Bốn kiếm trước sau của Bạch Vũ Hạc đều thất bại, trên mặt Xích Đan Mị tràn ngập vẻ kinh hãi!

Đương nhiên nàng ta hiểu rõ về kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc, trong lòng nàng ta biết Bạch Vũ Hạc vô cùng có thiên phú trên con đường kiếm đạo, dưới sự chỉ đạo của đảo chủ Bạch Vân đảo, kiếm thuật đương nhiên càng như hổ thêm cánh!

Trước kia, Bạch Vũ Hạc từng vì việc tu luyện kiếm thuật của bản thân mà thường xuyên tìm kiếm những vị danh kiếm trên thiên hạ luận võ so cao thấp, nhưng mấy năm gần dây, y chẳng dễ dàng xuất kiếm nữa, mà một khi đã ra tay, thường thì trong vòng ba chiêu sẽ đánh bại đối thủ.

Kiếm pháp của y rất sắc bén, Xích Đan Mị cũng vô cùng tin tưởng, không quá vài năm nữa, kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc tất có thể tiếu ngạo thiên hạ!

Thế nhưng hiện giờ Bạch Vũ Hạc đã xuất ra bốn kiếm liên tục, chẳng những chưa đánh bại được Dương Ninh, mà thậm chí chẳng chạm được đến vạt áo của hắn! Thì sao có thể không khiến Xích Đan Mị kinh hãi đây?

Mà bộ pháp quỷ thần khó lường, lại chẳng theo quy tắc nào của Dương Ninh kia, trước đây Xích Đan Mị chưa từng nhìn thấy.

Tịnh Không và Tịnh Năng hai mắt nhìn nhau, trên mặt hai lão cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc, sắc mặt của Tịnh Không lập tức nghiêm túc hẳn lên, như đang suy ngẫm điều gì đó.

Bốn kiếm của Bạch Vũ Hạc thất bại, nên y không tùy tiện xuất ra chiêu kiếm thứ năm nữa.

Thân là người trong cuộc, đương nhiên y biết bộ pháp của Dương Ninh thật sự huyền diệu khó lường, kiếm thuật của y thì không vấn đề, mà vấn đề lớn nhất là bộ pháp của Dương Ninh kìa.

Y biết rõ nếu nương theo bộ pháp của Dương Ninh mà truy đuổi hắn, thì tuy rằng có thể gây áp lực lớn cho Dương Ninh, thậm chí có thể đánh trúng Dương Ninh trong vòng mười chiêu, nhưng nếu giành chiến thắng trong tình trạng đó, thì đã mang vài phần may mắn rồi, dùng may mắn để giành chiến thắng tuyệt đối không phải con đường kiếm thuật mà Bạch Vũ Hạc theo đuổi!

Hắn dừng lại, trong tay cầm Ô Diệu kiếm, mũi kiếm chỉ xuống, khép mắt lại, mặc kệ bước đi như ma quỷ lơ lửng của Dương Ninh, không nhúc nhích nữa.

Bên trong Quang Minh điện lặng như tờ, không khí lúc này bắt đầu nghiêm trọng, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy bóng dáng biến ảo khôn lường của Dương Ninh phiêu đãng trong điện, rốt cuộc bước chạy của hắn như thế nào, phần lớn mọi người hoàn toàn không thấy rõ.

Lúc này Dương Ninh không biết mọi người đang kinh hãi, giờ phút này hắn chẳng những không hề nghĩ tới việc có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc, thậm chí hắn hi vọng kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc thật sự siêu phàm thoát tục, chỉ có như vậy, Bạch Vũ Hạc mới có thể tùy ý xuất kiếm thu kiếm, khống chế mức độ, đến giới hạn thì dừng, mới không khiến hắn bị thương.

Từng đợt hàn khí lạnh thấu xương kia khiến trong lòng Dương Ninh cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên cảm thấy luồng kiếm khí sắc bén kia biến mất, Dương Ninh có chút ngờ vực, vẫn không dừng bước, nhìn về phía Bạch Vũ Hạc, thì thấy y đứng im không nhúc nhích, không biết tên kiếm khách này rốt cuộc lại muốn làm cái quái gì?!

