ba mươi sáu tăng chúng tạo thành, đương nhiên đệ tự Bạch Vân đảo chủ sẽ không cuồng vọng đến mức bốn người khiêu chiến Phục Ma Trận.

Xích Đan Mị nở nụ cười quyến rũ.

- Tuy nhiên nghe nói Vô Tướng trận của quý tự cũng là bốn người tạo thành, không biết như vậy có được không?

- Xem ra Xích thí chủ rất am hiểu về Đại Quang Minh tự, vậy mà lại còn biết cả Vô tướng trận.

Tịnh Không vẫn luôn bình thản, mỉm cười nói tiếp:

- Đúng vậy, Vô Tướng trận của bản tự là do bốn người kết trận.

Xích Đan Mị giơ tay lên, ngón tay thon dài gảy gảy về phía trước, bốn gã đệ tự mặc áo gai đứng phía sau nàng tiến lên, hai chân giang rộng, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng.

- Gia sư bất chợt có hứng đã sáng tạo ra trận pháp Tứ Cực trận, lần này hy vọng có thể so tài với Vô Tướng trận của quý tự.

Xích Đan Mị hỏi:

- Không biết quý tự thấy thế nào?

Tịnh Không chắp tay trước ngực đáp:

- Dùng trận pháp bốn người đấu với trận pháp bốn người, rất hợp tình hợp lý, công bằng bình đẳng, lão tăng đương nhiên là không thể cự tuyệt được rồi.

Giọng nói lão trầm xuống:

- Chân Hư, Chân Chiếu, Chân Tuệ, Chân Tịch, kết Vô Tướng trận!

Sau khi tiếng nói của lão vừa dứt liền thấy bóng dáng bốn người chớp động bay ra từ trong đám tăng chúng, Dương Ninh thấy bốn người này đều thắt đai vàng ở eo, đây chắc chắn là đệ tự trong Không Minh các rồi.

Bốn đệ tử có chữ “Chân” đứng ngay ngắn, tay chắp trước ngực, đứng đối diện bốn gã mặc áo gai kia.

Xích Đan Mị cười duyên nói:

- Bốn người các ngươi nghe đây, phải biết chừng mực, không được gây ra án mạng. Cuộc tỷ thí hôm nay chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của đảo chủ. Nếu như trong trận này các người thua, sau khi xuống núi phải tự vẫn tại dưới chân núi, bọn ta sẽ mang đầu của các ngươi về gặp đảo chủ!

Lúc nàng ta nói, khuôn mặt cười tươi như hoa, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Tịnh Không nhíu mày, nhưng sau đó cũng không nói thêm gì.

- Xin thỉnh giáo!

Một trong bốn hòa thượng chữ “Chân” trầm giọng nói:

- Kết trận!

Sau đó chỉ thấy bóng người bốn hòa thượng đó chợt nháy, bao vây xung quanh bốn gã áo gai.

Bốn gã áo gai không ai nói tiếng nào, đều tự mình thực hiện đồng tác sau đó liền kết thành một trận pháp nhỏ hình vuông.

Dương Ninh chưa bao giờ được chứng kiến các cao thủ bày trận, lúc này được tận mắt nhìn thấy, trong lòng cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Sau đó chỉ thấy hai bên đều đứng im, không bên nào động thủ, cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi hắn không biết rằng đấu trận pháp không giống với đấu đơn lẻ. Nếu hai bên muốn giành thắng lợi thì phải phá được trận pháp của đối phương, nếu không cho dù người của đối phương có bị thương nhưng trận pháp không bị phá thì cũng không thể giành thắng lợi được.

Bất luận là Đại Quang Minh tự hay Bạch Vân đảo thì cũng đều là môn phái hàng đầu, trận pháp của hai bên sáng lập đương nhiên không phải là trận pháp bình thường, trong trận pháp ẩn chứa huyền bí kỳ ảo, chỉ cần sơ sẩy một chút, hậu quả nhận lại sẽ vô cùng khó lường.

Bốn hòa thượng của Đại Quang Minh tự cùng bốn gã áo gai đều không động đậy cũng không nhúc nhích, đầu tiên đều là quan sát trận pháp của đối phương sau đó là tìm cách phá trận, người bình thường thì chỉ nhìn thấy tám người này đang đứng im nhưng những người tinh thông thì đều biết đây chính là thời điểm mấu chốt trong quyết đấu trận pháp.

Lúc này trong Quang Minh điện yên tĩnh đến im ắng, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt tập trung nhìn vào tám người đang đứng giữa chính điện. Quanh Minh điện vô cùng rộng rãi nên tám người bày trận cũng dễ dàng hành động.

Sau đó bỗng nhiên nghe thấy có người quát lên, rồi bốn hòa thượng lao lên, bốn hòa thượng này lúc ra tay vô cùng đồng đều không hề có chuyện kẻ trước người sau, nhìn bằng mắt thường sẽ cảm thấy bọn họ dường như đều là ra đồng thời cùng một lúc, giống như là tâm linh tương thông, phối hợp vô cùng ăn ý.

Bốn gã áo gai kia cũng nhanh chóng động thủ, chỉ trong nháy mắt thân hình của tám người đan xen vào nhau, trong ngươi có ta…trong ta có ngươi, bóng người hòa lẫn vào nhau.

Dương Ninh nhìn thấy bốn hòa thượng lấy tấn công làm chủ còn bốn gã áo gai ngược lại lấy phòng thủ làm chủ, vị trí của bốn hòa thượng thay đổi liên tục còn vị trí của bốn gã áo gai lại cố định. Mặc dù bốn người cũng có động nhưng vẫn luôn giữ vững trận pháp hình vuông Tứ Cực, nhanh mà không loạn, lúc mới bắt đầu còn phân biệt được ai là hòa thượng, ai là người mặc áo gai nhưng chỉ một lát sau, Dương Ninh chỉ thấy bóng người hòa vào nhau, nhìn hoa cả mắt, không thể phân biệt được ai với ai nữa.

 

0.13913 sec| 2447.867 kb