Dương Ninh bước xong bộ pháp Tiêu Dao Hành một lần, cũng chỉ có thể lặp lại lần nữa, hắn đã càng đi càng thuần thục toàn bộ bộ pháp này, cũng được coi như là mây bay nước chảy. Nhưng đi tới bước cuối cùng, sẽ điểu chỉnh thành bước đầu tiên của Tiêu Dao Hành, đi lại từ đầu thêm lần nữa, thể lực của Dương Ninh đủ để hắn đi được mấy lần liền, bộ pháp hoàn chỉnh cũng bước đến mức cực kỳ trôi chảy, nhưng lần bước lại thêm nữa này lại có chút lảo đảo.

Cũng đúng vào lúc này, Bạch Vũ Hạc bỗng mở mắt, hô nhỏ một tiếng, y vốn đứng thẳng như núi, nhưng nháy mắt này lại như mũi tên nhọn rời khỏi cung, trường kiếm chỉ thẳng phía trước, Ô Diệu kiếm và cơ thể y hợp thành một đường thẳng, nhằm phía Dương Ninh đâm tới!

Một bước này của Dương Ninh hơi khựng lại, liền cảm giác được sắc đen chớp động trước mắt, kiếm chưa tới, thân kiếm chứa hàn khí của Ô Diệu tựa như đã đâm phập vào cơ thể hắn!

Trong lòng Dương Ninh hoảng sợ, không ngờ Bạch Vũ Hạc lại đột nhiên ra tay, càng không ngờ y ra tay nhanh đến thế!

Cả đầu hắn trong nháy mắt ngu ra, theo phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước, dưới chân bước hụt một cái, đã ngửa người ra sau, ngã trên mặt đất!

Ánh mắt Bạch Vũ Hạc sắc bén, mũi kiếm tiếp tục chèn ép Dương Ninh, không hề thu kiếm, mũi kiếm cực kỳ thong dong mà ép về phía trước, đâm thẳng về phía ngực Dương Ninh.

Dương Ninh thấy trường kiếm lao tới, sắc mặt đột biến, trong lòng thầm kêu xem ra cái tên này không muốn tuân thủ quy tắc rồi, lúc này hắn chẳng quan tâm Bạch Vũ Hạc có dừng tay hay không, nhắm chặt mắt, tay phải nâng lên, hào quang từ Bì Lô kiếm trong tay bỗng nhiên sáng chói, vẽ ra một đường kiếm vô cùng kì dị.

Cúng đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng hô kinh ngạc vang lên. Dương Ninh thầm nghĩ mình nhất định sắp chết rồi, trong lòng cực kì căm thù đám hòa thượng lớn nhỏ trong Đại Quang Minh tự, cho dù hắn có chết, cũng phải tìm lũ lừa trọc này báo thù!

Đột nhiên cảm thấy tất thảy mọi thứ đều tĩnh lại, rồi lập tức nghe thấy một tiếng “đinh” vang lên, hình như là tiếng vật gì đó rơi xuống đất, sau đó lại lặng như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lẽ nào hắn đã chết rồi, nên mới không nghe thấy gì nữa hả?

Thế nhưng sao ngực hắn lại chẳng thấy đau đớn chút nào vậy?

Hắn hé mắt, phát hiện mình vẫn đang ở bên trong Quang Minh Điện, ngọn đèn dầu vẫn sáng rực như trước, sau đó nhìn thấy cánh tay phải của hắn đang nâng lên, cổ tay hơi lật về bên phải, Bì Lô kiếm trong tay hơi nghiêng, hướng lên trên, chỉ thẳng vào phía bên phải trước mặt hắn.

Hắn di chuyển ánh mắt, thấy Bạch Vũ Hạc chỉ đứng cách mình một bước nhỏ, sắc mặt vị cao thủ dùng kiếm lúc này trắng bệch, nét mặt cứng ngắc, tay phải của y đang chỉ về phía trước, mười ngón tay xòe cả ra, nhưng thanh Ô Diệu kiếm kia lại không ở trong tay y, mà điều càng khiến người ta sợ hãi là, hình như trên cổ tay của Bạch Vũ Hạc, máu tươi đang không ngừng nhỏ giọt rơi xuống.

Dương Ninh cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đưa tay trái ra sờ sờ ngực mình, bình yên vô sự, đương nhiên một kiếm kia của Bạch Vũ Hạc không hề đâm trúng ngực hắn.

Lúc này Dương Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy ánh mắt mọi người trong điện đều chằm chằm vào hắn, bọn họ đều có chung một kiểu biểu cảm, ngay cả một ả lẳng lơ từ trong xương như Xích Đan Mị lúc này cũng hiện lên vẻ kinh hãi, vẻ mặt cứng đờ, cứ như đã nhìn thấy chuyện không tưởng vậy!

Dương Ninh nhíu mày, bỗng nhiên nhận ra gì đó, ánh mắt quét trên mặt đất, mới phát hiện thanh Ô Diệu kiếm kia rơi trên mặt đất, cách Bạch Vũ Hạc một khoảng bốn, năm bước chân gì đó.

Có chuyện gì xảy ra vậy nhể?

Dương Ninh đứng lên, cảm giác cả người lạnh lẽo, lúc này hắn mới phát hiện, cả người hắn toàn là mồ hôi lạnh, mồ hôi đã thấm ướt cả quần áo.

-Chuyện... Chuyện gì xảy ra vậy?

Dương Ninh quét mắt một vòng, cuối cùng mở miệng hỏi:

-Các người... Các người bị làm sao cả đám thế?

Hắn nhìn Bạch Vũ Hạc, còn đang muốn hỏi tiếp, nhưng bỗng nhiên cơ thể chấn động mạnh một cái, dường như nhận ra điều gì đó, thất thanh hỏi:

-Kiếm của ngươi... Kiếm của ngươi là bị ta... Bị ta đánh bay hả?!

Lúc này cổ tay Bạch Vũ Hạc rỉ máu, trường kiếm rời khỏi tay, Bạch Vũ Hạc đương nhiên không thể tự khiến mình bị thương rồi, nếu không phải có vị cao nhân nào đó âm thầm trợ giúp, thì chỉ có thể là do hắn vừa rồi giơ tay chém loạn rồi đánh trúng Bạch Vũ Hạc thôi!

Nhưng mà cái chuyện này cũng thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Vũ Hạc chính là một kiếm khách nổi tiếng, mà Dương Ninh trước đây ngay cả kiếm cũng chưa từng chạm vào, hắn làm sao có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc kiếm thuật xuất sắc trong vòng một chiêu chứ?!

Bạch Vũ Hạc đã chầm chậm thu tay về, không để ý vết thương đang chảy máu, thoáng liếc qua Ô Diệu kiếm rơi trên mặt đất rồi nhìn về phía Dương Ninh, sau đó cúi người thật sâu, cất tiếng:

-Hôm nay được các hạ chỉ giáo, là vận may ba kiếp. Kiếm thuật của các hạ siêu phàm thoát tục, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, Bạch Vũ Hạc thua tâm phục khẩu phục!

-Bạch... Bạch kiếm khách, đợi chút đã, ngươi... Ngươi nói gì cơ?

Dương Ninh mở to hai mắt:

-Ngươi nói... Ngươi nói ngươi thua rồi ư?

Bạch Vũ Hạc thở dài đáp:

-Hôm nay Bạch mỗ mới thật sự hiểu ra, con đường kiếm thuật chính tại một chữ “ngộ”, các hạ năm nay chưa đầy hai mươi, nhưng khi ra tay thì đã đạt tới cảnh giới Tông Sư, vượt xa cả Bạch Vũ Hạc, ta khó có thể sánh được!

Đùa cái kiểu gì vậy?!

Nhưng mà Dương Ninh chẳng nghe ra chút châm biếm nào trong giọng nói của Bạch Vũ Hạc, thậm chí hắn còn nghe ra sự sùng bái tôn kính phát ra từ tâm can, hắn nhất thời có chút choáng váng, vẫn không tin mình chỉ dùng một chiêu đã đánh bại vị kiếm khách này.

Xích Đan Mị khẽ thở dài:

-Thế tử lấy vụng về che đậy sự khéo léo, từng bước vô cùng cẩn thận, một chiêu cuối cùng áp chế kẻ địch, nếu sư huynh đã chịu thua, chúng ta cũng sẽ tuân theo ước định lúc trước, từ nay về sau, đệ tử Bạch Vân đảo sẽ không bao giờ đặt chân tới Đại Quang Minh tự!

Nàng ta quay người đối diện với Tịnh Không rồi nói:

-Tịnh Không đại sư, lần này đã mạo muội quấy rầy, luận bàn đấu võ, thắng bại đã rõ ràng, về sau nếu đệ tử Bạch Vân Đảo gặp phải tăng chúng của quý tự, nhất định sẽ lễ kính!

Phần lớn mọi người trong điện căn bản chưa lấy lại được tinh thần. Tịnh Không đã chắp tay trước ngực đáp:

-A Di Đà Phật, mấy vị khách quý của Bạch Vân Đảo hết lòng tuân thủ lời hứa, đủ để thấy nhân phẩm Đảo chủ cực kỳ cao quý. Chúng tăng trong bổn tự rất ít khi xuống núi. Nhưng nếu ngày sau gặp đệ tử của quý đảo, nhất định cũng sẽ coi như thiện khách.

Xích Đan Mị nở nụ cười dịu dàng, quay người dùng ánh mắt ra hiệu, một đệ tử áo gai tiến đến nhặt Ô Diệu kiếm lên, thu kiếm vào vỏ, dâng lên trước mặt Bạch Vũ Hạc.

Bạch Vũ Hạc nhíu mày, lắc đầu nói:

-Kinh mạch tay phải ta đã bị phế, kiếp này không cần phải chạm vào kiếm nữa!

Rồi y khẽ gật đầu chào Dương Ninh, cũng không nhận kiếm mà quay người rời đi.

.

Lúc này Dương Ninh mới lấy lại tinh thần, trong lòng hắn biết kinh mạch trên tay của Bạch Vũ Hạc bị thương là do hắn mà ra, cho dù có trị khỏi, thì cũng không thể trở lại vẻ hoàn hảo chẳng chút thương tổn như xưa được nữa, điều đó ắt sẽ ảnh hưởng lớn đến việc dùng kiếm, mà cao thủ quyết đấu, thì thắng bại chỉ được quyết định trong gang tấc.

Hôm nay Bạch Vũ Hạc thất bại một lần, nhưng cũng đã mất hết lòng tin rồi.

Dương Ninh vốn chẳng có chút thiện cảm gì với Bạch Vũ Hạc, nhưng nhìn thấy người này sau khi thua quang minh lỗi lạc, dứt khoát nhận thua, hơn nữa kinh mạch trên tay bị tổn thương, hắn cũng không truy xét việc y không dừng tay đúng lúc nữa, ít nhất thì trên con đường làm kiếm khách, Bạch Vũ Hạc vẫn có phong cách của một chân sĩ, thiện cảm trong lòng Dương Ninh với y tăng thêm vài phần. Nhìn thấy Bạch Vũ Hạc quay người muốn rời đi, hắn vội gào lên:

-Bạch kiếm khách, hãy khoan đi!

Bạch Vũ Hạc dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại, chỉ hỏi:

-Các hạ còn có gì muốn chỉ giáo?

-Ngươi nói cả đời này người không dùng kiếm nữa ư?

Dương Ninh cau mày nói tiếp:

-Những lời này cũng không khỏi đùa quá mức rồi. Hôm nay là do ta không tốt, không... không nắm chắc mức độ, làm tay ngươi bị thương. Ta thật lòng xin lỗi ngươi. Nhưng mà... Nhưng mà ngươi khổ luyện kiếm thuật nhiều năm như thế, đạt được thành tựu của ngày hôm nay cũng chẳng hề dễ dàng, sao có thể nói bỏ cuộc là bỏ cuộc được hả?

Bạch Vũ Hạc không đáp.

Dương Ninh thở dài:

-Ta nhận ra, ngươi cực kỳ say mê kiếm thuật, yêu thích một việc, hơn nữa tình nguyện vì nó mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, kiên trì tới cùng, tuyệt đối không có khả năng không đạt được chút thành tựu nào!

Hắn dừng một chút rồi hỏi:

-Ta chỉ hỏi ngươi một câu, mục đích để ngươi luyện kiếm, rốt cuộc là vì điều gì?

-Vì điều gì ư?

Bạch Vũ Hạc ngẩn ra, xoay người lại, nhìn thẳng Dương Ninh, đáp:

-Luyện kiếm đương nhiên là vì muốn để kiếm thuật đạt tới cảnh giới siêu phàm, không ai trong thiên hạ có thể sánh bằng!

Dương Ninh lắc đầu nói:

-Sai rồi, sai rồi, nếu như ngươi dùng loại suy nghĩ này để luyện kiếm, ta chỉ e ngươi vĩnh viễn không thể đạt tới cảnh giới ngươi muốn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (người giỏi còn có người tài giỏi hơn), cái gì gọi là không ai sánh bằng? Mục đích của việc luyện kiếm, theo ta thấy, tuyệt đối không phải vì để truy tìm, đánh bại tất cả đối thủ!

Vẻ mặt Bạch Vũ Hạc nghiêm túc hẳn lên, tay y vẫn đang chảy máu, cổ tay đỏ thẫm một mảng, nhưng y chẳng hề bận tâm, chắp tay nói:

-Kính xin các hạ chỉ giáo!

Dương Ninh thầm nghĩ, ta biết cái mông gì đâu! Làm sao có thể chỉ giáo ngươi chứ? Chỉ vì hắn không muốn mình đã làm người ta bị thương, từ đó khiến ý chí người ta sa sút, chỉ có thể đáp:

-Ta lấy một ví dụ rất đơn giản, cũng giống như việc một người đọc sách viết chữ, nếu như mục đích của hắn chỉ là vì trở nên tài hoa xuất chúng, giỏi hơn tất cả mọi người, bản thân việc đó là một chuyện vô cùng gian khổ. Nhưng nếu như người đọc sách viết chữ kia có thể tìm thấy niềm vui trong đó, thì ấy mới thật sự là hưởng thụ, mới có thể phát hiện và lĩnh ngộ ý nghĩa thực sự trong đó... Ngươi có thể hiểu điều này không?

Bạc Vũ Hạc khép hờ hai mắt, suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên khom mình hành lễ một lần nữa, trong mắt toát lên tia sáng rỡ:

- Đã hiểu rồi!

Rồi lần nữa quay người rời khỏi, y bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:

-Bạch mỗ có một vấn đề, chẳng biết các hạ có thể chỉ giáo hay không?

-Vấn đề gì?

-Một kiếm vừa rồi... Là... Là được vị kia truyền thụ ư?

Bạch Vũ Hạc nói tiếp:

-Nếu như đó là do vị kia truyền lại, bại dưới chiêu đó, đời này không uổng!

-Vị kia?

Dương Ninh ngẩn ra, ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, chỉ có thể mỉm cười đáp:

-Thật ra ta cũng không biết sao mình lại có thể giành phần thắng, chỉ là... là tiện tay vung một kiếm thôi!

Bạch Vũ Hạc khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, lần này không quay đầu lại nữa.

Xích Đan Mị cũng nở nụ cười quyến rũ, mang theo bốn tên thuộc hạ áo gãi quay người rời đi, lúc lướt qua người Dương Ninh, hắn quay đầu liếc nàng ta một cái, nàng ta bèn ghé sát tai hắn, hỏi:

-Thế tử thường đi thanh lâu sao? Các nàng xé quần áo có đẹp như người ta không?

 

0.78931 sec| 2464.211 kb